Trở về truyện

Ham Muốn Tiềm Ẩn - Chương 6: Tiệc Tân Gia (2)

Ham Muốn Tiềm Ẩn

6 Chương 6: Tiệc tân gia (2)

Là lối sống cởi mở như phương Tây sao? Với lề lối truyền thống đạo đức lâu đời của Việt Nam, định kiến của xã hội đã lớn đến mức có thể nghiền nát bất cứ kẻ nào đi ngược lại. Thuyên cũng là người phụ nữ “sống không chờ đợi”, với nàng niệm “trinh tiết” cũng là của cha ông, của sách vở thôi, không thực tế. Nàng từng chia tay bạn trai ngay lập tức chỉ vì một câu hỏi ngớ ngẩn “em còn trinh không?”. Nhưng nàng cũng hiểu khi bước vào đời sống vợ chồng, chuyện chung thủy là yếu tố quyết định tồn tại của cam kết hôn nhân. Đó là một trong những lý do nàng chưa muốn kết hôn.

Thế mày muốn thế nào? – Thuyên thở dài, lập lại câu hỏi.

Tao biết thì tao cần mày tư vấn ah – Lan Chi gắt gỏng.

Ok, thế này, để tao toạc móng heo ra nhé. Mày muốn mang thân ra chiêu đãi hết đám bạn của chồng? Hay chỉ cho 2,3 anh thưởng thức? Hay khoe hàng cho các anh ấy về chán vợ luôn?

Chắc là cái gì đó nhẹ nhẹ thôi. Không để chồng tao quá sốc, nhưng cũng không quá ít, để anh xem đó là chuyện không có gì – Lan Chi suy nghĩ rồi nói.

Tao muốn tập cho anh ấy quen đi, mày hiểu không? – Nàng nói tiếp.

OK. Nếu mày thích vậy. Mày đã tự có quyết định của mày rồi, hỏi tao chi nữa – Thuyên bắt bẻ.

Vì tao muốn mày, không, cả 4 đứa tụi mình sẽ làm nhân vật chính của buổi tiệc – Lan Chi tuyên bố.

Nhân vật chính? Làm chim mồi ah? – Thuyên há hốc miệng.

Không, sao nói kỳ vậy? Như thế này nhé… Lan Chi chồm tới, ghé miệng vào tai Thuyên nói nhỏ… miệng Thuyên mấp máy, mắt sáng lên, rồi hai đứa bụm miệng cười khúc khích.

Thế là ngày Chủ Nhật cũng tới, ngay từ buổi sáng 4 đứa Thuyên, Ngọc, Nhi và Lan Chi bận rộn tíu tít trong bếp, làm salad, ướp thịt trừu, rửa hải sản… còn chuyện chuẩn bị bia, rượu, đá, ly là phần của Hồng Sơn. Sáng giờ Hồng Sơn chỉ loay hoay làm việc theo chỉ đạo của vợ, anh không nói tiếng nào, nhưng tim anh đã đập thình thịch, cơ thể anh nhột nhạt không yên. Để chuẩn bị cho ngày hôm nay, anh đặt biệt chọn lựa một số anh em thân, chịu chơi, đã từng trải nhiều hình thức ăn chơi và đặc biệt dặn không mang theo bà xã, vì lý do đặc biệt này anh đã loại danh sách khách mời đồng nghiệp. Mấy lần anh muốn hỏi vợ xem em định làm gì trong buổi hôm nay, nhưng không dám. Sáng nay khi Lan Chi mở cửa cho các cô bạn vào, anh mơ hồ cảm thấy sẽ có chuyện gì đó động trời. Qua câu chuyện của vợ kể, anh biết những nhân vật này đều là tay chơi thứ thiệt, không phải mơ màng như các cô biểu hiện bên ngoài.

