Trở về truyện

Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí - Chương 229: Ngoại Truyện 02 Phần 1

Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí

229 Chương 229: Ngoại truyện 02 phần 1

Chương 2: Cầu ái, cầu cứu

“Ha ha…” Trong phòng tân hôn, Lạc Tranh cười đến mức tay chân cơ hồ muốn co rút lại. Ngồi đối diện với nàng là Kỳ Ưng Diêm với nét mặt buồn thiu, thậm chí hàng lông mày của anh ta cũng tràn ngập vẻ cô đơn.

Đây là khung cảnh mà Louis Thương Nghiêu nhìn thấy đầu tiên khi từ phòng tắm bước ra. Hắn chỉ khoác trên mình một cái áo choàng tắm khiến làn da ngăm mạnh mẽ trơn láng cực kỳ mê người ánh lên vẻ quyến rũ sánh ngang với những nam người mẫu hàng đầu.

Kỳ Ưng Diêm cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ lười biếng dựa vào sofa, vẻ mặt đầy sự chán chường. Louis Thương Nghiêu thấy vậy liền nhíu mày, “Ưng Diêm, anh không định ở lại phòng này cả đêm đấy chứ?”

Đêm nay dù gì cũng là đêm tân hôn của hắn và Lạc Tranh. Cái người này chạy tới đây làm loạn nỗi gì chứ?

Kỳ Ưng Diêm cũng không nói câu nào khiến người ta thật đoán không ra anh ta đang suy nghĩ điều gì.

Lạc Tranh cố gắng nín cười, vỗ nhẹ vào tay Louis Thương Nghiêu rồi dịu dàng lên tiếng, “Ưng Diêm tới đây tám phần là muốn tìm viện binh.”

Louis Thương Nghiêu không rõ ý của Lạc Tranh cho lắm nên nhìn về phía Kỳ Ưng Diêm cất tiếng hỏi, “Anh có chuyện gì vậy?”

Kỳ Ưng Diêm dường như cũng không nghe thấy câu hỏi của Louis Thương Nghiêu mà lại nhìn về phía Lạc Tranh, trong mắt xẹt qua chút lo lắng …

“Lạc Tranh, cô nói xem, tôi bày tỏ như vậy chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao? Cô ấy biết rõ ly Purple Love là tôi đặc biệt pha chế cho cô ấy, thế mà còn dùng ly Băng Tâm kia đuổi tôi đi.”

Lạc Tranh suy nghĩ một hồi rồi mới trả lời, “Chưa chắc đâu! Lưu Ly là người chưa từng nói chuyện yêu đương, cô ấy cũng đâu phải người lão luyện tình trường mà thoáng cái có thể hiểu được ý của anh. Tôi nghĩ cô ấy pha chế ly Băng Tâm kia cho anh có lẽ là vì thật sự cảm thấy anh quá phấn khích đó thôi…”

“Nhưng mà…”

“Khoan đã…” Louis Thương Nghiêu nghe mà không hiểu đầu đuôi ra sao liền ngắt lời Kỳ Ưng Diêm. Đôi mắt sâu thẳm của hắn ánh lên chút khó hiểu, “Có phải anh bỏ qua chuyện gì rồi không?”

Lạc Tranh nhịn không được lại bật cười khẽ rồi nhìn về phía Louis Thương Nghiêu nhẹ nhàng lên tiếng, “Bạn tốt của anh thích bạn tốt của em đó!”

“Kỳ Ưng Diêm và Lưu Ly?” Louis Thương Nghiêu thật sự bị bất ngờ. Cũng khó trách hắn là người biết cuối cùng như vậy. Trực giác của đàn ông và phụ nữ vốn rất khác nhau. Cho dù là bạn thân của hắn, nếu không chủ động đề cập đến vấn đề tình cảm của mình thì hắn cũng không có để ý tới.

