5 Chương 5: Diệp gia có nữ nhi sắp trưởng thành!
Đây chính là câu nói mà ông nội Tiết Thiên Y đã dặn dò hắn trước khi hắn rời khỏi sơn thôn. Hàm ý là lúc đi ra bên ngoài, nếu chẳng may phát sinh tranh chấp với người khác, chỉ cần không dính đến sự tình bắt buộc phải phân rõ trắng đen, có thể nhịn thì liền nhịn, có thể nhường thì liền nhường, không nên nhất thời cậy mạnh.
Tiết Thiên Y rất nghe lời ông nội, cho nên vừa rồi Ô Trí Thông hai lần liên tiếp tỏ thái độ ngang ngược đuổi hắn đi chỗ khác thì hắn đều nhường nhịn. Thế nhưng, hành động tiếp theo của Ô Trí Thông rốt cuộc đã khiến hắn không thể nhịn được nữa.
Không thể nhịn và cũng không cần nhịn nữa!
Đấy cũng là một trong những lời dặn của ông nội hắn. Ý tứ là dù nhường nhịn đến mấy thì cũng có điểm cực hạn, nếu có người chạm đến điểm cực hạn đó thì cũng không cần khách khí nữa, cứ thoải mái phản kích.
Ông nội Tiết Thiên Y tên là Tiết Sơn, thời thanh niên nhập ngũ đánh giặc, lập được không ít quân công, cho dù xuất ngũ đã mấy chục năm, tang thương tuế nguyệt* làm hao mòn thiết huyết nhuệ khí của lão, nhưng tính tình lão vẫn kiêu ngạo, nhiệt huyết vẫn nóng hổi như ngày nào. Cháu trai đi ra ngoài một mình, lão ngoại trừ dặn dò phải chú ý thu liễm phong mang, còn đặc biệt nhắc nhở hắn tuyệt không nên cứ nhún nhường mãi, chỉ tổ khiến bản thân chịu thiệt.
Trên thực tế, Tiết Sơn vô cùng tin tưởng đứa cháu của mình. Lão biết rõ, bất luận kẻ nào muốn chiếm được tiện nghi từ đứa cháu này thì chắc chắn sẽ không phải là một chuyện dễ dàng. Cũng chính bởi vì vậy nên lão mới yên tâm cho phép Tiết Thiên Y một mình rời nhà, đi tới Yến Kinh xa mấy ngàn dặm để theo đuổi việc học hành.
Về phần Tiết Thiên Y, người nào bị vẻ bề ngoài của hắn đánh lừa, cho rằng hắn là một kẻ mềm yếu dễ bắt nạt, vậy người đó tuyệt đối nhầm to rồi. Nếu muốn gây phiền toái với Tiết Thiên Y, thì cứ yên tâm bản thân cách cuộc sống xui xẻo không còn xa nữa đâu.
Mà hiện tại, Ô Trí Thông lại dễ dàng phạm phải điều đó, cho nên đã dấy lên sự tức giận của Tiết Thiên Y.
Tiết Thiên Y vẫn còn nhớ rõ những lời mà vị sư phụ thần thần bí bí, hành tung bất định đã từng nói với mình: “Thân ở trong giang hồ sao có thể không bị ai chém? Thế nhưng một đao đó tuyệt sẽ không uổng phí! Con mẹ thằng nào chém ta một đao, ta liền chém lại hắn mười đao! Con mẹ thằng nào không cho ta thoải mái một ngày, vậy cả đời hắn cũng đừng mong được thoải mái!”
Tiết Thiên Y không biết Ô Trí Thông có thân phận và bối cảnh như thế nào, mà căn bản hắn cũng không có hứng thú tìm hiểu. Dù sao, mặc kệ đối phương là ai, chỉ cần làm ra việc bất lợi đối với hắn thì hắn sẽ hoàn trả lại gấp bội.
Từ bé đến lớn, Tiết Thiên Y quả thật chưa từng sợ ai!
Hồi còn nhỏ, vào một ngày nọ, Tiết Thiên Y liền loáng thoáng cảm nhận được kiếp trước của mình hẳn là một nhân vật rất cường đại, tung hoành thiên địa, vô địch không gian. Chỉ có điều, đoạn trí nhớ đó thực sự quá mơ hồ, giống như mộng ảo. Có lúc trong đầu mới vừa sinh ra một chút kí ức thì đã lập tức biến mất, chỉ còn một bộ pháp môn tu luyện khắc thật sâu giống như lạc ấn, làm thế nào cũng không quên được. Mà bộ pháp môn tu luyện đó rõ ràng lại có vài phần tương tự với công pháp do sư phụ truyền thụ, hơn nữa độ thâm ảo tinh diệu còn vượt xa rất nhiều.
