Trở về truyện

Diễm Ngộ Chi Lữ - Chương 51: Xảo Giải Mị Độc

Diễm Ngộ Chi Lữ

51 Chương 51: Xảo giải mị độc

Trong khách điếm, Hoa Tinh ôm mỹ nhân trong lòng, song nhãn tràn ngập thâm tình nhìn vẻ kiều diễm của Vân La, trên khuôn mặt thoáng lộ vẻ thương tiếc. Hoa Tinh nhu tình nói: "Vân nhi! Nàng có thật muốn biết phu quân dùng biện pháp gì để hóa giải mị độc trên người nàng không? Nếu phu quân nói cho nàng nghe thì có được thưởng gì không vậy?" Nói xong, trong mắt hàm chứa chút tiếu ý, tựa hồ như đang chờ đợi câu trả lời của mỹ nhân.

Vân La đang khép nép nương tựa trong lòng của Hoa Tinh, trong đôi mắt lộ ra vẻ kiều mỵ, ôn nhu nhìn Hoa Tinh. Thời khắc này bởi vì công lực của Vân La đã thất tán, bản thân lại trúng phải mị độc, hoàn toàn mất đi khí chất thánh khiết, đạm nhã, phiêu dật trong quá khứ, nhưng lại thêm vài phần thẹn thùng và vô lực của người thiếu nữ, khiến người ta phải hết sức thương hoa tiếc ngọc. Nhìn trong mắt của Hoa Tinh có một chút tiếu ý, nghĩ đến điều hắn nói, trong lòng Vân La toát ra một chút xấu hổ nhè nhẹ. doc truyen tai . Tránh đi ánh mắt nóng bỏng của hắn, Vân La khẽ thấp giọng thì thầm: "Vậy phu quân muốn được thưởng cái gì nào, chàng hãy vui lòng nói cho Vân nhi được không?" Trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng bởi vì thẹn thùng mà nổi lên một đóa hồng vân làm tăng thêm vẻ kiều diễm bội phần.

Trong mắt Hoa Tinh hiện lên vẻ hưng phấn, nhìn khuôn mặt hình trứng mỹ lệ kia, trong lòng có một loại cảm giác vô cùng kiêu ngạo và tự hào. Thật nhẹ nhàng, Hoa Tinh thấp giọng cười nói: "Phu quân thầm nghĩ kiều thê xinh đẹp Vân nhi của phu quân hôn phu quân một chút thì phu quân sẽ tiết lộ cho nàng làm thế nào để giải được mị độc trên người. Vân nhi nguyện ý không, nàng xấu hổ lắm đúng không?" Trong ánh mắt mang theo thần sắc đùa bỡn, mỉm cười nhìn Vân La.

Vân La trong lòng cực kỳ xấu hổ, không thể tưởng được Hoa Tinh lại đề xuất một yêu cầu như vậy, kỳ thật trong lòng nàng cũng đã ít nhiều đoán được một chút, với tình hình hiện tại giữa hai người, Hoa Tinh có đề xuất yêu cầu như vậy cũng là chuyện hết sức bình thường. Chỉ là Vân La vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ, cho tới bây giờ chưa từng có kinh nghiệm trên phương diện này, nên có vẻ vô cùng thẹn thùng, hơn nữa do tâm lý giữ mình nghiêm ngặt của người thiếu nữ, tự nhiên là phải cực kỳ xấu hổ. Vân La từ từ tránh đi ánh mắt của hắn, không dám nhìn vào ánh mắt của Hoa Tinh, sợ rằng hắn từ đó có thể nhìn ra những điều thẹn thùng trong lòng nàng, như vậy lại càng xấu hổ a.

Vân La thấp giọng thẹn thùng nói: "Phu quân bỏ qua cho Vân nhi được không, Vân nhi, Vân nhi sợ" Áng hồng vân hiện trên khuôn mặt, mỹ nhân xấu hổ đến nói không nổi nữa, hiển nhiên da mặt của nàng vô cùng mềm mại nhạy cảm, nhưng bộ dạng thẹn thùng ấy lại hết sức hấp dẫn Hoa Tinh.

