Trở về truyện

Đừng Liếm Cô Nữa - Chương 8: Ám Ảnh

Đừng Liếm Cô Nữa

8 Chương 8: Ám ảnh

Quà cho mọi người đến đây!!! Dành tặng những người đã kiên trì chờ đợi :))))))))))))))))))))))

................................................................................................................



Sáng hôm sau, An Huyên thức giấc thì căn phòng lại trở về với sự bình lặng, gọn gàng vốn có, như thể đêm qua chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì. Cô mơ hồ hồi tưởng lại hình ảnh dâm mĩ lộn xộn, cố gắng nhớ xem có thực là đã trải qua một đêm phóng khoáng với hai nam sinh của mình hay tất cả chỉ là một giấc mơ. 

Nếu là mơ, thì hẳn là cô đã bị người ta điều giáo thành nết rồi. Từ lúc nào mà cô lại mơ tưởng đến việc bị hai thiếu niên làm cho dục tiên dục tử, bản thân lại còn cảm thấy thỏa mãn vô cùng.

Nếu là thật... Ôi trời! Nếu là thật, thì thà cô đâm đầu xuống đường mà chết quách đi! Cô còn dám phô diễn dáng vẻ mị hoặc, ưỡn cong người đòi hỏi bọn họ thêm nữa. Lại còn đôi bàn tay hư hỏng tự sờ soạng, an ủi vài chỗ thấy trống vắng của chính mình trong khi bị người ta miệt mài gặm cắn sạch sẽ.

Nhất định hai anh em đó sẽ cười cô thối mũi. Rồi sẽ dụ dỗ cô làm lại những động tác dâm đãng đó cho họ xem, miệng không ngừng rên rỉ. A... nếu thật đúng thế thì cô không cách nào dám nhìn bọn họ. Nhất định là mơ thôi, làm ơn chỉ là mơ thôi!




Cô mơ màng nhớ đến những ngày còn yên bình. Từ khi cha mẹ li hôn, cô đã quen với việc sống một mình. Cha cô chạy theo nhân tình trẻ, bỏ rơi hai mẹ con khi An Huyên mới mười ba tuổi. Đến năm cô mười tám, mẹ cô đi bước nữa. Bà hỏi An Huyên có muốn chuyển tới thành phố khác sống cùng gia đình mới không nhưng cô từ chối. Nhà cha dượng vốn không dư dả gì, lại có một người con gái riêng còn rất nhỏ. Cô không muốn mẹ chịu cảnh "con anh, con tôi" nên dọn vào kí túc xá. Sau này có điều kiện, cô tự mình thuê một căn nhà nhỏ. Từ khi mẹ cô có thêm một em bé nữa, hai mẹ con càng ít có cơ hội gặp nhau.

Đã năm ngày nay, An Huyên bình an quay trở lại nhịp sống thường nhật. Anh em Tịch gia cũng không tới làm phiền cô thêm nữa. Thỉnh thoảng nghĩ lại, cô cứ có cảm giác ngày hôm ấy, bọn họ đã thực sự trèo lên giường cô vào lúc nửa đêm. Cảm giác dây dưa mỏi mệt vô cùng chân thực. Nhưng rõ ràng sáng hôm sau thức giấc, giường chiếu dưới thân cô vô cùng sạch sẽ. Cô lại tự cốc đầu mình một cái. Đừng có trầm mê nữa, bọn họ đã buông tay thực sự rồi!

An Huyên không hề biết rằng, ở Tịch gia, hai thiếu niên quay trở lại những đêm nhàm chán. Vốn bọn họ định mất công sức một chút, mỗi đêm đều tới thăm cô giáo của mình nhưng ngay trong đêm đầu tiên, khi hai anh em lái xe rời khỏi khu nhà thì phát hiện có kẻ bám đuôi. Chiếc Audi của Tịch Minh vừa lăn bánh, thì đằng sau, một chiếc xe màu đen khác cũng nhanh chóng nối theo. Tịch Phụng đỗ xe ở khoảng cách xa hơn, chiếc Ferrari của cậu đi cách hai chiếc xe kia một quãng nên cậu nhanh chóng phát hiện lộ trình đáng ngờ của kẻ lạ.

"Anh, có gián." - Cậu nói vào bộ đàm.

Tịch Minh liếc kính chiếu hậu, tim cậu hụt mất một nhịp. Kẻ kia bám theo cậu từ lúc nào? Liệu hắn có nhìn thấy bọn họ bước vào nhà An Huyên? Lúc này bảo bối của cậu có bình yên...

