42 Chương 42: Chị Tiểu Thủ!
Dưới sự giúp đỡ của Lâm Tuyết Ức và vài người khách trọ, mấy món đồ dùng sinh hoạt mà Tiết Thiên Y mua được đều được đưa vào phòng sắp xếp. Một người trong đó gọi là Mã Đại Toàn sau khi giúp Tiết Thiên Y đưa mấy cái vật nặng như giường với bàn ghế vào trong phòng thì thuận tiện bắt chuyện với Tiết Thiên Y. Hai người nói chuyện với nhau vài câu thì chợt biết là cả hai là đồng hương cùng một huyện khu, sống ở hai cái sơn thôn nhỏ cách nhau tầm hơn mười dặm đường núi.
Bà vợ của Mã Đại Toàn gọi là Lý Xuân Hoa, bà cao đẹp, hơn nữa còn sinh cho hắn được một cặp con gái song sinh sáu, bảy tuổi trắng trẻo dễ thương, đáng yêu không kể xiết. Tiết Thiên Y thấy thế nhịn không được cười ha hả, dùng tay nhéo nhéo khuôn mặt của hai đứa, lại hỏi tên thì mới biết đứa chị gọi là Mã Chân Chân, đứa nhỏ tên là Mã Mộng Mộng.
Hai tiểu la lỵ này rất hoạt bát lanh lợi, cũng không sợ người lạ, thấy Tiết Thiên Y thân mật với hai đứa như thế liền mỗi người ôm lấy một chân của hắn, trong miệng ngọt ngào kêu ‘Thúc thúc’, Mã Mộng Mộn còn đưa tay đòi kẹo Tiết Thiên Y.
Trên người Tiết Thiên Y giờ này chỉ còn hơn một nửa bịch hành phi với nửa can nước sôi, đào đâu ra kẹo? Thấy hai tiểu la lỵ đáng kiêu ngẩng đầu nhìn mình, trên mặt mang theo vẻ chờ mong thì không khỏi lung túng, gượng cười tìm lý do chuồn ra khỏi tứ hợp viện. Một lúc sau hắn trở lại mua theo một đống kẹo, bánh bích quy cùng một mớ đồ ăn vặt cho hai tiểu la lỵ này, bởi thế hai tiểu la lỵ kia vui mừng quá đỗi, hai tiếng ‘Thúc thúc’ kêu càng lúc càng ngọt.
“Hai cái tiểu nha đầu này thật là làm ta tức mà, gặp người liền đòi ăn! Con bà nó, mặt mũi lão tử đều bị chúng nó làm mất sạch rồi!”
Mã Đại Toản tính tình nóng nảy, thấy con gái không hiểu chuyện liền tức giận giơ tay muốn đánh, bà vợ Lý Xuân Hoa của hắn cũng đưa mắt nhìn chằm chằm hai đứa con gái.
“Không thể đánh! Không thể đánh!” Tiết Thiên Y chớp thời cơ bảo vệ hai tiểu la lỵ đang kinh hãi, cười nói:
“Ham ăn ham chơi chính là thiên tính của con nhỏ, hai người không thể vì cái tật này mà đánh chúng nó được, vậy thật không có đạo lý nha! Huống chi là con gái, phải nâng niu mới phải chứ! Hơn nữa, những thứ này cũng không tốn bao nhiêu tiền!”
Tiết Thiên Y keo kiệt với bản thân, chuyện gì cũng không muốn bỏ hơn một phân tiền, nhưng hắn đối với thân nhân, bằng hữu hay người hắn có hảo cảm thì đều rất hào phóng.
Mã Đại Toàn kỳ thật tuy lời nói hơi chua nhoa nhưng tấm lòng lại mềm, cho dù hắn thật sự muốn đánh hai đứa con gái cũng không nỡ nặng tay, nghe vậy liền cười:
“Tiết tiểu huynh đệ, ngươi cùng bà vợ ta đều nói cùng một cái đạo lý này! Thôi, coi như nể mặt mũi của ngươi ta không đánh hai tiểu nha đầu này nữa! Hai cái túi đồ ăn vặt này cũng phải mười mấy đồng a, làm ngươi tốn kém rồi! Về sau có chuyện gì cần Hoa đại ca ta giúp thì cứ mở miệng, đại ca không có cái gì khác, chỉ có một thân cậy sức mạnh thôi!”
