Trở về truyện

Duyệt Thầm - Chương 1: Ướt Át

Duyệt Thầm

1 Chương 1: Ướt át

14.04.2021

Edit: Tinh Hòa

"Duyệt Duyệt... Đêm nay ở lại nhà tớ được không?" Lăng Nhiên ghé vào đầu vai Bối Duyệt làm nũng, "Ba tớ hôm nay đã đi ra ngoài xã giao, tớ ở nhà một mình rất nhàm chán a."

Làm Bối Duyệt nhớ tới hô hấp nóng bỏng của nam nhân thổi ở bên cổ cô, còn có bàn tay rộng lớn mang theo vài vết chai tiến vào trong quần áo cô, cảnh tượng hắn thô bạo nắm lấy bộ ngực kiều nộn mềm mại của cô mà thưởng thức.

Cô không được tự nhiên mà kẹp chân lại.

Lăng Nhiên thấy cô không trả lời, lắc lắc cánh tay của cô, "Được không, ngày mai là cuối tuần còn có thể chơi được hai ngày."

Bối Duyệt lấy bút chọc chọc tờ giấy nháp, để lại những vết mực đen trên tờ giấy.

"Ba của cậu không quay về?"


"Này, ai biết, tớ cũng hiểu được ông ấy." Lăng Nhiên thở phì phì, "Ông ấy là người rất bận rộn, bất quá ông ấy có nói khả năng tối nay sẽ quay về rất trễ."

Ngòi bút của Bối Duyệt dừng lại, ngực nhảy bang bang, chỗ bị hắn vuốt ve qua lại ẩn ẩn nóng lên, nhịn không được nữa... Muốn nhìn thấy hắn.

Nhớ tới lòng ngực rộng lớn của hắn cùng với cánh tay mạnh mẽ gắt gao ôm lấy cô, ôm lấy cô thật đau. Còn có hơi thở nóng bỏng không ngừng thổi vào ở bên tai cô, như có như không va chạm vào.

Thật cứng, thật nóng, giống như đang được ép chặt vào giữa hai chân cô.

Hiện tại một cổ nóng bỏng kia vẫn còn lưu lại ở phía trên da thịt cô.

Bối Duyệt lấy tay che khuất gương mặt đang dần nóng lên của mình, cô đã ướt. Lúc ở trường học, nghĩ đến ba ba của bạn tốt mình, hạ thân của cô liền ướt đến rồi tinh rối mù.

"Duyệt Duyệt ~~ có được không?" Lăng Nhiên lật điện thoại, "Để tớ nói với ba tớ một tiếng, nhờ ông ấy dặn dò a di chuẩn bị thêm nhiều món ăn."

Bối Duyệt ho khan một tiếng, nhỏ giọng mà đáp, "Được."


"Tuyệt vời! Duyệt Duyệt, tớ yêu cậu nhất!" Cô ấy cười đến muốn ngã lên trên người Bối Duyệt.

Nhưng nhanh lại bị Bối Duyệt đẩy sang một bên, "Tới giờ học rồi, mau về chỗ ngồi đi."

"Thật là vô tình a."

Trước khi tan học, Bối Duyệt gọi điện thoại cho mẹ cô, mẹ cô đang bận chơi mạt chược, bà ấy làm gì có thời gian mà để ý đến cô, giữa những tiếng ồn ào, bà ấy lớn tiếng trả lời, "Đã biết đã biết."

Chỉ toàn là không kiên nhẫn.

Cô thậm chí còn chưa nói mình đêm nay sẽ đến chỗ nào, đầu bên kia đã cúp điện thoại trước.

Bối Duyệt từ sớm đã quen với việc này, cất điện thoại vào cặp sách. Chiếc điện thoại này đã được mẹ cô loại bỏ lớp sơn các góc cạnh, chỉ còn lại chức năng nhắn tin và gọi điện.


"Duyệt Duyệt, thu dọn xong chưa, đi thôi. Ba tớ nói đã kêu a di chuẩn bị tốt đồ ăn cho chúng ta, tớ đói muốn sắp chết rồi, mau nhanh về nhà ăn cơm." Lăng Nhiên hét to đi về phía bên này của cô.

"Được, đi thôi, tiểu tham ăn." Nét mặt Bối Duyệt lộ ra ý cười, một tia nắng len lỏi trộm tiến vào trong lòng lạnh của cô.

"Hừ, tớ biết rồi." Lăng Nhiên nhéo mặt Bối Duyệt, cô cực kỳ ghen tị với làn da không tì vết của cô, "Cậu lải nhải giống y như mẹ của tớ."

