30 Chương 30: Sư phụ.
“Sư phụ, ngươi đang nói gì đấy?” Tiết Thiên Y đối với lời nói của sư phụ nghi hoặc khó hiểu, nhíu mày hỏi.
Ông lão không trả lời hắn, chỉ khuyên bảo: “Thiên Y, ngươi nhất định phải nhớ kỹ, sau này gặp lại người làm cho vòng châu năm màu trên tay ngươi rung lên thì ngươi phải cố gắng không được phát sinh xung đột chính diện với đối phương!”
“Vì sao?” Tiết Thiên Y nghe ra giọng nói của ông lão chưa khi nào trầm trọng như lúc này, thậm chí hắn có thể tưởng tượng được thần sắc ông cũng đang nghiêm túc dị thường, trong lòng càng thêm tò mò.
“Bởi vì những người đó chính là kẻ địch một mất một còn với Thiên Cơ Môn chúng ta! Ngươi bên ngoài một thân một mình, thế lực đơn bạc, một khi phát sinh xung đột với đối phương ta sợ ngươi sẽ chịu thiệt thòi a…!”
“Thế nếu đối phương chủ động khiêu khích ta thì sao? Có phải muốn ta tiếp tục nhẫn nhịn không?” Tiết Thiên Y cũng có chỗ kiêu ngạo của mình, nghe thế liền không phục.
“Nói nhảm! Môn nhân của Thiên Cơ Môn chúng ta từ bao giờ trở thành rùa đen rút đầu? Bọn hắn nếu dám chọc giận ngươi, ngươi liền thu thập con mẹ nó cho ta! Bất quá… cẩn thận một chút vẫn tốt hơn!” Giọng nói của ông lão đang đột nhiên đề cao lên đến mấy đề-xi-ben, xong cũng đột nhiên mềm xuống.
Ông lão lại nói tiếp: “Thiên Y, bản thân ngươi thực lực không kém, hơn nữa vòng châu năm màu kia còn có tác dụng chấn nhiếp. Sau này nếu gặp lại những người đó, dưới tình huống đối phương ít người có lẽ cũng không dám quấy rối ngươi…”
“Vậy nếu đối phương đông người thì sao?”
“Vậy thì rất khó nói… Nhưng căn cứ theo ta biết, những người đó bình thường rất cao ngạo, thích độc lai độc vãng, khả năng xuất hiện cả đàn phi thường nhỏ!”
“Sư phụ, ta hiện tại muốn biết chính là những người đó sao lại là địch nhân một mất một còn với Thiên Cơ Môn chúng ta? Bọn chúng với Thiên Cơ Môn chúng ta từng có ân oán gì à?”
“Cái này không quan hệ đến ân oán gì cả!” Giọng nói của ông lão lại lần nữa cao lên: “Bọn chúng là tà ác hóa thân, chúng ta lại là sứ giả của chính nghĩa. Chính nghĩa cùng tà ác, cho đến bay giờ đều chưa từng đội trời chung!”
“Sư phụ, ngươi đang nói đùa sao? Ha ha, quả nhiên là mắc cười nha! Nghe khẩu khí của ngươi thật giống như Thiên Cơ Môn của chúng ta cứu vớt nhân loại, bảo vệ hòa bình thế giới!”
“Đây không phải là nói giỡn, là thật!” Thanh âm của ông lão lại trầm thấp:
“Thiên Y, những chuyện như này về sau ta sẽ tỉ mỉ nói lại cho ngươi, hiện tại ngươi chỉ cần nhớ kỹ mấy câu của ta: khiêm tốn, ít xuất đầu lộ diện, đề cao cảnh giác. Gặp chuyện bất loạn, phong khinh vân đạm. Cố gắng chăm chỉ, tu luyện khắc khổ.”
“Được rồi, không cần ngươi dặn dò ta vẫn luôn tu luyện chăm chỉ. Ta tuy không sợ chết, thế nhưng cũng không muốn chết sớm như thế! Đúng rồi sư phụ, người gần đây có quan tâm đến chuyện của ta không? Ngươi có tìm được biện pháp kéo dài tính mạng của ta không?”
