Trở về truyện

Đô Thị Tuyệt Sắc Bảng - Chương 22: Phật Công Tử

Đô Thị Tuyệt Sắc Bảng

22 Chương 22: Phật công tử

“Tiết ca, hình như chúng ta bị bao vây…!” Chu Kiên Cường nhìn xung quanh, cắn răng mắng: “Ông nội nó, bọn Hảo Hán Minh này thiệt đúng là đông đảo mà, vừa nhìn cũng biết bọn chúng là một thế lực đen coi trời bằng vung. Một tổ chức hung hăng càn quấy như vậy sao không có ai đứng ra diệt trừ nhỉ?”

Tiết Thiên Y gượng cười một tiếng, nội tâm thầm thở dài.

Có Chu Kiên Cường đi theo bên cạnh, đối với Tiết Thiên Y mà nói, đây hoàn toàn là một sự vướng víu. Thế nhưng trong tình huống này, với tính tình của hắn thì chắc chắn sẽ không có khả năng bỏ mặc Chu Kiên Cường ở lại nơi đây. Chỉ có điều, hắn cũng không có đất để thi triển Khinh Thân Thuật, muốn rời khỏi thì đành dựa vào quyền cước của bản thân mà xông ra bên ngoài thôi.

Chu Kiên Cường hỏi: “Tiết ca, chúng ta đi hướng nào đây?”

“Hướng đông!” Tiết Thiên Y trong nháy mắt liền đưa ra quyết định. Từ nơi này mà đi về hướng đông thì sẽ càng tới gần khu vực trung tâm thành phố. Đó là nơi sầm uất, dòng người và xe cộ cũng nhiều hơn, chắc hẳn đám người kia cũng không dám khoa trương như thế này.

Hai người quay đầu, chạy nhanh về hướng phía đông, đồng thời sẵn sàng giao phong với đám người đang đứng án ngữ tại hướng đó. Trải qua một hồi hỗn chiến vừa rồi, hiện thời bám theo sau lưng Tiết Thiên Y, Chu Kiên Cường không có chút lo lắng nào. Đối với hắn mà nói, Tiết Thiên Y đã trở thành một loại tồn tại gần như vô dịch.

Ngay lúc khoảng cách hai bên ngày càng gần, đã có thể thấy rõ mặt nhau, thì từ con đường phía tây chợt có một đoàn năm chiếc xe Limousine màu đen chạy tới. Khi nhìn thấy biển số của đoàn xe này, đám người Hảo Hán Minh vốn đang hò hét om sòm liền lập tức ngậm miệng, có một số tên thậm chí còn đứng khựng lại, trong mắt lộ một sự kính sợ.

Năm chiếc xe cũng không phải xếp thành một hàng thẳng nối đuôi nhau, mà là bốn chiếc xe chia ở bốn phương vị, bảo vệ chiếc Limousine Mercedes lắp kính chống đạn đi ở giữa. Hiển nhiên, người ngồi trong chiếc Mercedes kia chính là một nhân vật lớn.

Đoàn xe vốn đang chạy rất nhanh, nhưng khi người đàn ông trung niên ngồi bên trong chiếc Mercedes nhìn qua cửa xe, thấy được Tiết Thiên Y ở ngoài, thì y lập tức bảo tài xế chạy chậm lại, rồi dừng xe ở con đường phía trước, cách hai người Tiết Thiên Y 10m.

“Na tổng, ngài có việc gì à?”

Một vệ sĩ tâm phúc ngồi ở hàng ghế phía trước quay đầu lại, nhẹ giọng hỏi.

“Ta biết thiếu niên kia!” Người đàn ông trung niên nghiêng người, dùng ánh mắt thưởng thức chậm rãi đánh giá Tiết Thiên Y: “Lúc nãy, ta đã thấy hắn tại công quán Diệp Thị.”

“Thoạt nhìn tựa hồ là một thiếu niên bình thường thôi mà…!”

Tên vệ sĩ tâm phúc kia nhạy bén bắt được vẻ tán thưởng trong ánh mắt của người đàn ông trung niên, không khỏi nhìn về phía Tiết Thiên Y mấy lần.

Người đàn ông bật cười: “Có thể xuất hiện tại sinh nhật của Diệp Mạn Vũ thì há lại là người tầm thường sao? Cuồng Phong, đôi khi không thể chỉ đánh giá qua vẻ bề ngoài…!”

Gã vệ sĩ được gọi là Cuồng Phong nghe vậy, khóe miệng hơi nhếch lên, giống như có chút không cho là đúng.