“Nhất định!” Tiết Thiên Y cười gật đầu.
Đơi cho Lâm Tuyết Ức cùng các bạn hàng xóm ra khỏi phòng, Tiết Thiên Y nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại rồi đem mấy thứ mới mua như ga giường, chăn đệm phủ lên giường. Sau đó hắn buông mình nằm xuống cảm thụ sự mềm mại của ga trải giường, nghĩ thầm nếu như không có tình huống đặc biệt nào xảy ra thì có lẽ mình sẽ ở lại đây một thời gian lâu. Tuy cách chỗ gia gia ngàn dặm nhưng cái tứ hợp viện này cũng đông người náo nhiệt, hơn nữa mấy người hàng xóm thoạt nhìn cũng hiền lành. Với lại hắn vừa nhận được một cô em gái xinh đẹp, vài năm sinh hoạt sau chắc chắn sẽ không cô đơn lạnh lẽo nữa.
Nghĩ đến bộ dáng ngây thơ, cười nói tự nhiên của Lâm Tuyết Ức, trong lòng Tiết Thiên Y liền cảm thấy như có một mặt trời tỏa ánh nắng tươi sáng tràn ngập, đồng thời ở đó còn có một hình ảnh thiếu nữ. Hắn thì thào:
“Thế giới ngoài núi tuy ồn ào táo bạo, thế nhưng cũng có nhiều điều thú vị. Lần sau lúc đi Càn Khôn Sơn gặp được mấy sư tỷ nhất định phải kể cho các sư tỷ một chút tình huống nơi này, nếu sư phụ chịu ọi người ra ngoài vui đùa một chút thì tốt.”
Đang lúc hắn nghĩ ngợi thì nghe thấy tiếng kêu mừng rỡ của Lâm Tuyết Ức: “A, chị Tiểu Thủ, chị tới rồi à? Thật tốt a, sau này lại có bạn chơi rồi!”
Lập tức nghe thấy giọng một thiếu nữ khác ‘khanh khách’ cười duyên: “Hơn một tháng không thấy, Tuyết Ức em lại cao lớn hơn, cũng hấp dẫn ra nha! Thế nào Tuyết Ức, mùa hè này có gì vui vẻ không? Có nhớ chị gái như ta không?”
Thanh âm của thiếu nữ giòn giã, lúc thì giống như con suối trong núi róc rách chảy, lúc thì giống như tiếng chuông gió dưới mái hiên vang lên mỗi lúc có gió thổi nhẹ qua.
Lâm Tuyết Ức thở dài một hơi: “Chị gái à, mùa hè này chị không ở chỗ em chơi, em chán quá trời luôn! Ai, thân thể mẹ không tốt nên em cũng không thể ra ngoài tìm bạn học chơi đùa…”
“Thì ra thế… A, nếu biết sớm không có ai chơi cùng em vậy chị đã đến sớm mấy ngày!”
“Bất quá…” Biểu lộ của Lâm Tuyết Ức bỗng biến thành vui mừng, nhỏ giọng nói: “Nói cho chị biết nha… Chị Tiểu Thủ, em hiện tại vừa nhận một người anh trai, hắn rất, rất đẹp trai đó! Còn nữa a, hôm nay Mạc Thiếu Kỳ trong trường ta đó, hắn đến quấy rối em, kết quả chị đoán thủ xem?”
“Cái gì? Em gặp Mạc Thiếu Kỳ à?” Thiếu nữ liền kinh hãi lắp bắp, sau đó lập tức hừ lạnh nói: “Cái tên hỗn đản đó đầu bị tưng, lòng bàn chân chảy mủ, một bụng xấu xa, về sau nhất định sẽ chết không yên thân! Tuyết Ức, hắn không mang em đi sao?”
