Trở về truyện

Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí - Chương 85: Hồi 05 - Chương 22 Phần 1

Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí

85 Chương 85: Hồi 05 - Chương 22 phần 1

Chương 22: Bắt gian tại trận

“Việc này…không tiện cho lắm!” Người phục vụ cảm thấy có chút khó xử. Khách sạn của họ có phương châm luôn lấy chất lượng phục vụ làm mục tiêu hàng đầu, sao có thể để khách hàng tự phục vụ như vậy chứ.

“Việc này có gì mà không tiện, dù sao tôi cũng đi tới đó mà. Hơn nữa…” Lạc Tranh nhẹ nhàng chỉ tay về chiếc bộ đàm của anh ta. “Nhìn anh có vẻ đang rất bận rộn.”

Vẻ mặt của người phục vụ có chút lúng túng xen lẫn cảm kích, cẩn thận đem xe đẩy chuyển qua cho Lạc Tranh.

“Thật ngại quá! Nhưng thật sự rất cảm ơn cô!”

Lạc Tranh khẽ cười, ngay sau đó lại bổ sung thêm một câu. “À, đúng rồi, phiền anh đưa chìa khóa dự phòng của căn phòng đó cho tôi dùng một chút.”

Ánh mắt người phục vụ nhìn Lạc Tranh có chút nghi hoặc.

“À, là như thế này. Hiện tại Ôn tiên sinh đang nghỉ ngơi, tôi lại quên mang theo chìa khóa ra ngoài nên không muốn làm phiền anh ấy.” Lạc Tranh bình tĩnh giải thích với người phục vụ.

Anh ta như hiểu ra vấn đề, khẽ gật đầu, không nói thêm gì đem chìa khóa dự phòng trong tay đưa cho Lạc Tranh.

Lạc Tranh mỉm cười cảm ơn, tự nhiên trong lòng lại nổi lên một cảm giác khác thường. Loại cảm giác này rất kỳ lạ, khiến cho tim nàng bất giác loạn nhịp…

Thang máy vẫn đang chậm rãi chuyển động hướng lên tầng trên. Tâm tư Lạc Tranh cũng dần được trấn an đôi chút nhưng nàng lại có linh cảm, linh cảm rằng sẽ có chuyện gì đó chẳng lành.

Đang trong lúc suy nghĩ thì cửa thang máy tầng mười hai kêu “Đinh” một tiếng rồi chậm rãi mở ra. Lạc Tranh cảm nhận được từng ngón tay của mình đang run lên, chiếc chìa khóa trong tay bỗng rơi xuống đất, nghe “bộp” một tiếng.

Đúng là chả ra sao! Trong lòng Lạc Tranh không khỏi cảm thấy nực cười, nực cười với chính bản thân sao tự nhiên lại trở nên mất bình tĩnh như thế này?

Nhặt chìa khóa lên, Lạc Tranh đi dọc theo hành lang bước tới phòng 12AE. Đứng trước cửa, nàng chợt có chút chần chừ.

Cứ thế này mà mở cửa đi vào liệu có ổn không?

Có thể Húc Khiên đang nghỉ ngơi, tự nhiên nhìn thấy nàng cầm chìa khóa xông vào, dĩ nhiên hắn sẽ biết nguyên nhân là gì. Nếu như thế, cả hai người sẽ cảm thấy rất lúng túng, nhưng…

Nàng rõ ràng nhìn thoáng thấy một hình dáng vô cùng quen thuộc, nếu như không nhầm thì đó chính là Diêu Vũ!

Tại sao cô ta lại ở Paris, hơn nữa lại còn đi vào khách sạn này?

Lạc Tranh không muốn nghĩ thêm nữa, tự nhắc nhở chính bản thân mình, có lẽ cô ta tới Paris vì công việc mà thôi. Nếu như vậy hai người bọn họ ở chung một khách sạn cũng là chuyện hết sức bình thường.

Thôi...

Lạc Tranh liền cất chìa khóa đi, tự nhiên có chút do dự.

Đúng lúc này, phía xa có tiếng bước chân đi tới. Có hai người đàn ông là khách của khách sạn này đang bước về phía nàng. Dường như cảm thấy dáng vẻ của Lạc Tranh có gì đó kỳ lạ nên đi qua nàng rồi họ còn quay lại nhìn.

Lạc Tranh vội vàng cầm lấy chìa khóa, tra vào ổ và xoay một chút. Hai người kia thấy thế cũng không có phản ứng gì nữa.

