Trở về truyện

Gặp Quỷ - Quyển 1: Chương 2: Gặp Phải Sơn Tặc

Gặp Quỷ

2 Quyển 1: Chương 2: Gặp phải sơn tặc

"Quên đi, có lẽ lần sau sẽ ổn thôi nhất định em sẽ ôm được nó! Nó là thú hoang, không giống như vật nuôi. Em chắc rằng nếu em nuôi một con chó con từ bé, nó sẽ quấn lấy em khi em gọi nó đến gần. Và chẳng có gì là khó khăn khi em ôm nó vào lòng”. Ngay khi nói ra những lời này, đôi mắt tròn xoe của Hân Liên trở nên sáng ngời, “Thật đấy, em tự tin là mình sẽ làm được!”

Lưu Hân Liên cẩn thận nghĩ lại:" Em luôn cảm thấy trước đây đã vuốt ve con cáo đó rồi, lông của nó mềm mịn như bông so với sờ vào gấm còn thoải mái hơn gấp trăm lần! Kỳ quái là điều đó xảy ra trong một giấc mơ? "

Bản thân Hân Liên cũng không rõ. Cảm giác mơ hồ đó là một giấc mơ, hay là cô đã thực sự gặp nó, cô cố gắng nhớ lại, cố gắng nắm bắt những manh mối suy đoán trong đầu, và đột nhiên trán cô nóng lên. ….

Diệu Hiền sờ trán cô và nghiêm túc hỏi: “Có thể là em đang sốt phải không?”

Hân Liên rất bối rối, nhắng lên: “Cái gì chứ?”

“Đừng nghĩ tới việc lừa chị nhé nhóc con, cái đầu chị không thông minh lắm, nhưng đủ tỉnh táo để nhận ra rằng em đang dắt mũi chị! Hãy để dành câu chuyện đó để lừa chồng tương lai của em đi!". Nói đến đây cô phá lên cười.

" A, chị lại bắt nạt em! " Hân Liên định thần lại và chạy tới véo vào má Diệu Hiền," Không được, hôm nay em phải bịt cái miệng thối của chị lại, em không lấy chồng đâu!" Cô hét toáng lên.

"Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng. Đó là chuyện của tương lai, trêu chọc em thật là vui, đồ ngốc ạ. Ai bắt em phải lấy chồng ngay bây giờ đâu! " Diệu Hiền hạ giọng.


"Không, em phải đánh chị mới hả được hết giận! "

………………………………….

Một lúc lâu sau, gia nhân của Hân Liên đi ra ngoài dò hỏi tin tức trở về, liền thông báo lại rằng, năm nay trên núi Ly Sơn xuất hiện sơn tặc, cứ năm ba hôm lại có người bị cướp. Chính vì vậy, tốt hơn chúng ta nên quay lại sớm hơn để đảm bảo an toàn.

Mặc dù Hân Liên miễn cưỡng phải chia tay với Diệu Hiền sớm hơn dự kiến, nhưng cô ấy cũng biết rằng an toàn là ưu tiên hàng đầu.

Cô từ nhỏ cảm đã thấy mình gặp rất nhiều may mắn, chưa bao giờ xui xẻo gặp phải xã hội đen hay là cướp, nhưng đáng tiếc, chuyện gì đến sẽ đến, Tài xế giọng khàn khàn hét lên một tiếng, chiếc xe đột ngột dừng lại.

“Có cướp, bảo vệ cô chủ…!” Người tài xế chết ngay lập tức sau một tiếng “bằng” nổ ra, có lẽ anh ấy bị bắn. Máu văng tung tóe, dính lên cả mặt cô hầu gái đang ngồi băng ghế trước.

Và cô cũng lập tức hét lên vì sợ hãi, giọng nói và tiếng van xin trời phật thương xót của người giúp việc, âm thầm thở ra.

Sự kiện hôm nay, e rằng không ổn!


“Người còn lại trong xe bước xuống”. Giọng của một gã đàn ông oang oang ra lệnh.

Giọng nói khàn khàn và đầy vẻ tự phụ của gã đàn ông lại vang lên sau khi nhìn vào trong xe, “Chúng mày ơi! Hôm nay gặp may rồi. Có con chim non trong xe, mấy anh em hôm nay lại được chơi vui vẻ rồi!”. Kèm theo đó là những giọng cười khả ố vang lên xung quanh chiếc xe.

Cô hầu gái mở cửa xe rồi vội quỳ sụp xuống khóc lóc van xin: “Xin hãy nương tay, hãy thả cho chúng tôi đi!”

Gã đàn ông to cao, xem chừng là thủ lĩnh của bọn cướp cười to: "Vậy thì phải hỏi con cặc của Lão tử xem nó có đồng ý không?”. Rồi lại tiếp tục:

Bọn mày trước hết lột quần áo của nó ra, để tao xem xem bộ ngực của con đĩ nhỏ này có mềm mại hay không, mông của nó lớn cỡ nào? "
Người hầu nữ giận dữ hét lên, " Đồ sơn tặc khốn nạn, chúng tôi là người nhà của Lưu gia ở trong thành phố, các ngươi là cái thá gì mà dám xúc phạm! "

Chắc chắn rồi, một vài tiếng huýt sáo vang lên trong giây phút tiếp theo, "Xin chào Lưu lão gia, sau khi chúng tôi đụ con nhỏ này, chúng tôi sẽ đến nhà họ Lưu để tạ lỗi. Nghe nói tiểu thư nhà họ Lưu là một người đẹp tuyệt vời, vì vậy chúng tôi cảm thấy thật đáng tiếc nếu không đến đây xin hỏi cưới tiểu thư về làm áp trại phu nhân cho Đại ca chúng tôi! " Một tên trong đám tuôn ra một tràng dài giễu cợt.

Hôm nay Hân Liên dẫn theo không nhiều người, cô sợ mình không có cơ hội để trốn thoát khỏi bọn sơn tặc hung ác kia, nhưng cô cũng không thể ngồi yên như thế này.


Lưu Hân Liên tháo chiếc kẹp tóc trên đầu cầm sẵn trong tay ra, chậm rãi thủ thế, nghĩ muốn cùng bọn cướp sống mái một phen, dù chết cũng không thể bị chúng họ sỉ nhục!
Bọn sơn tặc bên ngoài đã hết kiên nhẫn, có một tên bước lại cửa xe phía sau mở ra, "Đồ ngu ngốc, để ta xem bên trong xe có gì giá trị hay không trước đã!”

Mấy tên còn lại nhốn nháo nhìn nhau, tên mở cửa sau xe sững lại một chút, sau đó phá lên cười lớn, “Lần này lời to rồi chúng mày ơi!”

Một bàn tay to bẩn nổi đầy gân xanh duỗi thẳng về phía ngực cô, Hân Liên nhắm mắt lại nâng tay lên dùng hết sức bình sinh đâm thẳng chiếc kẹp tóc nhọn hoắt vào tay gã.

Cú đâm kỳ lạ như rơi vào khoảng không, cô không bị tên ác ôn kinh tởm đó chạm vào, mà thay vào đó là rất nhiều chất lỏng ấm nóng bắn tung tóe trên mặt cô.

Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của tên đó “Mẹ kiếp, tay…. Tay của tao đâu mất rồi!”

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.