Tiết Thiên Y vẫn nhớ rất rõ, tên họ hiện thời chính là do hắn nằng nặc đòi đổi khi gần trưởng thành, ông nội vốn muốn gọi hắn là Tiết Phi, thế nhưng trước sự kiên quyết của hắn nên đành phải đặt lại là Tiết Thiên Y. Tiết Thiên Y không biết tại sao bản thân lại muốn để cái tên này, hắn chỉ biết dù là kiếp trước, kiếp này hay kiếp sau thì hắn cũng đều phải đặt cái tên đó, tuyệt không thay đổi.
Bởi vì trong đầu lưu giữ một bộ công pháp tu luyện siêu đẳng gần như do bẩm sinh đã có, cho nên so với đồng môn, tiến cảnh của Tiết Thiên Y vô cùng nhanh. Tuy nhập môn trễ nhất nhưng thực lực cũng đã vào hàng đầu, khiến cho tám vị sư huynh, sư tỷ không ngừng hâm mộ.
Ô Trí Thông làm sao có thể ngờ được nội tâm Tiết Thiên Y chỉ trong nháy mắt này đã xoay chuyển qua vô số ý niệm! Hơn nữa hắn cũng đang bị câu nói: “Mày cũng đừng ép tao nổi điên, nếu không thằng có kết cục bi thảm có thể là mày đó!” của Tiết Thiên Y làm tức điên.
“Một thằng nông dân chân đất vậy mà cũng học đòi ra vẻ đe dọa! Ha ha, nông dân nổi điên, tao sợ quá đi mất…!” Ô Trí Thông ngoài mặt không tỏ ra giận dữ, ngược lại còn cười phá lên.
Tiết Thiên Y nheo mắt nhìn Ô Trí Thông, sau đó cũng đột nhiên cười: “Bộ dáng này của mày khiến tao chợt nhớ tới con chó vàng trước cửa nhà Lý quả phụ ở thôn chúng ta. Con chó đó vô cùng ti tiện, chỉ cần có người đi qua đi lại trước mặt, mặc kệ người đó có để ý tới nó hay không, nó đều giương nanh múa vuốt sủa điên cuồng một hồi. Về sau Lý quả phụ mời bác sĩ thú ý trong thôn tới khám mới phát hiện, thì ra con chó kia đã bị điên mất rồi!”
Ô Trí Thông khẽ giật mình, lập tức minh bạch Tiết Thiên Y đang chửi móc mình là “một con chó điên”. Hắn không khỏi giận dữ, lạnh lùng nói: “Gần đây tình hình trị an của Yến Kinh không được tốt cho lắm, hơn nữa tầm buổi tối thường xuyên có án mạng xảy ra! Thằng nhà quê, lát nữa mày rời khỏi đây, trên đường nhất định phải cẩn thận một chút nhé, kẻo bản thân chết như thế nào cũng không biết đấy!”
Trữ Tiểu Phi thừa biết Ô Trí Thông là loại người chuyên ỷ vào quyền thế của gia tộc, hầu như sự tình nào cũng đều làm ra được. Vì vậy nàng liền cười lạnh, xen ngang lời: “Ây da, Ô đại thiếu gia uy phong thật lớn nha, hổ khu nhất chấn*, bá vương khí bạo phát, quả thật làm cho nội tâm của người ta sợ hãi quá đi! Thế nhưng này, Tiết Thiên Y là bằng hữu của Trữ Tiểu Phi ta, ai muốn ức hiếp hắn thì chính là gây khó dễ với ta, và cũng chính là gây khó dễ với Trữ gia đấy!”
“Tiểu Phi, vừa rồi em nói hai người không phải bằng hữu mà…!” Ô Trí Thông vội la lên.
“Ta nói ‘Tiết Thiên Y không phải là bằng hữu của ta’ hồi nào? Lỗ tai Ô Trí Thông ngươi có vấn đề hả?”
“Anh…!” Trong nội tâm của Ô Trí Thông quả thật là có ý nghĩ sau khi kết thúc yến hội sẽ kêu người âm thầm giáo huấn Tiết Thiên Y, thế nhưng Trữ Tiểu Phi lại thốt ra lời này làm cho hắn không khỏi có phần băn khoăn.