“Sư phụ vẫn đang cố gắng đây! Ngươi cũng không nên nhẹ nhàng mà buông tay đó!” Ông lão tựa như không muốn tranh luận về vấn đề thương cảm này, ra vẻ nhẹ nhõm nói: “Thiên Y, ngươi yên tâm đi, có vòng châu năm màu đó bảo hộ, hơn nữa hai thầy trò ta cùng cố gắng, ngươi nhất định có thể nhanh chóng đả thông những kinh mạch âm tính trong người, tu luyện thành công phần ‘Huyền Âm Thiên’ trong ‘Cửu Trọng Thiên’ tâm quyết. Vấn đề của ngươi vẫn à Âm Dương chân khí không có chỗ chứa, chỉ cần âm mạch được đả thông, hết thảy vấn đề đều có thể dễ dàng giải quyết!”
“Nói thì dễ thế, nhưng lúc làm lại khó khăn vạn lần a…! Sư phụ, ta không rõ lắm, vì sao phương pháp tu luyện của ta không sai nhưng luôn không thể đả thông kinh mạch âm tính kia? Có đôi khi ta có một loại cảm giác lạ, tựa hồ trong cơ thể ta có một loại lực tượng đang ngăn trở việc tu luyện của ta…”
“Thiên Y, không nên suy nghĩ nhiều, có thể là do thời cơ chưa tới thôi! Ngươi cũng biết là con đường tu luyện không chỉ dựa vào tư chất cùng thiên phú, còn phải xem cơ duyên nữa. Cơ duyên vừa đến…”
“Được rồi sư phụ, ngươi không cần an ủi ta, chuyện này đã xảy ra nhiều năm như vậy ta cũng đã sớm thông suốt. Đối với cái chết ta chỉ có tiếc nuối chứ không có chút gì sợ hãi, ta chỉ không nỡ bỏ lại gia gia trong nhà…”
“Thiên Y, cho dù ngươi đối với sư phụ không có lòng tin thì cũng phải có lòng tin với chính mình! Ngươi thiên phú dị bẩm, cốt cách thanh kỳ, có được thể chất tu luyện độc nhất vô nhị trên đời…”
“Được rồi được rồi, lại một câu này! Sư phụ, nhớ năm đó, ta đây chỉ là một đứa trẻ chất phác thuần lương, chính là bị những lời ngon tiếng ngọt này của ngươi lừa gạt lên thuyền tặc, tiến vào Thiên Cơ Môn đấy!”
“Xú tiểu tử, cái gì mà thuyền tặc? Ngươi nên biết rằng, trên thế giới này đầu người mấy chục ức nhưng sư huynh sư tỷ của ngươi cũng mới có chin người. Nói cách khác, bình quân nghìn vạn người mới có một người có cơ hội tiến vào Thiên Cơ Môn đấy, đây chính là phúc phận lớn cỡ nào! Ta thế với trời, ta thật sự không có lừa ngươi, nếu như có nửa câu nói dối…”
“Thiên lôi đánh xuống có phải không?”
“…”
Sắc mặt Tiết Thiên Y bỗng nhiên ảm đạm xuống, thở dài nói khẽ: “Sư phụ, kỳ thật ta cũng không muốn sống quá lâu, chỉ cần có thể so với gia gia sống lâu hơn một ngày là được. Gia gia đã già lắm rồi, nếu như ta lại chết trước mặt người, người nhất định sẽ khó mà vượt qua được, sau này còn ai hiếu kính với lão nhân gia đây? Ai sẽ chăm sóc người trước lúc lâm chung đây?”
Tiết Thiên Y nói xong, giọng đã nghèn nghẹn.
Trong điện thoại, ông lão lại nhẹ giọng trách cứ: “Xú tiểu tử, nói những thứ không may này làm gì? Đừng quên, ngươi còn phải gánh vác nền hòa bình thế giới, diệt trừ tà ác trên thế gian, sau có thể tùy tiện chết như vậy được? Ông trời nếu đã đem quái thai như ngươi ban thưởng xuống nhân gian thì liền không dễ dàng đoạn tuyệt đem ngươi đòi lại đâu!”
