Trở về truyện

Ham Muốn Tiềm Ẩn - Chương 43

Ham Muốn Tiềm Ẩn

43 Chương 43

Chợt Lan Chi thấy như có đèn lóe sáng. Nàng mở to mắt, trước mặt nàng là tự lúc nào xuất hiện một người đàn ông bịt mặt, tay cầm máy ảnh chụp thân thể trần truông của nàng và Tuyên còn đang dính với nhau.

- Ah... - Lan Chi hét lên.

Tuyên giật mình, quay đầu lại, hai tay cậu chống hai bên, định đứng lên thì chợt cảm thấy đau nhói sau gáy, đầu óc quay cuồng, cậu gục thẳng xuống người Lan Chi. Gã sau lưng đã kịp dùng tay chém ngang gáy Tuyên trước khi anh kịp phản kháng.

- Ông.. Làm gì cậu ta? Ông muốn gì? - Lan Chi hoảng hốt, tay nâng mặt Tuyên lên, hai mắt Tuyên nhắm nghiền.

- Không có gì. Chỉ nhận nhờ vả bắt quả tang sự hoang dâm của cô thôi. - giọng gã trầm trầm, tiếng Bắc, tay gã nhứ như chiếc máy ảnh, miệng nhếch lên nhìn Lan Chi.

Lan Chi tức giận mặt đỏ bừng, cơ thể vẫn đang bị Tuyên đè chặt, hai chân vẫn mở rộng, dương vật mềm nhũng nước của cậu bé vẫn chưa tuột hẳn khỏi âm hộ nàng. Nàng hiểu mình đã thua, thua hoàn toàn.

- Ông muốn gì ở tôi? Tôi sẽ đưa ông tiền.

- Không đơn giản như vậy. Có người nhắn với cô, trưa ngày mai 12h00 đến địa chỉ này, một mình. - tay gã ném một chiếc name card lên giường cạnh Lan Chi.

- Nếu có hành động gì ngu xuẩn, hình ảnh của cô sẽ được đưa lên Internet. Àh, người nhận đầu tiên sẽ là một người đang rất cô đơn và tuyệt vọng.. Ha ha. - Gã liếc nhìn nàng lần cuối, rồi cười ha hả đi ra.

Từng lời của gã làm tim Lan Chi đau nhói, nếu Hồng Sơn trong hoàn cảnh này mà nhận được những hình ảnh này, anh sẽ thế nào. Nàng không dám tưởng tượng.

Lan Chi lay lay mặt Tuyên, lông mày cậu bé hơi nhíu lại, rồi mở mắt ra. Mặt Tuyên nhăn nhúm, tay cậu đưa ra sau gáy bóp lấy gáy, đau buốt.

- Đã xảy ra chuyện gì? ... Tên kia.. - Tuyên chợt nhớ đến hình ảnh cuối cùng trước khi bất tỉnh.

Tuyên đứng bật dậy, dáo dác đề phòng.

Bất chợt ngoài cửa phòng chưa đóng, hai gã mặc đồng phục bảo vệ chạy ào vào. Hai gã chết sững với quan cảnh trước mặt.

Tuyên trần truồng, tồng ngồng đứng nhìn hai người ngạc nhiên. Người phụ nữ trên giường không mảnh vải che thân, thân hình nàng tuyệt đẹp, hai chân chưa kịp khép lại, âm hộ đỏ hồng nhòe nhoẹt nước.

- Ah- Lan Chi xoay người lật sấp xuống giường, tay với cái gối che lên mông.

- Ah, tụi mày ra ngoài ngay.- Tuyên bừng tỉnh la lên.

Nhìn ánh mắt như đổ lửa của Tuyên, hai gã bảo vệ đỏ bừng mặt ấp úng.

- Xin lỗi cô. - Hai gã hướng về phía Lan Chi cuối đầu thật thấp, vì thật sự ở đây chỉ có Lan Chi mới đúng là khách.

- Có ai đó đánh bất tỉnh nhân viên trực ở tầng này, cướp mất thẻ khóa từ của anh ta. Nên chúng tôi phải tìm kiếm kẻ đó và bảo vệ an ninh cho riêng tầng này. - gã ngưng một chút, mắt liếc nhìn dương vật đung đưa giữa hai chân của Tuyên rồi nhìn qua thân thể trắng muốt che hờ chiếc gối qua mông của Lan Chi, gã nuốt nước miếng.

- Cho tôi hỏi phòng mình có bị mất gì không? Có cần báo công an không?

Lan Chi vẫn nằm úp mặt xuống giường, tai nàng nghe hết những lời hai gã bảo vệ nói, nàng thầm mắng Tuyên sao không đuổi hai gã ra ngoài. Một cánh tay nàng giơ lên, lắc lắc xua xua.

Hai gã bảo vệ hiểu ý, cúi đầu xin phép, xoay người đi ra ngoài.

