Trở về truyện

Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí - Chương 53: Hồi 04 - Chương 22 Phần 1

Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí

53 Chương 53: Hồi 04 - Chương 22 phần 1

Chương 22: Anh sẽ không đạt được mục đích

Nhà hàng Amber vẫn luôn là sự lựa chọn của Lạc Tranh, trong bầu không khí vô cùng ưu nhã, tiếng đàn violon êm dịu giống như dòng nước nhẹ nhàng quanh quẩn từng góc nhỏ của nhà hàng.

Trong một phòng ăn sang trọng được đặt riêng, chỉ có ba người đang dùng bữa, Ôn Húc Khiên, Lạc Tranh và Thương Nghiêu.

Lúc này, Ôn Húc Khiên không có uống say mèm giống như lần trước. Hắn và Thương Nghiêu đang thưởng thức một chai vang chính hiệu được nhập trực tiếp từ Pháp qua đường hàng không. Mà Ôn Húc Khiên tối nay cũng chỉ nhấp môi là chính.

Bữa tối nay, Lạc Tranh ăn mà không có chút cảm giác nào. Cũng giống như bữa tối lần trước tại nhà nàng, Lạc Tranh chỉ lặng lẽ ngồi ăn, không động tới một giọt rượu, cũng hầu như không nói gì, cả buổi tối chỉ có Ôn Húc Khiên và Thương Nghiêu nói chuyện.

"Thương Nghiêu, không ngờ cậu có thể đến Hongkong, ly này mình nhất định phải mời cậu, cảm ơn cậu có thể tới tham dự hôn lễ của mình cùng Tranh Tranh.” Ôn Húc Khiên nâng ly lên, trên môi toát lên sự vui vẻ vô cùng.

Lạc Tranh kín đáo đưa mắt nhìn qua Thương Nghiêu cách đó không xa, mới vài tiếng không gặp, bộ dạng hắn dường như càng thêm mê người. Hôm nay, hắn cũng không mặc đồ nghiêm túc như khi tới công ty, chỉ có áo sơ mi tối màu bao lấy thân người cao lớn, cũng không mang cà vạt, nút áo ở phần cổ cũng bỏ lửng hai cúc, để lộ vòm ngực màu đồng rắn chắc, tay áo sơ mi cũng hơi xắn lên, để lộ cánh tay rắn chắc…

Cánh tay hắn vẫn mạnh mẽ như vậy, cũng giống hệt như lúc ôm lấy nàng, so với hắn, dường như thân thể nàng không có chút sức nặng.

Lồng ngực của hắn vô cùng mê người, thấp thoáng ở cổ áo sơ mi rộng mở. Dường như Lạc Tranh có thể cảm nhận được nhịp tim đập trầm ổn của hắn. Thậm chí nàng còn có thể cảm giác được lúc hắn ôm lấy nàng nhấc bổng lên, phần ngực tròn đầy của nàng áp sát vào vòm ngực rộng lớn của hắn…

Trời ơi!

Trong đầu Lạc Tranh bỗng vang lên một hồi cảnh tỉnh, nàng đang nghĩ gì thế này? Tại sao chỉ cần nhìn thấy hắn là lại bắt đầu suy nghĩ lung tung? Ánh mắt có đôi chút bối rối, vô thức nhìn lướt qua gương mặt hắn, đã thấy ánh mắt hắn xuyên thấu qua ly rượu trong suốt chăm chú nhìn vào gương mặt nàng, ánh mắt thâm thuý đối lập với ánh mắt có chút hỗn loạn của nàng.

Ánh mắt hắn vẫn như vậy, tựa như có thể nhìn thấu suy nghĩ của nàng, khoé môi tà mị khẽ nhếch lên đầy ý vị sâu xa, mà ánh mắt kia cũng loé lên một tia đùa cợt.

Đầu óc Lạc Tranh thật muốn rối tung lên, tâm tình vô cùng hỗn loạn, ánh mắt nàng vô thức nhìn về phía bàn tay mình nhưng lại phát hiện ra mỗi đầu ngón tay đều đang run rấy.

Hắn nhìn thấu tâm tư nàng sao?

