Trở về truyện

Đô Thị Tuyệt Sắc Bảng - Chương 12: Hạnh Phúc Là Gì?

Đô Thị Tuyệt Sắc Bảng

12 Chương 12: Hạnh phúc là gì?

Bình thường Hạ Thanh Ca chỉ ru rú trong nhà, ngoại trừ những lúc lộ diện tại các buổi concert, gặp gỡ fan hâm mộ, kí tặng ảnh, thì khó có thể nhìn thấy nàng ở các địa phương khác. Điều này khiến cho người ta có cảm giác bí ẩn, thần long thấy đầu không thấy đuôi.

Mà ở bên trong cuốn “Đô thị Tuyệt Sắc Bảng” do giới sắc lang Hoa Hạ thịnh truyền còn có câu: “Nam Thanh Ca – Bắc Mạn Vũ”. “Bắc Mạn Vũ” chính là cô nàng Diệp Mạn Vũ của Yến Kinh Diệp gia đang tung hoành trong giới kinh doanh kia, và “Nam Thanh Ca” thì chắc chắn là Hạ Thanh Ca - Thiên Hậu âm nhạc cư ngụ tại Kim Lăng rồi!

Hai nữ nhân này một nam một bắc hô ứng lẫn nhau. Một người là thế hệ mới của các nhà lãnh đạo giới kinh doanh, một người là thế hệ Thiên Hậu âm nhạc tương lai. Hai nàng không những đều đạt được thành tựu huy hoàng chói mắt tại lĩnh vực riêng, mà hơn thế nữa còn đồng dạng có được nền tảng vững mạnh, dung mạo tuyệt thế, phong thái khuynh thành. Do đó hai nàng đã trở thành mục tiêu truy cầu của vô số nam nhân thành đạt và là đối tượng ý dâm của đám trạch nam.

Bởi vì lĩnh vực nghề nghiệp bất đồng, bản thân Hạ Thanh Ca còn là Thiên Hậu âm nhạc, có cơ hội xuất hiện trước công chúng nhiều hơn Diệp Mạn Vũ. Cho nên bàn về nhân khí và sự nổi tiếng, Hạ Thanh Ca chắc chắn vượt lên dẫn đầu, fan hâm mộ của nàng không những trải dài tại Hoa Hạ, mà thậm chí còn ở khắp nơi trên toàn cầu.

Nếu như cô nàng trẻ tuổi ở trước mắt này quả thật là Hạ Thanh Ca, thì có thể nào không khiến nhân tình tự dâng cao, kích động sự hưng phấn cho được?

“Không phải… tôi không phải… Các ngươi… nhận nhầm người rồi…!” Cô nàng trẻ tuổi liên tục lắc đầu xua tay, cố hết sức phủ nhận, nhưng thanh âm yếu ớt đã lập tức bị lấn át bởi những tiếng hô cuồng nhiệt từ bốn phía.

Trong số đám người đang vây quanh có không ít fan hâm mộ chân chính của Hạ Thanh Ca, hơn thế còn rất đông và hung hãn nữa là đằng khác. Rất nhanh, lại có người phát hiện ra một số đặc điểm chỉ có ở Hạ Thanh Ca từ trên người cô nàng trẻ tuổi, và điều này lại càng khiến cho mọi người thêm tin chắc rằng, cô nàng trẻ tuổi ở trước mắt này chính là thần tượng của mình.

Đám fan hâm mộ không hề đoán sai! Cô nàng trẻ tuổi đang lọt ở trong vòng vây của mọi người này chính là đương kim thần tượng của toàn dân Hoa Hạ - Hạ Thanh Ca.

Hạ Thanh Ca lần này đi tham gia tụ hội với mấy cô bạn thân, cân nhắc đến tính chất cá nhân, nếu như mang theo một đám vệ sĩ đi cùng thì sẽ khó tránh khỏi bị mọi người rêu rao là bản thân khoe khoang, muốn gây ấn tượng. Bởi vậy nàng mới quyết định một mình lái xe đến dự. Chỉ có điều, nàng làm sao ngờ được trên đường sẽ gặp phải sự tình không may như vậy chứ.

“Hạ Thanh Ca, quả thật là ngươi a! Trời ạ, rõ ràng lại có thể gặp được ngươi ở nơi đây! Xúc động quá mẹ ơi!”

“Hạ Thanh Ca, mỗi lần ngươi ra album mới là ta đều mua! Trong phòng của ta đã dán đầy các poster về ngươi rồi!”

“Hạ Thanh Ca, cả nhà chúng ta đều là fan hâm mộ của ngươi! Ta có thể chụp chung với ngươi một tấm ảnh không?”

