Trở về truyện

Điều Giáo Thành Thần - Chương 1 Điều Giáo Thành Thần

Điều Giáo Thành Thần

1 Chương 1 Điều Giáo Thành Thần

Thiên Tinh Đại Lục là một mãnh lục địa bị không gian loạn lưu đánh vỡ mà hình thành, từ lúc khối nguyên tinh treo lơ lửng trên không biến mất, cũng là lúc những khối tinh cầu như xé ra thành từng mãnh, mỗi một hạt nhỏ li ti trong tinh hà vũ trụ đều là cả một đại thiên thế giới trong đó.

Ngay tại Thiên Tinh Đại Lục, chính diện lồi ra một vết lõm to lớn, mặt đất này như bị một vị thần tiên nào đó nhào nặn mà thành. Chúng bắt đầu to lớn dần lên, hình thành ra những khối đá chồng chất lên nhau và tạo ra một không gian, ngăn cách các tu sĩ đi qua lại giữa hai phiến đại lục. Một bên được gọi là Tinh Vực, bên còn lại gọi là Chú Vực

Tinh Vực.

Tòa dinh phủ được đặt sâu trong dãy núi cao chót vót, nơi có những áng mây cao tít gần đụng tới trời.

Nơi này không có yêu thú hung dữ, nhưng cũng sẽ có những loài vật dị biệt biết bay, khá nguy hiểm đối với những thường dân không phải là tu sĩ.

Trần Lâm vẫn một mình, dạo quanh dãy núi hình Bán Nguyệt này, xem đây như là nhà của hắn. Từ lúc xuyên qua nơi đây, tính ra cũng được hơn mấy tháng. Cảm giác cũng đã dần dần quen thuộc với thế giới này.

“Một người có thể đi cả đời cũng không thể hết được một phạm vi nhỏ của Thiên Tinh Đại Lục, quả là rất to bự” - Trần Lâm vừa ngồi vừa nói

Một giọng nói máy móc phát lên.

[Sau này ca ca đột phá lên Khai Mệnh Cảnh, ta sẽ lấy lại được một chút ký ức. Nhờ đó chắc có thể mở ra không gian Kính Vạn Hoa cho ngươi, đến lúc đó. Ngươi muốn đi đâu mà chã được]

“Thiệt?” - Trần Lâm nghi hoặc nói, từ lúc nhặt được viên ngọc này ở một bên hồ nước, sau khi trở về hắn đã vô tình thức tỉnh được tàn hồn của vị thần tiên này, chỉ là nghe giọng điệu của người này có vẻ khá giống một tiểu thiếu nữ chừng 15 tuổi. Giọng nói còn non choẹt

Thiên Khư Ngọc nói :”Ca ca hiện giờ đã là Tụ Lực Cảnh Trung Kỳ, có được Song Thuật Nhất Thể Quyết, hằng ngày yên tĩnh trong Mộng Cảnh Chi Tinh. Chừng mấy tháng sau có thể tìm ra Ấu Thể, khai ra Mệnh Cách”

Từ sau trong tiềm thức khi câu thông hợp nhất với Thiên Khư Ngọc, hắn nhận ra rằng bản thân có thể tiến vào Mộng Cảnh Không Gian để mà tu luyện, nhờ đó sức lực được đề thăng rất nhiều, chỉ là càng ngày Mộng Cảnh Không Gian lại tiêu tốn quá nhiều điểm Thất Tình Lục Dục, mà muốn có được điểm này. Cần phải có được sự phục tùng của nữ nhân.

Đó là vấn đề, hắn một mình ở nơi đây mấy tháng rồi. Kiếm một tên bạch kiểm còn chẳng có, đâu ra có một vị mỹ nhân nào quanh đây?

“Chắc đã đến lúc ta phải xuống núi rồi!”- Trần Lâm thầm nghĩ

Quyết định ấy càng thêm kiên quyết hơn khi hắn nhớ lại quá khứ của thân xác này, bản thân từng là một đại thiếu chủ oai phong lẫm liệt trong một gia tộc họ Trần đứng đầu Thiên Tinh Đại Lục, chỉ vì cơ thể yếu ớt, không thể khai mở căn nguyên mà bị chính cha mẹ ruột của mình ném xuống hạ giới, mặc cho sống chết. Cũng may ở tòa dinh phủ này vẫn có người, nhờ vậy hắn mới sống được cho tới bây giờ.

Lấp ló từ sâu trong hang động có một bóng dáng một vị mỹ phụ, tuổi chừng 29, cơ ngực đầy đặn. Làn da trắng như băng tan, môi mềm mũi cao, một vẻ đẹp dịu dàng tự nhiên nồng thắm, nàng tên là Cao Mỹ Lệ

Nàng đi tới bên Trần Lâm, ôm hắn vào lòng. Hai bầu ngực sữa cạ vào mũi hắn nói :”Tiểu tử, ngươi hôm nay lại không tu luyện sao? Còn ngơ ra đó làm gì?”

Trần Lâm cười cười nói :”Cái gì mà tu luyện trời hỡi, chán muốn chết a. Sống một đời tiêu diêu tự tại không tốt sao?”

Cao Mỹ Lệ nhìn hắn, làm ra vẻ mặt trách móc, tay mềm đặt lên đầu hắn nói :”Ngươi đấy! Lời ngươi nói lúc ban đêm và lúc trời sáng quả thật rất khác nhau”

Nói xong nàng giả vờ giơ tay sờ lên trán hắn nói :”Không lẽ ngươi bị đoạt xá rồi chăng? Tiểu tử ta nuôi nấng đâu có ngu ngơ như thế này!”

