Trở về truyện

Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí - Chương 77: Hồi 05 - Chương 18

Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí

77 Chương 77: Hồi 05 - Chương 18

Chương 18: Khách sạn Boltzmann, phòng hoàng gia F-A.

“Húc Khiên…”

“Nhìn em xem, còn nói không thích hợp làm tình nhân? Thân hình nóng bỏng như vậy, lẳng lơ như vậy, chỉ mới vừa chạm nhẹ, mà hạ thân đã sớm ướt đẫm thế này, chỉ khiến đàn ông hận một nỗi không thể ngay lập tức điên cuồng đi vào.” Ôn Húc Khiên nhếch môi, chậm rãi phun ra những lời vô cùng dâm đãng.

“Húc Khiên, người ta chỉ muốn nằm dưới thân mình anh mà thôi…” Diêu Vũ bất mãn kháng nghị. Hạ thân cô ta, dưới sự kích thích của ngón tay hắn đã trở nên run rẩy, bộc lộ ham muốn ngày càng rõ rệt.

“Vợ của anh đó, không những dám bỏ nhà đi mà còn sang tận Macau, lại còn ở cùng một chỗ với đám người của Trúc Liên bang. Những chuyện cô ta đã làm giờ lan truyền khắp nơi. Nói không chừng, cô ta đã sớm cắm sừng cho anh rồi!”

“A…” Những lời của Diêu Vũ vừa thốt ra, ngón tay Ôn Húc Khiên liền tăng thêm lực khiến cô ta phải chịu một hồi đau đớn.

“Húc Khiên!”

“Tiện nhân…” Ôn Húc Khiên hung dữ chửi rủa, không biết là đang mắng Diêu Vũ hay đang chửi Lạc Tranh nữa.

Diêu Vũ giơ tay đập nhẹ vào ngực của hắn. “Em cũng chỉ nói sự thật mà thôi. Lạc Tranh cũng đã rời khỏi anh một thời gian lâu như vậy, cô ta ngày nào cũng gặp gỡ đàn ông, anh còn cho rằng cô ta xứng đáng với anh sao?

Không chừng cô ta vẫn luôn cùng một người đàn ông nào đó ngày đêm mây mưa ấy chứ. Cô ta luôn miệng nói cần thêm thời gian để cả hai bình tĩnh lại và có thời gian suy nghĩ. Suy cho cùng, chẳng phải cô ta muốn có thêm cơ hội để cùng đàn ông hẹn hò hay sao?”

Ôn Húc Khiên sau khi nghe xong, đôi mắt khẽ nheo lại.

“Em đã nghe được những gì?”

Đối với sự việc phát sinh giữa Lạc Tranh và Trúc Liên bang, Ôn Húc Khiên cũng nghe nói ít nhiều. Sau đó, hắn cũng gọi điện thoại cho Lạc Tranh nhưng nàng liên tục không chịu nghe máy.

Về tình hình phát sinh sau đó, nàng cũng không hề nói cho hắn biết. Mỗi ngày, Lạc Tranh chỉ báo cho trợ lý bên Hongkong biết mình vẫn ổn, mọi chuyện đều tiến hành thuận lợi, ngoài ra thì không có gì khác nữa.

Hôm nay nghe Diêu Vũ nói như vậy, hắn cảm thấy lời nói của cô ta có ẩn ý gì đó.

“Không phải là em cố tình muốn xen vào giữa quan hệ vợ chồng của hai người đâu nha.” Diêu Vũ dựa đầu vào người hắn, khẽ duỗi những ngón tay thon dài, vẽ vài đường lên trên ngực hắn.

“Em nghe nói, hình như Lạc Tranh đã tới Paris.”

“Lạc Tranh tới Paris?” Ôn Húc Khiên nghe xong có chút giật mình, “Em nghe ai nói?”

“Một người bạn của em ở Paris.” Diêu Vũ ngước mắt nhìn hắn. “Hôm nay, trước lúc anh đến thì người bạn kia gọi điện cho em. Cô ấy nói tình cờ nhìn thấy Lạc Tranh ở khu vực trung tâm thành phố.”

