Trở về truyện

Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí - Chương 155: Hồi 07 - Chương 20 Phần 1

Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí

155 Chương 155: Hồi 07 - Chương 20 phần 1

Chương 20: Buông tay

Deneuve cũng nở nụ cười yếu ớt trên gương mặt đã sớm nhợt nhạt, ánh mắt nhìn về phía Lạc Tranh mang theo vài phần áy náy.

“Lạc luật sư, tôi…có phải tôi rất ích kỷ không? Chị rất ghét tôi phải không?”

Lạc Tranh miễn cưỡng nở nụ cười khổ, “Sao có thể như vậy chứ! Cô là vị công chúa xinh đẹp lương thiện nhất mà tôi đã từng gặp, sao tôi có thể ghét cô cho được.”

Trong tình yêu, có ai là không ích kỷ đây? Nếu như nàng có thể vứt bỏ tất cả để yêu Louis Thương Nghiêu, vậy chẳng phải hiện giờ nàng cũng trở nên ích kỷ hay sao?

“Nói như vậy…chị đồng ý rồi?” Gương mặt Deneuve tràn ngập sự mong đợi, “Chị sẽ không giành Thương Nghiêu với tôi, phải không?”

Lạc Tranh nhìn Deneuve, trong lòng không khỏi run lên từng hồi nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản. Đôi mắt nàng khẽ ánh lên một chút, dường như đã hạ quyết tâm, khẽ gật đầu, “Cô yên tâm đi, anh ta vẫn là của cô, ai cũng không thể đoạt được.”

Nàng chỉ có thể làm như vậy mà thôi, vào lúc này, buông tay có lẽ sẽ khiến cho bản thân đỡ bị tổn thương hơn một chút…

Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Deneuve khi nghe thấy những lời của Lạc Tranh liền sáng bừng lên, nắm chặt lấy tay nàng, giọng nói có chút kích động, “Lạc luật sư, cảm ơn chị, cảm ơn chị…”.

Trong lòng Lạc Tranh lúc này tràn ngập cảm giác cay đắng…

Cửa phòng khách sạn vừa mở ra, mùi hương nhẹ nhàng trong không khí phảng phất như mang theo nỗi ưu thương hệt như tâm trạng Lạc Tranh lúc này. Vẻ mặt Lưu Ly đầy kinh ngạc khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt cùng bộ dạng run rẩy của Lạc Tranh. Không nói lời nào, Lưu Ly liền kéo bạn vào phòng.

Suốt cả quá trình Lạc Tranh cũng không nói lời nào. Sau khi vào phòng chỉ yên lặng ngồi co mình trên sofa, bộ dạng nàng lúc này khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy đau lòng.

Nhìn Lạc Tranh lúc này, Lưu Ly cũng có thể đoán được bảy, tám phần sự tình. Cô cũng không hỏi gì mà chỉ ân cần rót cho nàng một ly nước trái cây, đặt xuống trước mặt nàng rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh…

“Tiểu Tranh, nếu như cậu muốn khóc thì hãy khóc đi.”

Biết Lạc Tranh lâu như vậy, Lưu Ly cũng chưa từng thấy bộ dạng thế này của nàng bao giờ. Lạc Tranh vẫn luôn là người kiên cường cùng bình tĩnh, tựa như bất kỳ phiền não nào trên thế gian này cũng không làm cho nàng đổi sắc. Nhưng hôm nay, nàng lại yếu ớt như vậy, tâm thần bất ổn như vậy chỉ vì một chữ tình. Nắm tay đã vô thức siết lại, hô hấp càng lúc càng gấp rút, Lạc Tranh cắn chặt răng, vô lực cất tiếng…

“Lưu Ly, đừng hỏi gì hết, để ình dựa vào cậu một chút…” Thanh âm của nàng có chút nghẹn ngào, thậm chí còn run rẩy.

Lưu Ly nghe mà cảm thấy trong lòng đau nhói, khẽ ôm lấy Lạc Tranh, nhẹ nhàng vỗ về nàng…

Lạc Tranh tựa đầu vào vai Lưu Ly, rất nhanh, hốc mắt liền đỏ lên…từng giọt lệ dâng tràn bờ mi, dọc theo sống mũi thanh tú của nàng chảy xuống bờ môi mặn đắng…

Lưu Ly tuy không nhìn thấy mặt Lạc Tranh nhưng cũng biết nàng đang khóc. Từng giọt nước mắt nóng hổi như những viên ngọc vỡ vụn thấm đẫm vai áo Lưu Ly, thậm chí còn lăn xuống bàn tay cô khiến trong lòng cô không ngừng đau nhức.