Mọi chuyện xảy ra tối hôm qua thực giống như một giấc mơ, nửa thật nửa giả. Vậy mà hôm nay, hắn ngồi ở kia vô cùng chân thực, bộ dạng nghiêm chỉnh chưa từng thấy, chỉ có ánh mắt tà mị là không hề thay đổi, khiến nàng có chút sợ hãi, không biết hắn sẽ lại làm ra chuyện gì nữa.

Nhìn thấy Ôn Húc Khiên nâng ly muốn mời Thương Nghiêu, Lạc Tranh ngồi bên vội nhỏ tiếng khuyên hắn, “Húc Khiên, tối nay đừng uống nhiều.”

Lần trước ở nhà nàng, tâm tư của Thương Nghiêu đã rất rõ ràng. Mà lúc đó nàng còn chưa có phát sinh thứ quan hệ kia với hắn, hắn đã hành động quá đáng như vậy. Lúc này đây, khi mà mọi ranh giới đạo đức đều đã bị hắn phá vỡ, nàng rất khó bảo đảm nếu Ôn Húc Khiên lại say xỉn, không biết hắn sẽ đối với nàng thành ra thế nào…

Giọng nói của Lạc Tranh không lớn, không nhỏ, vừa đủ để Thương Nghiêu ở phía đối diện nghe được. Nàng mặc dù là nói cho Ôn Húc Khiên nghe, nhưng thực tế là ngầm cảnh cáo Thương Nghiêu.

Thương Nghiêu đương nhiên là người thông minh, nghe vậy, nét cười bên môi càng đậm, nâng ly lên khẽ cụng với Ôn Húc Khiên, “Húc Khiên, cậu thật là tốt số, còn chưa kết hôn mà tân nương đã lo lắng như vậy rồi.”

Những lời này vốn chỉ đơn giản là một câu trêu chọc, nhưng trong tai Lạc Tranh luôn cảm thấy mỗi lời nói của người đàn ông này đều muốn ám chỉ một điều gì đó.

Ôn Húc Khiên nghe vậy cười lớn, khẽ nhấp một ngụm rượu, đặt ly xuống liền nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Lạc Tranh, “Đúng vậy! Có thể cưới được Tranh Tranh là may mắn lớn nhất đời tôi.”

Lạc Tranh miễn cưỡng cố nặn ra nụ cười vui vẻ, mặc cho Ôn Húc Khiên ôm mình. Nhưng mà nàng có cảm giác, cách đó không xa luôn có ánh mắt nóng rực nhìn mình chăm chú. Cảm thấy hơi mất tự nhiên, Lạc Tranh ngước mắt nhìn lại, đã thấy Thương Nghiêu không có nhìn về phía nàng nữa, thầm nhủ có lẽ bản thân đã nghĩ quá nhiều…

"Húc Khiên, hôn lễ hết thảy đều chuẩn bị ổn thoả rồi chứ?" Thương Nghiêu cất giọng nhàn nhã hỏi.

"Cũng đã chuẩn bị xong cả, ngày mai chỉ cần Thương Nghiêu cậu có thể đúng giờ tới dự là tốt rồi.” Ôn Húc Khiên nhẹ nhàng cười một tiếng, “Nhưng mà tôi thật sự lo lắng cho hôn lễ ngày mai của mình.”

Ôn Húc Khiên đột ngột chuyển đề tài khiến tâm tư Lạc Tranh khẽ run lên. Hắn định nói gì đây? Chẳng lẽ hắn đã biết…

Giọng điệu nhàn nhã của Thương Nghiêu ở phía đối diện lại vang lên, “Vì sao lại nói như vậy?”

Ôn Húc Khiên nhếch môi cười, nhìn Thương Nghiêu, "Có vị khách quý lại đẹp trai như vậy xuất hiện ở hôn lễ khiến tôi thực sự lo sợ sẽ bị cậu cướp đi hết thảy sự chú ý. Ngày mai khi cậu xuất hiện, không biết sẽ lại cướp đi bao nhiêu trái tim của những người đẹp ở hôn lễ đây.”