Hắn muốn thu thập Tiết Thiên Y thì rất dễ dàng, thế nhưng hắn cũng hiểu rằng một khi để cho Trữ Tiểu Phi biết được, bằng tính cách của nàng thật sự có khả năng trở mặt với mình. Chỉ vì một thằng nhóc nhà nghèo mà đụng chạm tới Trữ gia, đây tuyệt đối là cái được không bù nổi cái mất.
“Được rồi, hôm nay lão tử đành tạm thời nhịn xuống cục tức này!” Ô Trí Thông cố nén nộ khí, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiết Thiên Y, thầm nhủ - Chỉ cần thằng nông dân này sau yến hội vẫn còn lởn vởn tại Yến Kinh thì đừng hòng chạy thoát khỏi lòng bàn tay của lão tử. Về sau có cơ hội thích hợp, lại thu thập nó cũng không muộn!
“Coong… coong… coong”
Đúng 7h tiếng chuông bắt đầu gõ vang, khách khứa cũng đã đến đông đủ. Sau một hồi hân hoan vui mừng trong tiếng nhạc, nhân vật chính của yến hội tối nay là Diệp Mạn Vũ dìu đỡ lấy Diệp Uy - người đứng đầu Diệp gia, cộng thêm mấy thành viên dòng chính của Diệp gia, tất cả cùng bước ra đại sảnh, đứng trên chủ tịch đài.
Diệp Uy người cũng như tên, tuy đã qua tuổi 70 nhưng sống lưng vẫn rất thẳng, hổ mục sinh quang*, toàn thân vẫn tỏa ra một cỗ khí thế bức người, không giận tự uy của bậc bề trên. Nếu như không phải có tóc râu bạc trắng thì chắc không ai nghĩ lão đã cao tuổi đến thế.
Diệp Uy lúc 25 tuổi dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, dốc sức khởi đầu ở Yến Kinh; 35 tuổi sáng lập Sơn Uy Thực Nghiệp, thanh danh lên cao; 45 tuổi đột nhiên nổi tiếng, lách vào hàng ngũ thập đại phú hào của Yến Kinh; 55 tuổi sản nghiệp dưới tay trải rộng khắp Hoa Hạ, tài phú nhanh chóng khuếch trương, vọt lên thành thế gia giàu nhất Yến Kinh… Hôm nay, Sơn Uy Thực Nghiệp đã vươn xa ra khỏi biên giới, chiếm hữu một chỗ đứng trong top 500 xí nghiệp hùng mạnh trên thế giới.
Đấy chính là lịch sử quật khởi của Diệp Uy, một cuộc đời tràn đầy sắc màu truyền kỳ, mà bản thân lão cũng được các tinh anh trong giới kinh doanh của Hoa Hạ vô cùng hâm mộ và sùng bái. Lão đã sáng tạo ra một kì tích cho các doanh nghiệp, thậm chí vô số kinh thương nhân sĩ đều coi đó là cuốn sách kinh điển nhất định phải đọc.
Hiện tại Diệp Uy tuổi đã cao, dần dần đem quyền quản lí Sơn Uy Thực Nghiệp trao lại cho một số tử tôn hậu bối có năng lực tương đối cao trong gia tộc, còn thời gian nhàn rỗi của bản thân thì đều tập trung vào trồng hoa dưỡng thảo, tu thân dưỡng tính.
Mặc dù vậy, với tư cách là người sáng lập Sơn Uy Thực Nghiệp và nhân vật linh hồn của Diệp gia, tuy dần dần lui về hậu đài nhưng Diệp Uy vẫn có quyền uy ngửa tay làm mây, lật tay làm mưa.
Diệp Uy tính cách trầm ổn, hành sự thâm sâu, qua tuổi 70 lại càng ẩn dật hơn, rất ít khi xuất đầu lộ diện, nhưng người hiểu rõ tính tình của lão thì đều biết, đây chỉ là lão hổ đang ngủ đông. Nếu có người dám can đảm vuốt râu hùm thì nhất định sẽ bị lão dùng thủ đoạn lôi đình cắn trả đến mức xương cốt cặn bã cũng không còn.
Diệp Uy con cháu dưới gối rất đông đúc, hơn nữa anh chị em, họ hàng gần xa của lão, toàn bộ đều tập trung cùng một chỗ, khiến Diệp gia tuyệt đối được coi là một đại gia tộc. Hiện tại đám con cháu của lão đã khai chi tán diệp*, tuy không phải quan to một phương nhưng cũng là nhân tài kiệt xuất trong giới kinh doanh, hoặc là tinh anh trong quân đội, không có một ai là hạng người tầm thường.