Đúng như Lạc Tranh yêu cầu, Lưu Ly không hề hỏi gì, chỉ im lặng để cho Lạc Tranh dựa vào mình, khóc thật thoải mái.

Tiếng khóc của Lạc Tranh không lớn, nhưng những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống, có thể nhận thấy nội tâm nàng bị đè nén tới mức nào.

Đúng vậy, nàng đã kìm nén quá lâu rồi. Đã lâu như vậy, nàng vốn tưởng mình đã có thể thong dong đối mặt với mọi chuyện, cho dù là Ôn Húc Khiên hay Louis Thương Nghiêu, nàng đều có thể dùng sự tỉnh táo để xử lý. Khi Louis Thương Nghiêu vung dây lưng quất nàng, nàng không khóc. Khi nàng nhìn thấy Louis Thương Nghiêu chăm sóc công chúa, nàng cũng không khóc, nhưng…hôm nay nàng rốt cục không có cách nào đè nén tình cảm thêm nữa. Sự xuất hiện của Deneuve giống như một cái ngòi nổ, khiến cho bức tường kiên cố nàng xây dựng trong lòng mình trong tích tắc sụp đổ.

Kiên nhẫn lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau sạch gương mặt đẫm nước mắt của Lạc Tranh, hốc mắt của Lưu Ly cũng đỏ ửng theo. Một lúc lâu sau, cô mới than nhẹ một tiếng.

"Tiểu Tranh, sao phải khổ vậy chứ?"

Đôi môi đỏ mọng của Lạc Tranh khẽ run lên, nước mắt thấm ướt khăn giấy, nàng muốn nói gì đó nhưng lại nghẹn tắc trong cổ.

Lưu Ly khẽ lắc đầu, dịu dàng nói, “Khóc lớn lên đi, cậu cứ yên lặng rơi lệ như vậy khiến mình thật sự lo lắng.” So với tiếng khóc lớn, Lạc Tranh cứ thổn thức như vậy khiến Lưu Ly thật sự cảm thấy không an tâm, cô cảm thấy Lạc Tranh như đang rơi vào đường cùng vậy.

“Lưu Ly…” Giọng nói run rẩy của Lạc Tranh khẽ vang lên, nước mắt khiến khung cảnh trước mặt trở nên mơ hồ, “Mình vô dụng, thật sự rất vô dụng phải không?”

“Sao có thể vậy chứ? Con người dù kiên cường đến mấy cũng có một mặt nào đó yếu đuối. Dù là đàn ông cũng có quyền rơi lệ, huống chi là phụ nữ.” Lưu Ly nhẹ nhàng ôm lấy nàng, dùng những lời từ tận đáy lòng để an ủi, “Tiểu Tranh, cho tới giờ cậu đã quá mạnh mẽ rồi, hiện giờ bỏ hết lớp ngụy trang ra có gì không tốt đây…”

"Không..." Lạc Tranh lắc đầu, nước mắt lại trào ra, “Mình thật sự rất vô dụng, mình vẫn luôn nói với bản thân…phải tránh xa thứ tình cảm này, mình không ngừng cảnh tỉnh bản thân….như vậy sẽ bị tổn thương, thật sự bị tổn thương…”

Lưu Ly tuyệt vọng thở dài một hơi, nhìn Lạc Tranh, “Cậu thật sự yêu anh ta, phải không?”

Lúc này đây, Lạc Tranh không hề tránh né. Nàng vô lực gật đầu, cùng lúc đó, nước mắt lại vô thức rớt xuống… “Mình yêu anh ấy, cho dù mình cố gắng giữ tỉnh táo đến mức nào, đều không thể trốn tránh sự thật này…” Lạc Tranh cảm thấy hơi thở trong lồng ngực như đứt đoạn, không cách nào hít lấy một luồng không khí trong lành…

“Mình vốn nghĩ có thể khống chế tình cảm bản thân, nhưng…mình biết rõ mình yêu anh ấy, cho dù làm gì mình cũng đều hy vọng có được sự quan tâm của anh ấy…mình…so với những người phụ nữ khác thì có gì hơn chứ?”

