Trở về truyện

Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí - Chương 121: Hồi 06 - Chương 24 Phần 2

Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí

121 Chương 121: Hồi 06 - Chương 24 phần 2

“Đủ rồi! Đủ rồi!” Lạc Tranh cố hết sức đẩy hắn ra. Trên người hắn lúc này nồng nặc mùi máu tanh, khiến cho nàng thực sự cảm thấy khó thở, nơi ngực tắc nghẹn lại rất khó chịu.

“Chỉ mới nghe đã như vậy, nếu tận mắt chứng kiến thì sao đây? Chẳng lẽ cô sẽ sụp đổ hay sao?” Louis Thương Nghiêu cười lạnh nói xong, thoáng như nhớ tới điều gì, lại cất tiếng, “A, thiếu chút nữa tôi đã quên, lúc cô ở Macau đã nhìn thấy một màn này rồi. Tranh, cô vậy cũng không đúng. Cô là phụ nữ, đương nhiên sẽ muốn bảo vệ quyền lợi cho phụ nữ. Sao thế, đàn ông cưỡng bức phụ nữ thì có thể, đàn ông cưỡng bức đàn ông thì cảm thấy buồn nôn hay sao?”

“Bọn chúng vẫn còn là những đứa trẻ…”

“Đứa trẻ? Cô thấy hành vi của bọn chúng là giống như những đứa trẻ sao?” Louis Thương Nghiêu lạnh lùng ngắt lời nàng, “Chính bởi vì bọn chúng vẫn là những đứa trẻ nên bọn chúng có thể tuỳ ý chà đạp lên tôn nghiêm cùng sinh mạng của người khác sao? Chính vì bọn chúng là những đứa trẻ, bọn chúng có thể tuỳ ý làm bậy hết lần này tới lần khác sao?”

“Vậy còn anh? Anh tự ình quyền đại diện chính nghĩa để phán xét sao? Anh cho rằng anh có quyền gì mà có thể thay mặt pháp luật phán tội người khác?” Lạc Tranh bất đồng quan điểm phản bác lại hắn.

“Tôi cho tới giờ chưa từng tự xưng là đại diện chính nghĩa.” Louis Thương Nghiêu cười lạnh nhìn nàng, so với ánh mắt sắc bén của nàng, ánh mắt hắn càng thêm âm u lạnh lẽo, “Khi đứng trước thi thể Vũ, tôi đã thề, cho dù mất bao nhiêu thời gian, tôi cũng phải khiến cho những kẻ có liên quan đến chuyện này phải trả giá thật đắt.”

"Cái gì?" Trong lòng Lạc Tranh không khỏi run lên.

“Nhẹ thì bỏ mạng, nặng thì sống không bằng chết!” Hắn nghiến răng tuyên bố.

Hô hấp của Lạc Tranh bất giác gấp rút, từ trong ánh mắt hắn, nàng không khó nhìn ra sự hung ác tuyệt đối, là ánh mắt đầy tia máu.

“Vậy Tề Lê chết cũng bởi nguyên nhân này?”

“Tề Lê có thể chết như vậy đã là ân huệ lớn nhất đối với cô ta rồi.” Louis Thương Nghiêu khẽ nhếch môi.

“Chuyện này liên quan gì đến Tề Lê? Chị ấy chỉ là tra ra được tung tích của cuộn băng video kia mà thôi!” Lạc Tranh thất thanh lên tiếng, có chút khó tin nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt. Hắn điên rồi sao? Hắn là người điên!

Những lời vừa rồi của nàng khiến cho nét mặt Louis Thương Nghiêu lại thêm vài phần châm biếm, rồi lại như có một chút thương cảm nhìn nàng, khẽ lắc đầu.

“Cô là người phụ nữ thông minh như vậy, nhưng lại chẳng hay biết gì, thật sự là đáng tiếc!”

“Lời này của anh có ý gì?” Lạc Tranh lập tức cảnh giác.

“Cô cho rằng, năm đó Ôn Húc Khiên chỉ là ngẫu nhiên nhận được vụ kiện kia hay sao?” Louis Thương Nghiêu cười lạnh nói.

Lạc Tranh nhíu mày, không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn.

Tận đáy mắt Louis Thương Nghiêu nổi lên chút thương xót đối với việc Lạc Tranh chẳng hề hay biết gì. Khẽ cười một tiếng, hắn đem chuyện năm đó kể lại cho nàng..

