Trở về truyện

Đô Thị Tuyệt Sắc Bảng - Chương 50: Sao Lại Không Có Tinh Thần Được?

Đô Thị Tuyệt Sắc Bảng

50 Chương 50: Sao Lại Không Có Tinh Thần Được?

“Phó viện trưởng Triệu hôm nay không giống mọi ngày, hay là do uống nhầm thuốc rồi? Muốn làm gương tốt? Làm gương sáng cho người khác? Làm vẻ khó khăn gian khổ? Bà mẹ nó! Nếu không phải chính tai ta nghe được thì ta không bao giờ tin chính miệng hắn nói ra luôn! Vương ca, nghe người ta nói bình thường phó viện trưởng Triệu ăn uống, chơi gái, đánh bạc… thứ gì dơ bẩn đều có phần a!” Thấy Tiết Thiên Y đã đi xa, hai tên nhân viên mới lại gần nhau nhỏ giọng nói chuyện.

“Thay đổi quá lớn đi! So với bình thường giống như hai người vậy! Tục ngữ có câu giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, ta hoài nghi đây chính là kế hoạch lôi kéo của hắn. Có tin đồn là không lâu nữa phó viện trưởng Triệu sẽ lên chức, có lẽ hắn muốn kéo quan hệ với nhân viên cấp dưới gần hơn nên tạm thời hòa hoãn, tránh trước khi thăng chức có người phản đối!”

“Không nói nữa, hắn có thăng chức hay không với chúng ta cũng không quan hệ nhiều lắm! Đúng rồi Vương ca, ngươi có cảm thấy sống lưng của phó viện trưởng hôm nay rất thẳng không? Thoạt nhìn tinh thần hắn cũng tốt hơn bình thường rất nhiều? Nhất là cặp mắt kia… rất sáng, rất cơ trí!”

“Hắc hắc, ngươi điều này cũng không biết? Nghe nói phó viện trưởng gần đây bao nuôi một tiểu tình nhân là sinh viên. Có tiểu tình nhân hầu hạ thoải mái, sao lại không có tinh thần được? Lý huynh đệ, ngươi hiểu chưa…”

“À… ta hiểu rồi... đã hiểu… Mẹ nó, xem ra mấy lời kia của hắn nói giống như đánh rắm vậy! Cái gì mà phải mộc mạc giản dị, bất quá là đóng phim cho chúng ta xem mà thôi, trên thực tế hắn như đống cứt ấy, hơn của còn là một đống cứt dâm tặc!”

“Đúng rồi! Loại người này ta thấy phải thanh trừ khỏi cao tầng quản lý mới đúng! Bất quá… lúc phó viện trưởng trước khi đi vào có nói mấy câu, ta cảm thấy cũng có chút ý tứ nha. Hắn có phải nghĩ sau khi thăng chức lên viện trưởng sẽ đề bạt chúng ta một chút không?”

“Ta thấy cũng có khả năng…”

“Sau khi trời sáng ta sẽ đi mua một phần quà, tranh thủ thời gian đến kính thăm nhà phó viện trưởng Triệu một chút!”

“Ngươi đi dò thám trước đi, nếu như được thì ta cũng liều đi một chuyến!”

“…”

Hai người nói chuyện tuy nhỏ tiếng nhưng không câu nào lọt ra khỏi lỗ tai của Tiết Thiên Y. Tiết Thiên Y khóe miệng chợt cười mỉm, nghĩ thầm: Nghe bọn họ nói thế thì việc mình cải trang thành phó viện trưởng Triệu không có bất kỳ sai sót gì. Hôm nay mình mạo danh hắn đến đây ăn cắp, sau này hắn nhất định sẽ phải chịu sự chất vấn điều tra chứ mình thì đâu bị gì?

