Trở về truyện

Ép Buộc Bạn Trai Ngủ Cùng - Chương 16: Em Sẽ Vẫn Luôn Cứu Anh

Ép Buộc Bạn Trai Ngủ Cùng

16 Chương 16: Em sẽ vẫn luôn cứu anh

Sáng hôm sau Cố Nhan vẫn như cũ thức dậy rất sớm.

Khi nhìn vào gương, cô thậm chí không thể biết được khuôn mặt mình có phải bởi vì làm tình nên kích thích tiết ra estrogen khiến khuôn mặt trở nên bóng loáng hơn hay là do trước khi ngủ đã uống ly Coca khiến nó bị sưng lên.

Sau khi loay hoay trang điểm một lúc lâu, cô thay quần áo rồi kêu tài xế lái xe chở ra ngoài.

Nơi đến đương nhiên là công ty.

Khi Cố Nhan vào công ty, cô cảm thấy hơi xấu hổ. Hôm qua cô lấy công làm tư, luôn miệng nói muốn giúp tiểu Lý hỏi rõ ràng bên chính quyền thành phố về các đề xuất sửa đổi, nhưng khi nhìn thấy Chu Quân Ngôn cô đã quên mọi thứ.

Trước khi đi ngủ cô muốn gửi tin nhắn WeChat cho tiểu Lý thì mới phát hiện căn bản cô không có phương thức liên lạc.

Không ngờ tới sau khi vào công ty, phòng làm việc lại chỉ có ba người bọn cô, tổng biên tập cũng không có ở đây. Không chừng là cô ấy đang bận tập họp những người nổi tiếng để tham gia cuộc hội nghị lớn trên Internet.

Tinh thần tiểu Lý hưng phấn bừng bừng ngồi trước máy tính, hoàn toàn khác với sự uể oải của ngày hôm qua.


“Trông cô rất vui vẻ nhỉ?” Cố Nhan ngồi xuống bên cạnh tiểu Lý.

Màn hình máy tính của nhà thiết kế lớn hơn một chút so với máy tính của bọn cô, Cố Nhan nhìn nhìn hình ảnh trên máy tính.

“Tối qua về đến nhà thì nhận được ý kiến đề xuất sửa đổi của bên đó, cuối cùng vừa xong kịp lúc!” Tiểu Lý vui vẻ vỗ vỗ lên vai Cố Nhan.

“Suốt hai ngày họ không để ý đến chúng ta, may nhờ có cô. Trưa nay chúng ta cùng đi ăn với nhau đi, chị mời.”

Biên tập viên tiểu Trương đứng đối diện cười hỏi cô có thể nhận được bao nhiêu phần trăm tiền hoa hồng cho đơn hợp đồng này, nhưng Cố Nhan vẫn còn đang suy nghĩ về câu nói trước đó.

“Tối qua anh ấy gửi cho cô sao?”

“Đúng vậy, hơn 11 giờ đêm mà vẫn có người cuồng công việc như vậy. Nhân viên công vụ của họ rốt cuộc được trả bao nhiêu tiền lương nhỉ?”

Đêm qua lúc 11 giờ, Chu Quân Ngôn mới từ nhà cô rời đi không lâu.


Biết rõ là không có quan hệ gì với mình nhưng Cố Nhan đột nhiên lại như được tiếp thêm máu mà sống lại.

Giữa trưa các cô đề nghị đến quảng trường mới mở gần đó để ăn cơm. Cố Nhan nghĩ ngợi một chút rồi đồng ý, dù sao hôm nay cô cũng không định làm phiền đến công việc của Chu Quân Ngôn.

Tuy nhiên chiếc Porsche của Cố Nhan chỉ trống có hai chỗ, cuối cùng mọi người chỉ có thể trưng dụng tài xế của cô và mượn xe Audi của tổng biên tập.

Tiểu Lý đã thay đổi toàn bộ tinh thần kể từ khi bản vẽ thiết kế kết thúc. Lúc xuống xe, cô khăng khăng muốn rủ Vương Diên Nhất cùng đi ăn, nói là không thể lợi dụng anh không công như vậy.

“Tôi có nhận lương.” Vương Diên Nhất lắc đầu.

“Hay là cùng ăn trưa với nhau đi, trưa nay cậu cũng phải ăn cơm mà.”

Cố Nhan đã mở miệng, Vương Diên Nhất mới xuống xe đi theo.


————

Sau khi bốn người vào quán ăn, đôi mắt tiểu Lý quét một vòng.