Thì ra vào bốn năm trước, Tề Lê vốn có tình cảm với Vũ. Bởi ngoại hình của Vũ và Liệt cực kỳ giống nhau, lại quá xuất chúng cho nên khiến cho không ít phụ nữ mê đắm.

Hai người họ là anh em sinh đôi, đương nhiên sức hấp dẫn cũng ngang ngửa nhau. Đôi khi nếu cùng xuất hiện ở nơi công cộng, với tướng mạo anh tuấn như vậy sẽ là chuyện kinh động lòng người đến cỡ nào.

Cũng giống như Liệt, Vũ không bao giờ từ chối phụ nữ. Hai người họ vốn đã sớm trưởng thành, tuy còn ít tuổi nhưng trong người ẩn chứa sức mạnh khiến người ta khiếp sợ. Với thân hình cao lớn, xương cốt rắn chắc cùng vẻ bề ngoài đầy tà mị, cho dù không xuất thân từ vương thất cũng đủ khiến cho phụ nữ chết mê chết mệt.

Trong một buổi tiệc, lúc Tề Lê khoác tay một vị thương nhân tới dự thì tình cờ quen với Vũ. Tuy Vũ chỉ mới mười tám tuổi nhưng tướng mạo cực kỳ anh tuấn của cậu ta đủ khiến Tề Lê mê mệt. Cô ta cũng chẳng quan tâm tới việc Vũ vẫn còn ít tuổi mà chủ động tiến tới bắt chuyện. Kết quả đúng như cô ta mong muốn, Vũ đã kéo cô ta tới khách sạn, triền miên suốt cả một đêm.

Nhưng mà…

Vũ cùng Liệt đều có một tật xấu, đó chính là không bao giờ chạm vào một phụ nữ đến hai lần. Sau đêm đó, Vũ cũng không có gặp gỡ Tề Lê nữa. Thứ nhất là vì tuổi tác của Tề Lê không phù hợp với gu thẩm mỹ của Vũ. Thứ hai là Tề Lê quá mức lõi đời, loại phụ nữ như cô ta chỉ nên vui đùa một chút chứ không nên đến quá gần..

Nhưng Tề Lê không cam lòng, cô ta hoàn toàn bị vẻ bề ngoài của Vũ cùng sự ôn nhu lúc trên giường của cậu ta mê hoặc. Nên biết, vị thương nhân đồng thời là thân chủ mà cô ta đang cặp kè cũng đã ngót nghét 60 tuổi, sao có thể thoả mãn được dục vọng của cô ta.

Cô ta bắt đầu điên cuồng tìm kiếm tung tích của Vũ. Đáng tiếc, dường như Vũ đã bốc hơi giữa nhân gian vậy, không hề có chút tin tức nào lưu lại. Thế nên cô ta bắt đầu thuê thám tử điều tra tình hình của Vũ. Tuy nhiên chuyện Vũ thuộc dòng dõi vương thất, thân phận này của cậu ta đối với người ngoài luôn được giữ bí mật, đây cũng là quy định của gia tộc Louis, không cho phép bất kỳ thành viên nào được khoe khoang danh hiệu này.

Thám tử tư đương nhiên không thể tra ra gia cảnh của Vũ. Để hoàn thành nhiệm vụ, hắn chỉ đành đến những nơi mà Vũ từng xuất hiện để chờ cơ hội mà thôi. Rốt cục, hắn cũng thấy được một cảnh thú vị, đó là nhìn thấy Vũ cùng bốn thiếu niên khác xuất hiện ở một khu dân cư bình thường đến mức hắn ngồi trong xe theo dõi mà cũng cảm thấy nhàm chán.

Hắn liền lập tức nói cho Tề Lê biết. Đương nhiên, hắn cũng không biết người kia chính là Liệt chứ không phải Vũ. Mà Tề Lê cũng chỉ mới gặp Vũ chứ không hề biết chuyện cậu ta có người anh sinh đôi, vì vậy liền chủ động tới tìm Liệt.

Liệt đương nhiên không nhận ra Tề Lê, cũng chưa từng nghe Vũ nhắc đến người phụ nữ này. Mà chuyện này cũng rất bình thường, trừ phi có người phụ nữ nào khiến anh em họ thực sự động lòng, nếu không ai lại chú ý tới người tình một đêm của mình tên là gì.

