Trở về truyện

Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí - Chương 215: Hồi 09 - Chương 14 Phần 3

Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí

215 Chương 215: Hồi 09 - Chương 14 phần 3

Vị chuyên gia rất nhanh chóng được mời lên toà. Ông ta là người đã có nhiều năm kinh nghiệm trong việc nhận dạng nghi phạm. Sau khi giới thiệu về bản thân mình, ông ta nhìn về phía cuộn băng ghi hình, chậm rãi cất tiếng, “Thật ra nếu như có người cố tình nguỵ tạo những hình ảnh thế này thì cũng không phải là không làm được. Đầu tiên, họ sẽ tìm một người có thân hình tương đương rồi ăn mặc giống như phong cách của người bị giả mạo. Thêm vào đó với thời gian ghi hình là buổi tối, cộng thêm với góc quay đã được tính toán chi tiết thì bóng dáng được ghi lại sẽ giống như người thật vậy. Chúng ta đều biết dưới những góc độ khác nhau thì hình ảnh thu được cũng sẽ rất khác nhau. Lại thêm thời gian lúc này đã tối khiến cho tầm quan sát bị hạn chế, hơn nữa, kẻ giả mạo còn khoác áo khoác ngoài, nhờ vậy có thể che dấu được rất nhiều điểm chưa hoàn hảo của việc giả dạng.”

Đợi ông ta đưa ra phân tích của mình xong, Lạc Tranh liền đứng dậy hỏi, “Xin hỏi, nếu như tại phiên toà hôm nay muốn tìm một người có hình dáng tương tự như vậy, ông cảm thấy vị nào ở nơi này có thân hình cùng trang phục tương tự bị cáo nhất?”

Vị chuyên gia nhìn quanh phòng xử một hồi, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người Ôn Húc Khiên. Ánh mắt Ôn Húc Khiên cũng trở nên cực kỳ căng thẳng, vẻ mặt càng trở nên nghiêm trọng.

“Tôi thấy tầm vóc cùng trang phục của vị tiên sinh này rất giống với bị cáo.” Ông ta chỉ vào Ôn Húc Khiên cất giọng nói đầy khẳng định.

Mọi người có mặt lại bị một phen kinh ngạc.

“Phải đối! Đây chỉ là những suy đoán vô căn cứ của nhân chứng!” Kỳ Ưng Diêm lại lần nữa lên tiếng.

“Luật sư biện hộ, xin chú ý đến hành động cùng lời nói của mình một chút!” Chánh án cũng đồng ý với quan điểm của luật sư bên nguyên, nhìn về phía Lạc Tranh lên tiếng nhắc nhở.

“Vâng! Vậy tôi xin hỏi một vấn đề khác.” Lạc Tranh dường như vẫn không từ bỏ ý định lúc trước, lại một lần nữa nhìn về phía vị chuyên gia, “Xin hỏi, nếu như Ôn Húc Khiên tiên sinh muốn cải trang thành thân chủ tôi thì có thể không?”

“Nếu muốn giống nhau như đúc thì chỉ có thể dựa vào phẫu thuật chỉnh hình mà thôi. Nhưng nếu chỉ là nhìn qua băng ghi hình xem lại phần bóng lưng thì chiều cao cùng tầm vóc của Ôn Húc Khiên tiên sinh hoàn toàn tương đồng với bị cáo. Nếu chú ý cải trang thêm một chút nữa thì lúc tối trời là hoàn toàn có thể.” Vị chuyên gia trả lời không chút do dự.

Bàn tay Ôn Húc Khiên đã siết chặt lại thành nắm đấm, ánh mắt cơ hồ cũng rực lửa căm giận.