“Cô ta đi Paris? Sao có khả năng đó chứ? Liệu bạn của em có nhìn nhầm người không?” Ôn Húc Khiên không thể nào ngờ tới việc Lạc Tranh sẽ ra nước ngoài, lại còn đi Paris. Cô ta đi Paris làm cái gì cơ chứ?

“Làm sao mà nhìn nhầm được. Anh cũng biết lần trước Lạc Tranh đã thắng kiện tại tòa án ở Paris đó thôi, trong giới luật sư có ai không biết một luật sư tới từ Hongkong như cô ta. Bạn em tinh mắt lắm, không thể nhìn nhầm đâu.” Diêu Vũ khẳng định chắc chắn.

Ôn Húc Khiên có chút trầm tư, lông mày hơi nhíu lại.

“Húc Khiên, anh cũng đừng trách em nói những điều khó nghe. Hôm nay, sau khi nghe bạn em nói chuyện, em đã cảm thấy việc Lạc Tranh tới Paris lần này tuyệt đối không hề đơn giản.

Lần trước, lúc cô ta tới Paris, đã cùng với giám đốc của tập đoàn RM phát sinh những chuyện không hay, chuyện đó anh còn nhớ rõ chứ?” Diêu Vũ từ từ gợi lại chuyện cũ.

Ôn Húc Khiên nhìn sững cô ta…

“Ý của em là, Lạc Tranh lần này đi Paris là có liên quan tới tập đoàn RM?”

“Có liên quan tới tập đoàn này hay không thì em cũng không biết. Nhưng em có cảm giác, Lạc Tranh cùng với giám đốc tập đoàn RM có quan hệ mờ ám. Trong ngày hôn lễ của hai người, em chứng kiến anh ta luôn dùng ánh mắt đầy nhu tình mà nhìn Lạc Tranh một cách chăm chú. Lạc Tranh đi tới chỗ nào, ánh mắt anh ta liền dõi theo tới đó.

Mặc dù nhìn qua thì thấy dáng vẻ của anh ta hoàn toàn bình thản, nhưng dựa vào trực giác của phụ nữ, em dám khẳng định hai người bọn họ nhất định có quan hệ không bình thường.”

Diêu Vũ phân tích một cách nghiêm túc.

Chân mày của Ôn Húc Khiên nhíu chặt lại, đáy mắt ánh lên vẻ vô cùng phức tạp, hờ hững lên tiếng, “Đây chỉ là suy đoán của cá nhân em, đừng suy diễn linh tinh.”

“Không phải là em suy diễn linh tinh. Anh thử nghĩ một chút xem, Lạc Tranh vì cái gì mà hết lần này tới lần khác sang Paris? Nói không chừng anh đã bị cô ta cắm sừng rồi cũng nên. Hơn nữa, chẳng phải cô ta vẫn một mực tránh mặt anh đó sao.”

Diêu Vũ khẽ cong miệng. “Anh cũng đừng ngốc nữa. Anh còn muốn Lạc Tranh một lòng một dạ với mình sao? Anh cũng biết cô ta là một nhân tài, là một người phụ nữ vô cùng hấp dẫn trong mắt đàn ông mà. Cũng không biết giám đốc tập đoàn kia cùng với Lạc Tranh đã lên giường với nhau bao nhiêu lần rồi ấy chứ?

Em muốn nói, thay vì anh cứ chờ đợi Lạc Tranh đề xuất ly hôn thì chi bằng anh đề xuất với cô ta trước thì tốt hơn. Anh đã từng nói, Lạc Tranh luôn cảm thấy mắc nợ anh mà. Nếu như anh đề xuất ly hôn với lý do cô ta đã phản bội cuộc hôn nhân của hai người, cô ta sẽ càng cảm thấy áy náy với anh hơn. So với giữ lại bên mình thì hành hạ cô ta như vậy chẳng phải sẽ tốt hơn sao…”

“Câm miệng! Không được nói nữa!” Ôn Húc Khiên không chịu được nữa mở miệng quát lớn, dọa cho Diêu Vũ sợ run lên.