Nếu như nói Diệp Uy Diệp lão gia tử là người được chú ý nhất trong lớp lão niên, vậy thì hấp dẫn toàn bộ ánh mắt trong lứa thanh niên lại chính là Diệp Mạn Vũ đang đứng bên cạnh Diệp Uy.
Làn da nhẵn nhụi như em bé, khuôn mặt tinh xảo như thiên sứ, vóc dáng mê người như ma quỷ, khí chất thanh lãnh* như thủy tiên, mái tóc dài mượt như tơ lụa…. Thân mặc một bộ lễ phục dạ hội trắng như sơ tuyết (tuyết đầu mùa), thần thái nhẹ nhàng như tiên, khoảnh khắc Diệp Mạn Vũ xuất hiện trong đại sảnh của yến hội, hầu như tất cả nam nhân đều hô hấp chậm lại, đại não nhất thời trở nên
trống rỗng.
Tất cả mọi người đang cảm thán tại sao tạo hóa lại ưu ái người thiếu nữ này đến thế, phảng phất như đã đem toàn bộ ưu điểm của nữ nhân đặt hết vào người nàng, chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nàng khiến người ta không có khái niệm về sự thô tục, không tìm ra được chút khuyết điểm nào.
Diệp Mạn Vũ xuất hiện không những làm cho toàn bộ nữ nhân ở đại sảnh đều sinh ra cảm giác xấu hổ, tự ti, mà ngay cả ánh sáng chói mắt tỏa ra từ những ngọn đèn cũng tựa hồ ảm đạm hẳn đi.
Diệp Mạn Vũ chính là con gái của Diệp Nộ - con trai út của Diệp lão gia tử, cũng là đứa cháu gái mà Diệp lão gia tử yêu thương và coi trọng nhất. Nàng thiên chi kiều nữ này được sinh trưởng trong hào môn thế gia, kế thừa gien di truyền tối ưu của gia tộc, thuở nhỏ chẳng những bộc lộ ra trí tuệ siêu phàm, đầu óc kinh doanh nhanh nhạy, mà dung mạo và vóc dáng còn làm cho người khác hâm mộ không thôi.
Nghe nói trong “Đô thị Tuyệt Sắc bảng” do giới sắc lang Hoa Hạ thịnh truyền, Diệp Mạn Vũ được đánh giá cực cao, dung mạo cùng với thành tích trong các lĩnh vực khác nhau đều song song đứng đầu bảng.
Thời điểm 14 tuổi, Diệp Mạn Vũ với thành tích ưu dị bước vào đại học kinh tế Chicago Booth bên Mỹ quốc, trở thành học viên trẻ tuổi nhất của học viện. Năm 15 tuổi, dùng tiền mừng tuổi mà bản thân tích cóp hàng năm, lấy danh nghĩa của anh trai Diệp Tranh để tiến vào thị trường chứng khoán, tung hoành một đêm kiếm được hàng trăm triệu đô la Mỹ, làm cho vô số cao thủ chứng khoán mở rộng tầm mắt, toát mồ hôi hột, cảm thấy hổ thẹn. Năm 16 tuổi, bày mưu tính kế phía sau màn cho gia tộc, nhất cử đem đối thủ cũ của Diệp gia là tập đoàn Tinh Hải đánh vào chỗ vạn kiếp bất phục, tiếp tục khiến cho hàng loạt tinh anh trong giới kinh doanh phải trợn mắt há mồm, bóp tay thở dài….
Từ đó về sau, Diệp Mạn Vũ luôn gây kinh ngạc cho người khác, phong thái làm việc nhanh chóng, rất có khí thế và phong phạm phiên vân phúc vũ* của ông nội Diệp Uy trong giới kinh doanh năm đó.
--------------------------------------------------
(*)Tang thương tuế nguyệt: nôm na là thời gian vô tình.
(*)Hổ khu nhất chấn: động tác cơ thể của một người có thân thể tráng kiện khi
bị kích động.
(*)Hổ mục sinh quang: mắt hổ phát sáng.
(*) Khai chi tán diệp: các chi, nhánh đều mở rộng, con đàn cháu đống.
(*)Thanh lãnh: trong trẻo và lạnh lùng.
(*) Phiên vân phúc vũ: Sáng nắng chiều mưa. Ở đâacute; chỉ sự khó lường, làm người ta không có cách nào nắm bắt.