Trở về truyện

Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí - Chương 98: Hồi 06 - Chương 08 Phần 1

Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí

98 Chương 98: Hồi 06 - Chương 08 phần 1

Chương 8: Lời mời của Dennis

Khi Louis Thương Nghiêu từ phòng tắm bước ra, đã thấy Lạc Tranh vội vội vàng vàng thay quần áo, tay cầm túi xách, không khỏi khẽ nhíu mày.

“Ai cho phép em ra ngoài?”

Lạc Tranh cũng không buồn liếc nhìn hắn, cầm theo giầy, đi ra cửa trước.

“Đứng lại cho tôi!” Louis Thương Nghiêu lạnh lùng quát lên, lại muốn bước về phía nàng.

“Anh đừng tới đây!” Lạc Tranh lập tức lên tiếng ngăn cản, lại nhìn thấy cả người hắn chỉ quấn mỗi cái khăn tắm, khẽ chớp mắt, “Anh đừng tưởng tắm rồi thì có thể gột sạch hương hoa trên người, hiện giờ mũi tôi vẫn rất khó chịu, cho dù anh muốn hại tôi cũng không cần phải dùng cách nham hiểm như vậy.”

Louis Thương Nghiêu nghe nàng nói vậy, cũng không dám tiến lên, hàng lông mày khẽ nhíu lại, “Em sẽ không vì chuyện đó mà rời khỏi nhà đấy chứ?”

“Không nói với anh nữa, tôi có chuyện phải xử lý.” Lạc Tranh nhìn thoáng qua đồng hồ, đem di động nhét vào túi, cũng không kịp giải thích gì nhiều.

Louis Thương Nghiêu xem bộ dạng nàng thật sự là có việc gấp, muốn tiến lên hỏi nhưng lại sợ nàng thật sự bị dị ứng phấn hoa, đành không vui nói.

“Không cho phép em ra ngoài, có chuyện gì ngày mai xử lý.”

Lạc Tranh liệu chừng hắn không dám tiến lên, mà cũng không thể không thừa nhận, ngoại trừ tính tình hơi xấu, thì hắn cũng là người lịch lãm, nàng khẽ hừ nhẹ một tiếng.

“Chuyện của tôi còn cần anh quản hay sao? Tôi cảnh cáo anh, trên người anh còn có hương hoa, tôi đối với thứ đó cực kỳ dị ứng, đến mức nguy đến tính mạng, anh xử lý bản thân cho tốt rồi hãy nghĩ đến chuyện quản tôi.”

Nói xong, nàng vội vàng mở cửa rời đi.

Louis Thương Nghiêu tức giận đến nỗi mặt mũi cơ hồ biến dạng.

Người phụ nữ đáng chết này!

Cục cảnh sát, 10h tối.

Dưới ánh đèn trong phòng thẩm vấn, sắc mặt mọi người đều trở nên trắng bệch. Cảnh sát trưởng Dorrence ngồi nhàn nhã uống từng ngụm cà phê, nhìn về phía người đàn ông đối diện. Bên cạnh ông ta còn có thêm một cảnh sát viên. Không khí có chút căng thẳng, dường như ông ta muốn lập tức buộc tội người đàn ông kia. Ông ta đưa tay gõ lên bàn, giọng nói không mấy thân thiện.

“Dennis tiên sinh, hy vọng anh phối hợp với cảnh sát chúng tôi. Anh đừng nghĩ rằng không nói gì thì chúng tôi sẽ rút lại việc khởi tố.”

Người đàn ông ngồi phía đối diện nghe vậy cười khẽ, vẫn không nói gì, chỉ là dựa người vào lưng ghế phía sau mà thôi. Cho dù ở nơi này, anh ta vẫn duy trì thái độ bình tĩnh như trước, quần áo trên người cũng không quá trang trọng, chỉ là quần tây áo sơ mi thông thường nhưng vẫn có thể tôn lên những đường nét rắn chắc trên thân thể anh ta.

Cảnh sát trưởng Dorrence thấy vậy, khẽ nghiêng người về phía trước, vỗ vai cảnh sát viên kia, “Khách khí với Dennis tiên sinh một chút, dù sao anh ta cũng là thần bài danh tiếng lẫy lừng.”

Cảnh sát viên kia đưa mắt nhìn chằm chằm Dennis.