“Húc Khiên…”

“Tôi đã tha thứ cho sự phản bội của cô ta rồi, cô ta đừng mơ tưởng có cơ hội nhào vào vòng tay của gã đàn ông khác. Muốn cắm sừng tôi? Vậy tôi cũng để cho cô ta nếm thử cảm giác bị người khác phản bội là thế nào!” Ôn Húc Khiên nói xong đột ngột đứng dậy, ôm lấy Diêu Vũ bước nhanh về phía phòng ngủ.

Hắn thô lỗ đạp cửa phòng ngủ, hung hăng đem Diêu Vũ ném lên trên giường, cởi phăng áo choàng tắm trên người ra, áp thân thể lên trên người Diêu Vũ.

“Húc Khiên…” Diêu Vũ phát ra một tiếng ngâm khẽ, khuôn mặt đầy hưng phấn mang đậm nét phong tình.

“Đi tới đầu giường, tốt nhất là nằm sấp xuống!” Hai mắt Ôn Húc Khiên rực lửa, không biết là vì tức giận hay là vì sự phóng đãng của Diêu Vũ.

Diêu Vũ nghe lời đi tới đầu giường nhưng hai tay thì chống lên thành giường. Một chân trên giường nhẹ nhàng nhấc lên, ánh mắt quyến rũ nhìn về Ôn Húc Khiên.

“Húc Khiên, muốn em đi, nhanh nhanh muốn em…”

Ôn Húc Khiên tiến vào trong Diêu Vũ từ phía sau, không hề có khúc dạo đầu êm ái, bàn tay bóp chặt eo nhỏ của cô ta, dùng sức hướng phía trước mà xông tới!

“A… Húc Khiên, anh thật là giỏi nha…” Diêu Vũ bắt đầu kêu to đầy phóng đãng, lại không ngừng rên rỉ, mặc kệ người đàn ông phía sau điên cuồng mà phát tiết.

“Tiện nhân!” Ôn Húc Khiên nâng bàn tay lên, hung hăng vỗ lên mông cô ta một cái. Da thịt trắng muốt bỗng chốc trở nên đỏ ửng một vùng, khiến cho Diêu Vũ bị kích thích mà thở gấp.

Ôn Húc Khiên hung hăng luận động, đem thân thể cô ta nâng lên, bàn tay vòng lên phía trên trực tiếp phủ lên bộ ngực phập phồng của cô ta, ra sức xoa nắn. Sau đó, hắn khẽ nâng cô ta lên cho tựa vào tường ở phía đầu giường, điên cuồng ở sau lưng vận động.

“Húc Khiên… nhẹ một chút…” Diêu Vũ có chút không chịu được sự cường bạo của hắn, không nhịn được đành nhỏ giọng cầu xin.

“Đồ đê tiện!” Chẳng những động tác không chậm lại mà ngược lại Ôn Húc Khiên càng thêm cuồng dã tăng cường luận động, một bàn tay dường như muốn đem bộ ngực của cô ta bóp nát. Một bàn tay còn lại hung hăng kéo tóc Diêu Vũ về phía sau, làm khuôn mặt cô ta không thể không ngước lên. Hắn hung hăng cúi đầu hôn xuống còn cô ta thì không ngừng mở miệng cầu xin.

Giờ phút này, trong mắt hắn, sự phóng đãng của Diêu Vũ dường như làm cho hắn thấy được dáng vẻ của Lạc Tranh khi ở trên giường cùng với người đàn ông khác. Hắn tức giận muốn điên lên, lại thêm dục vọng không ngừng thiêu đốt toàn thân. Nghĩ đến đây, động tác của hắn càng thêm thô bạo, càng thêm tàn khốc, kiên trì giày vò người phụ nữ dưới hạ thân…

Paris, Pháp.

Paris trong mắt Lạc Tranh vẫn luôn là thành phố lãng mạn, đa tình. Ngay cả vào ban ngày, khung cảnh Paris vẫn cực kỳ xa hoa với những toà nhà mang đậm nét kiến trúc đầy quyến rũ.