Khoé môi Lạc Tranh khẽ cong lên, đợi vị chuyên gia rời khỏi phòng xử, nàng mới chậm rãi tiếp tục cất lời, “Vừa rồi vị chuyên gia đã làm rõ một vấn đề, chính là trong đoạn băng vừa rồi hoàn toàn có người có thể cải trang thành hình dạng giống thân chủ tôi, trà trộn vào biệt thự, còn cố ý để camera ghi lại bóng hình mình. Điều này chứng tỏ tên hung thủ biết rất rõ vị trí của camera an ninh ở cửa. Sau khi giết người, hắn còn cố ý để ống kính ghi lại bóng lưng của mình, mục đích là muốn làm mọi người nhìn vào bị nhầm lẫn. Nhưng các vị hãy nghĩ lại xem, nếu như thân chủ tôi thực sự giết người, vì sao còn phải lưu lại hình ảnh của mình trong camera như vậy? Đã biết rõ ở cửa có máy quay giám sát còn để bị ghi hình như vậy, điểm này thực sự khiến người ta nói thế nào cũng không thông?”

Tại chỗ ngồi dành cho thân nhân người bị hại, vẻ mặt của vương phi Monaco cũng tràn ngập vẻ ngưng trọng dị thường. Hai ngày nay, bà đều trực tiếp tham dự phiên toà, đã nghe thấy, nhìn thấy rất nhiều sự việc chân thực. Bà nhìn thấy Lạc Tranh với dáng vẻ cực kỳ tỉnh táo cùng bình tĩnh thượng toà, tận tâm tận lực làm hết sức mình. Ban đầu bà vốn nghĩ rằng, Lạc Tranh làm vậy là vì muốn cứu Louis Thương Nghiêu ra, không ngờ vụ án lại tiến triển theo chiều hướng phức tạp như vậy. Lạc Tranh đã vạch ra một bí mật động trời ẩn đằng sau cái chết của con gái bà. Cái chết đó chẳng qua là do một số kẻ muốn đạt được mục đích của mình đem ra lợi dụng như một thứ công cụ mà thôi. Những kẻ đó không thể tha thứ, tuyệt đối không thể tha thứ!

Đối mặt với sự tỉnh táo của Lạc Tranh, Kỳ Ưng Diêm liền lên tiếng chất vấn, “Một câu nói như vậy đâu đủ để chứng minh bị cáo vô tội. Cần phải có chứng cứ trực tiếp mới được. Luật sư bên biện cho rằng hung thủ là người khác, vậy chứng cứ đâu?”

“Hình ảnh đang dừng trên màn hình kia chính là chứng cứ!” Lạc Tranh đưa tay chỉ về phía màn hình khiến mọi người có thể nhìn kỹ lại một lần nữa. Người đàn ông trong đoạn băng hình do camera ghi lại lúc đi về phía xe còn làm một động tác nữa. Vừa nói, Lạc Tranh vừa đem đoạn băng tua ngược trở lại một chút rồi chiếu chậm lại.

Tất cả mọi người đều thấy đó là động tác quẹt mũi.

“Động tác quẹt mũi mà luật sư biện hộ vừa nói chỉ là một hành động hết sức thông thường, không thể gọi là chứng cứ.” Kỳ Ưng Diêm lại lên tiếng phản bác.

“Với người khác thì có thể coi là một động tác hết sức bình thường, nhưng có người sẽ cảm thấy nó không bình thường chút nào!” Lạc Tranh nói xong câu đó, đột nhiên đưa mắt nhìn về phía Ôn Húc Khiên sắc mặt đã chuyển thành tái nhợt, khoé môi nàng khẽ cong lên thành một nụ cười đầy ý trào phúng, “Ôn Húc Khiên tiên sinh, anh có đồng ý với lập luận này của tôi hay không?”

Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Ôn Húc Khiên, ngay cả vương phi Monaco cũng nhìn hắn bằng đôi mắt đầy kinh sợ. Chẳng lẽ hắn mới là…

Da thịt trên gương mặt Ôn Húc Khiên đã sớm rúm ró lại, giọng nói cũng đầy vẻ mất tự nhiên, “Cô có ý gì?”