“Được rồi sư phụ, vừa rồi những lời đó đều là nói giỡn với ngươi thôi! Vì để cho gia gia vui vẻ, vì bảo vệ nền hòa bình thế giới, vì diệt trừ tà ác trên thế gian, ta nhất định sẽ cố gắng gấp bội, chăm chỉ tu luyện gấp bội, kiên cường sống sót!”
“Nhớ đấy, về sau loại vui đùa như này không cho phép tùy tiện nữa! Sư phụ đã hơn trăm tuổi rồi, không chịu được đả kích của tiểu tử ngươi đâu!”
“Điều này cũng không thể trách ta a…, mỗi lần nói chuyện cùng với sư phụ, ta thế nào cũng nghĩ tới những chuyện thương tâm phiền muộn… Thôi được rồi không nói nữa, sư phụ, ta muốn đi ngủ rồi!”
“Chào tạm biệt hẹn gặp lại sau xú tiểu tử! Sư phụ không ở bên ngươi, ngươi hết thảy phải cẩn thận! Nhớ lấy những lời sư phụ đã nói!”
“Biết rồi, nói nhiều quá!”
“Xú tiểu tử, nói chuyện không biết lớn nhỏ! Hừ, về sau ta sẽ tìm ngươi tính sổ!”
“Sư phụ, nhớ mỗi ngày nghỉ ngơi sớm một chút, bảo trọng tốt thân thể! À còn câu cuối: sư phụ, kỳ thật ta rất nhớ người…”
Giọng Tiết Thiên Y đột nhiên nhẹ nhàng chậm rãi đi rất nhiều, cũng thu lại ngữ khí cười cợt.
“Đồ đệ ngoan, câu cuối cùng đó có thể nói lại mấy lần nữa hay không? Sư phụ sắp bị ngươi cảm động đến khóc đó…”
“Ha ha…”
Tiết Thiên Y mỉm cười cúp điện thoại, chẳng biết lúc nào trong hốc mắt không ngờ lại có chút ướt át.
Hắn dùng mu bàn tay lau lau khóe mắt một chút rồi suy nghĩ lại những gì nãy giờ hai thầy trò nói chuyện, đồng thời trong đầu nhanh chóng nhớ lại thân ảnh của nữ nhân xấu xí gặp trong sảnh tiếp tân.
Nghe khẩu khí của sư phụ, tựa hồ cao thủ giống như nữ nhân đó trên đời còn rất nhiều, bọn chúng đến tột cùng là người thế nào? Cùng với Thiên Cơ Môn mình có ân oán gì? Sư phụ tại sao phải nói mình tận lực tránh bọn chúng?
Tiết Thiên Y rất muốn tìm hiểu rõ đáp án, nhưng sư phụ hiện tại không chịu nói thì hắn biết mình có tìm hiểu thế nào cũng là phí công, hết thảy vẫn là thuận theo tự nhiên thì tốt hơn.
Hắn điều chỉnh tâm tình một chút, vốn định gọi điện báo tin về nhà báo tin bình anh, thế nhưng lúc này lại không đành lòng quấy rầy gia gia nghỉ ngơi, nghĩ một hồi vẫn là quyết định sáng mai gọi sau.
Hắn ngồi trên giường khoanh chân lại, hai mắt hơi nhắm, nhanh chóng bài trừ hết tạp niệm trong lòng, tiến vào cảnh giới vong ngã siêu nhiên. Trong đan điền, một đoàn dương cương chân khí hùng hồn được tâm quyết Cửu Trọng Thiên dẫn xuống hóa thành vạn dòng chảy nhỏ, dũng mãnh tiến vào tất cả tinh mạch lớn nhỏ đếm không xuể.
Từ giờ khắc này, Tiết Thiên Y lại bắt đầu thông lệ tu luyện mỗi đêm.