Hoa Tinh cũng biết nàng rất thẹn thùng, dù sao hai người mới chỉ gặp nhau có vài lần, mỗi lần cũng không có nói chuyện với nhau, giữa hai người vẫn còn thiếu khuyết đi sự hiểu biết cũng như cảm giác quen thuộc. Hôm nay hắn đề xuất yêu cầu này, nhìn lại từ trước tới nay, với danh tiếng thánh khiết đạm nhã mà hành tẩu trong thiên hạ như của Vân La mà nói, đích xác có chút khiến nàng khó có thể mở lời được. Song thủ của Hoa Tinh từ từ dùng sức, ôm chặt lấy vòng eo mềm mại của nàng, trong mũi truyền đến một mùi hương đạm nhã, mang theo khí tức mê người mà chỉ có những thiếu nữ mới có, khiến thật sâu trong Hoa Tinh phải trầm mê.

Hoa Tinh nhẹ nhàng từ từ dán sát khuôn mặt của gã trên ngọc diện nóng bừng của nàng, miệng gã chỉ cách cái miệng nhỏ nhắn mê người của nàng có một tấc. Hoa Tinh vừa hưởng thụ hơi thở xử nữ thơm tho mê người của nàng, vừa nhẹ giọng nói: "Vân nhi để phu quân hôn một chút được không?" Cảm nhận được hai má của nàng nóng bừng, biết trong lòng nàng có ý tứ ngượng ngùng bối rối, Hoa Tinh nhịn không được nhẹ nhàng dùng mặt gã ma sát lên ngọc diện của nàng, dẹp yên cảm giác xấu hổ trong lòng nàng.

Dục niệm trong đáy lòng của Vân La đại khởi, trong làn thu ba lộ ra vẻ kiều mỵ dụ hoặc mê người, đủ để hòa tan mỗi một nam nhân. Cảm nhận được trong lòng của Hoa Tinh có ý muốn chia sẻ sự yêu thương cho nàng, trong lòng Vân La cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Người phu quân ôn nhu như vậy với thê thiếp, trong cái xã hội trọng nam khinh nữ này, quả thật là cực kỳ hiếm thấy. Những nam nhân bình thường ở phương diện này đều có vẻ vô cùng khẩn trương, căn bản là chỉ muốn làm sao để chiếm đoạt được thân thể của đối phương, có được thể xác và trái tim của đối phương, mà chưa bao giờ quan tâm để ý tới cảm thụ trong lòng của nữ nhân, chỉ lo làm sao cho bản thân được hưởng vui vẻ, một chút cũng không thèm để ý tới cảm nhận của người khác. Trong lòng của loại nam nhân này, nữ nhân cưới về nhà chỉ là vì lòng muốn thỏa mãn dục vọng của bản thân, bắt họ phải phục tùng hắn mà thôi.

Vân La có thể từ trong động tác nhu tình của Hoa Tinh mà cảm nhận được sự thương tiếc vạn phần kia, trong lòng cảm thấy vô cùng cao hứng, nghĩ đến chính nàng đã nguyện ý giao phương tâm thánh khiết nhất của nàng cho hắn, làm sao có thể cự tuyệt yêu cầu của hắn, gạt đi hứng thú của phu quân. Trong lòng của Vân La tràn ngập ái ý với Hoa Tinh, nghĩ đến hắn thật là tốt, lòng hắn cũng thật tốt, Vân La nhịn không được nhẹ giọng nói: "Phu quân, cả đời này Vân nhi sẽ vĩnh viễn thuộc về chàng, chàng muốn trái tim của Vân nhi, Vân nhi cũng nguyện ý, chỉ cầu mong phu quân thương tiếc Vân nhi nhiều hơn thì Vân nhi đã thấy thỏa mãn rồi."

Hoa Tinh nghe vậy, trong mắt lộ vẻ vui mừng ánh lên một tia quang hoa rực rỡ như ngọc, mặt nhẹ nhàng ma xát trên ngọc diện nóng hổi của nàng, nhẹ nhàng nói: "Phu quân cả đời này sẽ vĩnh viễn thương yêu Vân nhi. Kỳ thật phu quân nếu muốn giải mị độc trong nàng ngươi, thì nhất định phải hôn Vân nhi, bằng không cũng vô phương hóa giải. Mị độc không giống với các loại độc khác, không thể vận công mà bức nó ra được, chỉ có thể dẫn dụ nó mà thôi. Muốn giải trừ mị độc cho Vân nhi, thì phải khiến toàn thân của Vân nhi chìm trong dục tình, sau đó mới nhân cơ hội mà đem mị độc ấy hấp thu vào trong nội thể của phu quân. Đương nhiên loại biện pháp này chỉ thích hợp ột mình phu quân ta sử dụng, người khác cũng không thể có loại bản sự này."