“Các vị, tôi nghĩ tất cả mọi người ngồi đây đều có một thói quen cố định. Ví dụ như có người lúc suy tư thích cắn đầu bút. Có người lúc hoàn thành công việc lại thích hút một điếu thuốc. Cũng có người sau khi hoàn thành mọi chuyện như ý của mình lại đưa tay quẹt mũi. Những động tác này đều xuất phát từ tiềm thức cố hữu của con người. Cho dù tạm thời bị nén xuống thì dưới sự kích thích, loại tiềm thức này sẽ lại tự phát lộ tạo thành cái mọi người vẫn gọi là thói quen.” Lạc Tranh nhìn về phía Ôn Húc Khiên, sắc mặt đầy sự nghiêm túc tiếp tục cất tiếng, “Sở dĩ tôi nói động tác này cực kỳ nhạy cảm bởi vì nhân chứng Ôn Húc Khiên là người có thói quen này.”

“Lạc Tranh, cô đang ở đây nói bậy bạ gì đó?” Ôn Húc Khiên không thể nhịn được nữa đứng dậy gầm lên.

“Tôi không hề nói bậy chút nào. Mọi người xem xong đoạn video này sẽ biết tất cả.” Lạc Tranh nở nụ cười lạnh lùng đem một đoạn băng khác trình lên toà.

Đây là đoạn băng video quay lại cảnh bốn năm trước. Khung cảnh trong đó là một phòng làm việc chỉ có hai người, một người chính là Ôn Húc Khiên, còn người kia là Lạc Tranh.

Hình ảnh trong đoạn băng này cực kỳ rõ ràng, câu chuyện mà hai người họ đang nói cũng khiến mọi người nghe được tường tận. Bốn năm trước, Lạc Tranh vừa mới bước chân vào luật giới, bộ dạng lúc nói chuyện cùng vẻ mặt vẫn lộ rõ vẻ hồn nhiên cố hữu của một cô gái ngây thơ. Trong đoạn băng đó, nàng cười cực kỳ vui vẻ, còn Ôn Húc Khiên dường như cũng rất cao hứng cho đến khi hắn đưa tay làm động tác quẹt mũi, điệu bộ y hệt như trong cuộn băng ghi hình tại biệt thự của công chúa.

Trong đoạn băng kia còn thấy Lạc Tranh đưa tay kéo tay hắn xuống và lên tiếng, “Làm luật sư không nên lúc vui mừng lại làm những động tác theo bản năng như vậy. Nếu anh không thay đổi thói quen này thì sớm muộn cũng sẽ có ngày tự rước lấy phiền toái.”

Ôn Húc Khiên dường như không tán đồng những lời nàng nói cho lắm, khẽ nhún vai, “Chẳng có cách nào cả! Từ nhỏ anh đã có thói quen như vậy rồi. Mỗi khi thực hiện thành công một chuyện hoặc cảm thấy đã làm được một chuyện tốt đều vô thức mà làm động tác này.”

“Vậy về sau, mỗi lần anh định làm động tác này em sẽ nhắc nhở anh bằng một ám hiệu để anh dần từ bỏ thói quen không hay này.”

“Được!”

Đoạn video đến đây cũng kết thúc, hình ảnh cùng lời thoại trong đó cực kỳ rõ ràng khiến không ai có thể hoài nghi nhân vật trong đó là thật hay không.

Kỳ Ưng Diêm xem xong đoạn băng này, âm thầm lắc đầu nhưng thẳm sâu trong lòng không khỏi kính nể Lạc Tranh. Nàng thật sự cực kỳ đa mưu túc trí, làm việc rất có phương pháp, chẳng những có thể khơi ra nhiều ẩn tình như vậy mà ngay cả đoạn băng video trước kia cũng có thể dùng làm chứng cứ. Xem ra vì Louis Thương Nghiêu, nàng thật sự không để ý đến bản thân mình.