Đêm đó, Lan Chi nằm áp mặt lên ngực Tuyên, lắng nghe hơi thở đều đều của cậu bé. Nàng không ngủ được, tay xoay xoay chiếc name card của gã đó ném lại. Nàng xuy nghĩ, liên kết các sự kiện và những lời gã đó nói. Nàng có thể kết luận đây là một vụ trả thù cá nhân, nhưng nàng không thể đoán ra từ nguyên nhân nào. Hầu như nàng không quen ai tại Hà Nội, nàng ra đây để cứu Hồng Sơn. Hay là liên quan đến anh, kẻ đó muốn hành hạ nàng để trả thù Hồng Sơn.

Lan Chi chợt nhớ đến một người, nàng khẽ ngồi dậy với tay lấy chiếc ví tay của mình. Nàng lấy ra điện thoại của mình và một chiếc name card, đi vào toilet, đóng cửa lại.

Chuông điện thoại reo hai tiếng, đầu dây bên kia vang lên giọng ồm ồm của một người đàn ông.

- Alô. - giọng ông Cương vang lên.

- Tôi vừa bị cài bẫy, tôi.. tôi .. Hắn bắt tôi trưa mai phải đến Khách sạn Hồng Hà... - Lan Chi lúng túng không biết nên giải thích thế nào.

- Tôi không hiểu. Cô bình tĩnh giải thích rõ ràng đi! Chúng là ai? Chuyện gì xảy ra? Uy hiếp cô thế nào? - ông Cương trấn an nàng.

- Tôi.. Tôi.. - Lan Chi bối rối không biết nên kể từ đâu, chuyện này quả thật làm cho nàng xấu hổ chết thôi.

Nàng hít một hơi thật sâu, giọng nàng run run, bắt đầu kể lại sự việc một cách tường tận, chi tiết.

Khi nàng kể xong, đầu dây bên kia vẫn yên lặng, nàng nghe hơi thở của ông Cương, ông ta vẫn nghe máy nhưng không nói gì.

- Ông Cương, ông giúp tôi chứ? - Lan Chi nói nhỏ.

- Haizz... Cô gái trẻ ah cô gái trẻ. Cô đúng là đa tình đó nha! - giọng ông ta trêu chọc.

- Ông... Ông làm ơn giúp tôi đi! Tôi lo lắng lắm! - Lan Chi nói như van xin.

- Thôi được rồi, tôi giúp cô. Nhưng sau đó cô phải hứa không gây thêm phiền phức kiểu này nữa. Tôi muốn kế hoạch của mình được suông sẻ, cô hiểu chứ?! - giọng ông thật cứng.

- Tôi biết rồi. Mục đích duy nhất của tôi là cứu anh Sơn, ông biết mà.

- Tốt. Ngày mai cứ y hẹn cô lên đó. Sẽ có người của tôi theo sát cô. Sẽ bắt chúng khi chứng cứ uy hiếp xuất hiện. - ông Cương nói.

- Nhưng.. - Lan Chi ngần ngừ.

Lan Chi nghe tiếng tút đầu dây bên kia.

Sáng hôm sau, Lan Chi rất lo lắng về cuộc hẹn trưa nay, nàng cảm thấy bồn chồn khó chịu. Nàng gọi hai phần ăn sáng lên phòng cho Tuyên và mình, nhưng nàng chỉ ăn được một chút, nhường luôn phần mình cho Tuyên, chỉ ngồi đó xem Tuyên ăn. Cảm thấy như Lan Chi có chuyện lo lắng, Tuyên cũng không hỏi, cậu chỉ im lặng không quấy rầy suy nghĩ của nàng. Tuyên đã hỏi Lan Chi về gã đàn ông xuất hiện tối qua, nàng chỉ giải thích đơn giản là gã muốn tiền, nhưng chưa kịp lấy thì có tiếng bảo vệ đến nên gã chạy mất.

Tuyên không tin lý do đơn giản đó, nhưng cậu tin Lan Chi không nói vì nàng có lý do riêng. Cậu đã xuống tra cứu thông tin khách sạn đăng ký tại tầng đó, có một vị khách ở đối diện phòng Lan Chi đi ra tối hôm qua chưa về, giấy tờ của ông ta rất cũ mờ nhạt, không thấy rõ mặt, có lẽ là giấy tờ gỉa. Cậu đành dừng lại tại điểm đó, dù muốn giúp Lan Chi nhiều hơn, cậu cũng không biết tiếp tục như thế nào.

Năm phút sau, một chiếc ôtô ghi xám lao ra khỏi Khách sạn Hồng Hà. Phía sau xe, Lan Chi mặc một bộ đồ bộ xanh cũ, đầu đội mũ kết. Xe lọt vào giữa dòng xe, Lan Chi quay đầu nhìn lại, Tuyên ngồi trên xe máy bên vệ đường, đội mũ sụp xuống vẫn lén lút quan sát về phía khách sạn.

Nàng cảm thấy tội nghiệp cậu bé, đã bị lừa trước mắt. Nhưng Lan Chi còn lo lắng hơn, nghĩ đến người của ông Cương cũng bị bỏ lại phía sau vì chuyện này. Nếu quả như thế, nàng phải hoàn toàn dựa vào bản thân mình.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.