“Hạ Thanh Ca, xin hãy kí tên giúp ta…!”

“I love you Hạ Thanh Ca!”

“Xin kí tên!”

“Xin chụp ảnh chung!”

“…”

Đám fan hâm mộ nhiệt tình như lửa, không ngừng xúm lại gần Hạ Thanh Ca. Có người trong mắt long lanh ánh sao, có người khuôn mặt đỏ bừng đầy vẻ kích động, có người hạnh phúc rơi lệ, có người không kìm được la hét lên ầm ĩ …

Hạ Thanh Ca không tài nào dự đoán được kế tiếp sẽ có chuyện gì phát sinh. Nàng rất muốn lập tức chạy khỏi nơi này, thế nhưng chân bị trật khớp vô cùng đau đớn, căn bản không thể đứng lên.

Nàng muốn gọi điện thoại cầu viện, thế nhưng chiếc túi xách chứa điện thoại di động đã bị kẻ cướp giật mất. Mắt lần lượt nhìn từng khuôn mặt cuồng nhiệt đầy xa lạ đang tụ lại càng lúc càng nhiều, nàng đã mất đi sự cơ trí và bình tĩnh vốn có, nội tâm tràn ngập căng thẳng cùng sợ hãi, hai hốc mắt lã chã nước.

“Haiz, đồ đạc của cô đây này!”

Một thanh âm thiếu niên trong veo vang lên bên tai Hạ Thanh Ca, áp bớt tiếng la hét ồn ào từ bốn phía. Ngay sau đó, một bàn tay thon thả như ngọc chìa ra trước mặt Hạ Thanh Ca.

Trong lòng bàn tay ấy là một chuỗi dây chuyền khảm ngọc và một chiếc túi xách hàng hiệu màu đen.

Hạnh phúc là gì?

Có người nói, hạnh phúc chính là trong khi ngủ đột nhiên tỉnh dậy có nhiều tiền đến nỗi đếm mỏi tay.

Có người nói, hạnh phúc chính là nắm tay người mà mình yêu nhất du ngoạn nhân gian.

Có người nói, hạnh phúc chính là cha mẹ khỏe mạnh, con gái hạnh phúc, vợ chồng vui vẻ, cả nhà bình an…

Còn đối với Hạ Thanh Ca vào giờ phút này mà nói, hạnh phúc chính là một khắc kia mất đi đồ vật yêu quí, rồi sau một khắc vật đó liền xuất hiện lại ngay trước mắt.

Nàng cẩn thận nhìn kỹ chiếc túi xách và sợi dây chuyền trong lòng bàn tay kia, sau khi xác định đó chính là đồ vật mình bị cướp, thì trong đầu nàng liền tràn ngập một cỗ cảm xúc vui sướng cùng kích động không nói lên lời, ngay cả cơn đau dưới chân tựa hồ cũng đã giảm bớt.

“Cầm lấy đồ của cô đi. Cẩn thận một chút, đừng lại để người khác cướp mất!” Thanh âm thiếu niên tiếp tục vang lên: “Lần này có tôi giúp cô đoạt về, lần sau chưa chắc cô có may mắn như vậy đâu!”

Hạ Thanh Ca xuôi theo bàn tay kia, ngước nhìn lên, và lập tức thấy một khuôn mặt thiếu niên thanh tú xuất hiện trước mắt. Trên khuôn mặt đó là một nụ cười sáng lạn giống như tia nắng mùa đông chiếu lên thân thể, khiến Hạ Thanh Ca cảm thấy ấm áp tận sâu trong lòng.

“Cám ơn… cám ơn ngươi!” Hạ Thanh Ca nhận lại túi xách và sợi dây chuyền, gắt gao nắm chặt chúng trong lòng bàn tay.

Thiếu niên kia không phải ai khác ngoài Tiết Thiên Y vừa mới chen vào trong đám người. Hắn vốn định sau khi trả lại đồ cho Hạ Thanh Ca thì sẽ lập tức rời khỏi đây, đi làm việc của mình, nhưng thấy Hạ Thanh Ca ngồi bệt trên mặt đất, bộ dáng yếu đuối không được ai giúp đỡ, cộng thêm đám người đang hò hét ầm ĩ ở xung quanh, thế nên hắn đã tạm thời thay đổi ý định.

“Chân của cô… rất đau à?” Tiết Thiên Y ngồi xổm xuống, ánh mắt chăm chú nhìn mu bàn chân bị trật khớp của Hạ Thanh Ca. Thấy nơi bị thương đã có chút sưng tấy, hắn khẽ nhíu mày, cảm thấy bản thân hình như đã hỏi dư thừa rồi.