Một câu nói của hắn khiến cho tâm tư Lạc Tranh cuối cùng cũng được thả lỏng đôi chút…

Nào ngờ…

Thương Nghiêu nghe vậy, thoải mái cười lớn, lên tiếng, “Cướp đi trái tim của những phụ nữ khác không có gì đáng nói cả. Chỉ cần ngày mai cậu đừng để tôi bắt cóc tân nương mang đi là được.”

"Xoảng..." Tay Lạc Tranh run lên, dao nĩa rơi xuống đất kêu loảng xoảng.

“Xin lỗi…” Nàng cảm thấy có chút khó xử, vội cúi người để nhặt lên.

"Sao lại không cẩn thận vậy?" Không ngờ tới, Thương Nghiêu cũng khom người xuống nhặt giúp nàng, giọng nói tỏ vẻ ân cần nhưng lại hàm chưa biết bao ám muội. Loại ý tứ mập mờ này chỉ có mình Lạc Tranh mới hiểu.

Bàn tay đàn ông cùng bàn tay nhỏ bé của nàng đồng thời chạm vào cái nĩa rơi dưới gầm bàn. Nhưng mà, hắn chẳng những không buông tay ra, ngược lại còn nhân cơ hội nắm lấy tay nàng, đùa bỡn xoa nắn từng ngón tay có chút xanh xao.

Nét mặt Lạc Tranh bất giác hiện lên chút không vui cùng khẩn trương, vội rút tay về, tránh khỏi bàn tay xấu xa của hắn. Nàng ngồi thẳng người lại, giọng nói tỉnh táo cùng lạnh nhạt vang lên, “Cảm ơn!”

Nói xong mấy chữ này, nàng liền ấn chuông gọi phục vụ mang lên bộ dao nĩa mới.

“Không cần khách sáo, chăm sóc phụ nữ là việc tôi luôn sẵn lòng làm.” Thương Nghiêu cũng ngồi thẳng lại, nhìn nàng, khoé môi khẽ nhếch lên, “Đặc biệt khi đó là vị hôn thê của Húc Khiên, tôi càng sẵn lòng cống hiến sức lực.”

Lạc Tranh dường như không buồn để ý đến lời hắn, khoé môi chỉ khẽ rung động.

Ôn Húc Khiên ngược lại không thấy được một màn vừa rồi, đợi phục vụ mang dao nĩa mới lên rồi dời đi, hắn nhìn về phía Thương Nghiêu, bộ dạng có chút lúng túng so với tư thế thoải mái lúc nãy.

"Thương Nghiêu, thực ra tối nay tôi còn có một chuyện muốn nói, Nghĩ đi nghĩ lại, tôi thấy nếu có thể giải quyết xong trước hôn lễ là tốt nhất.”

Khoé môi Thương Nghiêu vẫn mang nét cười như trước, nhưng trong ánh mắt dường như có chút hăng hái, “Là chuyện gì khiến cậu ấp a ấp úng như vậy? Mặc dù trên thương trường tôi và cậu là quan hệ hợp tác, nhưng dù sao cũng là bạn nhiều năm, có gì cứ nói.”

Ôn Húc Khiên đứng dậy rót rượu vào ly cho Thương Nghiêu, nhẹ giọng nói, “Đã vậy, tôi cũng không giấu diếm nữa. Là thế này, văn phòng có sự sắp xếp khác cho Tranh Tranh cho nên hiện giờ cô ấy không có cách nào tiếp tục công việc tại tập đoàn cậu. Tôi cũng biết lúc ký hợp đồng, Thương Nghiêu cậu đã chỉ định Tranh Tranh làm luật sư đại diện duy nhất. Nhưng mà tình hình có chút thay đổi, nếu cậu không thể xem xét việc để một luật sư khác thay thế cho Tranh Tranh, vậy theo điều khoản hợp đồng, chúng tôi sẽ bồi thường đầy đủ.”

Thương Nghiêu khẽ nhấp một ngụm rượu, không có chút phản ứng, im lặng ngồi nghe Ôn Húc Khiên nói. Đợi Ôn Húc Khiên nói xong, hắn cười cười, nhìn về phía Lạc Tranh, ngón tay thon dài khẽ lướt dọc theo ly rượu, giống như đang mơn trớn thân thể một người phụ nữ…

"Lạc luật sư là cố vấn pháp luật của tôi, loại chuyện như vậy nên trực tiếp giải thích cho tôi mới đúng.”