Vân La nghe vậy, trong lòng có chút khó hiểu và mê hoặc. Nàng cũng biết mị độc không thể bị bức ra khỏi nội thể, bằng không thì nàng cũng sẽ không chạy đến tìm Hoa Tinh mà cầu cứu, hy vọng đem thân thể thánh khiết nhất của nàng giao cho nhân ảnh luôn hiện lên rõ ràng nhất trong lòng nàng. Nhưng nếu nói dẫn dụ mị độc, sự tình này nàng cũng chưa bao giờ nghe qua, hơn nữa Hoa Tinh một khi đem mị độc hấp thu vào trong nội thể của hắn, vậy không phải cũng giống nàng trúng phải mị độc sao? Điều này so với việc nàng trúng độc thì có gì khác biệt chứ? Khi nghĩ như vậy, Vân La nhịn không được nhẹ giọng hỏi: "Phu quân, nếu chàng hấp thu mị độc không phải cũng giống như Vân nhi trúng phải mị độc sao, khi đó chàng sẽ làm thế nào? Như vậy thì có gì hữu dụng đâu? Vân nhi biết phu quân thương tiếc Vân nhi, nhưng chàng cũng không cần phải đối đãi với bản thân không công bằng như vậy, nếu chàng làm thế thì trong lòng của Vân nhi sẽ thương tâm không thể vượt qua được, sẽ vĩnh viễn không thoát ra được cảm giác có lỗi với chàng."

Hữu thủ của Hoa Tinh mềm nhẹ vuốt ve hai gò má trơn nhẵn của Vân La, nhẹ giọng cười nói: "Vân nhi vì phu quân mà lo lắng sao, sợ phu quân xảy ra chuyện phải không? Phu quân nghe xong thật là cao hứng. Bất quá nàng không cần phải lo lắng cho phu quân như vậy! Ta đã từng ăn một loại hắc sắc liên hoa, liên hoa kia tựa như mang theo một loại lực lượng thúc đẩy ham muốn rất mạnh trên thế gian, nó có thể thúc đẩy tình dục nguyên thủy nhất trong nhân tính, so với bất cứ một loại mị độc nào cũng đều lợi hại hơn rất nhiều. Trong nội thể của phu quân cũng có thứ chân khí như vậy, có thể dung nạp tất cả các loại mị độc có tính chất giống nhau trên thế gian, nàng đã hiểu chưa? Đợi sau khi mị độc trong nàng hoàn toàn bị dẫn phát, ta có thể vận dụng cỗ chân khí kia, đem mị độc đang lưu động trong nội thể của nàng toàn bộ hút vào trong nội thể của ta, rồi đồng hóa và phân giải nó, cuối cùng dung hòa với cỗ chân khí của ta hợp lại làm một. Như vậy đối với phu quân không có một chút thương tổn nào, nàng hiểu chưa, cho nên nàng cũng không cần day dứt trong lòng như vậy, có biết không? Phu quân cũng không hy vọng trông thấy bộ dạng của nàng đăm chiêu ủ dột, phu quân thích nhất bộ dạng cao cao hứng hứng của nàng. Bằng không phu quân ta cũng sẽ không phải nhẫn nhịn chịu đựng cay đắng như vậy, đã trực tiếp 'thưởng thức' nàng, cũng không cần phải khó chịu như vậy, chỉ có thể nhìn mà lại không thể hưởng thụ, tư vị ấy thật khiến người ta phải bực bội khẩn trương." Nói xong trên mặt lộ ra vẻ ủy khuất, phảng phất giống như hắn đã phải chịu đựng quá nhiều thiệt thòi vậy. Nhưng mà kỳ thực, bất quá cũng chỉ là trêu đùa khiến Vân La cười vui vẻ mà thôi.