Nhanh chóng kiểm tra an ninh trên xe một lượt, thấy không có vấn đề gì, Tịch Minh mới rút điện thoại gọi cho thư kí Nhâm, đồng thời ngoặt tay lái rẽ sang con đường đông đúc hơn:

- Chờ tôi ở chân cầu X.

Trong lúc đó, Tịch Phụng mở phần mềm kiểm tra camera bọn họ đã lén gắn ở nhà An Huyên. Thật tốt, cô giáo của cậu vẫn cuộn tròn trong chiếc chăn in hoa tím biếc, bàn tay nhỏ bé, trắng trẻo của cô khẽ co lại như đang muốn cầm nắm thứ gì đó. Tịch Phụng nhất thời có chút tiếc nuối. Cậu tự trấn an mình, xung quanh nhà không có gì đáng ngờ.


Chỉ một lúc sau, xe Tịch Minh đã tới địa điểm hẹn. Thư kí Nhâm không thấy đâu, chỉ thấy một chiếc xe cũ đậu ở mép đường vô cùng khiêm tốn. Kẻ bám đuôi thấy Tịch Minh giảm tốc độ thì cũng dừng lại từ phía xa. Chắc chắn hắn đang căng mắt theo dõi từng cử chỉ của cậu.

Tịch Minh thận trọng đánh xe sát vào chiếc xe cũ kia. Cánh cửa của hai xe đều mở ra đột ngột. Thư kí Nhâm từ trong chiếc xe cũ nhảy vọt vào xe Tịch Minh. Trong chớp mắt, hai người nhanh chóng đổi lái. Tịch Minh lách người, khéo léo rời khỏi chiếc Audi. Hai cánh cửa xe nhanh chóng khép lại, thư kí Nhâm không nhanh không chậm điều khiển chiếc Audi đi tiếp qua cầu để trở lại Tịch gia. Còn Tịch Minh nổ máy, hướng về phía ngược lại, đi thẳng qua chiếc xe lạ. 

Cậu chửi thề một tiếng. Toàn bộ kính xe đều phủ màu đen kín mít, cậu nhìn mãi mới thấy phần cằm của gã lái xe.

Đó là một chiếc cằm bạnh vô cùng ngông ngạo. Từ phía trái, một vết sẹo lớn sần sùi như con rết kéo vắt sang phải. Kẻ mang vết sẹo đặc biệt như thế cậu chỉ biết có một người.

................................................................................................

Sau đêm đó, cả hai anh em Tịch gia không dám tới nhà An Huyên nữa vì sợ cô bị liên lụy. Tranh đấu quyền lợi trong gia tộc là một chuyện rất tối tăm và tàn nhẫn. Để bảo bối bị cuốn vào, bọn họ không nỡ..

Cho nên cả hai cứ thế chịu đựng những buổi đêm nhạt nhẽo. 


- Chết tiệt! - Tịch Phụng mang chiếc điện thoại đang réo inh ỏi ra, nghiến răng tắt nguồn - Gọi cái gì mà gọi lắm thế! Cậu đây đã nói không muốn đi!

Tịch Minh liếc bộ dạng sắp chết đói của em trai, không khỏi khuyên một tiếng:

- Không chịu được thì cứ đi đi.

Ý là, gái đẹp đã gọi, thôi cứ tìm nơi trút ra đi đã, kẻo nghẹn có thể đột tử lúc nào không biết.

- Anh chẳng lẽ cố tình không hiểu? - Tịch Phụng cười méo xẹo - Mùi vị nguy hiểm của cô giáo làm cho em giống như mất vị giác và khứu giác hoàn toàn rồi. Giờ em chẳng còn hứng với những kẻ vô vị đó nữa.

Tịch Minh nhướn mày lên nhìn "bản sao" của mình để đánh giá mức độ chân thật của nó. Lát sau, cậu buông tờ báo xuống salon, không nói không rằng bỏ đi một mạch.

- Tưởng anh hay lắm sao? - Tịch Phụng cay cú lầm bầm - Thế đứa nào cứ 11 giờ đêm là đi tắm nước lạnh?

.........................................................................................................

Những ngày gần đây, học viện Tông Tứ cực kì bận rộn và náo nhiệt vì các hoạt động chuẩn bị cho Lễ hội Mùa Đông. Đây là sự kiện được tổ chức đều đặn mỗi năm để gây quỹ từ thiện, nhưng với những học sinh giàu sức sống của trường thì Lễ hội Mùa Đông là cơ hội để giao lưu, kết bạn. Năm nào cũng có vài cặp đôi bày tỏ thành công trong sự kiện. 