Đổi lại là một luật sư bình thường nhất định sẽ không làm như vậy. Bọn họ sẽ nghĩ cách để duy trì hình tượng của bản thân, không bao giờ đem chính mình ra làm ví dụ. Nhưng Lạc Tranh lại hoàn toàn khác, nàng tựa hồ không hề sợ hãi bất cứ điều gì, dường như có thể vì vụ án này mà trả bất kỳ giá nào vậy.

Ôn Húc Khiên bắt đầu đứng ngồi không yên, trên trán cũng toát ra mồ hôi lạnh.

“Các vị, thói quen trong tiềm thức của một người cũng có điểm giống như thói quen sinh lý. Nhưng thói quen sinh lý dễ dàng hình thành cũng dễ dàng từ bỏ. Hành vi trong tiềm thức cũng tương tự như vậy bởi nó chính là thói quen đặc thù đã hình thành từ rất lâu, chẳng qua bị con người ta tạm thời quên đi mà thôi. Chuyên gia tâm lý đã chứng minh rằng, hành vi trong tiềm thức con người trên thực tế rất khó tiêu trừ, chỉ có thể tạm thời che dấu nó, tại những thời điểm nhất định tâm lý này sẽ lại trỗi dậy mạnh mẽ.” Lạc Tranh cất lên những lời đầy đanh thép rồi đem chứng cứ trình lên.

Chánh án xem xong phần chứng cứ này thật sự cảm thấy vụ án phức tạp ngoài sức tưởng tượng của ông ta.

Ôn Húc Khiên rốt cục cũng không nhịn nổi nữa, giọng nói run rẩy của hắn cất lên với Kỳ Ưng Diêm, “Kỳ luật sư, cô ta đang vu oan cho tôi!”

Kỳ Ưng Diêm còn chưa kịp mở miệng thì giọng nói lạnh lùng của Lạc Tranh đã đột ngột quát lên, “Ôn Húc Khiên, vì sao anh lại giết công chúa?”

Một câu nói này đã đem chút không khí thoáng đãng còn sót lại trong phòng xử tiêu trừ hoàn toàn. Mọi người đều vô thức hít sâu một hồi lãnh khí.

Ôn Húc Khiên không ngờ tới nàng sẽ hỏi như vậy, đột nhiên nhảy dựng lên, bộ dạng giống như nhìn thấy quỷ mà nhìn Lạc Tranh. Thật ra cũng khó trách hắn có thái độ như vậy bởi vì cho tới giờ mặc dù hắn cũng xuất thân là luật sư nhưng so với sự tài hoa của Lạc Tranh thì hắn hoàn toàn không bằng. Lại thêm lúc lên toà, Lạc Tranh luôn có cách ứng biến cực kỳ linh hoạt và khéo léo khiến đối phương không tưởng tượng nổi, từ đó hoàn toàn đánh đổ mọi sự an bài tỉ mỉ cùng tâm lý phòng ngự của đối phương. Ôn Húc Khiên lúc này cũng chính là như vậy.

Khi thanh âm lạnh băng của Lạc Tranh vừa cất lên như xuyên thấu màng nhĩ của Ôn Húc Khiên, mồ hôi trên trán hắn đã chảy ròng ròng từ bao giờ, ánh mắt đầy giận dữ nhìn chằm chằm Lạc Tranh gầm lên. “Tôi sẽ kiện cô tội vu khống!”

“Yên lặng!” Chánh án lập tức vung búa gõ mấy hồi.

Lúc này Kỳ Ưng Diêm mới đứng dậy hít sâu một hơi, “Ngài chánh án, tôi cho rằng suy đoán của luật sư biện hộ còn có điểm chưa ổn thoả. Cho dù nhân chứng Ôn Húc Khiên thật sự có thói quen như vậy cũng không có nghĩa là người sát hại công chúa là anh ta chứ không phải bị cáo.”

“Tôi thấy dựa vào chứng cứ vừa trình lên, cảnh sát sẽ rất nhanh chóng tra ra hung thủ thật sự là ai.” Lạc Tranh tựa hồ cũng thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn về phía các thành viên trong bồi thẩm đoàn.