Mà thật sự từ trong sâu thẳm tâm hồn của Vân La đã bị những lời nói của Hoa Tinh làm cho cảm động, nàng biết mỗi lời nói của Hoa Tinh đều là sự thật, cũng hiểu được Hoa Tinh quả thực chân chính thương tiếc nàng. Nếu đổi lại không phải là hắn mà là một nam nhân khác, gặp gỡ nàng trong tình huống thân trúng phải mị độc, nhất định sẽ không hề do dự mà tìm cách chiếm đoạt thân thể của nàng rồi, sau đó mới nghĩ đến làm thế nào để làm yên lòng nàng, mặt khác nghĩ đến biện pháp để lưu lại nàng bên cạnh hắn. Nhưng Hoa Tinh chính là Hoa Tinh, không hề giống với những người khác, hắn trong tình huống nàng hoàn toàn cam tâm tình nguyện muốn hiến thân cho hắn, lại có thể bảo trì được sự tỉnh táo, bận tâm đến cảm thụ cũng như tâm tình của nàng, có thể thấy được hắn đích thực xuất phát từ lòng nhiệt tình quan tâm đến nàng, một tình yêu sâu lắng như vậy, thật không thể nghi ngờ chối cãi được, thật khó tìm được trong thiên hạ. Cuộc đời này có thể có được tình yêu chân thật của hắn, đối với mỗi một nữ nhân mà nói, như là giấc mơ vậy, nữ tử được hắn yêu thương đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Trong lòng Vân La cảm động vô cùng, không biết phải nói thế nào cho tốt nữa, nhịn không được vươn tả thủ, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Hoa Tinh. Trong đôi mắt mỹ lệ của Vân La toát lên vẻ kiên định, nhẹ giọng nói với Hoa Tinh: "Cả đời này thiếp có thể gặp được chàng, vốn là ý của thượng thiên đã định sẵn, thiếp sẽ quý trọng thật tốt đoạn duyên phận này, vĩnh viễn ghi tạc trong lòng. Cuộc đời này lòng của Vân La vĩnh viễn sẽ thuộc về Hoa Tinh chàng, quyết chẳng phân li, mặc kệ thiếp đi đến nơi nào, thiếp vĩnh viễn là thê tử của Hoa Tinh, cả cuộc đời này vĩnh viễn không thay đổi." Trong thanh âm mềm nhẹ, biểu lộ ra một trái tim thiếu nữ tràn đầy kiên định mà chân thành, rung động thật sâu bên trong Hoa Tinh. Trong không khí, bầu ái ý nồng đậm bao phủ thật sâu trên đỉnh đầu của hai người, hai trái tim ấm áp yêu thương nhau.

Hoa Tinh nhìn nàng, trong mắt biểu lộ ra một tình cảm nhu tình vô hạn, song thủ đem thân thể mềm mại kia ôm chặt trong lòng, hai trái tim như hòa chung nhịp đập hòa quyện vào nhau. Thời khắc này giữa hai người không cần thanh âm, không cần lời nói, một loại cảm động và ái ý vô thanh dâng trào trong lòng hai người, trao đổi tâm ý cho nhau, khiến cho hai trái tim vốn có một khoảng cách, từ từ bắt đầu dung hợp lại, từ nay về sau chẳng hề phân biệt, vĩnh viễn chẳng phân li. Vân La nhìn Hoa Tinh, nhịn không được nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, trong mắt tràn đầy sự cảm động và vui mừng. Vân La nói: "Vân nhi cũng phải cảm kích thương thiên, vì đã để thiếp được gặp gỡ phu quân! Đời này được phu quân yêu thương,Vân nhi chính là nữ nhân hạnh phúc nhất."

Hoa Tinh lấy tay nhè nhẹ vỗ về hai gò má như ngọc như ngà của nàng, ôn nhu nói: "Vân nhi, nàng bây giờ còn tới Giang Nam nữa hay không? Hãy lưu lại bên cạnh phu quân được không?"

Vân La nghe vậy, trong mắt hiện lên chút tiếu ý nhàn nhạt, nhẹ giọng nói: "Vân nhi đương nhiên vẫn nên đi Giang Nam, bằng không để Mộng Dao phải chờ đợi lâu, như thế thật không phải! Đúng không, phu quân?"