Lạc Tranh ngước mắt nhìn thoáng qua Ôn Húc Khiên tâm tình đang có chút khẩn trương ngồi bên cạnh. Khẽ hít sâu một hơi, nàng dùng thái độ bình tĩnh lạnh nhạt nhất nhìn về phía Thương Nghiêu lên tiếng, giọng nói trong trẻo nhưng vô cùng kiên định.

"Thương Nghiêu tiên sinh, tôi sẽ không giống Húc Khiên nói lòng vòng làm gì. Anh ấy là bạn của anh, nhưng tôi thì không. Thương Nghiêu tiên sinh nếu đã muốn nghe lời nói thật lòng, vậy tôi sẽ nói cho anh biết. Sau khi kết hôn, tôi sẽ nhận lời làm cố vấn luật pháp ột tập đoàn khác. Đối phương yêu cầu chỉ có thể tận lực làm việc cho tập đoàn của họ mà thôi. Do đó đối với tập đoàn RM, tôi đành hữu tâm vô lực. Thương Nghiêu tiên sinh nếu có thể lựa chọn nhân tài khác tại văn phòng cũng tốt, mà yêu cầu chúng tôi bồi thường theo quy định cũng được, muốn thế nào tuỳ anh quyết định.”

"Tranh Tranh..." Ôn Húc Khiên không ngờ tới nàng sẽ nói thẳng thắn cùng lạnh lùng như vậy. Sắc mặt hắn đầy vẻ lúng túng, dè dặt nhìn về Thương Nghiêu ngồi phía đối diện. Thật may mắn, sắc mặt của Thương Nghiêu không có vẻ gì là đang tức giận cả.

"Húc Khiên, em cũng chỉ nói sự thật mà thôi. Em thấy Thương Nghiêu tiên sinh luôn thích nghe lời thật lòng, cho nên chẳng thà đem hết thảy mọi chuyện nói cho rõ ràng, như vậy cũng là tôn trọng anh ta.” Lạc Tranh chậm rãi lên tiếng.

Tối nay, khi nhìn thấy Thương Nghiêu, trong lòng nàng đã hạ quyết tâm này, nàng không muốn cùng người đàn ông tà mị kia có bất kỳ quan hệ nào nữa. Sau đêm nay, nàng sẽ trở thành vợ Húc Khiên, nàng muốn quên hết thảy mọi chuyện liên quan tới Thương Nghiêu, coi tất cả chỉ như một cơn ác mộng. Chỉ cần không gặp hắn, nàng tin mình sẽ có thể quên hết mọi chuyện đã xảy ra.

Nụ cười của Ôn Húc Khiên càng thêm lúng túng, nhìn về phía Thương Nghiêu, khẽ dò ý, “Thương Nghiêu, Tranh Tranh trước giờ vẫn luôn là người thẳng thắn như vậy…”

“Tôi biết…” Thương Nghiêu không đợi hắn nói xong, liền lên tiếng ngắt lời, ánh mắt đầy thâm ý, không chút e dè nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn sáng như vầng trăng của Lạc Tranh, giọng nói trầm thấp lại vang lên mang theo ý cười không hề che dấu, “Lạc luật sư vẫn luôn luôn thẳng thắn như vậy, bất kể là khi nói chuyện hay…làm việc.”

Giọng điệu đầy hàm ý ái muội thực không lời nào tả xiết, từng câu từng chữ của hắn đều vô cùng mập mờ. Nhưng mà Lạc Tranh có thể nghe ra rõ ràng, đáy mắt nàng bỗng nổi lên một tia cảnh giác.

Ôn Húc Khiên không để ý tới sự thay đổi trên nét mặt Lạc Tranh, chỉ nhìn xem phản ứng của Thương Nghiêu, “Vậy…Thương Nghiêu…cậu thấy….”

"Húc Khiên..." Thương Nghiêu dời đi ánh mắt đang chăm chú nhìn vào gương mặt Lạc Tranh, hướng về phía Ôn Húc Khiên, nụ cười trên môi lan tràn trong ánh mắt.

“Tôi và cậu là bạn bè nhiều năm, nói chuyện bồi thường thì quá khách khí rồi.”