Dennis không hề thất hứa với nàng. Ngay khi băng gạc trên đầu Lạc Tranh được tháo bỏ thì cũng là lúc mọi chuyện đã được sắp xếp một cách ổn thỏa.

Vừa đặt chân tới Paris, đã có một chiếc xe sang trọng màu tối tới đón nàng. Trên xe, cũng không có lấy bóng dáng một người vệ sỹ như tưởng tượng của Lạc Tranh, chỉ có một cô thư ký nhìn qua có vẻ khá nhanh nhẹn. Vẻ mặt cô thư ký cũng không để lộ chút cảm xúc đặc biệt nào, khi gặp Lạc Tranh cũng chỉ hỏi han vài câu để xác nhận thân phận mà thôi.

Dọc đường đi, cô thư ký cũng không nói thêm lời nào, còn Lạc Tranh do vừa trải qua một chuyến bay dài mệt mỏi nên cũng nhắm mắt tĩnh dưỡng.

Khi chiếc xe dừng lại ở khu trung tâm thành phố phồn hoa, một toà nhà cao tầng được bao bọc bởi kính và thép sáng loáng hiện ra trước mắt Lạc Tranh. Cô thư ký liền nhanh chóng hướng dẫn nàng đi vào phía trong toà nhà.

Trước khi tới đây, Lạc Tranh thực sự rất tò mò, không biết người mình sẽ gặp rốt cuộc là người như thế nào? Đó là một người khiêm tốn hay là nhân vật đầy bí ẩn? Trên đường đi, thậm chí nàng còn hình dung mình sẽ bị bịt kín hai mắt.

Nhưng cuối cùng, những gì đang diễn ra trước mắt đều khác xa với tưởng tượng làm nàng không khỏi cảm thấy nực cười với chính bản thân mình.

Kiến trúc của tòa nhà vô cùng lộng lẫy và hoành tráng. Hơn nữa còn nằm ngay vị trí trung tâm thành phố, làm người ta không thể ngờ tới, nơi này chính là trụ sở của tập đoàn WORLD thần bí.

Lạc Tranh không có cơ hội thăm thú hoạt động tại mỗi tầng của toà nhà cũng như không có cơ hội để tìm hiểu rõ hơn một chút nghiệp vụ của các bộ phận nơi đây, bởi cô thư ký kia đã không cho nàng cơ hội đó.

Thư ký nhanh chóng đưa nàng vào trong thang máy. Ngay khi thang máy dừng lại, Lạc Tranh được chỉ dẫn bước vào một căn phòng lớn. Căn phòng quả thực rất rộng, cơ hồ từng âm thanh phát ra cho dù là nhỏ nhất cũng sẽ được dội lại ngay lập tức.

Suốt cả quãng đường, cô thư ký không nói một lời nào.

Lạc Tranh khẽ quan sát xung quanh, nhận định đây chính là phòng họp. Bao trùm toàn bộ căn phòng là một màu đen huyền bí, làm cho người ta cảm nhận được sự vững vàng cùng hưng thịnh ẩn sâu bên trong nó nhưng cũng tạo ra không ít áp lực lên thị giác của người nhìn vào. Nhìn khung cảnh nơi này, Lạc Tranh có thể cảm nhận được ông chủ của tập đoàn là một người vô cùng mạnh mẽ, mạnh mẽ tới mức có thể áp đảo người khác.

Có thể tạo nên một cơ ngơi hùng mạnh cùng vững chắc như vậy, chắc chắn tuổi tác của ông ta cũng không ít. Nói không chừng còn là một ông chủ râu tóc bạc phơ cũng nên. Lạc Tranh khẽ thở dài, nàng cũng không mong muốn gì hơn, chỉ hy vọng ông chủ là một người thoải mái, nếu không rất khó nói tới chuyện tương lai sau này.

Chẳng bao lâu sau, cô thư ký lại một lần nữa bước vào, Lạc Tranh lập tức đứng lên, chờ cô ta lên tiếng.

“Lạc luật sư, cô cũng đã biết qua các điều khoản rồi. Hôm nay, chúng ta sẽ chính thức ký kết hợp đồng. Lạc luật sư không thấy có vấn đề gì chứ?”

