Trở về truyện

Dục Vọng Của Anh Rể - Chương 1: Dục Vọng Của Anh Rể Anh Tuấn

Dục Vọng Của Anh Rể

1 Chương 1: Dục vọng của anh rể anh tuấn

Trans: Cảnh Nhàn

“Chị, em không muốn đi, chị đừng kêu anh rể tới nữa, phiền lắm.” Tô Nhân làm nũng với chị gái Tô Vi ở đầu dây điện thoại bên kia: “Chân em không sao mà. "

"Cái gì mà không sao? Anh rể cũng không phải người ngoài, nói gì mà phiền với không phiền? Bong gân chân không phải là chuyện nhỏ, đã sưng lên một cục như vậy rồi, phải điều dưỡng cho tốt, em còn nhỏ không biết cái hại của chuyện này, dù sao cũng đang nghỉ hè, phòng ốc chị đã bảo anh rể của em chuẩn bị xong cả rồi, lát nữa anh ấy sẽ tới trường đón em, Nhân Nhân, chị sẽ làm việc ở chi nhánh nước M thêm hai năm nữa, trở về chức giám đốc bộ phận chắc chắn không có vấn đề, nghe lời nào, đừng để chị lo lắng.

“Vâng.” Tô Nhân hậm hực đáp.

Cô thực sự không bị gì to tát cả, cũng không muốn đến nhà anh rể, tổng cộng cô đã gặp anh chưa tới mấy lần, hoàn toàn không thân quen.

Anh rể của cô Chu Mộ Ngôn điều hành một công ty xuất nhập khẩu quy mô không nhỏ, người đàn ông dáng người cao lớn, mặt mày sáng sủa, chỉ gặp qua có mấy lần lúc nào cũng tươi cười khách sáo, nhưng cô luôn cảm thấy trên người anh rể có loại khí chất không thể tả, trong lễ độ mang theo xa cách, khiến cho người khác không dám đến gần quá, cô hơi sợ anh.

Tính ra cách lần trước hai người gặp nhau cũng đã rất lâu rồi, mặc dù trường đại học cô đang theo học bây giờ cách thành phố anh rể đang sống chẳng qua chỉ hai giờ lái xe, nhưng kể từ năm chị gái ra nước ngoài cô chưa đến đó một lần nào.

**


Chu Mộ Ngôn bẻ tay lái, tâm trạng cũng không được tốt, vợ gọi điện thoại đường dài quốc tế về nói em vợ không cẩn thận bị bong gân chân, có vẻ còn khá nghiêm trọng nên nhờ anh đưa em ấy đến bệnh viện lớn trong thành phố khám thử.

Cô em vợ này của anh, đã mười bảy tuổi sinh viên đại học rồi, còn ngày ngày chạy nhảy tung tăng giống như một đứa trẻ, mọi người quen nuông chiều em ấy, người anh rể như anh cũng không có cách nào để nói.

Tô Vi đến công ty chi nhánh nước ngoài trao đổi ba năm, trong lòng anh không muốn, phụ nữ quá tham vọng trong sự nghiệp anh cũng không thích, gần đây thư ký đã gắn bó bên cạnh nhiều năm muốn từ chức ở nhà chuẩn bị mang thai, anh còn phải chọn người thay thế thích hợp, Tô Vi lại bảo anh dọn dẹp một căn phòng đón em vợ đến chăm sóc một thời gian, nghĩ tới thôi cũng cảm thấy phiền.

"Anh rể, em ở đây!"

Cô gái trông thấy xe của người đàn ông đang đến gần, vẫy tay ra hiệu, xe của anh rể quá dễ nhận ra.

Chu Mộ Ngôn dừng xe, đi tới trước mặt Tô Nhân, lập tức cảm thấy trước mắt sáng ngời, đã gần một năm không gặp cô em vợ này, càng ngày càng xinh đẹp, dáng người hình như còn cao hơn so với lần trước, mặc váy trắng, xinh xắn đang đứng dưới lầu ký túc xá đợi anh, dáng vẻ thanh thuần giống như bông hoa trắng nõn xinh tươi nhất buổi sáng, làm cho người xem trong lòng ngứa ngáy khó nhịn.

"Nhân Nhân, chân em thế nào rồi?"

Người đàn ông đỡ cánh tay cô, vô tình quẹt tay lên làn da mịn màng của cô gái, cảm giác cơ thể cô có chút mất tự nhiên, anh nhẹ nhàng buông tay ra.


"Anh rể, em không sao, có thể tự đi được."

Chu Mộ Ngôn lùi về sau một bước, Tô Nhân cảm thấy cảm giác ngột ngạt quanh người đột nhiên tan biến đi rất nhiều, trong lòng rất cảm kích anh rể tâm lí, cô nở một nụ cười rạng rỡ với người đàn ông, vừa chuẩn bị bước tới bên cạnh chiếc xe "Rầm..." ôi chao một tiếng, đau đến nỗi cô suýt chút nữa thì ngã xuống, người đàn ông nhanh tay nhanh mắt lần nữa đỡ cô lại.

Lần này anh không nói nhiều với cô nữa, ôm ngang cô gái, cúi đầu giọng điệu ấm áp nói: "Nhân Nhân, chân của em bị thương, phải ít đi lại, anh đưa em đến bệnh viện khám trước."
Tô Nhân gật đầu, ngửi thấy hơi thở nam tính trên người của người đàn ông, đỏ mặt như tôm luộc, cũng không dám cậy mạnh nữa, trong lòng hơi hối hận, lúc nãy Lạc Dao đỡ cô xuống, cô sợ bạn học đợi lâu bảo cô ấy về phòng ngủ trước đi, ai mà biết lại lòi mặt xấu trước mặt anh rể.

Chu Mộ Ngôn đưa cô đến một bệnh viện được trang hoàng hết sức sang trọng trong thành phố, lối đi VIP, chụp phim lấy thuốc không bao lâu là đã xong rồi, may mà quả thực không bị thương xương cốt, bác sĩ dặn dò phải kiên trì bôi thuốc mỗi ngày, nghỉ ngơi mấy ngày là ổn rồi.

Người đàn ông đẩy cửa một căn phòng ra, đưa cô vào trong nhẹ nhàng đặt cô lên giường,

"Nhân Nhân, em ở cách vách cạnh phòng anh đi, có chuyện gì dễ dàng chăm sóc hơn. Em nhìn thử xem còn cần gì nữa thì nói cho anh biết."
Anh đứng dậy chuẩn bị đi thì vô tình quay người sang em vợ đang khom lưng cởi giày, dưới lớp váy hai bầu vú trắng nõn lộ ra dưới một nửa, từ phía anh có thể nhìn thấy sự rãnh ngực quyến rũ kia.


Chu Mộ Ngôn bỗng chốc cứng ngắc.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.