“Khi đã yêu thì làm sao có thể trốn tránh được đây?” Lưu Ly có thể nhìn thấu tâm tình của nàng, đưa tay khẽ lau đi dòng lệ trên má Lạc Tranh, “Người đàn ông kia nhất định là được rất nhiều phụ nữ ái mộ. Tiểu Tranh à, mình biết cậu vẫn luôn kìm nén, một mực trốn tránh tình yêu của mình, nhưng cậu nhất định cứ phải khổ cực như vậy sao? Cái người đàn ông tên Louis Thương Nghiêu kia thật sự không thể yêu được. Nhưng cậu lại yêu anh ta, phải làm sao đây? Cậu nên làm gì bây giờ đây?”

Lạc Tranh lắc đầu đầy thống khổ, "Mình không biết nên làm sao bây giờ? Mình không muốn rời khỏi anh ấy, nhưng tim mình không ngừng đau đớn. Mình biết là ở bên cạnh anh ấy sẽ tạo thành một trường bi kịch, mình không biết phải làm sao…không biết…”

Ánh mắt Lưu Ly cũng tràn ngập sự đau khổ khi nhìn thấy người bạn thân nhất phải đau lòng thế này.

"Tiểu Tranh, cậu là người bạn tốt nhất của mình, tâm nguyện lớn nhất của mình là có thể nhìn thấy cậu được vui vẻ, nhìn mình…” Lưu Ly giữ lấy tay Lạc Tranh, kiên định lên tiếng.

Lạc Tranh ngước mắt, đôi mắt vốn trong veo giờ đã đỏ hoe vì nước mắt khiến người ta cảm thấy vô cùng đau lòng.

“Anh ta yêu cậu sao? Cậu có từng nghĩ tới hay không? Nếu như anh ta yêu cậu, tại sao hai người lại không thể ở bên nhau?”

Đây là một giả thiết khá táo bạo của Lưu Ly. Mặc dù người đàn ông kia cực kỳ nguy hiểm, tâm địa cũng thâm sâu khó lường, nhưng…điều đó không có nghĩa là hai người bọn họ không thể ở cùng một chỗ.

Đôi mắt rưng lệ của Lạc Tranh dường như có chút sợ hãi, giật mình nhìn sững Lưu Ly hồi lâu, dường như nghĩ tới điều gì đó, nàng liền khẽ lắc đầu…

“Anh ấy chỉ muốn thân thể mình mà thôi, sao có thể yêu mình chứ? Anh ấy muốn mình yêu anh ấy, nhưng không có nghĩa là anh ấy cũng yêu mình như vậy…” Nói đến đây, nàng khẽ nở nụ cười khổ, nước mắt lại lần nữa tràn ngập hốc mắt…

“Deneuve nói rất đúng, yêu Thương Nghiêu đồng nghĩa với việc chấp nhận sự cô độc. Anh ấy là một người cao cao tại thượng như vậy, đâu thể để tâm tới tình cảm của mình chứ?”

Lưu Ly thật sự kinh ngạc, “Công chúa tới tìm cậu?”

Lạc Tranh vô lực gật đầu. Thân thể nàng lúc này yếu ớt hệt một đứa trẻ, nàng lúc này không hề giống một nữ luật sư làm mưa làm gió trên pháp đình mà chỉ là một đứa trẻ mong tìm lấy sự an toàn mà thôi.

Lưu Ly khẽ thở dài. Có lẽ mọi chuyện nên như vậy, nếu không Lạc Tranh sẽ chẳng bao giờ đem tình cảm ẩn dấu trong lòng bộc lộ ra ngoài thế này.

“Mình vốn nghĩ công chúa là người vô cùng độc đoán nhưng hôm nay khi nhìn thấy mới biết cô ấy dịu dàng yếu đuối đến mức khiến người ta cảm thấy thương cảm, cô ấy lại rất sợ mất đi Thương Nghiêu, còn bỏ đi sự tự tôn của bản thân để giữ lấy tình yêu của mình, mình phải làm gì để không làm tổn thương cô ấy đây?” Lạc Tranh vẫn đang chìm trong cảm giác bi thương, lời nói có chút không được logic cho lắm.