“Đương nhiên, bằng không sao em có thể còn nguyên đứng đây nói chuyện với chị chứ? Chị Tiểu Thủ, chị hận tên Mạc Thiếu Kỳ như thế, có phải cũng từng bị hắn khi dễ không?”
“Trong trường chúng ta thấy ai có chút tư sắc mà hắn không muốn nhúng chàm? Hắn đã từng không chỉ một lần quấy rối chị, về sau chị giận quá chửi rủa hắn tại trận một hồi, sau đó hắn liền trung thực hơn rất nhiều! Bất quá chị có thể nhìn ra, cái tên hỗn đản kia đối với chị chưa dứt sắc tâm! Hừ, chị quyết định rồi, hắn nếu trêu chọc chị thì chị liền một đao cắt bỏ cái đoạn khốn nạn của hắn!”
“Chị Tiểu Thủ, chị thật là uy phong nha, dám không sợ hắn! Thế nhưng em thì không được… Bất quá em đã có anh trai rồi, sau này không cần sợ hắn nữa!”
“Tiểu nha đầu, nhìn em đắc ý như thế kia… Nói, Mạc Thiếu Kỳ quấy rối em kết quả thế nào?”
“Là như vầy, em cùng anh trai ra chợ mua đồ, trên đường về gặp được Mạc Thiếu Kỳ. Hắn muốn mang em đi hóng gió rồi mời em đi ăn cơm, kết quả anh trai em nhìn không thuận mắt liền mắng hắn vài câu, còn bắt hắn quỳ xuống xin lỗi em… Chị nói xem, anh trai của em có phải rất lợi hại không?”
“Đợi một chút, Mạc Thiếu Kỳ thật sự quỳ à?”
“Đúng vậy a, ai gạt người thì là con chó nhỏ!”
“Nếu không phải biết rõ em không nói xạo bao giờ thì đánh chết chị cũng không tin! Tuyết Ức, anh trai em mới nhận đâu? Có thời gian mang đến chị nhìn một chút, có thể làm cho tên hỗn đản Mạc Thiếu Kỳ kia quỳ xuống nhận lỗi, thật không đơn giản nha…!”
“Hi, chị không biết sao, anh trai mà ta mới nhận chính là ở trong căn phòng đó đó, hắn mới vừa thuê trọ! Chị Tiểu Thủ, chị thấy hắn ngàn vạn lần không nên bị hắn mê hoặc a…!”
“Thôi đi bà ơi, chị đối với trai đẹp có sức miễn dịch rất lớn đó! Trong mắt của chị, hết thảy trai đẹp đều là công tử bột hết!”
“Anh trai của ta mới không phải là công tử bột nha!”
“Ôi, tiểu nha đầu hôm nay rất hưng phấn a! Cũng khó trách em, em đã đến tuổi hoài xuân rồi…”
“Cái gì đó, không có! Chị Tiểu Thủ, chị nói nhỏ thôi, đừng để anh trai em nghe được…”
“Không có thì tại sao phải xấu hổ? Vì sao lại sợ hắn nghe được hả? Ha ha, đi thôi, cùng đi với chị xem anh trai mới của em! Chị muốn xem hắn anh minh thần võ đến cỡ nào mà có thể đem em gái Tuyết ức của chị làm cho thần hồn đảo điên!”
“Đừng á chị Tiểu Thủ… Ai, chị đừng có kéo em…”
Thính lực của Tiết Thiên Y rất mạnh, hai cô gái nói chuyện trong viện tuy lúc lớn lúc nhỏ nhưng đều rõ ràng rành mạch truyền vào tai hắn. Trong lúc nghe hai cô gái nói chuyện với nhau, trong lòng hắn chỉ cảm thấy buồn cười.
Một loạt tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, hiển nhiên Lâm Tuyết Ức đang cùng thiếu nữ kia hướng về gian phòng mình đi tới. Tiết Thiên Y từ trên giường đứng dậy đi ra trước cửa, ngay trước khi hai cô gái kịp gõ cửa thì hắn đã mở cửa ra.