Sắc mặt của Hoa Tinh ngẩn ngơ, không thể tưởng được hắn lúc trước vì muốn theo đuổi nàng nên mới lấy cớ như vậy, bây giờ lại trở thành cái cớ để nàng rời đi, thật sự là thời gian tới quá nhanh. Trên mặt của Hoa Tinh lộ ra thần sắc bối rối, nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi đỏ hồng thơm phức của nàng, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm đôi môi đỏ hồng thơm tho kia, Hoa Tinh cười nói: "Vân nhi, Mộng Dao đúng là rất muốn gặp nàng, nhưng phu quân ta cũng không thể xa nàng được. Ta ngày đó nói nàng ấy thập phần tưởng niệm nàng, là vì muốn có cơ hội đem Vân nhi mỹ lệ truy tới tay, nên mới nói như vậy. Kỳ thật ta nhớ nàng hơn cả Mộng Dao, thật sự đó. Vân nhi, nàng đừng tới thư viện, mà hãy lưu lại bồi tiếp phu quân được không?" Nói xong lại ngậm lấy đôi môi thơm tho mềm mại đỏ hồng kia, phát xuất ra bộ dáng vô lại, nếu như Vân La không đáp ứng, hắn sẽ cứ ngậm lấy đôi môi thơm tho của nàng mà không để nàng rời đi.

Trên khuôn mặt của Vân La lộ ra thần sắc thấu hiểu, mỉm cười nói: "Phu quân nguyên lai lại xấu xa như vậy, đi lừa gạt Vân nhi. Bây giờ Vân nhi rơi vào trong tay của phu quân rồi, không phải là thân rơi vào miệng sói rồi sao? Vân nhi hơi cảm thấy hối hận rồi."

Hoa Tinh cười đắc ý nói: "Bây giờ nàng có hối hận cũng không còn kịp rồi, hắc hắc, Vân nhi nhất định phải là của ta, nàng có chạy cũng không thể thoát đâu." Nói xong bèn hôn lên đôi môi đỏ mọng đang cố ý né tránh của nàng, rất dễ dàng đã hôn được nàng. Song thủ của Vân La ôm lấy cổ của Hoa Tinh, nhiệt tình đáp lại tham luyến của hắn, trong mắt toát ra vẻ hạnh phúc và ngọt ngào. Phu quân của nàng chẳng những cực kỳ ôn nhu với thê thiếp, hơn nữa lại cực kỳ thấu hiểu, trêu đùa khiến cho nàng vui vẻ, phu quân tốt như vậy, nàng sao có thể không trân trọng thật tốt.

Thời gian từ từ trôi đi, Hoa Tinh sau một hồi triền miên với Vân La, bèn giúp nàng bức ra độc của Hóa Công Tán, khiến cho công lực nàng khôi phục lại toàn bộ. Đồng thời Hoa Tinh cũng vì sự an toàn của nàng mà đả thông kinh mạch toàn thân và hai mạch "Nhâm đốc", khiến cho nội lực của nàng trong nháy mắt đột nhiên tăng tiến, trong phút chốc đã tiến vào hàng ngũ của những cao thủ đệ nhất, đủ để liệt danh trên Địa Bảng. Trong lòng của Vân La vui mừng vô cùng, không thể tưởng được sự tình gì tới tay của Hoa Tinh, cũng đều trở nên đơn giản như vậy, võ công của nàng đột nhiên được hắn giúp tăng tiến gấp bội, tiến vào một cảnh giới hoàn toàn mới.

Sau khi Vân La bình tĩnh trở lại, nàng nhẹ giọng nói: "Cám ơn phu quân đã yêu thương, Vân nhi vĩnh viễn ghi tạc trong lòng. Vân nhi cũng vẫn quyết định ngày mai phải tới Giang Nam, tới thăm Mộng Dao, thuận tiện có thể vì phu quân mà gửi lời thăm hỏi nàng. Nghĩ đến Mộng Dao nhất định cũng đang thập phần tưởng niệm phu quân, muốn biết tin tức của phu quân, đúng không?"

Hoa Tinh nghe vậy bắt đầu trầm tư, Vân La nói cũng đúng, Mộng Dao ba người các nàng nhất định cũng thập phần tưởng niệm mình, cũng nên có người tới thăm hỏi các nàng ấy một chút. Hơn nữa Vân La nếu đi theo bên cạnh hắn, cũng có nhiều điểm không tiện, nàng đã muốn đi, thì cứ để nàng đi vậy, thuận tiện cũng có thể thử một chút phản ứng của Trầm Ngọc Thanh tam nữ. Xem tam nữ đối với sự tình hắn kiếm thêm nữ nhân ở bên ngoài có để ý tới hay không, hoặc giả nếu có để ý thì tới mức độ nào. Điều này đối với tương lai của hắn rất trọng yếu, có thể có lợi cho hắn trong tương lai xử lý quan hệ với những nữ nhân bên cạnh hắn, để tránh phát sinh những phiền toái không cần thiết.