Cửa phòng, lập tức bật ra…

Lạc Tranh siết chặt tay nắm cửa, tim lại bắt đầu đập thình thịch, nhẹ nhàng ấn tay nắm, nàng đẩy cửa phòng bước vào…

Vừa bước qua cửa chính, đi vào bên trong là phòng khách với không gian rất rộng. Căn phòng này so với căn phòng mà bọn họ đã ở trước kia không khác biệt nhiều lắm. Dẫm trên tấm thảm sang trọng của căn phòng, tâm tư Lạc Tranh có chút bất ổn bởi nàng cảm thấy có điều gì đó rất khả nghi.

Đi qua phòng khách chính là một phòng khách nhỏ để khách có thể nghỉ ngơi. Vị trí của nó tương đối độc lập, mà đối diện với phòng khách nhỏ chính là phòng ngủ.

Trong không khí, dường như phảng phất mùi nước hoa…

Lạc Tranh vô thức khẽ nhíu mày, cảm giác bất thường trong lòng càng tăng thêm bội phần…

Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng khách nhỏ ra, vừa bước vào Lạc Tranh đột nhiên dừng bước. Ngay sau đó toàn thân nàng bắt đầu run rẩy…

Nàng sững sờ, không tin vào mắt mình khi nhìn thấy trên sàn toàn là trang phục vứt tứ tung. Cà vạt đàn ông, áo sơ mi, quần dài… Váy của phụ nữ, áo lót, quần lót đủ loại sắc màu rực rỡ vô cùng kích tình nhưng cũng rất chướng mắt.

Lạc Tranh liền bước nhanh tới cửa phòng ngủ bên cạnh… Mùi nước hoa của phụ nữ trong phòng ngày càng nồng đậm, một màn này khiến hai mắt của Lạc Tranh bị kích thích một cách nghiêm trọng.

Nàng không muốn tin vào những gì mình đã nhìn thấy, nhưng bên tai nàng thì không ngừng truyền tới tiếng rên rỉ của phụ nữ cùng tiếng thở gấp của đàn ông. Hai thứ âm thanh này kết hợp với nhau, không cần nhìn cũng biết hai người bên trong đang mãnh liệt đến thế nào.

Lạc Tranh có thể không tin vào những gì nhìn thấy, nhưng còn những âm thanh đó thì sao? Nàng có thể làm ngơ được nữa không?

Lạc Tranh thực muốn tin người đàn ông trong phòng không phải là Ôn Húc Khiên.

Húc Khiên, anh ta sẽ không làm những chuyện như vậy.

Trong lúc này, Lạc Tranh thực sự muốn chạy trốn, nhưng lại không thể kiểm soát nổi bản thân. Hai chân nàng không tự chủ được mà bước về phía phòng ngủ. Cánh cửa kia đang khép hờ, âm thanh làm tình điên cuồng của đôi nam nữ truyền ra ngoài qua khe cửa hé mở…

Càng đi tới gần thì âm thanh càng rõ, tiếng rên rỉ, tiếng thở gấp, hô hấp đục ngầu, âm thanh của hai cơ thể va chạm vào nhau… tất cả hòa quyện cùng một chỗ…

Tay Lạc Tranh đang run run định đem cửa phòng ngủ đẩy ra, nhưng chỉ trong nháy mắt, những gì nhìn thấy cùng nghe được khiến nàng hoàn toàn chết sững.

“Húc Khiên…A… Anh thật là giỏi…”

“Đồ gái điếm…”

“Gái điếm cũng là của anh… Húc Khiên, em tốt hơn vợ anh là được rồi…”

“Đương nhiên chơi đùa với em thú vị hơn so với cô ta rồi. Ở trên giường, sự phóng đãng của cô ta còn không bằng một nửa của em… Kẹp chặt vào, đồ gái điếm!”

“A… Húc Khiên…”

Cuộc đối thoại dâm đãng cùng thô tục kia tất thảy đều lọt vào tai của Lạc Tranh, như thể nàng đang được chứng kiến một màn khiêu dâm vô cùng sống động vậy.

Từ trước tới nay, Lạc Tranh luôn tin tưởng chồng mình. Nhưng vào giờ khắc này, nhìn thấy hắn đang trên giường cùng với trợ lý của mình, hai cơ thể trần truồng quấn lấy nhau, mái tóc dài của Diêu Vũ xõa xuống, quỳ ở trên giường. Còn Ôn Húc Khiên thì ở sau lưng cô ta đang điên cuồng mà phát tiết. Mỗi một lần “xông lên” đều làm Diêu Vũ thét đến chói tai.

Lạc Tranh cảm thấy tim mình như bị một con dao lớn không ngừng đâm vào, trong nháy mắt nàng cảm thấy trời đất như quay cuồng, đầu óc cũng trở nên hoàn toàn trống rỗng.