Bối Duyệt trong lòng nhảy dựng, cố nén không được sự tự nhiên mà nói với lòng mình: Nha đầu ngốc, tôi chính là muốn làm mẹ của cậu đó.

Nghĩ đến ánh mắt thâm trầm của người nọ và vật căn thô tô nóng như lửa đang áp vào người mình, Bối Duyệt âm thầm nuốt nước miếng, chất lỏng dính ướt trên quần lót làm cô xấu hổ.

"Con gái ngoan, chúng ta mau về nhà đi." Bối Duyệt lặng lẽ thoát khỏi cánh tay của cô ấy, dưới chân như có gió thổi qua.

"Được a, Bối Duyệt cậu dám chiếm tiện nghi của tớ, đừng chạy!"

Dưới ánh nắng hoàng hôn, có một bóng lưng trẻ trung tùy ý tiếng cười đùa chạy như bay (1).

(1) Nguyên văn: Một mảnh hoan thanh tiếu ngữ cùng tùy ý chạy như bay thanh xuân bóng dáng. (Không biết edit đúng không nữa ạ.)

"Oa... Thơm quá thơm quá." Lăng Nhiên đá văng giày ra, quăng cặp sách chạy ra phía bàn ăn.

Bối Duyệt đi theo phía sau cô, đem giày chỉnh lại cho ngay ngắn, "Đừng chạy nhanh như vậy... A, phải rửa tay trước khi ăn nha."

"A a a... Duyệt Duyệt cậu cái tiểu cũ kỹ này, lại bắt đầu nói, nếu tớ có mẹ chắc cũng không nói dài dòng hơn so với cậu!" Lăng Nhiên lấy một cái cánh gà nhét vào trong miệng, ngoan ngoãn đi rửa tay.


Bối Duyệt bất đắc dĩ lắc đầu.

A di trong nhà sau khi nấu ăn xong thì đã rời, chỉ còn lại hai người các cô, Lăng Nhiên càng thêm tự do tự tại tiêu sái không chút nào để ý đến hình tượng, từ trong ống tay áo móc ra chiếc nịt ngực ném lên trên sô pha.

"A nha... Thật thoải mái." Cô nhìn thoáng qua ánh mắt của Duyệt Duyệt, "Dừng lại dừng lại dừng lại, đừng nói, tớ biết tớ không phải là thục nữ, tớ trước sẽ tự mình phê bình a."

Ai ngờ khóe miệng Bối Duyệt giương lên, học theo cô ấy vươn tay vào trong quần áo cởi nội y ra, "Chiêu này không tồi."

Không có sự trói buộc căng chặt, Bối Duyệt cảm giác cả người nhẹ lên hai cân.

Lăng Nhiên trợn mắt há hốc mồm, "Cậu không phải là Duyệt Duyệt ngốc tử nhà tôi, Duyệt Duyệt nhà tôi sẽ không như vậy! Duyệt Duyệt cũ kỹ đi đâu rồi? Yêu quái mau mau hiện hình!"

Hai người ồn ào một trận, "Được được, mau ăn cơm đi, sắp nguội rồi."

"Có rất nhiều món a, Duyệt Duyệt cậu ăn nhiều một chút, nhưng mà tại sao chỉ toàn là những món cậu thích ăn nha." Lăng Nhiên thuận miệng nói.

Cô ấy nói một câu không chút nào để ý, nhưng lại khiến trong lòng Bối Duyệt vô hạn gợn sóng.

Đây có phải là người nào đó đang nhớ đến cô không?

Nghĩ đến đôi mắt sâu như biển cả cùng đôi môi luôn treo lên ý cười của hắn, Bối Duyệt không khỏi cảm thấy hạnh phúc.

___

Editor có lời muốn nói: Lịch up chương tùy vào tâm trạng của mình, có nhiều chương từ ngữ mình đọc không hiểu nữa, nên sẽ không có lịch up hay gì đâu. Nhưng cam đoan mình sẽ cố gắng lấp hố nè. Mình edit thẳng trên bản raw, lâu lâu cũng sẽ xem lại bản convert.

Về việc xưng hô của nam nữ chính, mình còn đang phân vẫn giữa chọn anh hoặc hắn, các bạn thích như thế nào cmt để mình biết nhé. Sẵn tiện cần tìm một bạn beta để cốt truyện thêm mượt nà, thông tin liên hệ mình đã để trên tường.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.