Hoa Tinh nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo mảnh mai của Vân La, ánh mắt thâm tình nhìn nàng nói: "Vậy Vân nhi đến gặp các nàng ấy xem họ có khỏe không? Hãy nhớ phải nói ta rất tưởng niệm các nàng ấy, bảo các nàng ấy ráng bảo trọng thân thể, sự tình này sau khi kết thúc thì ta sẽ trở về, không cần lo lắng cho ta. Các nàng ấy đã biết được thân phận lai lịch của ta, đến lúc đó Mộng Dao sẽ nói lại cho nàng. Nàng dọc trên đường đi phải nhớ cẩn thận, có biết không?"

Vân La ôn nhu nói: "Vân nhi biết rồi, phu quân hãy yên tâm. Trong thiên hạ ít có người muốn gây bất lợi cho Vân nhi, cho nên Vân nhi sẽ vô cùng an toàn. Thiếp sẽ đem sự tình chàng rất tư niệm ( nhớ ) Mộng Dao nói cho nàng ấy. Hẳn nàng ấy nhất định sẽ rất cao hứng."

Hoa Tinh nhìn nàng, trong mắt lộ ra thâm tình vô hạn, nhẹ giọng nói: "Nàng hãy ở trong phòng của ta mà nghỉ ngơi, sáng mai ta sẽ đến gọi nàng. Ta đi xem Hương nhi, xem nàng ấy đã ngủ chưa, nàng nghỉ ngơi cho tốt nhé." Nói xong lại một lần nữa hôn lên đôi môi đã khiến hắn phải si mê, dùng sức triền miên. Sau một trận Hoa Tinh mới buông nàng ra, xoay người rời đi. Vân La nhìn theo bối ảnh của hắn, trong mắt lộ ra ái ý chân thành và sự ngọt ngào vô cùng.

Hoa Tinh đi tới phòng của Mai Hương, thấy trong phòng nàng vẫn còn sáng đèn, biết nàng nhất định còn chưa ngủ. Trong lòng Hoa Tinh không khỏi than nhẹ một tiếng, Hương nhi thật sự là si tình, đúng là không thể thoát khỏi ý nghĩ ghen tuông. Hắn biết cả đời này có lẽ hắn không thể cho nàng thứ nàng muốn là một tình yêu trọn vẹn. Nghĩ vậy Hoa Tinh bèn quẳng đi sự vui vẻ ban đầu mà bắt đầu miên man suy nghĩ, nhẹ nhàng gõ cửa phòng nàng. Rất nhanh đã thấy Mai Hương ra mở cửa, quần áo rất chỉnh tề, quả nhiên còn chưa nghỉ hơi. Mai Hương vừa thấy Hoa Tinh, trên mặt đã lộ ra thần sắc kinh hãi, vội vàng kéo hắn vào phòng.

Hoa Tinh ngồi ở trên giường, thấy Mai Hương sau khi đóng cửa phòng rồi tiến tới gần hắn, Hoa Tinh bèn đem thân thể đáng yêu mỹ lệ động lòng người của nàng ôm vào trong lòng, hữu thủ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng, nhẹ giọng nói: "Tiểu nữ tử ngốc nghếch, thế nào lại còn chưa nghỉ ngơi đi. Nàng không biết quý trọng thân thể của mình! Nàng có biết là ta nhìn thấy vậy sẽ đau lòng lắm, biết không, Hương nhi?" Bạn đang xem tại TruyệnFULL - .TruyệnFULL

Mai Hương bổ nhào vào trong lòng hắn, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi Hoa Tinh, là Hương Nhi không tốt, không nên đâu đâu cũng quản huynh, chỉ biết ghen tức. Huynh tha thứ cho Hương nhi được không? Từ nay về sau Hương nhi sẽ không làm như vậy nữa, thật đấy. Từ nay về sau Hương nhi chỉ biết nhất tâm nhất ý yêu Hoa Tinh, quyết không ăn dấm chua nữa, sẽ làm một thê tử tốt, sẽ hầu hạ Hoa Tinh thật tốt." Trong ngữ khí mang theo ý hối lỗi.