Thái độ lạnh lùng của Liệt khiến Tề Lê thực sự phẫn nộ. Sau cái đêm triền miên đó, cô ta vốn nghĩ đối với người đàn ông này, mình sẽ là người phụ nữ đặc biệt nhất. Không ngờ tới, cô ta lại bị quên sạch sẽ đến như vậy. Sau cái đêm đó, đương nhiên cô ta vẫn đêm đêm cùng cái lão thương nhân kia quan hệ, tưởng tượng ra đó là Vũ. Mỗi lần nghĩ đến đó, Tề Lê lại thấy nhiệt huyết sôi trào, nhưng mà, ông già vẫn cứ là ông già, tinh lực sao có thể bền bỉ như thanh niên tráng kiện.

Nhìn thân thể già nua thô bỉ bên cạnh, Tề Lê càng thêm oán hận. Lòng hận thù của phụ nữ so với đàn ông còn sâu đậm hơn vài phần, cho nên cô ta bắt đầu theo dõi hành tung của Liệt, người mà cô ta vẫn tưởng là Vũ.

Hành tung của bốn gã thiếu niên kia cũng được Tề Lê đặc biệt chú ý, bởi cô ta biết rõ, từ hành tung của bốn gã đó có thể biết được hành tung của Vũ.

Quả nhiên dưới sự nỗ lực của mình, rốt cục cũng có một ngày cô ta nhìn thấy bốn gã thiếu niên kia mang một cô gái đang hôn mê bất tỉnh đi vào một căn nhà trống.

Cô ta quả thực kinh hãi, vốn cho rằng sẽ nhìn thấy Vũ, không ngờ lại thấy một màn khiến cô ta khiếp sợ…

Từ khe hở bên ngoài cửa sổ, Tề Lê nhìn thấy bốn gã thiếu niên cất tiếng cười điên cuồng, trên thân thể non nớt của cô gái kia phát tiết dục hoả hết lần này tới lần khác. Thậm chí, trong căn nhà đó còn lắp máy quay, hết thảy mọi chuyện đều được ghi hình lại đầy đủ.

Lúc đó, cô ta có thể chọn cách báo cảnh sát, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào cô ta lại đứng yên bên ngoài đó, mặc cho bên trong vang lên tiếng thở dốc cùng tiếng cười dâm đãng của đám thiếu niên, còn có tiếng hét đầy tuyệt vọng của cô gái kia…

Tề Lê nghĩ rằng, ít nhất trong quá trình này Vũ sẽ xuất hiện. Kết quả, cô ta chờ cho tới khi bốn gã thiếu niên kia thoả mãn rời khỏi căn nhà trống cũng không thấy Vũ đâu.

Nói cách khác, cô ta vì chờ Vũ xuất hiện, liên tục nghe thấy bốn gã thiếu niên kia từng lần lại từng lần cưỡng bức cô gái. Cả quá trình này, cô ta hoàn toàn nghe được rõ ràng.

Tề Lê không hề cảm thấy đau lòng, cũng không buồn để ý đến cô gái kia sống hay chết. Sau khi rời đi, cô ta mang theo tâm tình bực bội tới tìm Ôn Húc Khiên, vô tình đề cập đến toàn bộ vụ cưỡng bức kia.

Ôn Húc Khiên vốn vẫn muốn tìm cơ hội để ngoi lên, nghe được chuyện này hai mắt liền sáng ngời. Hắn biết, cơ hội của mình đã tới.

Bốn gã thiếu niên kia gia thế đều khá hiển hách, lại phạm phải sai lầm lớn như vậy, nếu có thể đem vụ này kiện lên toà án, giúp cô gái kia thắng được vụ kiện, vậy hắn ở trong luật giới khác nào cá chép vượt long môn, tiền đồ sẽ cực kỳ rạng rỡ.

Bởi đối với một luật sư thành danh, hình tượng là cực kỳ quan trọng. Nếu như hắn có thể thắng được vụ này, hắn sẽ trở thành biểu tượng của chính nghĩa, trở thành một luật sư được mọi người kính trọng.

Vì vậy, hắn tìm mọi cách thuyết phục Tề Lê. Lúc ấy, hắn và Tề Lê cùng làm trong một văn phòng luật, hắn đã đề nghị Tề Lê trợ giúp, cùng đem vụ này ra toà đánh một trận thật oanh liệt. Tề Lê cũng khá do dự, dù sao cô ta cũng là phụ nữ, chuyện quá nguy hiểm thường không muốn làm.