Để chuẩn bị cho sân khấu lớn, một cây thông cao tới 3m được trưng bày trang trọng giữa sân trường. Trên nền lá xanh mượt điểm tô hàng trăm trái châu lấp lánh màu bạc và màu đỏ - hai màu truyền thống của học viện. Dưới gốc cây, những món quà được gói bằng giấy trang kim lấp lánh và ruy - băng thắt thành những chiếc nơ cầu kì được bày thành nhiều lớp, thôi thúc mọi người ùa tới và xé tung những lớp giấy bọc trong háo hức.

An Huyên đang ngồi gói các hộp xốp thì Phạm Đạt từ xa đi lại. Anh làm như vô tình cúi xuống hỏi han vài câu. Cuối cùng, trước khi rời đi, Phạm Đạt liền hỏi cô có muốn cùng anh tới Lễ hội này không.

An Huyên lúc đầu ngây ra, cô là giáo viên, đương nhiên không thể vắng mặt trong sự kiện của trường. Đến khi Phạm Đạt cười, nhìn cô bằng ánh mắt thâm thúy, cô mới vỡ lẽ. Ý của anh chính là muốn cô cùng anh sát cánh từ đầu tới cuối Lễ hội luôn.


Cô không muốn tiếp xúc với anh quá nhiều, nhưng người ta dù sao cũng đã giúp mình một lần, làm người có ơn phải biết báo đáp. An Huyên ngẫm nghĩ, dù sao cũng một công đôi việc nên gật đầu.

Nhận được sự đồng ý của cô, Phạm Đạt vui vẻ rời đi. Nhìn bóng lưng cao lớn của anh kéo theo ánh mắt của nhiều người xung quanh, tự nhiên cô có chút hối hận vì đã nhận lời. Nhưng mà... bây giờ thì không thể rút lại lời nói nữa rồi...

Tịch Minh và Tịch Phụng đột nhiên xin nghỉ phép mấy ngày liền. Lớp học thiếu đi hai người bỗng trở nên vắng vẻ hẳn. Đám nữ sinh cũng trở nên chán nản, không còn sức sống. Đứng trên bục giảng nhìn xuống hai cái bàn trống ở cuối lớp, trong lòng An Huyên có chút tiếc nuối bất thường.

Tiếc cái gì chứ! Cô tự mắng chính mình. Còn muốn hai thằng quỷ đó bám theo nữa sao. Dù sao cũng chỉ là trò chơi của trẻ con mà thôi. 

Nhưng trẻ con... thì trên giường đã không mạnh mẽ như thế...

Cô buồn bực thu xếp lại giấy tờ, định rời khỏi lớp học. Vừa ra đến cửa, Phong Nhã đã vọt ra theo, chặn cô lại.

- Còn chuyện gì vậy, em Phong?

An Huyên ngước nhìn cậu nam sinh tuấn tú trước mặt. Dáng người Phong Nhã có phần cao hơn hai anh em Tịch gia một chút, lại gầy hơn nên càng tạo cảm giác xa cách. Người này... An Huyên có phần cảm thán... chính là người thừa kế của Phong gia mà Tịch Minh đã kể. Nghĩ tới đó, cô thoắt đỏ mặt, trong lòng run rẩy sợ hãi: cậu ta có biết chuyện đã xảy ra ở nhà hàng Phong Cầm?

Làm như không nhìn thấy bộ dạng hoảng hốt của cô giáo, Phong Nhã rút ra một tờ voucher, đưa cho cô, giọng điệu rất đúng mực:

- Cô An, nhà hàng của gia đình em đang thử nghiệm thực đơn mới. Tối nay sẽ miễn phí cho khách có voucher này để lấy ý kiến khách hàng. Cô có hứng thú?

Ăn miễn phí? Dĩ nhiên hứng thú. Hai mắt An Huyên sáng lên.

Nhưng mà... đến đó... hai má cô không tự chủ được, lại nóng rực lên, làm cô lúng túng một hồi.

Phong Nhã vẫn dửng dưng một cách bất thường. Thế nào là bất thường? Chính là nhìn thấy đối phương vô duyên vô cớ cúi gằm mặt xuống đất, trên đỉnh đầu khói bốc lên nghi ngút, miệng mím chặt như thể đang gào thét trong lòng câu thần chú "Đất ơi, nứt ra!", mà mình vẫn giữ thái độ ung dung, sắc mặt bất động, ấy chính là đỉnh cao của tuyệt kĩ "mặt đơ".

Cậu chớp chớp đôi mắt trong veo, rèm mi khẽ hạ xuống, cố nén một nụ cười. Thì ra hai thằng quỷ kia thích mẫu người thế này. Thôi được, chẳng mấy khi được chứng kiến bộ dạng lờ đờ như xác chết của hai thằng đó, nhất là "kẻ mặt lạnh" kia, coi như Phong thiếu gia đây làm phước một lần.