“Đây là toà án, chúng ta có mặt ở nơi này chỉ nhằm giải quyết vụ mưu sát công chúa Deneuve mà thôi. Cho tới giờ, tôi có thể khẳng định thân chủ của mình đã bị một số người vu oan một cách có mục đích. Bọn họ muốn tiêu diệt chướng ngại của mình nên còn sắp đặt thêm tội danh để gán lên đầu thân chủ tôi. Thân chủ tôi từ trước tới giờ đều là một doanh nhân luôn nghiêm túc thực hiện quy định kinh doanh, chỉ bất quá anh ấy không ngờ mình lại bị người trong gia tộc vì lợi ích bán đứng. Thông qua chứng cứ đã đệ trình có thể chứng minh thân chủ tôi vào đêm xảy ra án mạng có tới biệt thự của công chúa nhưng chỉ ở lại đó chưa tới 20 phút rồi lập tức rời đi. Có ba người có thể làm chứng cho việc này, trong đó có một người ban đầu đã làm trái với lương tâm của mình đưa ra lời chứng sai sự thật nhưng lời chứng đó cũng không đủ để xác định thân chủ tôi có động cơ phạm tội hay biểu hiện tình nghi. Vì vậy, thỉnh cầu ngài chánh án cùng các vị bồi thẩm đoàn có thể đưa ra sự phán đoán chính xác nhất. Về phần hung thủ giết người thực sự, tôi thấy phía cảnh sát chỉ cần căn cứ vào các đoạn băng video kia để tiến hành mở rộng điều tra thì sẽ nhanh chóng biết được hung thủ thực sự. Tôi tin tưởng luật pháp rất công bằng, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt. Người vô tội vẫn sẽ mãi là người vô tội còn kẻ thủ ác sẽ phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.”

“Lạc Tranh, cô thật đê tiện! Cô rõ ràng là muốn trả thù tôi, thì ra cô vẫn luôn chờ ngày này…” Ôn Húc Khiên đột nhiên biến thành bộ dạng cực kỳ hung ác, mở miệng mắng mỏ nàng rồi nhìn về phía chánh án…

“Cô ta tiết lộ băng ghi hình trước kia của văn phòng luật, vi phạm quy định về bí mật nghề nghiệp, cô ta phải bị thu hồi và huỷ bằng luật sư!”

Cộp! Cộp! Cộp! Chánh án lộ rõ sự không vui liên tục gõ búa gỗ ổn định tình hình, thanh âm cũng chuyển lạnh băng, “Nhân chứng, yêu cầu giữ yên lặng. Nếu anh còn kích động như vậy, tôi sẽ yêu cầu cảnh sát bắt giữ anh về tội coi thường toà án. Hơn nữa, anh là luật sư, cần phải biết rõ ràng cái gì mới là bí mật nghề nghiệp. Nếu giữa hai người đã không ký thoả thuận về việc bảo mật những đoạn băng kia thì việc xử lý nó thế nào, hành vi của luật sư biện hộ thế nào là việc của công hội luật sư.”

Rõ ràng là chánh án cảm thấy rất bất mãn với những hành vi càn rỡ của Ôn Húc Khiên.

Ôn Húc Khiên nghe vậy chẳng những không ngậm miệng lại mà ngược lại còn nhìn chằm chằm vào Lạc Tranh, gào đến khản cả giọng, “Cô ta là đang trả thù tôi. Mọi người đều biết lúc trước cô ta là vợ tôi. Louis Thương Nghiêu không những đã cướp đi vợ tôi mà đôi gian phu dâm phụ này còn vì sợ chuyện bại lộ nên muốn kéo tôi xuống nước.”

Cả phòng xử lại một phen xôn xao.