“Ừ, đau lắm…” Ánh mắt Hạ Thanh Ca đang đánh giá Tiết Thiên Y qua lớp kính râm, nghe hắn hỏi thăm, nàng liền gật gật đầu theo bản năng.

Đột nhiên Tiết Thiên Y duỗi tay trái ra, bắt lấy cái chân bị trật khớp của Hạ Thanh Ca. Theo đó, hắn chỉ cảm thấy bắp chân mềm mại nắm nơi tay vô cùng thon thả, đường cong ưu mỹ, da thịt trắng trẻo nhẵn nhụi, mơ hồ phát ra một vầng sáng trắng dưới ánh đèn chiếu rọi, phảng phất như một loại ngọc sứ.

“Ối! Ngươi… ngươi làm gì vậy?” Hạ Thanh Ca ngược lại càng hoảng sợ, bàn chân truyền đến một hồi đau nhức do bị Tiết Thiên Y đột ngột bắt lấy, khó chịu đến nỗi thiếu chút nữa chảy nước mắt. Đồng thời, khi nhớ tới chiếc váy mình mặc chỉ dài tới đầu gối, nếu ngồi với tư thế này thì rất có khả năng sẽ lộ ra những vùng nhạy cảm, cho nên nàng liền ra sức giãy dụa, không màng đến cơn đau.

“Ngồi im, tôi đang trị thương cho cô!” Tiết Thiên Y quát to một tiếng, ngữ khí lộ ra sự uy nghiêm không cho phép kháng cự, khiến Hạ Thanh Ca phải rùng mình, nội tâm quả nhiên bình tĩnh lại.

Thấy Hạ Thanh Ca đã không còn loạn động, Tiết Thiên Y liền nhanh chóng cởi bỏ chiếc guốc cao gót trên chân nàng. Bỏ qua việc thưởng thức chân ngọc của mỹ nhân, hắn khẽ lật tay, thi triển ra một loạt động tác thủ pháp khiến người ta hoa mắt, xoa bóp vài cái quanh vùng mu bàn chân bị đau, sau đó nhẹ nhàng xỏ lại guốc vào chân nàng.

“Thử một chút xem sao, hẳn là sẽ không còn đau như vừa rồi!” Tiết Thiên Y phủi phủi bụi đất dính trên tay, cười híp mắt nói.

“Ừ… đỡ hơn nhiều rồi… Không thấy đau nữa…!” Hạ Thanh Ca dè dặt cử động chân vài cái, cảm thấy cơn đau lúc trước quả nhiên đã giảm bớt rất nhiều, trong nội tâm vừa mừng vừa sợ, ánh mắt càng thêm cảm kích nhìn về phía Tiết Thiên Y.

“Sau khi về nhà hãy mua một bình rượu thuốc chuyên trị thương để bôi, đồng thời nghỉ ngơi khoảng 1 tuần là có thể khỏi. Nhớ kĩ, trong vòng 1 tuần tốt nhất đừng đi đi lại lại nhiều, nếu không sẽ rất lâu mới phục hồi được!”

Tiết Thiên Y thuận miệng dặn dò Hạ Thanh Ca vài câu, rồi ngay sau đó hắn liền làm ra một kiện sự tình khiến cho Hạ Thanh Ca và đám người đang vây quanh phải trợn mắt há mồm.

Chỉ thấy hắn hơi cúi người, tay trái luồn qua cánh tay ngọc của Hạ Thanh Ca, tay phải vòng xuống đỡ lấy cặp đùi thon thả trắng như tuyết của nàng, rồi nhẹ nhàng dùng sức bế nàng lên.

.........

“Cầm thú! Bỏ tay ngươi ra!”

“Mẹ kiếp! Mau buông Hạ Thanh Ca xuống!”

“Thằng khốn! Đừng có vô lễ với nữ thần của tao!”

“Buông Hạ Thanh Ca xuống, ngay và luôn! Nếu không ta đánh ngươi một trận bây giờ!”

“Con mẹ nhà ngươi! Tuy ta là người có văn hóa, nhưng thấy người quấy nhiễu tình nhân trong mộng của ta như vậy, ta đã không thể nhịn được nữa! Con thỏ tức giận cũng sẽ cắn người đấy, cẩn thận ta cắn ngươi!”

“…”

Sau phút yên lặng ngắn ngủi, toàn trường liền nhao nhao những thanh âm chửi rủa đầy phẫn nộ, từng ánh mắt tràn ngập đố kị xen lẫn hâm mộ từ bốn phương tám hướng chiếu chằm chằm vào Tiết Thiên Y. Nếu những ánh mắt này mà là những mũi tên nhọn, thì chỉ sợ Tiết Thiên Y đã bị vạn tiễn xuyên tâm ngay tại chỗ rồi.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.