- Cô An, nhớ đến nhé. 

Không để cô kịp từ chối, cậu nhét tờ voucher vào tay cô rồi đi thẳng vào lớp, bỏ lại An Huyên vẫn đứng như trời trồng với đỉnh đầu bốc khói.

Ngượng ngùng là vậy, cuối cùng tối đó, An Huyên vẫn có mặt tại Phong Cầm. Nhưng đây không phải quyết định của cô mà của toàn thể giáo thể tổ THPT. Số là trong lúc cô bất cẩn để tờ voucher trên mặt bàn làm việc thì một đồng nghiệp đã trông thấy. Áp dụng đúng nguyên tắc "có phúc cùng hưởng, có họa tự chịu", cả tổ THPT hò nhau kéo quân tới Phong Cầm để thưởng thức thực đơn mới.

Khỏi phải nói, Phong Nhã kinh ngạc như thế nào khi thấy nhân viên báo cáo về "đội quân giáo viên" hùng hậu kia. Cậu vốn đã sắp xếp xong xuôi phòng ốc cho An Huyên cùng hai thằng bạn đang chết đói, chỉ chờ bọn tới. Sau đó, cậu mới lái xe đi đón bảo bối nhà mình. Khó khăn lắm mới thuyết phục được Cẩm An đến Phong Cầm, nào ngờ, xe vừa tới cửa đã có tin "tốt lành" bay tới, hại bảo bối nhà cậu sợ đến xanh mặt.

- Tiểu Nhã... - Cẩm An mếu máo - Cô không vào có được không?

Tuy Cẩm An làm việc ở khối Tiểu học nhưng đều là đồng chí của những người trong "đội quân" kia. Giờ mà bảo cô hiên ngang sánh vai Phong Nhã đi vào thì nhất định cô sẽ tông cửa tẩu thoát ngay!

Phong Nhã cười cười, yêu chết bộ dạng nơm nớp này của cô. 

- Đừng lo, chúng ta đi thang máy nội bộ.

Xe vừa chui vào tầng hầm, cậu lập tức thay đổi sắc mặt. Đúng là làm ơn mắc oán mà. Đừng nói là đội quân không mời mà đến này, ngay cả thiên tai giáng xuống cũng đừng hòng phá hỏng buổi tối lãng mạn của cậu.

Tịch Minh, Tịch Phụng, các cậu nợ tôi một món đấy!

..............................................................................................................................................................

Để phù hợp với phong cách thực đơn mới, Phong Cầm được trang trí lại hoàn toàn. Từ cao xuống thấp, trên dưới đều nhất loạt được phủ kín bởi màu vàng kim sang trọng, lỗng lẫy. Vừa đúng giờ ăn tối nên khách khứa ra vào nườm nượp, tạo nên không khí sôi nổi, sinh khí tràn trề.

Nhóm của An Huyên ngồi ở tầng hai, nơi dành cho các nhóm khách lớn. Cô kinh ngạc ngắm nghía những món đồ nội thất tuyệt đẹp được bài trí đầy thẩm mĩ. Ở đây náo nhiệt hơn hẳn so với phòng Đại Phong Cảnh trên tầng cao nhất, nơi chỉ có tiếng gió và chút nhạc không lời du dương. Ăn tối ở trên cao như vậy, tuy có thể ngắm thành phố dưới chân mình, rất có cảm giác quyền lực, nhưng cũng thật cô đơn.

Bất giác, cô nhớ lại hành lang trong biệt thự của Phong gia - cũng thăm thẳm và vắng lặng. Nếu hai đứa trẻ ấy không phải là sinh đôi, nếu bọn họ chỉ có một mình, hẳn là sẽ cô độc lắm. Cô vẫn nhớ dáng vẻ của Tịch Minh khi rời khỏi cơ thể mình. Lúc đó, cậu như khoác lên một chiếc mặt nạ, lãnh đạm, thâm u. Còn Tịch Phụng bình thường đối với cô rất dịu dàng. Cậu vui sướng khi được nấu cho cô những món ngon, chăm cô như chăm một con búp bê nhỏ. Có lẽ đó là cách cậu gửi gắm khao khát được người khác chăm sóc, nâng niu. 

Đột nhiên cô nhớ bọn họ vô cùng, muốn được ôm lấy cả hai đứa trẻ đó vào lòng. 