“Cái gì mà đoạt với xá, ta anh tuấn tiêu sái phong lưu! Cư bụ nhất thế giới! Làm sao có khả năng bị đoạt xá, người cứ nghĩ bậy bạ có ngày ta cũng không thèm nói chuyện với ngươi” - Trần Lâm tức giận nói

Cao Mỹ Lệ dường như nghĩ ra được điều gì lại nói :”Thế ngươi biết những lúc ngươi tu luyện, nằm ngủ. Lúc đó bản thân đã làm gì với ta không?”

Trần Lâm như dại ra, hắn nghe xong lời này rồi cố nhớ ra được gì đó nhưng không thành, nhưng rồi hắn cũng nghĩ đại ra được mấy câu bẽn lẽn nói:

“Ta nhớ sau khi uống Rượu Đế, bản thân cũng có chút say. Thế là ta liền nhắm mắt ngủ… thế thôi”

Nhìn thấy ánh mắt của Trần Lâm như vậy, nàng cũng hiểu được rằng. Trên thân thể của tên tiểu tử thật sự đã có gì đó kỳ quái.

“Thôi được rồi! Mau ăn cho nhiều vào, sau hôm nay ta phải bế quan tu luyện. Dự định sẽ rất lâu mới ra ngoài! Ngươi tự bảo trọng, có đi đâu cũng phải nhớ đường về nhà, mẫu thân sẽ rất nhớ ngươi!” - Cao Mỹ Lệ múc cho hắn một bát cơm đầy ự dịu dàng nói.

Đêm tối đến, ở hốc sâu tấm rêu phông được phủ bởi mấy phiến đá len lõi có mấy ký tự khảm lên xung quanh, chúng nó đẩy ra ánh sáng nhàn nhạt giống như giao thoa với nhau hình thành ra một cỗ Tinh Khí cực kì nồng đậm.

Cao Mỹ Lệ đang ở trong không gian mật thất, điều dưỡng lại sinh cơ của riêng mình.

Tinh hoa bắt đầu tràn về vào trong thức hải, giai đoạn Kết Tinh Cảnh vẫn là một giai đoạn khó khăn để đột phá, cũng may nàng đã từng là Vũ Hóa Cảnh, đương nhiên muốn tấn thăng lên Kết Tinh Cảnh cũng không phải chuyện gì gian nan.

Giải đoạn đầu muốn căn cơ vững chắc, đương nhiên sẽ trải qua quá trình Tụ Lực Cảnh, tiếp đến tìm lấy căn nguyên. Sinh ra Khai Mệnh Cảnh, cuối cùng hòa hợp với Ấu Thể mà Kết Tinh thành một viên ngọc, nhờ viên ngọc hấp thụ tinh hoa càng nhiều, sẽ có thể tấn thăng lên Vũ Hóa Cảnh.

“Tiểu tử ngươi xuất hiện còn không chịu ra mặt?”

Từ sâu trong ánh đen lộ ra một thân ảnh tuấn tú. Trần Lâm nghiêm nghị nhìn lấy Cao Mỹ Lệ nói :”Mẫu thân, đây có thể là lần cuối chúng ta gặp nhau!”

Lúc này mỹ phụ mới lén mắt nhìn lấy Trần Lâm một lần nữa, cũng là thân ảnh ấy. Gương mặt ấy, nhưng thật sự thần thái có phần khác đi trước rất nhiều, quả thật nàng không hề nói sai tí nào.

Trần Lâm ngồi xuống kế bên Cao Mỹ Lệ, một tay hắn thô bạo nắm lấy tấm thân mỹ phụ kéo vào trong lòng ngực nói :”Ta thật vẫn là ta, từ lúc thân thể ta bị đọa đầy xuống trần tục. Hủy hoại căn cơ, vì ta không muốn tin đó là chuyện thật. Bị chính cha mẹ ruột thẳng thừng vứt bỏ, nên trong suy nghĩ của ta đã hình thành ra một nhân cách khác, gọi là nhân cách lương thiện, nhân cách này ngoài ký ức hạnh phúc với ngươi ra thì cũng không có gì trong tiềm thức hắn cả”

Cao Mỹ Lệ xoa xoa hai má của hắn thở dài nói :”Ra là vậy… ta chẳng biết quá khứ của ngươi như thế nào, nhưng chí ít sau này. Ngươi đừng để bản thân bị tha hóa được chứ? Phải nhớ rằng, vẫn còn có một người ở đây yêu thương ngươi hết mực.!”

Trần Lâm lòn tay vào trong áo ngực Cao Mỹ Lệ, hắn mải mê nắn bóp cũng không nói gì.

“Ngươi hư… lại dám xàm sỡ mẫu thân ngươi?” - Cao Mỹ Lệ hơi đỏ mặt nói, nhưng cách nói có phần chọc ghẹo, cũng không cố ý muốn đẩy hắn ra.

“Mẫu thân gì chứ? Là Từ Mẫu mà thôi” - Trần Lâm khóa lấy môi Cao Mỹ Lệ lại, không cho nàng nói năng, từ ngón tay lướt tới cửa mình nàng mà vuốt vê.

Cao Mỹ Lệ mút lấy tai hắn vừa rên rỉ vừa nói :”Hài nhi… ngươi hư đốn…”

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.