“Tiến hành ký kết ngay tại chỗ này?” Lạc Tranh có chút khó hiểu. Đây vốn không phải là trường hợp hợp tác đơn thuần. Ít nhất, thời điểm ký kết hợp đồng cũng không thể tiến hành nhanh chóng như vậy, ngay cả mặt mũi ông chủ thế nào nàng cũng chưa nhìn thấy.

Cô thư ký khẽ nở nụ cười, “Không phải tại chỗ này. Lạc luật sư, mời theo tôi!”

Lạc Tranh có chút nghi hoặc, nhưng vẫn đi theo sự hướng dẫn của cô thư ký. Qua vài khúc quanh nàng mới phát hiện, kiến trúc của tòa nhà này thật đúng là không đơn giản, không gian bên trong quả thật không hề nhỏ chút nào.

Khi thư ký vừa đẩy cánh cửa ra, ngay lập tức, hai mắt Lạc Tranh trừng lớn.

Đằng sau cánh cửa, không phải là văn phòng làm việc hay phòng họp như trong tưởng tượng, mà là một khu… “Rừng rậm!”

Sở dĩ gọi là “Rừng rậm” bởi vì diện tích nơi này lớn đến nỗi làm người khác bất giác không thốt nên lời, nhìn qua không biết đâu là điểm dừng vì tầm mắt đã bị che lấp bởi rừng cây xanh um tươi tốt.

Không những thế, bên trong khu rừng cây rậm rạp đó còn có một khối kiến trúc không khác gì một ngọn núi được nối thẳng tới mái của toà nhà, đủ làm cho người khác phải khiếp sợ.

“Lạc luật sư, mời!” Cô thư ký khoát tay vô cùng lịch sự, đợi nàng bước vào bên trong. Cũng không biết cô ta đã lấy ra một bộ dụng cụ từ bao giờ.

Lạc Tranh định thần nhìn kỹ lại, thì ra đó là trang phục cùng dụng cụ dùng cho leo núi. Sau một hồi kinh ngạc, lúc này nàng mới cẩn thận nhìn về phía khối kiến trúc “sừng sững” cách đó không xa. Thì ra đây chính là vách đá dùng để leo núi. Mà tình huống trước mắt chính là một dạng Rock Climbing (Leo núi trong nhà)

“Lạc luật sư, muốn lấy được hợp đồng thì cô phải leo lên đỉnh ngọn núi này. Có thể thành công hay không còn phải xem bản lĩnh của Lạc luật sư thế nào.” Cô thư ký nhẹ nhàng cất tiếng cười.

Lạc Tranh sững sờ, chỉ lên vách núi cao cheo leo kia. “Đây chính là ý của ông chủ các vị sao?”

Cô thư ký không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu.

Lạc Tranh lần đầu gặp tình huống kỳ quái như thế này. Không biết người nhàm chán nào lại đi dùng cách thức này để tiến hành ký kết hợp đồng?

Lạc Tranh bước lên, đưa mắt nhìn kỹ mới phát hiện ra đây không phải là bức tường leo núi bình thường, mà được tạo thành từ một khối đá khổng lồ. Trên bề mặt vách núi ngay cả các mấu vịn cũng không có, chỉ có vài mỏm đá hơi nhô ra mà thôi. Để leo được lên vách núi này, phải tự dùng các dụng cụ để tạo ra chỗ đứng.

Nói cách khác, nếu so với leo núi thông thường thì cách thức này cực kỳ quái dị.

Biến thái…

Lạc Tranh không khỏi thầm nguyền rủa trong lòng. Không biết ông chủ này nhàn rỗi cỡ nào mà lại nghĩ ra cái phương thức ký kết hợp đồng biến thái thế này. Người ta vẫn nói, thường không giỏi ở lĩnh vực gì thì sẽ cố tình khoe khoang ở lĩnh vực đó. Chẳng thế mà trong phòng lại dựng lên một cái vách núi lớn như thế. Xem ra cái ông già này chắc hẳn không cân bằng được sự vận động thân thể với trái tim bệnh hoạn của mình.