“Lúc nhìn thấy hắn lần đầu, ta cũng nghĩ hắn chỉ là một thiếu niên bình thường, thế nhưng không lâu sau ta liền phát hiện mình đã sai rồi!” Người đàn ông trung niên cười cười: “Tại sinh nhật Diệp Mạn Vũ, thiếu niên kia hiển lộ một thân công phu, mặc dù chỉ là trong thoáng chốc, nhưng ta tin chắc rằng, đã có vô số người lâm vào kinh sợ! Nếu như lúc ấy ngươi có mặt ở đó thì chắc chắn cũng sẽ có cảm giác như vậy.”

“Một thiếu niên mười mấy tuổi cũng biết công phu? Na tổng, hắn và Diệp gia có quan hệ ra sao?”

Cuồng Phong biết rõ người đang ông trung niên tuyệt không hề nói dối, chẳng qua là trong nội tâm vẫn tràn ngập sự khinh thường với thiếu niên kia như cũ.

“Hình như là cháu trai một vị chiến hữu cũ của Diệp lão gia tử.” Người đàn ông trung niên tủm tỉm cười, nhìn vệ sĩ tâm phúc đã đi theo mình gần 10 năm, hỏi: “Cuồng Phong này, nếu đem ngươi so sánh cùng huynh đệ Diệp Long, Diệp Hổ bên cạnh Diệp lão gia tử, thì ai mạnh hơn?”

Cuồng Phong khẽ giật mình, tuy không biết người đàn ông trung niên hỏi điều này là có ý gì, nhưng hắn vẫn thành thật trả lời: “Nếu đơn đả độc đấu thì ta chắc chắn, trong một trăm chiêu mình sẽ có thể đánh ngã bất kì ai trong hai người đó. Nhưng nếu hai người họ liên thủ thì trong vòng năm mươi chiêu, ta khẳng định bản thân sẽ bị ăn hành!”

Người đàn ông gật đầu, cười nhẹ: “Lúc thiếu niên kia rời khỏi yến hội, Diệp lão gia tử để cho huynh đệ Diệp Long, Diệp Hổ ngăn hắn lại, toàn bộ khách khứa cũng đều cho rằng thiếu niên kia nhất định không rời khỏi được rồi. Thế nhưng kết quả lại ngoài dự liệu của tất cả mọi người. Chỉ vừa đối mặt, hai huynh đệ họ Diệp liền bị chế ngự trong cùng một lúc bởi thiếu niên kia. Chí ít cũng phải đến hơn 10s, thân hình của cả hai đứng cứng ngắc tại chỗ, không thể nhúc nhích, còn thiếu niên kia thì thong dong bỏ đi trước ánh mắt bao nhiêu người…”

Đồng tử của Cuồng Phong chợt co rút lại, lần nữa nhìn về phía Tiết Thiên Y, trong ánh mắt tràn ngập sự khó tin.

“Đúng vậy đấy, rất mạnh!” Nụ cười trên miệng người đàn ông trung niên đột ngột nhạt bớt vài phần. Hắn nhìn về đám người dày đặc đang bao vây bốn phía đoạn đường trước mặt, tay chỉ chỉ: “Nhìn qua thì tựa hồ hai thiếu niên đã trêu trọc người của Hảo Hán Minh! Đó, ngươi xem nét mặt của bọn hắn kìa, dường như chẳng mấy bận tâm! Đúng là thú vị thật!”

Cuồng Phong nói: “Người có tài cao đương nhiên gan cũng lớn. Nếu thân thủ của thiếu niên kia lợi hại như lời của Na tổng, thì một đám ô hợp Hảo Hán Minh cũng không làm gì được hắn! Na tổng, ngài muốn giúp bọn hắn?”

“Ngươi vốn biết tính cách của ta mà, một cao thủ như vậy sao ta lại có thể buông tha cơ hội kết bạn chứ? Nếu có thể, ta còn rất muốn thu hắn làm thuộc hạ nữa đấy! Đi, cùng ta xuống xe!”

Lúc này, cước bộ của Tiết Thiên Y và Chu Kiên Cường cũng đã chậm lại, bởi vì bọn hắn phát hiện đám người Hảo Hán Minh đột nhiên bình tĩnh hơn rất nhiều, cũng không vội đuổi giết hai người bọn hắn như vừa rồi. Bọn hắn mơ hồ đoán được việc này nhất định có liên quan tới đoàn xe sang trọng kia. Cả hai liếc mắt nhìn nhau, sau đó kinh ngạc nhìn về những chiếc xe đỗ ở phía trước.

Cùng lúc đó, người đàn ông trung niên kia cũng bước ra khỏi chiếc Mercedes, dưới sự bảo vệ của bốn gã vệ sĩ áo đen, tiến về phía hai người Tiết Thiên Y.

