Trở về truyện

Ép Buộc Bạn Trai Ngủ Cùng - Chương 49: Cố Nhan, Đến Đây!

Ép Buộc Bạn Trai Ngủ Cùng

49 Chương 49: Cố Nhan, đến đây!

Năm giờ bốn mươi phút chiều, Chu Quân Ngôn đúng lúc lái xe đến dưới chân công ty Cố Nhan, cách đó không xa có một chiếc xe đang dừng phía đối diện anh.

Chu Quân Ngôn nhìn vào cửa lớn của tòa cao ốc, nơi có nhiều người ra vào. Ngay lúc này, người lái chiếc xe đối diện liền mở cửa xuống xe. Anh ta vòng qua chỗ ghế sau rồi mở cửa ra.

Chu Quân Ngôn thấy tay Cố Nhan đang cầm một túi giấy từ ghế sau bước ra, cô chào một tiếng với người đàn ông hôm qua đi cùng mình rồi nhanh chân chạy chậm qua chỗ anh.

Chu Quân Ngôn siết chặt tay lái, cho đến khi cô ngồi vào vị trí ghế phụ rồi cũng không lên tiếng.

Cố Nhan đặt túi xách trên xe, vừa kéo dây an toàn vừa nói: “Thật ngại vì đã giục người đó lái quá nhanh, anh chờ có lâu không?”

Chu Quân Ngôn nhìn chiếc xe Bentley xanh vừa chạy ngang qua xe mình, mặt không chút biểu cảm, một lúc lâu mới nói:

“Lại đổi tài xế nữa à?”

Cố Nhan cười rộ lên: “Cậu ta giống tài xế lắm sao? Cậu ta chính là người đồng nghiệp đi dạo cùng em ngày hôm qua đó. Lúc học trung học vậy mà không phát hiện ra cậu ta tốt bụng như vậy, em nói muốn đi mua một ít đồ, cậu ta nhất định đòi lái xe đưa em đi, từ chối cũng không được, chắc không phải vì muốn ba em tăng lương mà tạo mối quan hệ tốt với em đâu nhỉ.”


Những lời cuối cùng này là cô nói đùa, bởi nhà Tiểu Lý gần cửa hàng mà cô định đến, vì thế hai người đã vô tình gặp phải xe của Trần Trạch Húc. Có điều sau khi cô nói xong, Chu Quân Ngôn quả thật đã cười, nhưng nụ cười đó lại cực kỳ lạnh lùng.

Làm thế nào mà một người chạy xe Bentley lại đòi tăng lương được chứ, thật ngu ngốc.

Anh cúi đầu nhìn túi giấy cạnh mình, bên trong là một đống đồ bổ các loại như tổ yến,… rồi nhìn Cố Nhan.

Cố Nhan phản xạ có điều kiện lập tức ngồi thẳng lưng: “Anh không nên nhìn em như thế, em không phải là muốn lấy lòng dì đâu, chẳng qua là đi đến nhà người ta làm khách mà lại đi tay không thì rất kỳ cục.”

Chu Quân Ngôn không nhìn cô nữa, chỉ bình tĩnh nói: “Tôi có nói gì sao?”

Cố Nhan đến gần anh, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt anh.

“Miệng anh chưa nói, nhưng ánh mắt anh thì đang nói thế đấy.”

Chu Quân Ngôn bị hành động bất ngờ của cô làm anh hơi thất thần, anh cau mày, thấp giọng nói:


“Ngồi lại ghế đi, che cả kính chiếu hậu rồi.”

“Vâng.”

———–

Chu Ninh sống trong một tòa nhà cũ, Chu Quân Ngôn trực tiếp ngừng xe ở bãi đỗ xe ngoài trời.

Cố Nhan thong thả xách túi đi theo anh, không hề cảm thấy ngại ngùng khi lần đầu qua nhà người khác.

Sau khi xuống xe, Chu Quân Ngôn nghe tiếng bước chân nhanh nhẹn của người bên cạnh. Mỗi một bước đi anh đều đang suy nghĩ rằng vì sao phải đồng ý đưa Cố Nhan đi cùng.

Trong tiềm thức, vì thấy đêm qua cô buồn bã như vậy nên Chu Quân Ngôn không đành lòng cự tuyệt cô chuyện này, anh còn cho là mình trong lúc nhất thời đã bị nhan sắc của cô mê hoặc.


Dù Chu Quân Ngôn có chìa khóa, nhưng theo thói quen anh vẫn gõ cửa một cái.

Ngay thời điểm anh đang gõ cửa thì Cố Nhan đột nhiên tựa đầu vào lưng anh, ngón tay vô tình gãi gãi ngang eo anh: “Đột nhiên thấy xấu hổ quá!”

Chu Quân Ngôn quay đầu lại: “Sáng sớm nay tôi đã nói với em như thế nào?”

Cố Nhan xụ mặt, lui về sau một bước: “Em biết, em sẽ không ở trước mặt dì mà động tay động chân đâu.”