“Ôi, tại sao hôm nay không thấy những người kia đâu nhỉ?”

Cố Nhan nghe không hiểu: “Ai?”

“Bên đối tác của chúng ta đó, trước kia tôi thường thấy họ ăn ở chỗ này.” Tiểu Lý chỉ chỉ cái bàn trống ở trước mặt.

“Tuy nơi này có hơi tồi tàn một chút nhưng cũng là quán ăn mà thôi, có tới cũng không lạ gì.” Tiểu Trương thuận miệng tiếp một câu.

Đôi mắt Cố Nhan bỗng nhiên mở to cô rốt cuộc đã bỏ lỡ bao nhiêu rồi?

“Vậy cô đã từng gặp anh ấy hả? Khụ, chính là người họ Chu kia ——”

“Cô đang nói đến soái ca đẹp trai nhất trong số đó hả, đã gặp chín trên mười lần rồi, anh ấy lái xe đến.”

“À.” Bảo sao hôm qua phải ăn ở căn tin, bởi vì lúc đấy anh ấy không có ở đó.

Đúng lúc này, một mùi đàn hương nhè nhẹ lan tỏa trong không khí, cô bất chợt dừng động tác đặt túi xách lại.

Một người nào đó ở cạnh lối đi đang ngập ngừng gọi cô: “Nhan Nhan?”


Là giọng nói của chị gái, người mà cô đã gặp ở chỗ chính quyền thành phố ngày hôm qua.

Bảy tám người đang ngồi xung quanh một bàn tròn, Cố Nhan liếc mắt một cái liền nhìn thấy Chu Quân Ngôn đang ngồi bên trong cùng.

Lúc này anh cũng nhìn về phía cô bằng ánh mắt hơi gợn sóng, chỉ là rất nhanh liền thu mắt lại, như là vô tình nhìn thấy một người xa lạ.

Chị Dư nghiêng người nhìn thoáng qua Chu Quân Ngôn và quay đầu cười nhẹ đầy ẩn ý.

“Đồ ăn của bọn chị vừa được mang lên, lại đây ăn cùng với bọn chị đi, em không thể chỉ ngồi uống cà phê suông như thế được.”

“Sẽ không làm phiền đến bọn chị chứ?” Cố Nhan có vẻ hơi do dự.

“Nhanh lên lại đây, đồ ăn mới vừa mang lên còn nóng nè.”

Như là chỉ chờ đến câu này, Cố Nhan cầm túi lên và cố gắng không để bản thân trông quá vội vàng. Nhưng đi được nửa đường cô chợt nhớ tới gì đó liền xoay người.

“Diên Nhất, lát nữa cậu nhớ đưa các chị ấy trở về.”

Sau đó cô còn chưa kịp đi qua thì người ngồi bên trái Chu Quân Ngôn trong nháy mắt đứng dậy nhường chỗ cho cô.

Người tốt cả đời sẽ bình an.

Khi Cố Nhan ngồi xuống cô thoáng chú ý tới cái nhíu mày nhỏ đến khó phát hiện của Chu Quân Ngôn.

Cô không thèm để ý tới sắc mặt của anh đâu.

Có lẽ là hiểu rõ tính tình của Chu Quân Ngôn và cũng lo lắng cho mặt mũi của cô nên sau khi Cố Nhan ngồi xuống, ngoại trừ ngẫu nhiên có vài ánh mắt tò mò của mọi người thì cũng không có quá nhiều trêu ghẹo.

Lúc họ ăn cơm vẫn như cũ là nói chuyện công việc, không hề biết hưởng thụ thời gian nghỉ ngơi.

“Đó là tài xế của em à? Họ Nghiêm hả? Tên là Nghiêm Nhất?” Chị Dư dùng đũa gắp một miếng cá cho cô.

“Cậu ấy họ Vương, tên là Vương Diên Nhất ạ.”

Chị Dư liếc Chu Quân Ngôn một cái: “Em gọi cậu ấy là Diên Nhất sao? Có hơi thân mật đấy.”

Cố Nhan không nghĩ tới việc này, cô cảm thấy chị Dư nói cũng có chút hợp lý, vì thế buông đôi đũa trong tay, thử hỏi:

“Hay em gọi cậu ấy là tiểu Vương chị nhỉ?”

————

Cố Nhan dừng đũa sau khi đã ăn hết thức ăn mà chị Dư gắp cho cô, nghiêng đầu nhìn Chu Quân Ngôn từ đầu đến cuối vẫn luôn không mở miệng. Cô hoàn toàn không biết cánh tay của mình đang dán trên cánh tay anh, đây là hành động theo bản năng,

“Anh rất thích đến đây ăn hả? Thật ra em cũng có thể nấu ăn.”