Ánh mắt Ôn Húc Khiên bỗng chốc sáng ngời, “Thương Nghiêu, ý cậu là…”

“Nếu đã lựa chọn văn phòng cậu làm đối tượng hợp tác, tôi cũng không có ý định thay đổi. Lạc luật sư đã muốn tìm nơi cao hơn, tôi cũng không cản trở cô ấy phát triển sự nghiệp. Tôi không những đồng ý để luật sư khác thay thế vị trí của cô ấy mà còn có thể gia hạn hợp đồng thêm ba năm nữa, vậy được rồi chứ?” Thương Nghiêu thong thả cất tiếng, bộ dạng như thể đang suy tính kỹ lưỡng mọi chuyện.

Lời của hắn vừa thốt ra, chẳng những Ôn Húc Khiên sửng sốt mà ngay cả Lạc Tranh cũng không ngờ tới hắn sẽ nói như vậy. Ánh mắt nàng có chút kinh ngạc nhìn về phía hắn.

Thương Nghiêu nhếch môi cười, đôi mắt thâm thuý giống như mang theo dòng điện cao thế nhìn thẳng về phía Lạc Tranh, nét tà mị bên khoé môi càng đậm.

"Coi như tôi tặng trước quà kết hôn cho hai người!"

Trong lòng Lạc Tranh bất giác nổi lên chút cảm giác chua xót…

Ôn Húc Khiên nghe vậy rốt cục thở phào nhẹ nhõm, tinh thần tự nhiên vô cùng phấn khích, “Thương Nghiêu, không ngờ cậu lại tặng món quà lớn như vậy, thật sự rất cảm ơn cậu…”

“Húc Khiên, cậu sai rồi.” Thương Nghiêu lên tiếng cắt ngang sự hưng phấn của hắn, đem ly rượu trong tay uống cạn, thản nhiên nói.

“Quà tặng chính thức cho hôn lễ ngày mai mới đưa đến, hai người kết hôn là chuyện vui như vậy, quà của tôi đương nhiên cũng không thể tuỳ tiện.”

Tâm tình Lạc Tranh theo lời nói của hắn bắt đầu có chút bất ổn. Nàng vô thức nhìn về phía người đàn ông ngồi đối diện, cảm thấy lời nói của hắn chứa đầy hàm ý, hoặc là mang theo một âm mưu vô cùng sâu xa khó lường…

"Thương Nghiêu, cậu quá khách khí rồi. Thực ra cậu có thể tiếp tục hợp tác cùng văn phòng mình đã là món quà lớn nhất rồi.” Bộ dạng Ôn Húc Khiên lúc này quả thực rất kích động.

"Húc Khiên, đứng trên lập trường kinh doanh, văn phòng cậu đương nhiên là một trong số những sự lựa chọn, nhưng trên khía cạnh bạn bè, tôi cũng muốn biểu thị chút thành ý.” Thương Nghiêu khẽ cười.

Ôn Húc Khiên còn muốn nói thêm lời cảm ơn nhưng di động của hắn bỗng rung lên. Nhìn thoáng qua màn hình, ánh mắt có chút bối rối, nhìn về phía Lạc Tranh rồi lại hướng sang phía Thương Nghiêu khẽ cười, “Xin lỗi, mình nhận điện thoại chút.”

“Cứ tự nhiên!” Thương Nghiêu cũng không để ý, thoải mái lên tiếng.

Lạc Tranh thấy Ôn Húc Khiên muốn ra phòng ngoài nhận điện thoại, có chút cuống lên, nắm lấy bàn tay hắn, “Húc Khiên, văn phòng có chuyện gì sao? Em sẽ lập tức về xử lý. Anh ở lại đây cùng Thương Nghiêu tiên sinh đi.”

Nàng thực sự không muốn cùng người đàn ông tà mị này đơn độc ở chung một chỗ, dù chỉ một phút cũng không muốn.

Nhưng mà…

"Tranh Tranh, không có việc gì, chỉ là một cuộc điện thoại thông thường mà thôi, em thay anh tiếp đãi Thương Nghiêu một chút.” Ôn Húc Khiên cười, vỗ nhẹ bàn tay nhỏ của nàng liền rời khỏi phòng.