Nếu như đã giả danh làm phó viện trưởng, hơn nữa đã có nhân viên nhận ra thì thân phận hắn đã không còn vấn đề gì nữa. Cho nên khi bốn gã bảo an đứng thành hàng ngang nhìn thấy Tiết Thiên Y đi tới cũng không có ngăn trở gì, tùy ý để Tiết Thiên Y mở cửa lớn của nhà bảo tàng đi vào.

Tiết Thiên Y sau khi tiến vào nhà bảo tàng thì lật tay đóng cửa lại sau đó cất bước đi về hướng sảnh triễn lảm kim cương.

Lúc này sảnh triển lãm kim cương còn có vài tên nhân viên, khi bọn hắn nhìn thấy ‘phó viện trưởng Triệu’ tới đây giờ này thì đều ngỡ ngàng. Hai tên trong đó bước nhanh đến, từ xa đã chào đón: “Phó viện trưởng Triệu, người đến đây là…”

Đúng lúc này, bốn phía bỗng truyền đến một loạt tiếng ‘ba~ ba~’, ‘ào ào’, hệ thống cung cấp điện đột nhiên bị chập chờn. Ngay sau đó toàn bộ thiết bị chiếu sáng cả trong lẫn ngoài đều bị tắt làm cho cả vùng rộng lớn rơi vào một mảng tối, chỉ còn từng viên kim cương, đá quý được triển lãm lóe sáng trong màn đen.

“Chuyện gì xảy ra?”

“Sao lại đột nhiên mất điện? Mẹ kiếp, thật là tà môn.”

“Móa, cái lũ nhà điện chúng mày đi ăn cứt đi!”

“Bớt nói nhảm đi, tranh thủ thời gian đi liên lạc với người của nhà điện, bảo bọn họ lập tức khởi động hệ thống chiếu sáng tạm thời!”

“Tất cả mọi người không được hoảng loạn, canh chừng kỹ từng món đồ quý!”

“Ôi!”

“Ô…”

“Bịch!”

“Cứu mạng a…!”

‘Ba~! Xôn xao…’

“Không tốt, có người trộm ‘Ngôi sao hy… A…”

Mặc dù nhà bảo tàng đã làm rất tốt các dự án ứng phó tức thời ọi tình huống nhưng sự cố mất điện bất ngờ như thế này cũng khiến nhân viên cùng bảo an hỗn loạn một chút.

Một đám tiếng động hỗn tạp vang lên trong sảnh triển lãm lớn, tiếng quát to tức giận mắng chửi, tiếng kêu thảm nặng nề, tiếng thủy tinh vỡ… Bởi vì tối mù nên ai cũng không biết là có chuyện gì xảy ra, cũng không ai quản mấy tiếng kêu thảm kia rốt cuộc là từ ai vọng ra.

Sự hỗn loạn này cũng chỉ diễn ra có mấy phút đồng hồ thì cửa lớn của nhà bảo tàng đã được nhân viên cùng bảo an mở ra. Bọn hắn lúc đi vào cầm theo những thiết bị chiếu sáng tạm thời. Lúc ba đại sảnh triển lãm được những thiết bị này rọi sáng thì mọi người đều ngây người nhìn một đống hỗn độn trước mắt.

Trên mặt đất là một đống ánh sáng lấp lánh, toàn bộ đều là mảnh thủy tinh vỡ, rất nhiều kim cương, đá quý rơi lả tả, bảy, tám người bảo an nằm lộn xộn, tất cả đều hôn mê… Làm mọi người kinh hãi nhất là lồng kiếng bảo vệ của viên kim cương ‘Ngôi sao hy vọng’ không biết bị vật gì đục thủng một lỗ to bằng trái bóng, còn viên kim cương cũng không cánh mà bay.

Bị mất cùng với viên ‘Ngôi sao hy vong’ còn có một số viên đá quý cực hiếm, giá trị xa xỉ.

“Không tốt! Có kẻ trộm!”

“Nhanh chóng báo động!”

“Kẻ trộm có lẽ chưa chạy xa đâu!”

“Ít lải nhải đi, tranh thủ thời gian đuổi theo cho ta!”