Dennis nhếch môi cười nhạt một tiếng, đưa tay gõ lên mặt bàn, cảnh sát trưởng Dorrence hiểu ý, lấy một điếu xì gà ném cho anh ta, bản thân mình cũng châm một điếu. Hít xong một hơi, ông ta lười biếng cất tiếng, “Dennis tiên sinh không định ở lại đây với chúng tôi cả đêm đấy chứ? Hành vi của anh tối nay, nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Cho dù chúng tôi khởi tố, anh cùng lắm chỉ bị phạt một khoản tiền nhỏ, vậy cần gì phải làm khó chúng tôi như vậy?”

Tối nay, cục cảnh sát tiến hành tuần tra theo thông lệ, ngoài trừ sòng bạc công khai không bị rờ đến, còn đâu hết thảy sòng bạc ngầm đều bị kiểm tra. Thật không may mấy thủ hạ cùng Dennis đều có mặt ở đó, không những thế, còn dạy mấy đứa trẻ vị thành niên thủ thuật đánh bạc, nên hết thảy đều bị đưa về cục cảnh sát.

Cảnh sát trưởng Dorrence đương nhiên đã nghe danh Dennis, nên khi về tới cục cảnh sát liền dùng quy củ nơi này tiếp đãi anh ta. Người này được xưng tụng là thần bài lừng danh quốc tế, không ít người đã tìm anh ta so tài nhưng đều thất bại. Lần này bắt được anh ta cũng chẳng thể kết tội gì. Nhưng mà công ty trong tay Dennis danh tiếng không nhỏ, cho nên chỉ cần có chút tin không hay về anh ta truyền đi cũng sẽ ảnh hưởng tới giá cổ phiếu, đả kích uy tín của anh ta xem ra cũng là việc không tệ.

Cảnh sát trưởng Dorrence tốt nghiệp trường cảnh sát xong liên tục trải qua nhiều khoá huấn luyện cấp cao, qua nhiều năm trong giới cảnh sát cũng là người có uy danh, tướng mạo ngay thẳng uy nghiêm, thân hình cao lớn khôi ngô, hai hàng lông mày đầy chính khí, chỉ là cặp mắt ông ta quá mức sắc bén, vừa nhìn đã biết ngay nghề nghiệp của ông ta rồi.

Nhưng dù gì Dennis cũng là người từng trải, cũng không phải lần đầu đấu trí đấu lực với cảnh sát, cho nên quan hệ giữa anh ta và cảnh sát trưởng Dorrence chỉ có thể dùng một câu để hình dung, chính là…không ra bạn chẳng ra thù.

Thấy ông ta nói câu này, sắc mặt Dennis mới có chút biểu cảm, nhẹ nhàng nói, “Dorrence, ông cũng không phải ngày đầu tiên mời tôi tới cục cảnh sát uống cà phê, ông cần hiểu rõ thói quen của tôi, luật sư đại diện của tôi còn chưa tới, tôi sẽ không nói gì hết.”

Dorrence cười, nhún vai, “Tôi biết rõ Dennis tiên sinh là người có tiền, luật sư cỡ nào cũng có thể mời được, nhưng mà tôi cũng nghe nói, Dennis tiên sinh không có thói quen thuê luật sư cố vấn riêng, chẳng lẽ anh muốn sai người đi thuê luật sư trước và để chúng tôi chờ đến lúc đó hay sao?”

Dennis vẫn cực kỳ bình thản nhìn ông ta, không nói lời nào.

“Hay là như vậy, tôi có thể thay Dennis tiên sinh mời một vị luật sư tới đây, nhưng điều kiện tiên quyết là anh phải đem mọi chuyện tối nay nói rõ ràng từ đầu tới cuối.” Dorrence làm ra bộ dạng người tốt, mở lời thương lượng.

Dennis cười cười, hút một hơi xì gà, vẫn im lặng như trước.

Dorrence thấy anh ta không chịu mở miệng, vừa muốn tiếp tục nói thêm, liền đó cửa phòng thẩm vấn trực tiếp bị đẩy ra, một giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên đầy lưu loát.

“Cảnh sát trưởng Dorrence thật có lòng, nhưng có lẽ phải làm ông thất vọng rồi.”

Ba người đàn ông đồng thời nhìn về phía tiếng nói vang lên kia.

Lạc Tranh khoác trên người bộ trang phục công sở đứng ở cửa, chiếc váy cắt khéo ôm lấy vóc dáng uyển chuyển, trên người là áo sơ mi trang nhã, càng tôn lên làn da trắng muốt của nàng, dưới ánh đèn trong phòng lại càng thêm lung linh. Gương mặt chỉ điểm qua chút phấn, mái tóc dài rủ xuống bờ vai, toàn thân nàng toát lên vẻ nhàn nhã nhưng cũng vô cùng mạnh mẽ, nhưng dường như lại có chút dịu dàng trong đó.