Lúc này cửa mở ra.

“Hai đứa tới rồi.” Tay Chu Ninh chùi lên khăn bếp, sau khi nhìn con trai mình thì nhanh chóng nắm lấy tay Cố Nhan kéo cô vào trong phòng.

Thấy hai tay Cố Nhan mang theo rất nhiều túi đồ, bà lắc đầu một cái: “Tại sao lại mua nhiều đồ vậy chứ?”

Ngay khi Chu Quân Ngôn nghe thấy từ “lại”, động tác đổi giày liền dừng một chút rồi nghĩ, “lần trước” có lẽ là lúc Cố Nhan đưa mẹ mình đi bệnh viện thôi.

Anh ngửi thấy mùi thơm trong phòng bếp, lên tiếng nhắc nhở: “Mẹ xào gì thế?”

Chu Ninh sờ lưng Cố Nhan một cái: “Hai đứa ngồi chơi trước đi, mẹ xào địa tam tiên* đã, không trông sẽ dễ bị cháy.”

(*Địa tam tiên: là một món ăn truyền thống phía đông bắc trung quốc, nguyên liệu gồm 3 loại: cà tím, khoai tây và ớt chuông xanh.)

Bà xoay người đi vào phòng bếp, không quên dặn dò Chu Quân Ngôn rót cho Cố Nhan một cốc sữa chua.


Chu Quân Ngôn đang đi tìm dép cho cô thay thì đã thấy Cố Nhan lấy ra một đôi dép từ ngăn cuối của tủ giày mà đi vào.

Thấy anh nhìn mình chằm chằm, Cố Nhan không hiểu nên hỏi:

“Sao vậy anh?”

Chu Quân Ngôn thu hồi tầm mắt: “Không có gì.”

Chu Ninh ở phòng bếp lại nói một câu: “Quân Ngôn, gọt trái cây cho con bé ăn đi.” Bà sẽ không trước mặt người lạ mà kêu tên anh như này.

Chu Quân Ngôn đi đến bàn uống trà nhỏ trong phòng khách: “Muốn ăn trái cây không?”

Cố Nhan tới gần anh: “Không ăn đâu, em phải kiêng đường.”

Chu Quân Ngôn mở tivi, một lát sau đưa điều khiển ti vi cho cô, anh nhìn cô và nói: “Tôi đi vào trong xem một chút, em ngồi yên ở đây đi.”

“Cần em giúp một tay không?”

Chu Quân Ngôn chỉ chỉ vào ghế sofa, thấp giọng: “Ngồi yên ở đây là tốt rồi.”

Anh đi vào phòng bếp chuẩn bị rửa cải xanh, Chu Ninh thấy anh thì đẩy ra ngoài bảo phải lo cho khách.

Chu Quân Ngôn không nói gì, khách sao? Nhìn cô giống chủ nhà hơn đấy.

Anh rửa sạch toàn bộ mớ rau cải sắp dùng đến, bỗng nghe được ngoài phòng khách có giọng nói của đàn ông truyền tới. Âm thanh của máy khử mùi rất lớn, nhưng anh vẫn nghe thấy.

Ban đầu, Chu Quân Ngôn cho rằng đó là âm thanh phát ra từ tivi, nhưng không bao lâu, anh nghe được giọng của Cố Nhan cùng với người đàn ông kia đang cười.

Chu Ninh bị khói làm sặc, ho khan một tiếng: “Chắc là em họ của con đến.”

Chu Quân Ngôn cau mày, mở cửa sổ ra một chút, rồi xoay người đi ra ngoài.

Sau khi bước ra, Chu Quân Ngôn nhìn thấy Chu Tích đang ngồi cạnh Cố Nhan, cậu vừa cười, vừa liếc mắt nhìn tivi, rồi lại quay sang nhìn Cố Nhan. Hai người vừa nói vừa cười như thể đã quen biết từ trước.

Chu Tích thấy ánh mắt Cố Nhan bất chợt nhìn về hướng khác nên cũng nhìn theo, mới phát hiện Chu Quân Ngôn đang đứng ở cửa phòng bếp.

“Anh.” Chu Tích đặt bàn tay cạnh Cố Nhan, cười hì hì vẫy tay với Chu Quân Ngôn: “Anh cũng tới sao?”

“Ừ, em tới rồi à.”

Anh cúi đầu xuống rồi đáp, ánh mắt sắc bén dừng lại ở hai cánh tay đang rất gần nhau.

Cố Nhan thấy anh đi ra, ánh mắt cũng không rời anh nửa bước.

Chu Quân Ngôn đứng tại chỗ, cằm căng chặt, sau một lúc im lặng thì anh nhìn chằm chằm Cố Nhan.

“Cố Nhan.” Giọng anh có chút không tự nhiên, khiến cho Cố Nhan lập tức đứng lên: “Tới giúp tôi rửa hành.”

Nói xong, anh đi ra sân thượng.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.