Không khí dường như có chút ngột ngạt…

Tâm tình Lạc Tranh lúc này lại vô cùng khẩn trương. Không cần nhìn về phía người đàn ông đối diện cũng có thể cảm nhận được ánh mắt vô cùng nóng bỏng của hắn đang nhìn về phía nàng, cơ hồ muốn đem nàng thiêu đốt.

Lạc Tranh một chút cũng không cử động, cũng không mở miệng nói chuyện, mà Thương Nghiêu dường như cũng không có ý định nói gì. Không khí yên tĩnh đến mức có một cảm giác chết chóc lan toả…

Một lúc lâu sau...

“Ly rượu của tôi đã cạn rồi.” Giọng nói trầm thấp có chút chế nhạo vang lên…

Lạc Tranh ngước mắt lên, thấy ánh mắt hắn lộ ra chút hứng thú, giống như thể mèo vờn chuột. Khẽ hít sâu một hơi, nàng đứng dậy cầm lấy chai rượu rót vào ly của hắn, khẽ nói, “Xin mời!”

Rót xong ly rượu, Lạc Tranh đem chai đặt lại trên giá rượu trên bàn, Còn chưa kịp rút tay về, bàn tay hắn đã bóp chặt lấy cổ tay nàng, mỉm cười tăng thêm chút sức…

"A..." Lạc Tranh không ngờ tới hắn sẽ có hành động này. Còn chưa kịp định thần lại, đã thấy cả người ngả vào vòng tay hắn.

Mùi hoắc hương thoang thoảng bao trùm toàn thân, khiến tâm tư Lạc Tranh mê muội. Nàng thực không cách nào giữ vững sự tỉnh táo vốn có. Cả buổi tối luôn cảnh giác đề phòng hắn sẽ lại có những hành động quá phận, không ngờ tới giờ khắc này lại bị hắn ôm chặt vào trong ngực.

"Anh muốn làm gì, thả tôi ra!" Lạc Tranh càng giãy giụa lại càng bị hắn ôm chặt hơn.

Nét mặt Thương Nghiêu có chút buồn cười nhìn nàng, “Tại sao lại lạnh nhạt với tôi như vậy?”

"Buông tôi ra, Húc Khiên sắp quay lại rồi.” Lạc Tranh thật sự cuống lên. Người đàn ông này không bao giờ chịu cư xử như những người bình thường khiến nàng thực không cách nào nắm bắt được tâm tư hắn.

“Nói em nhớ tôi!” Giọng nói êm dịu của Thương Nghiêu vang lên mang theo bao nhiêu tình ý cùng quyến luyến.

Lạc Tranh ngẩn người, ánh mắt chuyển lạnh băng, nhấn mạnh từng từ, “Anh…đồ thần kinh.”

Thương Nghiêu khẽ chau mày, "Không chịu nói? Được, vậy em cứ ngồi trong lòng tôi đi.”

“Rốt cục anh muốn thế nào? Thả tôi ra!” Lạc Tranh thực sự sợ Ôn Húc Khiên sẽ nhìn thấy cảnh này, ánh mắt ngập tràn sự lo lắng.

Nụ cười trầm khàn từ yết hầu Thương Nghiêu khẽ bật ra, nhanh chóng lan tràn trên môi. Gương mặt cương nghị của hắn cơ hồ dán sát gương mặt xinh đẹp của nàng, “Tốt nhất em đừng có động đậy, nếu không đừng trách tôi muốn em ngay tại nơi này.”

Một câu nói này quả nhiên có sức mạnh khiến Lạc Tranh không dám giãy giụa nữa. Mặc dù nàng không hiểu mấy về hắn, nhưng nàng biết rõ một điều, người đàn ông này luôn nói được làm được. Chuyện chiếm đoạt bạn gái của bạn thân hắn còn có thể làm, vậy còn chuyện gì mà hắn không dám làm nữa?”

“Vậy mới ngoan.” Thương Nghiêu thấy nàng nghe lời như vậy, khoé môi hơi nhếch lên tỏ rõ sự hài lòng, tiếng nói ấm áp lại vang lên vô cùng êm ái, “Tranh, nói em nhớ tôi.”