Đáng tiếc, Ôn Húc Khiên lại cực kỳ có tài ăn nói, thêm vào bộ dạng đưa tình khiến Tề Lê không có cách nào cự tuyệt. Hơn nữa, Ôn Húc Khiên còn lôi Vũ ra làm mục tiêu. Đương nhiên, hắn cũng không biết thân phận thực sự của Vũ, chỉ là hắn dùng trực giác của đàn ông mà nói cho Tề Lê biết, Vũ đã sớm không còn nhớ tới cô ta, cô ta chẳng qua chỉ là công cụ để Vũ đùa bỡn mà thôi.

Phụ nữ ở thời điểm xúc động thường sẽ mất đi lý trí. Một khi đã mất đi lý trí sẽ làm ra những chuyện ngu xuẩn. Tề Lê cũng không ngoại lệ, cộng thêm cô ta cũng không phải là một người quá thông minh, bị Ôn Húc Khiên lợi dụng cũng là chuyện bình thường.

Vì vậy cô ta rốt cục cũng ngoan ngoãn quyết định trợ giúp Ôn Húc Khiên giành thắng lợi trong vụ kiện này. Cô ta còn tìm tới tay thám tử kia và được biết bốn gã thiếu niên kia đã đưa cho Vũ một thứ gì đó. Đương nhiên, đó là đưa cho Liệt, mà cô ta lại tưởng là Vũ.

Khi cô ta biết được đó là cuộn băng ghi hình lại vụ cưỡng bức cô gái liền quyết định tiến hành kế hoạch của mình.

Cô ta tìm tới Ôn Húc Khiên, nói chuyện này cho hắn nghe, Ôn Húc Khiên đương nhiên càng cảm thấy chuyện này đáng làm. Bởi vì hắn cũng đã thuyết phục được gia đình cô gái kia khởi kiện bốn gã thiếu niên. Lúc trước gia đình họ vốn định bấm bụng cam chịu, bởi bốn gã đó dù sao cũng thuộc gia đình có thế lực. Nhưng Ôn Húc Khiên đã cam kết rất chắc chắn, quan trọng hơn nữa là hắn không thu một đồng phí luật sư nào, chỉ muốn vì gia đình cô gái kia mà nêu cao chính nghĩa. Gia đình cô gái rốt cuộc đồng ý, hơn nữa cô gái đã trở nên hoảng loạn tinh thần sau vụ cưỡng bức khiến gia đình họ càng thống hận bốn gã thiếu niên.

Như vậy, mấu chốt của vụ kiện này chính là chứng cứ trực tiếp nhất, mà cái chứng cứ đó chính là cuộn băng video kia. Chuyện kế tiếp chính là…ai đang cầm cuộn băng kia?

Gia cảnh của bốn tên thiếu niên đó đều vô cùng danh giá, nếu không sử dụng đúng cách, chẳng những không lấy được chứng cứ, còn bị luật sư của đối phương cắn ngược lại. Như vậy, đại kế gây dựng sự nghiệp của hắn sẽ bị huỷ hoại trong phút chốc.

Đang khi Ôn Húc Khiên đau đầu tìm cách, Tề Lê liền nghĩ tới Lạc Tranh, một người vẫn thầm lặng đi theo Ôn Húc Khiên. Khi đó, Lạc Tranh chỉ là trợ lý luật sư của hắn, theo Ôn Húc Khiên chạy tới chạy lui, làm một số việc lặt vặt mà thôi. Nhưng mà trong mắt Tề Lê, cô bé Lạc Tranh này không những cực kỳ thông minh mà còn vô cùng bình tĩnh tỉnh táo, tố chất này cực kỳ khó có được, cũng là năng khiếu trời sinh của một luật sư để đạt thành sự nghiệp.

Ôn Húc Khiên ban đầu phản đối, hắn mặc dù biết rằng Lạc Tranh rất thông minh, nhưng nàng dù sao cũng là người mới, còn chưa được coi là luật sư, làm sao có thể thuận lợi lấy được chứng cứ?

Tề Lê thì không đồng ý với cách nhìn của Ôn Húc Khiên. Hơn nữa, thân là đàn chị học trên Lạc Tranh, cô ta đương nhiên nhìn ra tâm ý của Lạc Tranh đối với Ôn Húc Khiên. Khi một phụ nữ yêu một người đàn ông, cô ta có thể cam tâm tình nguyện đi làm bất cứ chuyện gì, loại sức mạnh này sẽ thúc đẩy Lạc Tranh làm tốt công việc.