Cô thư ký thấy Lạc Tranh nhìn vách đá sừng sững kia có chút ngơ ngẩn, tiến lên nhẹ nhàng nói. “Ông chủ của chúng tôi luôn muốn thử thách lòng dũng cảm của mọi người. Nếu như Lạc luật sư không dám leo núi thì…”

“Đưa dụng cụ cho tôi!” Lạc Tranh ngắt lời cô thư ký, bình tĩnh nhìn vào đôi mắt thoáng chút kinh ngạc của cô ta, sau đó cầm lấy các dụng cụ cần thiết, bắt đầu công tác chuẩn bị một cách cẩn thận.

Dây thừng, thắt lưng, xích sắt, đồ bảo hộ, tất cả dụng cụ cho việc leo núi ngoài trời đều được chuẩn bị xong. Lạc Tranh đem những đồ này gắn vào người xong xuôi, trong lòng thầm nghĩ bản thân có chút may mắn.

Thật may nàng đã từng học qua môn leo núi này để phòng trường hợp phải đối phó với những tình huống khó khăn có liên quan tới khách hàng. Tuy nhiên, bình thường nàng không thích mấy trò vận động mạo hiểm kiểu này, cho nên cần phải thận trọng một chút vẫn hơn.

Đội mũ bảo hiểm xong, túi bột cũng đã đeo ở bên hông, mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng. Nàng bắt đầu đóng những chiếc đinh đầu tiên lên phía trên vách đá. Đầu tiên là đinh, tiếp đó là những mảng bám được đóng lên. Sau khi kiểm tra chắc chắn, nàng từng bước, từng bước một leo lên phía trên của vách núi.

Động tác của Lạc Tranh không được thành thục cho lắm, dù sao cũng không thể so sánh với những người leo núi chuyên nghiệp. Nhưng từng động tác của nàng chậm mà ổn định, mỗi bước đều vô cùng vững chắc. Góc độ cũng được kiểm soát rất khá, dần dần, nàng càng leo càng cao, tiến tới đích một cách nhanh chóng.

Cô thư ký kiên nhẫn đứng dưới chờ đợi. Một lúc sau, Lạc Tranh lấy được hợp đồng lại dọc theo những điểm vịn mà nàng đã đóng trước đó để leo xuống. Vẻ mặt của cô thư ký không giấu nổi sự tán thưởng khi nàng đem hợp đồng đặt trước mặt cô ta.

Cô thư ký nở nụ cười một cách chân thành. “Lạc luật sư quả nhiên gan dạ hơn người.”

“Bây giờ có thể ký hợp đồng được rồi chứ?” Lạc Tranh vẫn còn thở hổn hển. Đã quá lâu rồi nàng không vận động, trận leo núi này dường như đã tiêu hao hết sức lực của nàng.

Cô thư ký gật đầu. “Chúng ta lập tức tới phòng họp để ký kết hợp đồng.”

Lạc Tranh khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Trong vòng một tiếng đồng hồ, Lạc Tranh tiến hành ký tên xong xuôi tất cả các giấy tờ liên quan. Tất cả các điều khoản đều rất rõ ràng. Mặc dù thái độ của đối phương có đôi chút cứng rắn, nhưng không thể không nói, đây thực sự là một nhiệm vụ đầy thử thách.

Sau khi tất cả xong xuôi, Lạc Tranh nhìn về phía cô thư ký nói. “Tôi thấy, gặp mặt ông chủ của cô một chút là việc thực sự cần thiết.”

“Đêm nay có thể gặp được rồi!” Thư ký nhẹ nhàng cười, “Ông chủ đã dặn dò, chờ Lạc luật sư ký hợp đồng xong, đúng chín giờ tối tới nơi này gặp ngài ấy.” Nói xong, tay cầm một tấm thẻ lấp lánh ánh vàng đưa tới trước mặt Lạc Tranh.

Lạc Tranh đưa mắt nhìn tấm thẻ, trong tim, nháy mắt thoáng chút run lên.

Khách sạn Boltzmann, Phòng hoàng gia F-A.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.