Hoa Tinh vuốt ve đầu nàng, nhẹ giọng nói: "Hương nhi không cần phải nghĩ đến việc xin lỗi Hoa Tinh, có hiểu không? Mặc kệ thế nào đi nữa, cả đời này nàng vĩnh viễn là kiều thê mà ta trân ái, ta sẽ cả đời yêu thương nàng. Nếu chính thức phải nói lời xin lỗi, kỳ thật người đó phải là ta, Hoa Tinh ta cả đời này có vô số nữ nhân, vô luận là ai ta cũng không thể mang đến cho nàng ấy một tình yêu trọn vẹn, ta thật xin lỗi các nàng!"

Mai Hương vừa nghe xong trong lòng lại càng thêm hối hận, trong mắt lệ tuôn tràn, cái miệng nhỏ nhắn hôn đôi môi của hắn, không cho hắn nói thêm gì nữa, trong lòng tràn ngập cảm giác áy náy. Hoa Tinh cảm nhận được tâm ý của Mai Hương, mềm nhẹ hôn nàng, song thủ ôm chặt vòng eo thon nhỏ của nàng, hữu thủ trên đỉnh đồn bộ phong mãn của nàng nhẹ nhàng vuốt ve, biểu đạt tình cảm yêu mến thương tiếc trong lòng hắn.

Nụ hôn này rất sâu, đến khi đôi môi của Mai Hương được buông ra, thì toàn thân đã mềm nhũn ở trong lòng hắn. Hoa Tinh ôm Mai Hương ngồi trên giường, ngực của hai người dán sát vào nhau. Hoa Tinh nhẹ giọng nói: "Hương nhi, đêm nay Hoa Tinh ta sẽ ở lại đây, được không?" Nói xong lại hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người của nàng.

Mai Hương nghe vậy trên khuôn mặt lộ ra vẻ vui mừng, cái miệng nhỏ nhắn từ từ mở ra, để mặc đầu lưỡi hắn tiến vào trong miệng nàng, tận tình trêu chọc chính nàng. Đồng thời thân thể vặn vẹo lắc lư, khiến nàng tiến sâu thêm vào trong lòng hắn, yên lặng dán sát vào hắn. Trong làn thu ba kiều mỵ của Mai Hương toát ra vẻ mỵ hoặc mê người, thanh âm thật nhỏ vang lên bên tai: "Hoa Tinh, đêm nay huynh có muốn Hương nhi không, Hương nhi rất muốn làm nữ nhân của huynh, hầu hạ huynh mỗi ngày." Trong thanh âm mềm mại, lại tràn ngập mị lực trí mạng không thể kháng cự, hấp dẫn thật sâu bên trong Hoa Tinh.

Trong lòng của Hoa Tinh cũng rất cảm động, cũng thập phần mong muốn, nhưng hắn biết nơi này không phải là địa phương tốt, nơi này không thích hợp để hái đi đóa hoa mềm mại kia của Hương nhi. Hoa Tinh nhẹ giọng nói: "Hương nhi không cần phải vội, nơi này là khách điếm, rất không thích hợp, đến khi tìm được một địa phương tốt, ta sẽ nhấm nháp thật tốt đóa hoa kiều diễm của Hương nhi. Tối nay hãy nằm trong lòng ta mà nghỉ ngơi thật tốt nhé, ta sẽ vẫn ôm nàng, kiều thê yêu quý của ta."

Trong lòng Mai Hương cảm động cực kỳ, chỉ có thể không ngừng dâng hiến đôi môi thơm tho, dùng điều này để biểu đạt tâm ý của nàng. Hoa Tinh nhẹ vỗ về thân thể của nàng, an ủi để nàng từ từ ngủ đi, không lâu trong phòng đã từ từ tiếng hít thở nhẹ nhàng, toàn thân Mai Hương nằm cuộn tròn trong lòng hắn, song thủ ôm lấy eo của Hoa Tinh hắn, chìm trong giấc ngủ say. Hoa Tinh nhìn nhân nhi trong lòng, trong mắt toát ra nhu tình nhè nhẹ.

Gió đêm nhẹ nhàng thổi tan đi màn đêm, nghênh đón một ngày mới, một ngày mới với ánh dương rực rỡ tỏa sáng khắp trần gian. Một ngày mới đến, với những sự tình mới, trong những sự tình này, có những truyền kỳ mới. Hoa Tinh thiếu niên anh tuấn này vẫn tiếp tục nhận được may mắn của trời cao, vẫn đang tiếp tục đi trên hành trình diễm ngộ của hắn, nghênh đón thêm những diễm ngộ mỹ lệ, nhanh chân đi tới.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.