Lạc Tranh không nói gì cũng không có phản bác bất cứ điều gì. Lúc này, nàng thật sự thấy buồn cho Ôn Húc Khiên. Nhiều năm học luật rồi làm luật sư như vậy, hắn một chút lý trí cũng không giữ nổi, cứ như vậy chẳng những không ai có thể cứu được hắn mà còn càng khiến hắn lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Quả nhiên chánh án căn bản không chút để ý tới mấy lời bậy bạ của hắn, khẽ nhíu mày rồi gọi cảnh sát của toà tới áp chế Ôn Húc Khiên giữ yên lặng.

Lạc Tranh lạnh lùng nhìn Ôn Húc Khiên. Kỳ thực ban đầu nàng cũng không nghĩ tới việc đoạn băng ghi hình năm xưa lại có thể có ích thế này. Nàng đã ở bên cạnh Ôn Húc Khiên một thời gian dài, biết rõ hắn có thói quen đặt máy quay trong phòng làm việc. Đây là chuyện mà rất nhiều luật sư hay làm với mục đích bảo đảm sự an toàn cho bản thân.

Ôn Húc Khiên là một người làm việc cực kỳ cẩn thận cho nên việc hắn cài đặt máy quay trong phòng làm việc là hết sức bình thường. Chỉ là hắn không ngờ tới hành động nhằm bảo đảm an toàn cho bản thân mình lại có một ngày trở thành bằng chứng phá vỡ âm mưu thâm độc của hắn.

Cả phòng xử lại bắt đầu vang lên những tiếng xì xào bàn luận.

Lên tiếng nhắc nhở mọi người giữ yên lặng xong, chánh án quay về phía Kỳ Ưng Diêm hỏi, “Luật sư bên nguyên có còn nghi vấn nào khác không?”

Kỳ Ưng Diêm khẽ cong môi, vẻ mặt cực kỳ bình thản nói, “Ngài chánh án, hiện giờ tôi không có bất kỳ nghi hoặc nào.”

“Kỳ Ưng Diêm, anh không phải luật sư nổi danh sao? Vì cái gì lại dễ dàng nhận thua như vậy?” Giọng nói cuồng loạn của Ôn Húc Khiên lại lần nữa vang lên, sau đó hắn quay người về phía Sherman gào lớn, “Cảnh sát trưởng, cứu tôi!”

Nhưng kêu gào cũng chẳng ích gì, Sherman hiện giờ cũng chẳng tự lo được cho bản thân mình nữa là.

Chánh án vốn đã rất không hài lòng với việc hắn gào thét từ nãy đến giờ liền lập tức ra lệnh cho cảnh sát áp giải hắn ra ngoài.

Lạc Tranh rốt cục cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Nhân chứng bên nguyên từng người, từng người đã bị nàng bác bỏ. Nếu như nàng không thể trực tiếp chứng minh Thương Nghiêu vô tội thì chỉ cần có thể chứng minh đối phương có tư tâm, cố tình giả tạo chứng cứ đầy ác ý đã đủ thay đổi cục diện phiên toà rồi. Trận chiến lần này nàng thực sự đã hao tổn hết thảy tinh thần, hơn nữa còn phải đè nén từng hồi khó chịu do phản ứng thời kỳ đầu mang thai không ngừng dâng lên.

Chỉ cần hoàn thành một bước biện luận cuối cùng nữa là xong rồi!

Lạc Tranh biết rõ, suốt cả phiên xử Louis Thương Nghiêu đều đang chăm chú ngó chừng nàng. Với sự hiểu biết của nàng về hắn, nàng biết hắn không phải đang xem nàng biện hộ thế nào mà đang xem nàng có điều gì khác thường. Thương Nghiêu là một người đàn ông tâm tư vô cùng kín đáo, từ khi bắt gặp nàng chạy vào nhà vệ sinh hôm trước, hắn vẫn không ngừng quan sát nàng.

Trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác hạnh phúc, Lạc Tranh khẽ mỉm cười nhìn hắn. Chỉ cần giai đoạn biện luận cuối cùng kết thúc, nàng có thể bảo đảm hắn bình an vô sự bước ra khỏi toà án. Nhất định là vậy!