“Thương Nghiêu, đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy. Tôi đâu phải là người không thể thích phụ nữ chứ?” Kỳ Ưng Diêm thấy ánh mắt ngạc nhiên của Louis Thương Nghiêu nên tâm trạng cũng có chút không thoải mái, khẽ mở miệng phản đối.

Louis Thương Nghiêu hơi nhíu mày rồi nở nụ cười đầy tà mị, “Anh đương nhiên có thể thích phụ nữ. Chỉ là tôi không ngờ tới đó lại là Lưu Ly mà thôi.” Nói đến đây, hắn quay sang nhìn Lạc Tranh, “Lưu Ly có khả năng thích Ưng Diêm không?”

“Louis Thương Nghiêu, anh nói vậy là ý gì?” Kỳ Ưng Diêm còn chưa đợi Lạc Tranh trả lời đã nhíu mày nhìn thẳng hắn, “Tôi kém đến vậy sao? So với những người đàn ông khác thì tôi đẹp trai hơn, lại hào phóng, cao to, lắm tiền, không có sở thích bất lương, gia cảnh tốt, quan trọng nhất là tôi rất chung tình. Có bao nhiêu cô còn đang xếp hàng muốn được tôi yêu đó.”

Những lời của anh ta vừa dứt, Louis Thương Nghiêu và Lạc Tranh khẽ đưa mắt nhìn nhau nhưng không ai nói thêm lời nào.

Trên mặt Kỳ Ưng Diêm hiện rõ vẻ lúng túng, khẽ hắng giọng, “Hai người như vậy là có ý gì?”

Louis Thương Nghiêu vẫn không trả lời, nhưng từ ánh mắt của hắn không khó để nhận ra hắn đang cố nín cười. Mà Lạc Tranh cũng thật vất vả để kìm nén tiếng cười đang chực bật ra khỏi cổ rồi mới nhẹ nhàng lên tiếng, “Xét tình hình hiện giờ thì đúng là Lưu Ly không có chút tình ý nào với anh, thậm chí là còn không có mấy thiện cảm.”

Đây thực sự là một đòn đả kích mạnh giáng vào Kỳ Ưng Diêm. Anh ta hệt quả bóng cao su xì hơi ngồi ủ rũ trên sofa, “Chẳng lẽ tôi kém Dennis đến thế sao?”

“Chuyện này thì có liên quan gì tới Dennis?” Louis Thương Nghiêu cũng chưa từng gặp vẻ mặt đầy thất bại thế này của Kỳ Ưng Diêm nên tò mò lên tiếng hỏi.

Kỳ Ưng Diêm ủ dột đem những chuyện vừa xảy ra lúc trước kể lại cho hai người họ nghe. Louis Thương Nghiêu nghe xong liền bật cười, “Nếu Lưu Ly có thể thích Dennis thì cũng là chuyện tốt!”

Nghe thấy câu này, Kỳ Ưng Diêm thiếu chút nữa thì đứng bật dậy từ sofa, “Louis Thương Nghiêu, anh không cần phải tuyệt tình với tôi như vậy chứ?”

“Ưng Diêm, anh nói vậy là không đúng rồi. Anh là bạn tôi, mà Dennis cũng là bạn tôi. Tôi đương nhiên hy vọng hai người có thể tìm được người mà mình thực lòng yêu thương.” Louis Thương Nghiêu mỉm cười khoanh tay trước ngực, cất giọng nói cực kỳ nghiêm túc.