Chợt, một dáng người cao lớn thoáng qua ngoài cửa, nhìn rất giống Tịch Minh. An Huyên giật mình nhìn theo nhưng không kịp, cô thở hắt ra. Tịch Minh cái gì chứ. Bọn họ chẳng phải đã buông tha cô rồi sao? Có lẽ trò chơi này, cô mới là kẻ thua cuộc. Đừng lưu luyến nữa, chỉ làm mình đau hơn thôi...

- Em nghĩ gì thế?

Phạm Đạt cắt đứt dòng suy tư của An Huyên. Cô ngẩng lên, đối diện với khuôn mặt hài hòa của anh, vẽ ra một nụ cười xã giao:

- Không có gì, à, em đang nghĩ món ngỗng quay tiêu này thật ngon!

- Ngon thì ăn thêm một chút.

Một miếng ngỗng mềm mềm thấm đẫm nước sốt cay nồng đỏ sẫm, lấm tấm hạt tiêu đen xay vỡ được đặt vào bát của An Huyên. Kì thực, cô đã no lắm rồi, nhưng trước ánh mắt quan tâm kia, đành cố sức nhét miếng thịt vào miệng. Phạm Đạt rất hài lòng, lại gắp cho cô thêm một miếng nữa. Cử chỉ của anh dĩ nhiên thu hút sự chú ý của cả bàn. Tất cả đều ồ lên, ra sức vỗ tay hưởng ứng, chả mấy khi thấy hot boy Vật lý của trường quan tâm đặc biệt đến đồng nghiệp nữ như vậy. Điều đó làm An Huyên rất khó xử.

Trời ơi, làm ơn đừng để ý đến cô nữa có được không?

Nhưng An Huyên không biết, cô khó chịu một thì có người khó chịu mười. Cố gắng giữ nụ cười lịch thiệp để tiễn đối tác tới khi khuất bóng, cậu ra hành lang, châm một điếu thuốc. Rồi chờ đợi.

Lâu lắm cậu không hút thuốc. Nhưng nếu không có khói thuốc bây giờ, cậu sẽ khó giữ bình tĩnh được. 

Chết tiệt! Cmn, chỉ thoáng thấy bóng cô cùng người khác tình tứ gắp đồ ăn cho nhau thôi cũng đủ khiến cậu thất điên bát đảo rồi. 

Tịch Minh rút điện thoại ra, bấm một số. Bên trong phòng, lập tức tiếng chuông khe khẽ vang lên. Một lúc sau, giọng An Huyên như có như không trả lời lại, như thể cô đang hồi hộp, và thận trọng biết bao.

Tịch Minh cau mày nhìn qua cửa kính, do phía bàn của An Huyên không có ban công nên cô đành ngồi tại chỗ, lén lút che tay để cuộc nói chuyện của đám đông không lọt vào máy. Bất giác, giọng cậu trở nên khàn đặc:

- Bảo bối.

Đáp lại là một sự im lặng. Rồi bất ngờ, có tiếng thở gấp xuyên qua, dội vào lỗ tai cậu. Tịch Minh mỉm cười xấu xa:

- Tôi cứng rồi.

Lời thì thầm của cậu như một luồng điện truyền thẳng từ lỗ tai xuống bụng dưới của An Huyên. Cô sợ hãi khi thấy hạ thân mình bắt đầu co thắt ngay giữa đám đông. Theo phản xạ, cô định trách mắng những lời dâm tục của cậu nhưng chợt nhớ ra hoàn cảnh hiện tại, lại thôi không nói gì nữa. An Huyên đang bối rối giữa hai luồng suy nghĩ. Một bên muốn cậu dừng việc này lại, để cô không làm ra điều gì mất mặt trước đồng nghiệp. Một bên lại gấp gáp sợ cậu ngắt máy.

- Bảo bối, vén váy lên cho tôi nhìn một chút.

An Huyên tái mặt, dáo dác nhìn quanh. Có lẽ nào người lúc nãy cô nhìn thấy thực sự là Tịch Minh? Nhưng cậu ta ở đâu mới được? Cô run rẩy đưa mắt khắp phòng, chỗ nào cũng là người cười nói ồn ào, nhưng tuyệt nhiên không thấy khuôn mặt anh tuấn của cậu.

Trong lúc An Huyên còn đang mải truy lùng tung tích của chủ nhân cuộc điện thoại kia thì Tịch Phụng đã ra tới hành lang. Cậu vốn định hỏi xem khi nào sẽ tóm An Huyên từ căn phòng kia ra thì thấy anh trai đang thích thú quan sát con mồi từ ngoài cửa kính tối đen như mực. Tịch Minh thấy em trai xuất hiện thì hào phóng mở loa ngoài để cả hai cùng nghe được.