Đang khi Lạc Tranh còn chuẩn bị cho khâu biện luận cuối cùng…

“Lạc Tranh, cô không để cho tôi sống tốt, tôi tuyệt đối cũng không để cô sống yên ổn. Cô tưởng rằng Louis Thương Nghiêu không lừa gạt gì cô sao? Cô thử hỏi hắn xem hắn đã gạt cô những gì, xem xem hắn có dám thừa nhận với cô hay không? Nếu không, để tôi nói cho cô…” Lúc sắp bị kéo ra khỏi phòng xử, Ôn Húc Khiên đột nhiên gầm lên đầy giận dữ…

Tất cả mọi người bị lời của hắn làm cho kinh sợ, đến cả Kỳ Ưng Diêm cũng không dấu được nét lo lắng trong đáy mắt còn sắc mặt Louis Thương Nghiêu cũng đột ngột biến đổi.

Lạc Tranh trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, nên Ôn Húc Khiên được thể lại càng gào lên…

“Cô nghĩ còn được gặp mẹ mình sao? Cô định sang Mỹ gặp mẹ cô sao? Cô nghĩ rằng bà ta còn sống sao? Chánh án….” Ôn Húc Khiên liều mạng ngoái đầu lại gào về hướng Lạc Tranh, “Lạc Tranh là người điên, tâm lý cô ta có bệnh, cô ta là kẻ bệnh thần kinh. Mẹ cô ta đã chết rồi mà cô ta vẫn ảo tưởng là bà ta còn sống. Loại người như cô ta không thể làm luật sư. Cô ta là kẻ giết người! Cô ta giết cha mình! Cô ta là hung thủ giết người! Luật pháp không công bằng, thật sự không công bằng!”

Câu nói sau cùng của hắn cũng theo cánh cửa phòng xử khép lại mà hoàn toàn biến mất.

Tất cả mọi người lặng đi vì kinh ngạc rồi đưa mắt nhìn Lạc Tranh. Mà Lạc Tranh trong nháy mắt cũng giống như bị đóng băng lại, sững sờ đứng bất động tại chỗ, ngay cả đôi mắt trong trẻo đầy tinh anh cơ hồ cũng mất đi thần khí.

Kỳ Ưng Diêm không nhịn được lại đứng bật dậy. Anh ta thật sự rất muốn đem Lạc Tranh kéo về chỗ ngồi. Nhìn nàng như vậy thật khiến người ta không đành lòng.

Chánh án cũng bị một màn này làm ơ mơ hồ hồ…Cái gì mà bệnh tinh thần, cô ấy không phải là một luật sư cực kỳ tỉnh táo hay sao?

Trong đầu Lạc Tranh lúc này chỉ luẩn quẩn những lời mà Ôn Húc Khiên vừa nói…Nàng là người có bệnh tâm lý! Mẹ nàng đã chết rồi mà nàng vẫn ảo tưởng rằng bà còn sống! Nàng không thể làm luật sư! Nàng đã giết người, giết cha nàng! Nàng là hung thủ giết người!

Không! Mẹ nàng không chết, không phải bà vẫn đang ở viện dưỡng lão bên Mỹ hay sao? Nàng không phải vẫn gặp mẹ đó sao? Còn cha nàng là nhảy lầu tự sát, sao có thể nói là nàng giết ông ấy chứ? Nàng sao có thể giết hại cha mình chứ?

Tại một vị trí nào đó trong đầu lại bắt đầu nổi lên một cảm giác đau nhức mơ hồ, Lạc Tranh không kìm được đưa tay ôm đầu như muốn cố gắng giảm bớt sự đau đớn. Nàng tựa hồ đã quên mất mình đang ở trên pháp đình, trên người còn khoác áo luật sư. Nàng chỉ cảm thấy bên tai liên tục vang lên tiếng ong ong, chánh án có nói gì đó nhưng nàng cũng không nghe được chút nào…

Trong đầu nàng lúc này là hàng loạt những lời nói không đầu không cuối cứ thi nhau hiện ra…

“Giết cô…tôi giết cô…”

“A…không được làm tổn thương con bé…”

“Các người sống chỉ tổ vướng chân vướng tay…”

“Chết hết đi! Tất cả chết đi!”