Kỳ Ưng Diêm nghe vậy cũng không tức giận nữa mà lại bước tới gần Louis Thương Nghiêu, ánh mắt vốn không vui lúc trước đã chuyển thành ý cười tà…

“Thương Nghiêu, đừng quên tôi là luật sư. Anh nghĩ gì đừng tưởng tôi không biết.” Nói xong, Kỳ Ưng Diêm nhìn Lạc Tranh, cười cười rồi lại đặt cánh tay lên vai Thương Nghiêu, “Tâm tư của anh thế nào tưởng tôi không nhìn ra hay sao. Giờ anh ôm được mỹ nhân về, hơn nữa còn khiến mỹ nhân tình nguyện sinh con cho anh, nhưng chỉ cần Dennis vừa tới gần Lạc Tranh, tâm tình anh liền cực kỳ khẩn trương, đúng chứ? Trong lòng anh luôn coi Dennis là tình địch của mình, cho nên anh luôn mong có một người phụ nữ xuất hiện mê hoặc anh ta, như vậy anh mới có thể ung dung tự tại được.”

Louis Thương Nghiêu quay đầu nhìn về phía Kỳ Ưng Diêm, đôi môi mỏng vẫn tràn ngập ý cười nhưng từ trong ánh mắt sắc bén của hắn lại lóe lên ý cảnh cáo ngầm.

Mà Kỳ Ưng Diêm cũng không chút sợ hãi, “Bị tôi đoán trúng tâm sự rồi chứ gì?” Liền đó, anh ta phá lên cười cực kỳ sảng khoái.

Lạc Tranh thấy Louis Thương Nghiêu không lên tiếng phản đối liền đưa tay đập nhẹ vào tay hắn một cái, có chút tức giận lên tiếng, “Louis Thương Nghiêu, không ngờ lòng dạ anh lại đen tối đến vậy.”

Louis Thương Nghiêu không khỏi than thầm trong bụng, hận không thể một cước đá bay Kỳ Ưng Diêm ra khỏi phòng. Hắn quay sang nhìn Lạc Tranh, dịu dàng lên tiếng.

“Anh đâu phải người như vậy chứ! Chẳng lẽ em cũng không tin anh sao? Chẳng qua anh chỉ cảm thấy Dennis cũng nên tìm ình một người phụ nữ mà thôi. Lưu Ly cũng rất được mà. Em không thấy hai người họ có rất nhiều điểm chung sao?”

Lạc Tranh nghe mấy lời này dường như cũng có chút nghĩ ngợi. Một lúc sau, nàng khẽ gật đầu, “Đúng thế, Lưu Ly vốn là người không thích tranh giành với người khác, mà tính cách của Dennis cũng khá lạnh lùng. Nếu hai người họ có thể đến với nhau thì tốt quá. Nhưng mà…”

“Này này…Hai người đang nói cái gì thế?” Kỳ Ưng Diêm cảm thấy câu chuyện bắt đầu chuyển thành thế bất lợi ình liền vội vàng ngồi xuống đối diện với hai người họ, vẻ mặt anh ta cũng lộ rõ sự lo lắng và nghiêm túc tột độ. “Hai người không thể quay lưng lại với tôi nhanh như vậy chứ? Nhất là Lạc Tranh. Cô đừng quên, lúc trước chính cô là người giới thiệu Lưu Ly cho tôi. Cô là bà mối của tôi và Lưu Ly, không phải sao?”

“Tôi giới thiệu Lưu Ly cho anh khi nào chứ? Là anh nhạy cảm hỏi lung tung này nọ mà thôi.” Lạc Tranh rất nghiêm túc lên tiếng, “Hơn nữa, tình cảm phải do cả hai bên tình nguyện. Nếu như Lưu Ly thật sự không thích anh, cho dù tôi có cố gắng vun vào thế nào đi nữa cũng vô ích. Nếu như cô ấy thật sự thích Dennis, tôi cũng sẽ chúc phúc cho cô ấy. Dù sao mọi người đều là bạn của tôi cả.”

Kỳ Ưng Diêm khẽ hít sâu một hơi như muốn ổn định lại cảm xúc trong lòng. Anh ta nhắm mắt lại hồi lâu rồi mới mở ra nhìn về phía Louis Thương Nghiêu…

“Thương Nghiêu, những chuyện thế này anh là người có kinh nghiệm nhất. Xin anh hãy truyền thụ cho tôi mấy chiêu đi!”