“Mình hiểu, mình hiểu hết.” Lưu Ly nhẹ nhàng an ủi nàng, “Công chúa là người thế nào mình biết rất rõ. Trong mắt cô ấy chỉ có người đàn ông kia mà thôi. Tiểu Tranh, mình biết cậu đang sợ hãi điều gì. Cậu sợ không phải vì chuyện cô ấy đến tìm cậu hôm nay mà sợ kết cục của cậu cùng anh ta.”

Lạc Tranh nhìn Lưu Ly, cắn chặt môi.

Lưu Ly kéo lấy bàn tay nàng, nhẹ nhàng nói, “Phải, công chúa thật sự rất yêu anh ta, thậm chí mỗi ngày đều ngây người mà ngắm ảnh cùng bức tranh của anh ta. Nhìn cảnh đó khiến mình cảm thấy rất đau lòng, mình biết rõ, nếu không phải tình huống vạn bất đắc dĩ, công chúa cũng sẽ không tới tìm cậu. Nhưng…

Tiểu Tranh à, cậu cũng phải biết rõ, tình yêu vốn không thể miễn cưỡng. Cho dù cậu muốn nhường, thì có lẽ sẽ chỉ khiến mọi người càng thêm thống khổ mà thôi.”

“Lưu Ly…” Lạc Tranh khẽ lắc đầu, “Không phải cậu vẫn luôn phản đối sao?”

“Phải, mình vốn phản đối cậu yêu Louis Thương Nghiêu, bởi khi nhìn dáng vẻ đau khổ của công chúa, mình cũng biết yêu người đàn ông như vậy nhất định sẽ rất đau khổ. Cậu là người bạn tốt nhất của mình, Louis Thương Nghiêu có thân phận đặc biệt, anh ta và công chúa lại có hôn ước, mình sao có thể nhẫn tâm nhìn cậu bị tổn thương đây? Nhưng…” Lưu Ly bỗng đột ngột thay đổi chủ đề, nhìn Lạc Tranh bằng ánh mắt chân thành, “Nếu như Louis Thương Nghiêu cũng yêu cậu như vậy thì chuyện lại khác rồi.”

Lạc Tranh kinh ngạc nhìn Lưu Ly, nước mắt còn hoen trên gò má, “Lưu Ly, cậu…”

"Tiểu Tranh, mình đang nói rất nghiêm túc với cậu, không hề đùa cợt chút nào hết.” Lưu Ly nắm chặt lấy tay nàng, “Nếu Louis Thương Nghiêu yêu cậu, xét theo tính tình của anh ta, anh ta nhất định sẽ không chịu sự trói buộc của hôn ước trong gia tộc. Mình cùng công chúa đã tiếp xúc một thời gian rồi, mình biết Louis Thương Nghiêu là một người đàn ông có một không hai, chỉ cần anh ta muốn nhất định sẽ tìm mọi cách đạt được. Tiểu Tranh, bây giờ cậu cảm thấy sợ chẳng qua vì cậu không biết được tình cảm của anh ta, vậy tại sao cậu không chủ động hỏi anh ta? Vì sao chưa gì cậu đã kết luận hai người sẽ không có kết cục tốt đẹp chứ?”

Lạc Tranh nghe mấy lời này bất giác ngây người mất mấy giây, một lúc sau mới kinh hãi lắc đầu.

"Không được, mình…mình làm không được, không được..."

"Tiểu Tranh, cậu đâu phải người dễ dàng lùi bước chứ? Vì sao lại không được?” Lưu Ly kiên định nhìn nàng, “Nếu như hai người thật lòng yêu nhau, vì sao lại không thể cùng chung sống?”

“Nhưng…tâm tình của Louis Thương Nghiêu mình...không đoán được, mà những lời như vậy mình không cách nào mở miệng hỏi…” Lạc Tranh đưa tay ôm ngực, đè ép cảm giác đau đớn không ngừng lan rộng…

“Lưu Ly, không phải mình trốn tránh, có đôi khi thân phận sẽ quyết định tất cả. Kể cả anh ấy yêu mình thì sao chứ? Chẳng lẽ mình lại làm người thứ ba hay sao? Còn nữa, lẽ nào cậu đã quên kết cục của Louis 14 và Mary Catherine hay sao?”