Bên tai nàng không ngừng vang lên tiếng gầm dữ tợn, tiếng rít lên như muốn xé toang màng nhĩ cùng mùi máu tanh không ngừng lan tràn. Trí nhớ của nàng là những mảnh nhỏ như thể một chiếc gương bị vỡ vụn không cách nào ghép nối…Cha nàng đứng ngay trước cửa sổ, không nói lời nào rồi nhảy thẳng xuống…

Lạc Tranh vô thức rùng mình một cái, liền đó cả người nàng liền được một thân hình đàn ông ôm chặt lấy. Nàng giống như một con bướm nhỏ vô lực dựa vào lồng ngực ấm áp quen thuộc. Mùi hoắc hương thoang thoảng nhanh chóng lấp đầy hô hấp nàng. Là Thương Nghiêu…hắn từ chỗ ngồi của bị cáo đã lao tới, trực tiếp kéo nàng ôm vào lòng, mặc kệ ấy cảnh sát làm nhiệm vụ canh giữ bên trong phòng xử bị một phen náo loạn.

Bên tai nàng dường như vang lên tiếng nói quen thuộc của Thương Nghiêu, giọng nói của hắn đầy yêu thương và tràn ngập sự lo lắng.

Khi Lạc Tranh sắp mất đi ý thức thì một cảm giác buồn nôn mãnh liệt xông thẳng lên não khiến nàng lập tức thanh tỉnh lại. Liền đó nàng vội vã lấy tay che miệng rồi chạy thẳng ra khỏi toà án.

Hiện trường lại càng thêm hỗn loạn.

Đây tuyệt đối là khung cảnh xưa nay chưa từng có trong lịch sử mở phiên toà xét xử. Người vô tội ngồi ở chỗ bị cáo nhìn hung thủ đứng ở vị trí nhân chứng bên nguyên. Còn chưa tới giai đoạn biện luận cuối cùng, luật sư bên biện lại bị lên án là người có bệnh tâm lý, hơn nữa vẻ mặt đầy sự khó chịu của nàng chạy ra ngoài lại càng kỳ quái. Mà bị cáo còn không buồn quan tâm rằng mình đang bị cảnh sát giám thị liền chạy theo luật sư biện hộ ra khỏi phòng xử…

Quang cảnh thực sự đã hỗn loạn tới cực điểm…


Phòng vệ sinh bên ngoài phòng xử án.

Lạc Tranh lại lần nữa ói đến mặt mũi trắng bệch. Phản ứng phụ thời kỳ đầu mang thai khiến nàng đã sớm chẳng thể quan tâm đến bất kỳ chuyện gì nữa. Mấy cảnh sát làm nhiệm vụ giám sát bị cáo, các nhân viên toà án cùng cả Kỳ Ưng Diêm chạy tới xem tình hình đều bị Louis Thương Nghiêu hung dữ chặn lại ở bên ngoài cửa.

Trong phòng vệ sinh, chỉ có hai người…Một người là Lạc Tranh đã ói đến mức muốn ngất xỉu còn người kia là người đã bạo gan ôm nàng ngay giữa pháp đình…Louis Thương Nghiêu.

Sắc mặt Lạc Tranh càng lúc càng tái nhợt, sau khi ói một hồi nàng mới cảm thấy tinh thần được khôi phục lại chút ít. Từ trong gương, nàng không khó nhận ra ánh mắt cùng vẻ mặt đầy phức tạp của Louis Thương Nghiêu. Lần này cho dù muốn nàng cũng không thể gạt được hắn nữa. Một màn vừa rồi, dù là kẻ ngốc cũng có thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra…

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.