Lạc Tranh đã từng thụ lý rất nhiều vụ án, cũng gặp không ít các tình huống yêu đương vụng trộm cùng những mối tình bí mật. Nhưng, nàng tuyệt đối không nghĩ tới, loại chuyện như thế này lại xảy đến với mình.

Người đàn ông này đã từng thề non hẹn biển với nàng, nhưng giờ phút này lại ở trên giường dùng những lời thô tục mà chửi bới nàng, còn cùng một người phụ nữ khác yêu đương vụng trộm…

Bên tai Lạc Tranh thậm chí còn quanh quẩn giọng nói hết sức tình cảm cùng dịu dàng của Ôn Húc Khiên qua điện thoại ngày hôm nay.

Hắn, là Ôn Húc Khiên sao?

Ôn Húc Khiên mà nàng từng biết là một người đàn ông ôn tồn cùng tao nhã. Nụ cười của hắn lúc nào cũng rạng rỡ như ánh mặt trời, ánh mắt hắn luôn ấm áp và dịu dàng như dòng nước hiền hoà.

Cho tới giờ hắn cũng chưa từng nói ra những lời thô tục cùng khiếm nhã như vậy. Hắn luôn lo lắng cho nàng, trong mắt cũng chưa hề có người phụ nữ khác…

Nhưng…

Nàng đã sai rồi!

Là nàng sai hay hắn sai? Hay là… cả hai người bọn họ từ trước tới giờ chưa bao giờ đúng…

Lạc Tranh đứng chết trân tại chỗ, nàng không biết là nên tiến lên hay nên tránh mặt nữa…

Hai người kia dường như đang hăng say “làm việc” nên không chú ý tới việc xuất hiện một người nữa trong phòng. Nhất là Ôn Húc Khiên, lúc này hắn đang quay lưng về phía Lạc Tranh, điên cuồng mà luận động.

Từng giọt mồ hôi dọc theo sống lưng hắn rơi xuống, đọng lại trên phần hông rắn chắc rồi theo từng động tác điên cuồng của hắn mà rơi xuống dra giường…

Lạc Tranh cũng chưa bao giờ nhìn thấy cơ thể của Ôn Húc Khiên một cách trần trụi như vậy. Nhưng phải công nhận thân hình của hắn khá đẹp. Làn da màu đồng lộ rõ vẻ cường tráng cùng với hình ảnh những giọt mồ hôi rơi xuống tạo nên cảm giác vô cùng kích thích.

Có thể tận mắt chứng kiến một màn “mây mưa” đẹp mắt như vậy thực cũng là cơ hội hiếm hoi.

Thân thể cường tráng của người đàn ông ở phía sau đang bao lấy thân thể đầy đặn của người phụ nữ, loại tư thế này sẽ càng kích thích khả năng chinh phục bạn tình của đàn ông.

Tất cả cảnh tượng trước mắt đều hiện ra rõ ràng trong mắt Lạc Tranh.

Giá như, người đàn ông này không phải là chồng nàng…

Giá như, người phụ nữ này không phải là trợ lý của chồng nàng…

Giá như, hai người trước mặt nàng chỉ là hai người xa lạ…

Giá như, nàng không phải chứng kiến những cảnh này…

Nhưng cuộc sống không có giá như và mọi thứ cũng không thể quay lại vị trí ban đầu của nó.

Chính vì nàng biết rõ hai người kia, chính vì nàng biết rõ khi bọn họ khoác lên người bộ quần áo chỉnh tề cũng chỉ là lớp vỏ bọc giả tạo cho nên nàng mới cảm thấy chua xót. Và cũng vì thế, nàng mới càng cảm thấy…chán ghét!

“Bốp…” một tiếng, đột nhiên bàn tay Ôn Húc Khiên vỗ lên phần mông căng tròn đang nhổm lên đầy khiêu khích của Diêu Vũ, thô lỗ ra lệnh. “Nằm xuống mau, thay đổi tư thế!”

Diêu Vũ “uhm” một tiếng, ngoan ngoãn nằm xuống, mà Ôn Húc Khiên cũng thuận thế xoay người lại.

Ngay lúc này…

Ánh mắt của ba người đồng loạt giao nhau.,,

Diêu Vũ đang nằm xuống, Ôn Húc Khiên thì đang xoay người lại… cùng với Lạc Tranh đang đứng chết trân tại cửa phòng ngủ…

Khoảnh khắc này, thời gian giống như bị đóng băng, không khí cũng như ngừng lại, một màn nóng bỏng trước mắt cũng nhanh chóng hạ xuống không độ C.