Hơi thở đàn ông nóng hổi nhẹ nhàng quanh quẩn bên tai khiến Lạc Tranh sợ đến nỗi toàn thân nổi da gà. Nàng cố gắng bình ổn tâm trạng, dùng giọng bình thản nhất lên tiếng.

"Thương Nghiêu tiên sinh, xin anh tự trọng một chút, tôi cùng Húc Khiên ngày mai sẽ kết hôn.”

"A? Đó là chuyện của hai người, liên quan gì tới tôi.” Thương Nghiêu nở nụ cười xấu xa.

"Anh..."

"Tranh, tôi chỉ muốn biết em có nhớ tôi không?” Thương Nghiêu càng siết chặt cánh tay nàng, khiến cho cả người Lạc Tranh như chìm vào trong hơi thở của hắn.

“Anh đừng có nằm mơ!” Trong lòng Lạc Tranh bất chợt nổi lên chút bực bội, không biết là bởi vì hành động của Thương Nghiêu hay vì lời nói vừa rồi, khi hắn khẳng định rằng việc nàng kết hôn không có chút quan hệ nào với hắn cả…

"Không chịu nói?" Nét tà mị trong mắt Thương Nghiêu càng đậm, bàn tay không an phận giữ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cúi đầu xuống, hung hăng đặt lên môi nàng một nụ hôn như thể trừng phạt mang theo bao nhiêu cuồng bạo.

"Uhm…” Lạc Tranh không khỏi kêu đau, liều mạng nghiêng đầu tránh đi, lại nghe đến bên ngoài cửa có tiếng bước chân truyền đến.

Là Húc Khiên!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trong chớp mắt trở nên tái nhợt...

"Buông ra! Buông tôi ra! Húc Khiên trở lại rồi!"

"Nói em nhớ tôi!" Ngược lại với sự hoảng loạn của Lạc Tranh, Thương Nghiêu lại vô cùng bình thản, nụ cười trong mắt hắn tràn ngập vẻ xấu xa như thể ma quỷ. Dường như sự hoảng loạn của thân hình nhỏ bé trong ngực khiến hắn vô cùng đắc ý.

Tiếng bước chân đã đến rất gần... “Tôi nhớ anh, tôi nhớ anh!” Lạc Tranh hoảng hốt nói bừa, “Có thể buông tôi ra rồi chứ?”

"Hừ, không có chút thành ý nào. Em nhớ ai?” Thương Nghiêu chẳng những không buông nàng ra, trái lại còn ôm chặt hơn, giọng nói ma mỵ cùng hơi thở nóng hổi phả lên phần cổ nhạy cảm của nàng.

Lạc Tranh khẽ cắn môi, quay đầu lại nhìn vào ánh mắt trêu cợt đầy ác ý của hắn, đôi môi anh đào hé mở…

"Thương Nghiêu, tôi nhớ anh ..."

Thanh âm của nàng có chút ủy khuất, có chút yếu ớt giống như những giọt nước đọng trên chiếc lá, sau đó vô lực để sóng lớn tuỳ ý cuốn đi, không chút phản kháng.

Những lời này từ miệng nàng thốt ra trong nháy mắt, có cảm giác nửa thật nửa giả…

Đáy mắt Thương Nghiêu ánh lên ý cười, nội tâm vốn cứng rắn cùng lạnh lùng vì một câu nói mềm mại của nàng mà như bị hoà tan, thậm chí hắn có thể cảm nhận được bức tường ngăn cách trong lòng mình đang sụp đổ.

Cánh tay rắn chắc của hắn bất giác hơi buông lỏng, Lạc Tranh liền nhân cơ hội này thoát ra. Vừa ngồi lại chỗ của mình chưa đến một giây, Ôn Húc Khiên đã đẩy cửa bước vào. Thời gian ngắn ngủi đến mức khiến tim Lạc Tranh hoảng loạn đập thình thịch.

"Thật ngại quá, Thương Nghiêu, mình nghe điện thoại hơi lâu." Ôn Húc Khiên trở lại chỗ ngồi của mình khẽ cười, lại thấy vẻ mặt Thương Nghiêu có gì đó hơi khác, liền cất tiếng gọi, “Thương Nghiêu?”

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.