- Cậu đang ở đâu? - Tiếng thì thào run rẩy của cô giáo đáng thương truyền qua làm Tịch Phụng không nhịn nổi cười.

- Cô giáo thân mến, lâu lắm mới gặp, thật muốn được nếm xem hương vị của cô có gì thay đổi.

An Huyên rùng mình, cô biết mình bắt đầu ướt rồi nên vội tìm cớ lui vào nhà vệ sinh.

- Các cậu đang ở đâu?

Tịch Minh nhìn theo bộ dạng gấp gáp của cô, có thể hình dung rất rõ cảnh cô lật đật khóa trái cửa nhà vệ sinh lại, thở dài ngồi trên nắp bồn cầu với chân váy bị xô lệch, lộ ra nội y.

Nhà vệ sinh của Phong Cầm vô cùng rộng rãi và khô ráo, giống như một căn phòng bình thường sạch sẽ với ánh đèn vàng ấm áp.

- Đừng vội thế, bảo bối. Tôi đã nói rồi, vén váy lên đi.

An Huyên ngần ngừ. Tịch Minh biết rất rõ cô sẽ không làm ngay. Cậu ra lệnh mạnh mẽ hơn:

- Vén lên.

Chết tiệt! Bàn tay còn lại của An Huyên không tự chủ mà kéo nốt phần còn của cái váy lên cao hơn. Trong đầu cô mường tượng lại những lúc Tịch Phụng quỳ trước hai bắp đùi mở rộng của cô, ánh mắt nóng rực chiêm ngưỡng những cánh hoa đỏ thẫm đang dần hé ra.

Giọng Tịch Minh vẫn vang lên trong điện thoại:

- Cởi cái quần lót ướt sũng của em ra.

Trong đường dây vang lên tiếng lạch cạch nho nhỏ, cho thấy người kia đang làm theo yêu cầu của cậu.

- Tốt lắm - Tịch Minh rất hài lòng - Giờ thì dùng những ngón tay của mình, vạch đám lông mềm mại ra, chúng tôi muốn được nhìn thấy phần thịt non đỏ thẫm của em.

Ngón tay An Huyên theo lời chỉ dẫn, khẽ vén nhẹ đám lông mỏng như tơ sang hai bên. Ngón tay giữa của cô không an vị mà chà sát dọc theo khe nước ướt đẫm.

- Đừng có tự mình miết cái khe xinh đẹp đó. - Tịch Phụng như đang nhìn thấy rõ từng cử chỉ của cô khiến cô giật mình, dừng những ngón tay lại. Nhưng như vậy sẽ khiến cô càng thêm ngứa ngáy, khó chịu.

- Khó chịu lắm hả? - Tịch Phụng cười - Muốn tôi mút nó không?

An Huyên khổ sở gật đầu. Tịch Phụng dĩ nhiên không nhìn thấy cái gật đầu của cô, bực bội nhắc lại:

- Muốn không?

- C... có... - Trời đánh cô đi, không nhìn thấy mặt bọn họ khiến gan cô to thêm mấy phần rồi!

Bên kia vọng lại tiếng cười khe khẽ.

- Được, vậy tôi sẽ mút lấy miếng thịt mềm kia... Rất ngon... Cô giáo, dạng chân rộng ra chút nữa, Minh cũng muốn được liếm cô.

Chết mất, cả hai người cùng muốn được liếm vùng kín của cô. An Huyên không quên nổi cảm giác tiêu hồn khi được hai con rắn nhỏ cùng chui vào tiểu huyệt. Bọn họ rất tham lam, dùng miệng mút hết dâm thủy của cô, tranh nhau uống.

- Đừng... - Cô thất thần, không biết rằng đôi chân mình đã tự giác mở rộng như thể sẽ có hai nam sinh thực sự quỳ xuống trước mặt, cùng nhau bú liếm.

- Bảo bối... - Giọng Tịch Minh càng khàn hơn - Tôi muốn liếm dọc âm hộ của em. Tách ra đi, tôi muốn hôn tiểu huyệt ướt át của riêng em.

Hai múi thịt được ngón trỏ và ngón giữa của An Huyên đẩy sang hai bên, làm lộ ra âm thần đẹp như cánh hoa đọng đầy sương sớm.

- Anh trai mút lấy cánh hoa xinh đẹp của cô giáo rồi, tôi sẽ mút nốt bên kia nhé. - Cảm giác hai cái miệng tham lam vô độ đang nhay cắn phần thịt non mềm của cô trở nên vô cùng chân thực.

- Tôi ước gì có thể nhìn thấy vẻ mặt dâm đãng của cô bây giờ, cô giáo thân mến.