Một lúc lâu sau….

“A…” Diêu Vũ bất ngờ có lại phản ứng, vội vàng vơ lấy tấm chăn mỏng quàng lên thân thể đang trần truồng của mình.

Động tác của Diêu Vũ mặc dù rất nhanh nhưng cũng đủ để Lạc Tranh thấy được những dấu hôn chằng chịt mà Húc Khiên còn lưu lại tại nơi ngực cô ta. Có thể thấy, một màn “yêu đương” vừa rồi kịch liệt tới mức nào.

Còn Ôn Húc Khiên?

Hắn đã sớm bị dọa cho ngây người, vì hắn vĩnh viễn cũng không bao giờ có thể tưởng tượng ra được người đang đứng ở cửa lại là Lạc Tranh. Theo tiếng thét chói tai của Diêu Vũ, trên trán hắn cũng đã toát mồ hôi lạnh.

Ánh mắt của hắn lúc này chính là vẻ hoảng loạn thường thấy của đàn ông khi bị bắt gặp đang ngoại tình, căng thẳng cùng sợ hãi…

Dễ thấy nhất chính là vật nam tính của hắn vốn đang tràn đầy dục vọng ngẩng cao đầu bỗng dưng co rúm lại, mềm nhũn ra khi bắt gặp ánh mắt Lạc Tranh…

Lạc Tranh vẫn đứng đó, chứng kiến cảnh tượng trước mắt, các ngón tay vốn siết chặt tới mức sắp ăn sâu vào lòng bàn tay cũng từ từ buông lỏng.

Trong nháy mắt nàng trở nên vô cùng bình tĩnh, sắc mặt so với trước kia còn có phần tỉnh táo hơn. Tâm tư của nàng đã sớm đau đớn đến tê dại. Hóa ra cảm giác trái tim đã chết chính là thế này đây.

“Tranh Tranh…” Cuối cùng, sau một hồi lâu Ôn Húc Khiên cũng có phản ứng, vội vàng kéo khăn tắm che lấy nửa thân dưới. Thậm chí cũng không quan tâm tới Diêu Vũ, lảo đảo bước xuống giường, đi tới trước mặt Lạc Tranh.

Giọng nói của hắn có chút run rẩy, ánh mắt vẫn hoảng loạn như cũ. Bộ dạng này của hắn Lạc Tranh chưa từng gặp qua. Hóa ra hắn cũng có ngày trở thành như thế này…

“Tranh Tranh, thực xin lỗi, anh… Anh chỉ là trong lúc nhất thời bị quyến rũ, anh… anh bị ép buộc…” Hắn vội vàng thanh minh, thế nhưng lại không biết nói thế nào cho phải.

Lạc Tranh sau khi nghe xong cũng không buồn lên tiếng, mà dùng ánh mắt tuyệt vọng cùng lạnh lùng nhìn hắn, nhìn sự hoảng loạn của hắn, nhìn xem hắn tiếp tục biện minh bằng những lời dối trá nực cười này tới bao giờ.

Nhưng, có lẽ Ôn Húc Khiên đã quá vội vàng nên ấp a ấp úng hồi lâu mà cũng không nói nổi một câu cho ra hồn.

Lạc Tranh buồn bã đứng yên nhìn hắn, cuối cùng cũng lạnh nhạt lên tiếng. “Anh là luật sư, mà luật sư thì điều quan trọng nhất chính là tài ăn nói lưu loát cùng đầu óc tỉnh táo. Anh đã sớm quên rồi sao? Vậy thì để tôi dậy cho anh.”

“Tranh Tranh…”

“Anh muốn nói cho tôi biết, anh không phải cố ý muốn phản bội lại tôi, sở dĩ ngày hôm nay tôi chứng kiến những màn này, hoàn toàn là do anh bị cô ta quyến rũ, có đúng không?”

Lạc Tranh chưa đợi hắn nói xong, khẽ lên tiếng cắt ngang lời hắn, giọng nói vẫn êm ái như dòng suối nhỏ, khiến người ta không thể phát hiện ra sự hoảng loạn trong tâm tư nàng. Nàng quay sang nhìn thoáng qua Diêu Vũ.

“Cô hãy nói cho tôi biết, có phải chính cô quyến rũ anh ta?”

Mặt Diêu Vũ liền biến sắc.

Ôn Húc Khiên bày ra vẻ mặt hết sức vô tội, liên tục gật đầu. “Đúng, đúng! Tranh Tranh, em phải tin là anh yêu em, trong lòng anh từ trước tới nay chưa từng có người phụ nữ nào khác. Anh với cô ta chỉ là nhất thời vui đùa mà thôi, chính cô ấy đã chủ động ở lại văn phòng dụ dỗ anh…”

“Ôn Húc Khiên, anh đang nói cái quái quỷ gì vậy?” Cuối cùng Diêu Vũ cũng không thể nhịn được nữa, đang định bước lên phía trước.