Hai mắt Dorrence sáng ngời, ông ta không ngờ tới ở phòng thẩm vấn này lại xuất hiện một mỹ nữ Đông phương.

Đáy mắt Dennis thoáng hiện ý cười nhẹ.

Anh chàng cảnh sát kia thì khỏi phải nói, ngắm Lạc Tranh đến ngây người.

Lạc Tranh khẽ liếc Dennis một cái, đi về phía Dorrence, ưu nhã đưa tay ra.

“Xin chào, tôi là luật sư đại diện của Dennis tiên sinh, tôi họ Lạc.”

Dorrence đứng dậy, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, “Xin chào, tôi là Dorrence, thật không ngờ, Dennis lại mời tới một nữ luật sư xinh đẹp như vậy.”

Nói xong câu đó, ông ta cũng không hề buông tay.

“Cảnh sát trưởng Dorrence quá khen rồi.” Lạc Tranh nhẹ nhàng rút tay về, bình thản nói, “Tôi muốn nộp tiền bảo lãnh để thân chủ mình được tại ngoại.”

“Việc này, chỉ sợ hơi khó.” Dorrence cũng không phải là người dễ thoả hiệp, nghe vậy liền cười, “Tuy nói vụ lần này của Dennis cũng không phải lớn lao gì, nhưng có liên quan tới trẻ vị thành niên, cho nên không dễ giải quyết.”

Lạc Tranh cười nhẹ, “Phía cảnh sát nói vậy hình như cũng hơi quá lời rồi. Tôi yêu cầu được nói chuyện riêng với thân chủ của mình một chút.”

“Được!” Dorrence sung sướng nhận lời, liếc mắt ra hiệu cho viên cảnh sát kia, hai người họ liền rời khỏi phòng thẩm vấn.

Lạc Tranh kéo ghế ngồi xuống cạnh Dennis, cũng không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn anh ta.

Dennis nhún nhún vai, cười khẽ, “Cũng không còn cách nào, vào lúc muộn thế này, luật sư mà tôi có thể nhờ cậy chỉ có mình em mà thôi.”

“Tôi không muốn hỏi chuyện đó.” Lạc Tranh dựa vào lưng ghế, nhìn Dennis, “Trên đường tới đây, tôi đã nắm sơ qua tình hình rồi, nhưng mà tôi có chút không hiểu, thần bài danh tiếng lẫy lừng như anh sao lại có mặt ở sòng bạc ngầm như vậy, lại còn bị cảnh sát bắt đúng lúc.”

"Nếu như tôi nói chỉ tình cờ đi ngang qua, em sẽ tin lời tôi sao?” Dennis nhìn nàng, giọng nói vẫn rất bình tĩnh, cũng giống như lúc hai người nói chuyện phiếm tại quán cà phê, bộ dạng Dennis lúc này không hề có chút lo lắng.

Lạc Tranh khẽ gật đầu, “Tôi tin, bởi vì anh vốn không cần phải nói dối tôi.”

"Cảm ơn em!" Dennis khẽ thở dài một hơi, "Có lẽ ông trời thấy hôm nay tôi quá phiền não, nên đem vài chuyện đến cho tôi làm đây.”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Vẻ mặt Lạc Tranh chuyển thành nghiêm túc, đây là thái độ làm việc trước giờ của nàng.

Dennis cũng không lập tức kể rõ ràng mà có chút hứng thú nhìn nàng, “Sao rồi, quyết định làm luật sư đại diện cho tôi sao?”

“Anh đã nói, đêm nay luật sư mà anh có thể nghĩ đến chỉ có mình tôi. Xem ra, tôi cũng không nên phụ sự trông đợi của anh. Không làm cũng làm rồi, chẳng lẽ anh muốn tôi ra ngoài kia nói với mấy cảnh sát háo sắc đó, tôi không phải luật sư đại diện của anh? Nếu quả thực như vậy, tôi nghĩ người phải ngồi ở cục cảnh sát sẽ là tôi rồi.”

Vẻ mặt Lạc Tranh có chút buồn cười nhìn anh ta, đôi mắt tinh anh khẽ chớp, “Nói cho cùng, lúc tôi uống say anh đã ra tay giúp đỡ, cho nên lần này…” nàng khẽ nhún vai, “…chúng ta hoà nhau.”