Những lời của Kỳ Ưng Diêm mang theo ngầm ý rất mờ ám nên khi anh ta vừa dứt lời, Lạc Tranh đã quay sang phía Louis Thương Nghiêu, nhìn hắn bằng ánh mắt cực kỳ kinh ngạc, dọa cho hắn thiếu chút nữa đem Kỳ Ưng Diêm ném văng xuống biển nuôi cá mập.

“Chuyện quái gì mà tôi có kinh nghiệm chứ? Kỳ Ưng Diêm, anh nói cho rõ ràng một chút.” Giọng nói trầm trầm đầy nộ khí của Louis Thương Nghiêu lập tức vang lên.

Lúc này Kỳ Ưng Diêm mới thấy lo cuống lên bởi anh ta cũng ý thức được sắc mặt Lạc Tranh đã phát sinh sự biến hóa nên vội vàng cải chính, “Đừng khẩn trương, ý của tôi là lúc trước anh theo đuổi Lạc Tranh khi cô ấy cũng đã có bạn trai nhưng chẳng phải anh vẫn giành được cô ấy đó sao? Mà Lạc Tranh khi đó cũng rất ghét anh, nhưng cuối cùng anh vẫn có được cô ấy còn gì.”

Louis Thương Nghiêu nghe xong mấy lời phía sau, vẻ mặt toát lên vài phần đắc ý, nghiêng đầu nhìn về phía Lạc Tranh, cất giọng đầy tà mị, “Lúc trước em ghét anh lắm sao?”

“Anh nói thử xem?” Lạc Tranh rất thông minh liền đặt câu hỏi ngược lại, “Lúc trước anh đã làm những chuyện tốt gì, đã quên nhanh như vậy sao?”

Louis Thương Nghiêu cất tiếng cười đầy yêu thương, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc Lạc Tranh.

“Xin anh đó, đừng mải đắm chìm trong hạnh phúc của riêng mình như vậy. Suy nghĩ cho tôi chút đi mà!” Kỳ Ưng Diêm lo lắng lên tiếng.

Louis Thương Nghiêu khó khăn lắm mới ngưng cười được, khẽ hắng giọng rồi cất tiếng hỏi, “Vậy một năm qua anh đã làm cái gì rồi?”

Kỳ Ưng Diêm thở dài một hơi rồi nói, “Lưu Ly căn bản cũng không cho tôi cơ hội để hiểu cô ấy. Một năm qua, cô ấy thường xuyên bay ra nước ngoài. Tôi sợ cô ấy ở bên ngoài một mình gặp phải nguy hiểm nên vẫn lặng lẽ đi theo cô ấy.”

“Một năm nay anh vẫn âm thầm làm hộ vệ cho Lưu Ly?” Lạc Tranh kinh ngạc kêu lên, rồi lại nhìn về phía Louis Thương Nghiêu, hờn dỗi lên tiếng, “Anh xem Ưng Diêm lịch sự nho nhã như vậy, đâu có giống anh, hệt như cường đạo đi cướp người.”

“Thực tế đã chứng minh hành vi cường đạo đã đánh bại những cử chỉ lịch lãm.” Louis Thương Nghiêu khẽ nở nụ cười mang theo chút ý hài hước, “Ưng Diêm, theo như tôi biết, trước giờ anh luôn gặp thuận lợi khi ở trước mặt phụ nữ. Chưa tới vài phút, họ đều đã bị anh lừa gạt cả. Sao lần này đối mặt với Lưu Ly lại dè dặt như vậy?”

Lạc Tranh kinh ngạc đưa tay che miệng, nhìn Kỳ Ưng Diêm bằng ánh mắt như thể nhìn thấy quái vật. Nàng vốn còn tưởng rằng anh ta là người rất thuần khiết cơ đấy.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.