Tiếng thở gấp liên tục dội vào điện thoại cho thấy người thương của bọn họ đang bị kích thích tột độ. Những tiếng rên bị kềm nén của cô như thôi thúc bản năng muốn chà đạp của hai thiếu niên trỗi dậy. 

- Bảo bối, tôi nhớ mùi vị của em - Tịch Minh nghiến răng - Mở rộng ra, lưỡi của tôi cần được nếm mùi vị ngọt ngào đó ngay bây giờ.

Một ngón tay của An Huyên như bị thôi miên, lập tức bắt chước lưỡi của cậu, luồn vào lỗ nhỏ. Cô rên rỉ, hạ thân co thắt lại trước sự xâm nhập của dị vật, dâm thủy tiết ra không ngừng.

- Thật ngọt... bảo bối... chảy nước ra nữa đi. Tôi khát!

- Tôi cũng muốn uống nước của cô giáo - Tịch Phụng bồi thêm - Tiểu huyệt xinh đẹp này, tôi thèm được ăn nó.

An Huyên không chịu nổi kích thích như vậy. Những lời lẽ dâm dục cứ liên tục rót vào tai cô, mơn trớn lỗ tai bé nhỏ, như thể có một cái miệng ấm áp bao lấy vành tai mềm mềm, rồi một cái lưỡi ẩm ướt viền quanh những mô sụn, ngoáy vào trong lỗ tai một cách từ tốn đầy kích thích.

- Làm ơn... - Cô cố kiềm chế tiếng nức nở mà không nổi - Tôi... làm ơn...

Phía bên kia, Tịch Minh và Tịch Phụng cũng không khá hơn là mấy. Nhưng bọn họ không thể dừng lại như thế này. 

- Em muốn gì, bảo bối?

- Tôi... - An Huyên cắn chặt môi, hạ thân cô co rút gấp gáp. Cô không thể nói ra điều mất mặt ấy được. 

Nhưng không đủ... 

Một ngón tay của cô không hề đủ. 

Hơn nữa, cô cũng không có kinh nghiệm tự an ủi những thiếu thốn của chính mình vì lúc nào cũng được hai thiếu niên phục vụ no đủ, thậm chí quá mức thừa thãi.

- Nếu cô giáo không nói, chúng tôi không thể biết được. - Tịch Phụng ác ý trêu chọc - Mật ngọt của cô giáo đang chảy ra mà chúng tôi không thể uống. 

- Đừng mà... - Cô không cách nào ngừng những cơn co thắt ngày một dồn dập hơn.

Anh em Tịch gia nhìn nhau, hiểu rằng cô đã sắp cao trào. Bọn họ lập tức dừng lại, không nói thêm gì nữa.

An Huyên hụt hẫng vô cùng, giống như cô đã đói khát chạy cả một trăm mét để giành lấy một cái bánh nhưng đến phút cuối, cái bánh lại biến mất vậy. Cảm giác bị bỏ rơi làm cô trôi bồng bềnh, mất phương hướng.

- Tịch... Minh? - An Huyên hổn hển gọi nhỏ - Tôi... a... Tịch Phụng?

Biết thời khắc quan trọng đã tới, Tịch Minh lạnh lùng ra lệnh:

- Nói em muốn chúng tôi chơi em. Hoặc không gì hết.

Mệnh lệnh của cậu như cắt đứt những khổ sở cuối cùng của cô. An Huyên mím chặt môi, cố trấn an lại chính mình. Muốn cô cầu xin bằng những từ ngữ thô tục như vậy ư? Không đời nào.

Trong tâm tưởng củaTịch Phụng có thể nhìn rõ khuôn mặt bất mãn như con mèo nhỏ của cô. Cậu xót xa dỗ dành:

- Bọn tôi sẽ phục vụ cô đúng như cô muốn. Nhưng phải do chính miệng cô yêu cầu.

Phía bên kia đáp lại chỉ là những tiếng thở khó khăn. An Huyên gần như muốn khóc, cô không thể rời khỏi nhà vệ sinh trong bộ dạng này được, cơ thể cô vẫn đang nóng sực và đói khát. Tại sao bọn họ lại khiến cô ra nông nỗi này?

- Đừng vậy mà... - Cô nhỏ giọng cầu xin.