10h05 phút, tiếng chuông cửa đầu tiên, Hội Tennis tới chung trên chiếc Toyota Land Cruiser do Tùng lái. Anh em tay xách bia, người xách rượu, người ôm theo thùng hải sản … chỉ không có hoa và khánh tân gia, anh em hội Tennis của Sơn là thế đấy. Họ ngồi phòng khách uống trà sau khi tham quan căn nhà Sơn. Sơn vào nhà bếp gọi vợ lên. Khi Lan Chi bước lên tới phòng khách, căn phòng như sáng rực lên, cuộc nói chuyện sôi nổi đang diễn ra cũng bị gián đoạn tức thời. Sáng nay nàng cố tình chọn cho mình một chiếc váy ngắn, mặc bên ngoài bộ bikini màu nude, phía trên nàng khoát một chiếc áo sơmi mỏng, không cài nút mà cột hai vạc áo lại với nhau. Nhìn nàng rất trẻ trung và mạnh khỏe, nhất là khi nàng đi, cặp chân thật dài, trắng mịn, thẳng tắp không nổi bắp cơ, làm người đối diện cứ phải nuốt nước miếng từng ngụm.

Ah, bà chủ xinh đẹp đây mà. Em hôm nay nhìn trẻ đẹp hơn cả hôm đám cưới ấy – Bác Lộc, Hội trưởng hội tennis nói.

Bác Lộc là một người đàn ông vui tính, quê Nam Định vào Sài Gòn từ 1975, năm nay cũng ngoài 55 tuổi, nghe nói vợ bác chết được 10 năm, bác không lấy vợ khác, mà chuyên đi cặp bồ, toàn gái trẻ, anh em trong hội tặng bác biệt hiệu “gừng càng già càng cay”. Tuy lớn tuổi nhất hội, nhưng bác dứt khoát không cho anh em gọi là bác, chú, mà phải gọi là anh.

Em cảm ơn anh – Giọng Lan Chi hơi ngượng vì phải kêu người đàn ông bằng tuổi bố mình là anh.

Đây anh giới thiệu nhé, vì hôm đám cưới không có dịp giới thiệu từng người cho em biết – Sơn đứng cạnh Chi nói.

Đây là Bác Lộc, ý chết, anh Lộc, em xin lỗi. Anh Tùng, anh Huyền và Chuyên thì bằng tuổi em – Sơn vừa nói vừa chỉ từng người, mọi người đều nhìn Chi mỉm cười thân thiện, tiện thể liếc nhìn cặp đùi trắng lóa mắt của nàng.

Lan Chi mỉm cười đánh giá mọi người. Anh Tùng thì thấp, đậm người, mặt vuông, làn da ngám nắng, nhìn rất khỏe mạnh. Anh Huyền có nụ cười đẹp, răng rất đều, lông mày rậm và lông tay anh rất rậm, nhìn qua cổ áo thun, ngực anh cũng khá rậm lông. Còn phần Chuyên, bằng tuổi Lan Chi, là người trẻ nhất trong hội, nhìn rất thư sinh, ốm, trắng và đeo kính cận.

Dạ, em cảm ơn các anh đã đến chơi – Lan Chi vừa nói, vừa ngồi xuống cạnh chồng.

Hai chân nàng rất tự nhiên, không khép lại, cũng không cố tình mở ra, cứ như đứng sao thì ngồi khoảng cách hai đầu gối vẫn vậy. Với hướng nàng ngồi, thì anh Tùng và Bác Lộc là thấy rõ nhất, các anh em còn lại thì khó chịu nhấp nhỏm. Bác Lộc không thể không nhìn thẳng vào đáy quần bikini của Lan Chi che dưới váy, tuy biết là bikini không phải mỏng như quần lót, nhưng ông vẫn thấy khá rõ nốt ruồi son nhỏ trên bắp đùi non sát mép đáy quần và đường nét hằn lên chia ra hai mép thịt đều của âm hộ nàng. Mặt ông nóng lên, ông giả bộ đằng hắng, rồi cầm lấy tách trà rung rung nhấp một ngụm. Anh Tùng thì biểu hiện bên ngoài bình tĩnh hơn, anh chỉ liếc nhẹ, vẫn nói chuyện bình thường, nhưng đũng quần có vẻ hơi u hơn.

Sơn quan sát sơ qua biểu hiện của mọi người, anh liếc qua đùi Lan Chi, thầm thở dài. Mọi chuyện đã âm thầm bắt đầu.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.