“Các huynh đệ, đuổi theo!”

Trong ngoài viện bảo tàng lại một lần nữa trở thành một mớ lộn xộn. Một lát sau hệ thống cung cấp điện rốt cục cũng khôi phục bình thường, trong sảnh triển lãm lại sáng trưng như ban ngày, nhưng lại không có ai lộ ra vẻ vui sướng khi có điện lại, nếu có thì cũng chỉ là vẻ phiền muộn ảo não.

Trong lúc đa số người đang túi bụi đi tìm, vài nhân viên của viện bảo tàng kinh ngạc phát hiện ‘phó viện trưởng Triệu’ của bọn họ trước lúc mất điện vẫn còn ở trong bảo tàng, nhưng bây giờ cũng mất tích giống như mấy thứ kim cương, đá quý kia.

‘Phó viện trưởng Triệu’ thật sự đã mất tích!

Ngay trong lúc nhà bảo tàng khôi phục lại hệ thống chiếu sáng, ‘phó viện trưởng Triệu’ được Tiết Thiên Y dịch dung thành đã ở tại nơi cách bảo tàng ít nhất hai cây số.

Giờ phút này Tiết Thiên Y đang mượn các loại công trình kiến trúc để che dấu, khinh công như nước chảy mây trôi đuổi theo một cô gái trẻ đang toàn lực lướt đi phía trước. Lúc này khoảng cách giữa hai bên duy trì trong khoảng hai trăm thước.

Cách đây vài phút, thời điểm mà nhà bảo tàng bị mất điện cũng làm cho Tiết Thiên y ngơ ngác một hồi. Sau đó hắn lập tức nhanh chóng lách mình trốn vào một vị trí thuận lợi, chuẩn bị quan sát rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, xem xem có nên ra tay hay không.

Thị lực của Tiết Thiên Y trong đêm tối cũng như ban ngày, hắn vừa mới ẩn nấp tốt liền thấy ba thân ảnh che mặt chợt xuất hiện trong ba đại sảnh triển lãm kim cương, châu báu, đá quý.

Ba người này Tiết Thiên Y đều biết, đó chính là hai nam một nữ thực lực không tầm thường mà sáng sớm hôm qua hắn đã gặp.

Ba người có nhiệm vụ khác nhau ra sức trộm hết, động tác nhanh chóng vô cùng. Động tác dứt khoát như vậy hiển nhiên trước đó đã thương lượng rất kỹ rồi, cô gái trẻ kia chính là phụ trách trộm lấy viên kim cương ‘Ngôi sao hy vọng’. Lúc ấy Tiết Thiên Y không thấy rõ cô dùng vật gì mà ngắn ngủn trong vòng mấy giây đã đem quầy thủy tinh chống đạn của ‘Ngôi sao hy vọng’ đục một cái lỗ lớn, nhẹ nhàng lấy đi viên kim cương đắt đỏ trị giá hơn trăm triệu đô-la.

Khi thấy viên đá mà mình định lấy rơi vào tay của cô gái trẻ, Tiết Thiên Y rất muốn lập tức ra tay đoạt lấy. Nhưng nếu lập tức ra tay ở đây thì đối với hắn rất bất lợi, phía chiếm tiện nghi chỉ có thể là viện bảo tàng. Vì vậy hắn quyết định đuổi theo ra ngoài, dù ba người họ có liên thủ thì cũng không phải đối thủ của hắn, đến lúc đó cướp đoạt cũng không thành vấn đề.

Nhóm người hai nam một nữ sau khi trộm đồ thành công lập tức rời khỏi bảo tàng sau đó theo ba hướng thoát đi, tuyến đường có lẽ cũng đã nằm trong kế hoạch họ sớm đặt ra.

Mục tiêu của Tiết Thiên Y chỉ nằm ở viên ‘Ngôi sao hy vọng’ cho nên hắn không chút chần chừ liền chọn đuổi theo cô gái trẻ.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.