Tịch Minh khẽ nhếch môi cười xấu xa:

- Vô ích thôi, bảo bối. Em đang ướt đẫm, nơi ấy của em trở nên lầy lội hơn bao giờ hết. Và tiểu huyệt đói khát của em cần được nhồi chặt cứng. Nhìn lại mình xem, em đang ngồi trong nhà vệ sinh suốt hai mươi phút với đôi chân mở rộng, thèm khát được chúng tôi đâm sâu vào tận cùng. Chẳng mấy chốc, sẽ có người đi tìm em. Hoặc ai đó vào nhà vệ sinh và nhận ra tiếng rên rỉ cầu hoan của em. Và ngửi thấy mùi dâm dịch đang tràn trề của em nữa. Em muốn cho bọn họ được bú mút nơi ấy sao? - Đột nhiên tiếng nói đổi sang một âm vực khác, không còn ái muội nữa mà căm ghét cùng cực - Phạm Đạt. Em muốn để hắn ta úp mặt vào háng mình và liếm láp sạch sẽ cho em thay vì chúng tôi?

Lại nữa. 

An Huyên nhận ra điều bất ổn. 

Tịch Minh rất hay tự mình nghĩ ra những cảnh tượng cô cùng người khác dâm loạn. Mỗi lần như thế, cậu ta đều trở nên cay độc đến đáng sợ, từ ngữ phun ra cũng thô tục ô uế vô cùng.

- Em muốn hắn đúng không? Bảo bối, đừng tưởng tôi không biết hôm ấy hắn đưa em về. Mẹ kiếp, nếu đêm đó tôi không tới, em sẽ trần truồng cho hắn liếm mút toàn thân có phải không? Dâm đãng như em, hẳn là sẽ dạng chân chảy nước cho hắn rúc vào bú cả đêm đi.

An Huyên thót cả tim. Thì ra đó không phải là mơ. Bọn họ thực sự có đến, còn ở trên giường của cô phóng túng miệt mài quá nửa đêm.

- Khốn kiếp! - Cậu nghiến răng - Bảo bối, em muốn hắn ư? Nghĩ cũng đừng nghĩ. Có chết em cũng phải là người của tôi.

- Không... - An Huyên sợ đến phát khóc. Cô biết Tịch Minh lại lên cơn rồi.

Nghe giọng cô yếu ớt quá, Tịch Phụng thương xót chạy đến nhà vệ sinh để xem cô có ổn không.

Còn lại Tịch Minh ngoài ban công lộng gió. Cậu muốn giày vò cô nhiều hơn nữa, để khắp cơ thể cô đều in dấu ấn của cậu, không cho phép bất cứ một giống đực nào tới gần.

An Huyên nức nở vì bị kết tội oan. Cô không thích Phạm Đạt, cô rõ ràng chỉ nghĩ đến bọn họ. Dù lí trí không muốn nhưng cơ thể cô chỉ khao khát mùi hương của anh em Tịch gia. Nếu đêm ấy là thật, chẳng phải những gì dâm đãng nhất của cô cũng đã phô bày cho họ thấy hết rồi sao.

- Tịch Minh... - Cô thấy mình thật bé nhỏ, không còn hơi sức đâu mà đối chọi lại với thanh âm nam tính ở bên kia .

- Làm ơn... Chơi tôi đi.

Năm tiếng nhỏ như muỗi kêu dội vào tai Tịch Minh như sấm nổ giữa trời. Cậu đơ ra, nhất thời không còn cảm nhận được gì xung quanh nữa.

- Tôi... - An Huyên chật vật nói qua tiếng nấc - ...muốn các cậu.

Cuối cùng, Tịch Minh bừng tỉnh. Cậu nhỏ giọng thì thầm: "Như em mong muốn, bảo bối." rồi cúp máy.

Bên ngoài cánh cửa nơi An Huyên ngồi, Tịch Phụng vừa vặn nghe thấy câu cuối cùng của cô. Cậu vui mừng gõ nhẹ lên cánh cửa bằng gỗ ép:

- Tôi đến rồi. Mở cửa ra đi, cô giáo.

Mãi tới sau này, cậu vẫn nhớ như in khuôn mặt đỏ bừng với đôi mắt ngập nước của An Huyên. Đôi chân cô khép chặt nhưng vẫn không giấu nổi mùi vị dâm mĩ. Nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Tịch Phụng, nước mắt cô ứa ra, nhỏ thành từng giọt lớn, đọng trên đùi trắng nõn.

Tịch Phụng yêu thương cúi xuống liếm đi những giọt nước ấy, không quên xoa nhẹ cánh tay đang run rẩy của cô.

- Lại đây, cô giáo. Để chúng tôi đền bù cho cô một đêm khó quên.

Cậu cởi áo choàng, quấn quanh người cô rồi ôm ra ngoài. Tịch Minh cũng vừa đi đến nơi. Cả hai nhanh chóng ra tín hiệu rồi đưa An Huyên lên Đại Phong Cảnh - căn phòng mà Phong Nhã đã sắp xếp riêng cho bọn họ từ lâu.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.