"Ok! Vậy thì tôi an tâm rồi." Dennis cười nhẹ, "Nói như vậy thì tôi được lời, ai mà không biết phí tư vấn của nữ luật sư vang danh hoa anh túc độc cao cỡ nào chứ? Giờ nói chuyện chính vậy, thực sự tối nay tôi có chút phiền muộn nên mới tới nơi đó. Xem ra con người không nên nhàn rỗi quá, nếu không sẽ tự chuốc lấy phiền phức vào mình. Tôi vào trong đó, thấy mấy đứa trẻ vị thành niên đang đánh bài, vốn muốn khuyên bảo chúng một phen, không ngờ cảnh sát lập tức xông tới, gán ngay cho tôi tội danh xúi giục trẻ vị thành niên đánh bạc.

Lạc Tranh cẩn thận lắng nghe lời kể của Dennis, khẽ gật đầu, nhìn anh ta, “Chuyện này xem ra có vẻ trùng hợp nhỉ?”

“Em cũng cho rằng có vấn đề sao?” Ánh mắt Dennis nhìn nàng ánh lên sự tán thưởng, đã từng nghe nhiều về sự thông minh của nàng, xem ra một chút cũng không phải nói quá.

Lạc Tranh có chút trầm tư, “Nếu tôi đoán không sai, gần đây công ty của anh có tiến hành một thương vụ không nhỏ.”

Dennis thực sự cảm thấy hào hứng đối với Lạc Tranh, khẽ nghiêng người về trước, chăm chú nhìn nàng, lại cười nói, “Đúng vậy, tôi mới mua lại một công ty cũng khá có tiếng trên thế giới, tính sát nhập nó vào dây chuyền sản xuất xe hơi của mình.”

“Xem ra đối thủ của anh vẫn khá nhẹ tay rồi.” Lạc Tranh hiểu ra nội tình, cười khẽ.

“Cũng mới chỉ là thử nghiệm bước đầu mà thôi, tôi tin tưởng không lâu sau sẽ có thể mở rộng thêm, cái bánh lớn như vậy, ai mà không muốn cắn một miếng chứ?” Dennis đan hai tay vào nhau, thong thả nói.

Lạc Tranh cười cười, “Vụ này căn bản không cần đưa lên toà, cục cảnh sát cùng lắm cũng chỉ buộc tội anh gây rối trật tự công cộng, nhưng mà, chuyện này chắc đối thủ của anh cũng đã nghĩ tới rồi.”

“Vậy em muốn làm gì?” Vẻ mặt Dennis vẫn cực kỳ ưu nhã, không gợn chút sợ hãi.

“Đúng như lời anh vừa nói, đối thủ chỉ muốn thử xem sức chịu đựng của anh đến cỡ nào mà thôi. Tuy nói lần này cục cảnh sát không làm gì được anh, nhưng chỉ cần chuyện này truyền ra ngoài, danh tiếng của anh trên thương trường sẽ bị ảnh hưởng. Cho dù chỉ bị phạt bồi thường chút đỉnh, cũng sẽ khiến hình tượng của anh cùng công ty bị tổn hại. Vì vậy, đêm nay tôi phải đưa anh ra khỏi đây.” Lạc Tranh nhanh chóng quyết định.

“Em tự tin vậy sao?” Ánh mắt Dennis nhìn nàng lúc này có chút kinh ngạc.

Lạc Tranh đứng dậy, cười cười, “Không tự tin thì sao mọi người có thể gọi tôi là hoa anh túc độc. Dựa trên hình tượng cá nhân cũng như công ty anh mà nói, bỏ ra một triệu không vấn đề gì chứ?”

"Đương nhiên!" Dennis cười, một lần nữa dựa người vào lưng ghế…

Lạc Tranh đi ra ngoài...

Trong bóng đêm mịt mùng, ánh trăng dường như có chút lạnh lẽo.

Văn phòng cục cảnh sát, hương cà phê lan toả khắp không khí.

“Cảnh sát trưởng Dorrence, không ngại mời tôi ly cà phê chứ?” Lạc Tranh bước tới, kéo ghế ngồi xuống, nở nụ cười lịch sự.

Dorrence có vẻ rất nhiệt tình, vội vàng nói, “Đương nhiên, phục vụ người đẹp là vinh hạnh của tôi, xin chờ một chút.” Nói xong, ông ta chủ động đi xuống. Không bao lâu, tự tay mang lên một tách cà phê nóng hổi, đặt trước mặt Lạc Tranh, “Lạc luật sư, xin mời!”

"Cảm ơn!" Lạc Tranh cầm lấy tách cà phê, vừa mới uống một ngụm, di động trong túi đã liên tục rung lên, nhìn lướt qua màn hình, là Louis Thương Nghiêu gọi tới.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.