Chu Quân Ngôn làm như không nghe thấy, cũng không đáp lại cô.

Không để ý tới cô à, Cố Nhan chớp mắt, nhẹ nhàng “A” một tiếng.

Thấy khuôn mặt ngạc nhiên của Chu Quân Ngôn nhìn về phía mình, cô chớp chớp mắt với anh và chỉ chỉ vào ngực mình, dùng âm lượng nhỏ mà chỉ anh mới có thể nghe được rồi nói:

“Tối hôm qua sau khi bị anh nhéo thì vẫn luôn có chút đau, trướng trướng……”

Trước khi sắc mặt của Chu Quân Ngôn hoàn toàn đen lại, cô rốt cuộc dừng lại đúng lúc.

Cô đặt tay lên nút áo ở cổ tay anh, vẻ mặt chân thành tha thiết:

“Được rồi, em không có ý trách anh, lần sau anh vẫn là có thể làm như thế.”

Một người anh phía đối diện đột nhiên mở miệng, Chu Quân Ngôn im lặng rút tay khỏi cánh tay cô.

“Hôm nay đủ người có thể lập hai bàn mạt chược rồi.”

Cố Nhan nhỏ giọng hỏi: “Nhân viên công vụ không phải là không thể đánh bạc sao?”

“Đừng báo cáo chúng tôi là được, đến lúc đó người xui xẻo đầu tiên chính là cậu ta.” Anh ta nhìn cô trêu chọc.

“Anh ấy sẽ chơi mạt chược sao?” Tuy lời nói là Cố Nhan đang hỏi người đối diện nhưng ánh mắt lại dịu dàng như nước mà dừng lại ở trên người Chu Quân Ngôn.

“Em không biết à? Cậu ấy mà đã thấy qua là không quên được, nhớ bài vô cùng tốt!”

Cố Nhan nghe vậy nhìn Chu Quân Ngôn với vẻ ngưỡng mộ.

“Anh thật giỏi.”

Chu Quân Ngôn bị cô nhìn chăm chăm đến mức không được tự nhiên, nhấp nhấp môi:

“Cô ăn cơm đi, đừng nhìn tôi.”

“Đừng ở trước mặt con gái nhà người ta làm bộ đẹp trai lạnh lùng.” Chị Dư có chút ghét bỏ mà mở miệng.

Cố Nhan cười cười, chờ lúc chị Dư không chú ý tới họ, cô mới lén lút tới gần anh nói nhỏ:

“Anh kiểu nào cũng đều đẹp trai.”

Cố Nhan chưa kịp đợi đến phản ứng của Chu Quân Ngôn thì bên trái cô có tiếng cười nói, Cố Nhan đột nhiên ý thức được hóa ra bên trái mình còn có người.

“Chúng ta nhiều người có thể chơi trò ma sói giết người, lần ăn Tết ở nhà tôi có chơi cùng một nhóm các em trẻ tuổi một lần, thấy cũng rất thú vị.”

Mắt Cố Nhan sáng rực lên: “Tôi chơi trò này rất giỏi đấy.”

“Nhưng cậu ấy không thích chơi cái này.” Chị Dư khẽ nhếch cằm, chỉ chỉ Chu Quân Ngôn.

Cố Nhan có hơi tiếc nuối, hiếm khi gặp trúng trò mà cô am hiểu.

“Tiểu Chu không biết lừa người, cầm bài người sói đều sẽ im lặng không nói gì.”

Cố Nhan tưởng tượng dáng vẻ trầm lặng khi chơi trò này của Chu Quân Ngôn, đột nhiên mỉm cười.

Cô cúi người về phía trước, tay che miệng ở bên tai anh nói nhỏ:

“Không sao, sau này khi chúng ta chơi cùng nhau, em sẽ luôn cứu anh, vẫn luôn cứu anh.”

Bên tai là hơi thở ấm áp, trong nháy mắt Chu Quân Ngôn sững sờ. Anh nhìn chằm chằm mặt bàn một lúc lâu, cuối cùng cầm cái ly tròn trên bàn lên uống một hơi cạn sạch nước trong ly, rồi nói với giọng trầm thấp:

“Tôi không chơi.”

Cố Nhan mất mát mà ngả người dựa lưng vào ghế, cũng không nói gì.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.