Quan trọng hơn là, cho dù chuyện có bại lộ, vì yêu Ôn Húc Khiên, Lạc Tranh cũng tuyệt đối sẽ không khai ra hắn ta. Nàng sẽ hết lòng bảo vệ người đàn ông mình yêu. Cho nên, Lạc Tranh chính là sự lựa chọn thích hợp nhất.

Ôn Húc Khiên lúc đó mới biết Lạc Tranh thầm mến mình. Tề Lê còn cười nói, nếu từ lúc còn ở trường đại học đã có toan tính bồi dưỡng để Lạc Tranh bán mạng ình, chi bằng hiện giờ để nàng ra tay thử xem. Lạc Tranh xinh đẹp như vậy, dùng nhan sắc để dụ hoặc là cực kỳ thích hợp, bởi vì cái gọi là “nuôi binh nghìn ngày, dùng binh một giờ”, lúc này không tìm một kẻ thế mạng còn đợi tới khi nào?

Nghe xong những lời này, Ôn Húc Khiên lập tức nhận lời. Nhưng mà, chuyện này hắn cũng không tiện ra mặt nói với Lạc Tranh. Hắn ở trước mặt nàng vẫn giả như không biết gì, tiếp tục diễn vai người tốt. Vì vậy, việc thuyết phục hoàn toàn giao cho Tề Lê, mà Tề Lê lại biết rõ cuộn băng kia đang ở trong tay “Vũ” nên cô ta liền dẫn Lạc Tranh tới thẳng sòng bạc ở Macau.

Chuyện kế tiếp hoàn toàn diễn ra thuận lợi theo như kế hoạch mà Ôn Húc Khiên cùng Tề Lê đã vạch ra. Lạc Tranh từ trên người “Vũ” lấy được chứng cứ. Ôn Húc Khiên cũng dựa vào đó mà thắng vụ kiện. Từ ngày đó trở đi, hắn đối với Lạc Tranh càng thêm vài phần kính trọng. Hơn nữa, bản thân hắn đã cảm thấy Lạc Tranh là một khối bảo ngọc có thể thay hắn giành thiên hạ. Mà quan trọng hơn cả, hắn còn biết Lạc Tranh có tình cảm với mình, nên liền thuận tay đẩy thuyền, chủ động theo đuổi Lạc Tranh, dùng thân phận bạn trai khiến Lạc Tranh tình nguyện bán mạng cho hắn một cách quang minh chính đại.

Sau khi giành chiến thắng trong vụ kiện đó, bốn gã thiếu niên kia bị kết án mấy năm, còn Lạc Tranh cũng chính thức trở thành luật sư cùng công ty với hắn. Không lâu sau, Ôn Húc Khiên đem tiền dành dụm mấy năm nay của mình ra, dùng tốc độ nhanh nhất lập ra văn phòng luật của riêng mình, dẫn theo cả Lạc Tranh đi cùng.

Về những chuyện xảy ra sau này, Lạc Tranh không hề hay biết gì cả. Bận rộn với việc gây dựng sự nghiệp đã đủ khiến nàng quay cuồng.

Mà Tề Lê lại biết hết những chuyện xảy ra sau đó. Lúc đầu, cô ta cũng chỉ muốn dạy dỗ Vũ một chút mà thôi. Không ngờ tới, bốn gã thiếu niên kia lại thuê người giết Vũ. Đương nhiên, cô ta cũng không biết lẽ ra đó phải là Liệt, nhưng mà người chết đích thực lại là Vũ. Cô ta sợ hãi mà trốn ra nước ngoài bởi sợ mình cũng bị dính líu vào. Hai năm sau, cô ta nhận được lời mời của một tập đoàn thần bí, một lần nữa trở lại Macau. Cô ta vốn cho rằng mọi chuyện đã kết thúc, không ngờ tới sự trừng phạt thực sự giờ mới bắt đầu…

Cô ta tuyệt nhiên không hề nghĩ đến việc Vũ có một người anh song sinh giống y hệt mình, cũng không biết cuộn băng video kia là lấy từ trên người Liệt chứ không phải là Vũ. Cô ta cũng không nghĩ tới rằng, vốn chỉ nhằm cảnh cáo Vũ một chút, không ngờ lại hại chết cậu ta, còn khiến Liệt trở thành một người câm lặng. Nhất là cô ta càng không nghĩ tới, anh trai của Liệt và Vũ đã tỉ mỉ chuẩn bị một sự trả thù khủng khiếp, mà ông chủ đằng sau tập đoàn thần bí kia chính là anh của Liệt và Vũ - Louis Thương Nghiêu.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.