“Bốp!” Âm thanh của một tiếng bạt tai vang lên khiến bầu không khí trở nên lặng ngắt.

Là Lạc Tranh, chính nàng đã giáng cho Ôn Húc Khiên một cái tát thẳng vào mặt. Ngón tay của nàng lập tức trở nên tê dại, mà gương mặt nàng lúc này cũng đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh thường ngày. Cái tát này dường như mang tất cả những đè nén trong lòng nàng phát lộ ra ngoài.

Ôn Húc Khiên đưa tay ôm lấy một bên mặt đỏ ửng, không thể tin người phụ nữ trước mắt, vợ của hắn, lại cho hắn một bạt tai như vậy.

“A…” Diêu Vũ cũng không ngờ là Lạc Tranh sẽ hành động như thế, hét toáng lên, lập tức bước tới, nhìn thoáng qua Ôn Húc Khiên rồi sau đó hung hăng quay về phía Lạc Tranh quát lớn.

“Tại sao cô dám động thủ đánh người, cô dám…”

“Bốp!” Lại một cái tát nữa, nhưng lần này không phải là đánh vào Ôn Húc Khiên mà chính là Diêu Vũ.

Diêu Vũ ôm má, vẻ mặt hết sức kinh ngạc nhìn Lạc Tranh.

“Ôn Húc Khiên là chồng của tôi, tôi cùng chồng mình nói chuyện, cô có tư cách gì mà xen vào?” Giọng nói của Lạc Tranh trong phút chốc trở nên lạnh lùng, ngay cả ánh mắt cũng đầy nộ khí khiến người khác nhìn vào phải kinh hãi.

“Cô…” Diêu Vũ không phải không biết sự sắc bén của Lạc Tranh nhưng cũng không ngờ rằng nàng lại ình một cái bạt tai như vậy. Trong lúc nhất thời, sự xấu hổ lập tức biến thành cơn giận, cô ta liền vung tay chuẩn bị đáp trả…

“Lạc Tranh, cô chính là đồ gái điếm…”

Cánh tay vừa vung lên của Diêu Vũ bị Ôn Húc Khiên ngăn lại. Mà Lạc Tranh cũng không có ý định tránh né, vẫn đứng nhìn chằm chằm hai người họ.

“Húc Khiên…”

“Ầm ĩ đủ rồi!” Vẻ mặt Ôn Húc Khiên hết sức chán nản, hất tay Diêu Vũ sang một bên. Người phụ nữ đáng chết, làm hỏng chuyện tốt của hắn.

Diêu Vũ kinh ngạc nhìn Ôn Húc Khiên. “Vì cái gì mà anh còn bênh vực cô ta?”

Ôn Húc Khiên không buồn trả lời câu hỏi của cô ta, quay đầu nhìn về phía Lạc Tranh, hai tay đặt lên đầu vai nàng, khẽ lên tiếng, “Tranh Tranh, xin lỗi, anh thực sự xin lỗi em…”

“Húc Khiên…” Lạc Tranh hờ hững lên tiếng, nhưng không hề gạt tay hắn ra. “Về cái tát vừa rồi, coi như tôi với anh, không ai nợ ai. Còn cô…” Nàng nhìn về phía Diêu Vũ đang khóc không ra nước mắt, lạnh lùng nói.

“Một cái tát vừa rồi chính là muốn cho cô biết, bất luận làm cái gì cũng được nhưng đừng có làm người thứ ba. Tôi đã từng nói với cô, đi nhầm đường cũng không có gì nghiêm trọng, nhưng tâm mà lệch hướng sẽ rất phiền toái.”

Cho tới bây giờ, Lạc Tranh vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Ôn Húc Khiên. Ngay cả cái đêm hắn điên cuồng buông ra những lời thô tục cùng đánh nàng, trong lòng nàng cũng không hề oán giận.

Bởi vì nàng thực sự có lỗi với hắn, việc nàng phản bội hắn chính là một đả kích lớn nhất. Ngay cả khi nàng cảm thấy nghi ngờ với những hành động của hắn, nàng cũng không hề nói ra lời. Bởi vì nàng nợ hắn, là nàng đã phản bội hắn trước.

Nàng không có tư cách oán hận ở đây, cũng không có tư cách phủ nhận tình cảm của nhiều năm vừa qua…

Nhưng…

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.