Người đàn ông trung niên mặc một bộ âu phục màu xám rất đẹp, nhìn thoáng qua khoảng 45 - 46 tuổi, thân hình tầm thước, béo trắng, trên khuôn mặt nung núc thịt toát ra vẻ sáng ngời, vừa nhìn cũng biết đây là một người sống an nhàn sung sướng trong giàu sang. Sau khi bước xuống xe, hắn thủy chung vẫn treo một bộ dáng tươi cười khiến cho người khác cảm giác như đang tắm gió xuân của mình. Mặt mũi hắn trông rất hiền lành, có thể dễ dàng tạo được thiện cảm với bất kì người nào!

Tuy không biết thân phận của đám người mới tới này, nhưng do cũng không cảm nhận được bất cứ sự thù địch nào từ trên người bọn họ, cho nên Tiết Thiên Y cũng dừng hẳn cước bộ, lẳng lặng chờ đối phương đi tới.

Lực chú ý của Chu Kiên Cương lúc này hầu như đều tập trung vào người đàn ông trung niên, còn ánh mắt Tiết Thiên Y lại đặt phần lớn về phía bốn gã vệ sĩ bên cạnh y.

Phàm là người tu luyện qua công phu, quanh thân đều có một loại khí tràng tồn tại, mà nếu là người tu luyện công phu nội gia thì khí tràng này sẽ càng mạnh hơn nữa. Dựa theo cường độ mạnh yếu của khí tràng quanh thân bốn gã vệ sĩ, Tiết Thiên Y suy đoán được, bọn họ nhất định đều là cao thủ nội gia. Nhất là gã vệ sĩ tóc ngắn đi đằng trước bên trái người đàn ông trung niên, ánh mắt Tiết Thiên Y tập trung vào gã nhiều nhất.

Gã vệ sĩ tóc ngắn khoảng 40 tuổi, mắt hổ miệng rộng, nhãn quang tinh sáng, hai bên thái dương hơi lồi lên. Lúc gã bước đi, hai chân thoăn thoắt như mèo, hầu như không phát ra chút tiếng động nào, điều này đủ chứng minh nội công của gã tương đối thâm hậu. Có thể nói, gã chính là một trong những người có thực lực mạnh nhất mà Tiết Thiên Y gặp được sau khi rời khỏi tiểu sơn thôn.

Chỉ có điều, mấy người được gọi là “cao thủ” này chẳng qua là nói với người khác thôi. Còn riêng đối với Tiết Thiên Y, thực lực của bọn họ tối đa cũng chỉ sàn sàn hai huynh đệ Diệp Long, Diệp Hổ mà hắn gặp ở công quán Diệp Thị. Bất quá, so với đám ô hợp Hảo Hán Minh đằng kia thì quả thật bọn họ mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

Nếu để cho bốn gã vệ sĩ này đối phó đám người Hảo Hán Minh kia, Tiết Thiên Y đoán chừng, bọn họ một người chọi 8 – 10 tên cũng là chuyện hoàn toàn dễ dàng.

Chu Kiên Cường đứng bên cạnh Tiết Thiên Y, thấp giọng hỏi: “Tiết ca, bộ dạng của mấy người này thoạt nhìn đều rất trâu bò a! Ngươi nghĩ bọn họ có phải cùng một phe với Hảo Hán Minh không?”

Tiết Thiên Y chậm rãi lắc đầu: “Cũng không hẳn! Chưa biết chừng bọn họ chính là gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ đấy!”

Chu Kiên Cường tinh thần chấn động: “Thật sao?”

“Mười phần là thế!”

Dưới sự bảo vệ của bốn gã vệ sĩ, người đàn ông trung niên đi đến trước mặt Tiết Thiên Y và Chu Kiên Cường. Hắn cười tủm tỉm đánh giá Tiết Thiên Y vài lần, nụ cười trên mặt càng lúc càng tươi.

“Ta tên Na Cổ Đạo, được các bằng hữu xung quanh nể mặt, đặt cho ngoại hiệu là ‘Phật công tử’. Ngươi gọi thẳng tên ta cũng được, hay gọi bằng ngoại hiệu cũng xong!” Người đàn ông trung niên cười ha hả, vươn tay về phía Tiết Thiên Y, rồi nói tiếp: “Hơn 3 tiếng trước, ta trông thấy ngươi tại công quán Diệp Thị, vốn định nói chuyện phiếm với ngươi vài câu, đáng tiếc ngươi đi quá nhanh, muốn đuổi theo cũng không kịp! Ha, không thể tưởng tượng được lại có thể gặp ngươi ở nơi đây! Cái gọi là duyên phận đại khái là như này chăng?”

Na Cổ Đạo? Tên họ thật kì quái.

Phật công tử? Cái ngoại hiệu này cũng rất có ý tứ.

Na Cổ Đạo mặt tròn tai to, dáng vẻ lúc bật cười cũng có vài phần giống với Di Lặc Phật Tổ trong truyền thuyết. Chắc hẳn ngoại hiệu “Phật công tử” của hắn cũng chính từ đây mà ra?

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.