Toàn thân Lưu Ly bất ngờ run lên, “Tiểu Tranh…đó chẳng qua chỉ là tin đồn…”

“Lưu Ly, cậu biết rõ đó không phải là tin đồn mà là chuyện đã thực sự xảy ra.” Lạc Tranh thống khổ nhíu chặt hàng lông mày thanh tú, “Cho dù yêu nhau thì sao chứ? Cha mẹ Louis Thương Nghiêu cũng thật lòng yêu nhau, kết quả cũng là sinh ly tử biệt. Nếu như tình yêu của bọn mình thực sự đem lại tai họa như vậy, mình tình nguyện trốn tránh cả đời này, ít nhất, đối với cả hai người sẽ không ai phải chết, không còn bi kịch tái diễn nữa.”

"Làm sao cậu biết Louis Thương Nghiêu không thể cải biến được vận mệnh?" Lưu Ly khẽ vặn lại.

Nước mắt của Lạc Tranh lại lần nữa rớt xuống, nàng không hề lau đi mà nhìn Lưu Ly qua hàng lệ.

“Lưu Ly, người trong cuộc thường có nỗi thống khổ của mình. Nếu như cậu là mình thì sẽ làm thế nào?”

“Mình…” Lưu Ly nhất thời cứng miệng. Đúng vậy, nếu như đổi lại là cô, có lẽ cô cũng sẽ lựa chọn cách trốn tránh. Một mặt không muốn Louis Thương Nghiêu bị thương tổn, mặt khác cũng không muốn cô công chúa vô tội bị thương tổn. Hơn nữa, sức khỏe của công chúa…

“Lưu Ly, có lẽ là mình không đủ tự tin, mình không có cách nào coi như không có chuyện gì, cũng không có cách nào điên cuồng theo đuổi tình yêu của mình. Mình chính là người như vậy, một người đầy mâu thuẫn. Yêu người không thể yêu cho nên dù biết anh ấy yêu mình thì sao đây? Duyên phận đã như vậy, một người đau lòng là đủ rồi, cần gì phải liên lụy đến cả hai.”

"Tiểu Tranh..."

“Lưu Ly, mình mệt quá…” Lạc Tranh không muốn nói thêm gì nữa, nhẹ nhàng dựa vào vai Lưu Ly, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, làm cho nước mắt đang tràn ngập bờ mi ngược dòng trở lại…

Lưu Ly sao lại không hiểu được nỗi lòng của nàng chứ? Cho nên cô cũng không gắng khuyên nhủ gì nữa mà chỉ nhẹ nhàng vỗ về bả vai nàng. Bạn tốt chính là như vậy! Có đôi khi không cần phải nói gì nhiều, chỉ cần cả hai dựa vào nhau như vậy là đủ rồi…


Cho tới hoàng hôn, khi mặt trời đã chìm hẳn sau đường chân trời, Lạc Tranh mới rời khỏi khách sạn mà Lưu Ly đang ở. Đi đến chỗ đậu xe của mình nàng lại nhìn thấy một chiếc xe thể thao sang trọng khẽ vượt lên, dưới ánh sáng lúc chạng vạng càng ánh lên sự xa hoa cực độ.

Một gương mặt tươi cười ẩn sau kính xe nhìn về phía nàng, lái xe là ai vậy?

Còn đang mải nghĩ, cửa kính xe đã chậm rãi hạ xuống, hé ra một gương mặt vô cùng anh tuấn. Nhìn thấy Lạc Tranh, người lái xe liền nhanh chóng mở cửa bước xuống, thân hình cao lớn dưới ánh chiều tà đổ bóng xuống mặt đường vô cùng mạnh mẽ.

"Liệt?" Lạc Tranh nhìn người đàn ông đang tiến lại phía mình, kinh ngạc đến tròn mắt.

Sao cậu ta lại ở đây?

Dưới ánh trời chiều, Liệt khoác trên người một bộ âu phục màu đen, một cái áo khoác ngoài ôm lấy thân hình cao lớn khiến dáng vẻ cậu ta càng thêm mạnh mẽ. Đi tới trước mặt Lạc Tranh, Liệt nhẹ nhàng nở nụ cười, đưa tay tháo kính râm của nàng xuống.

“Liệt, cậu định làm gì?” Lạc Tranh không ngờ tới Liệt sẽ hành động như vậy, trong lúc bất ngờ chỉ có thể nhìn thẳng vào mắt cậu ta…

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.