Trở về truyện

Diễm Ngộ Chi Lữ - Chương 215: Bách Hoa Hỗn Chiến

Diễm Ngộ Chi Lữ

215 Chương 215: Bách Hoa Hỗn Chiến

Tứ Bất Toàn lão yêu rời đi, trước cửa Bách Hoa Môn lại khôi phục lại không khí căng thẳng như trước. Cuối cùng, ai mới có thể thu được lợi ích ình, đây là vấn đề mọi người chú ý nhất. Lúc này Hoa Ngọc Như lạnh lùng nhìn bốn phía, không nói tiếng nào, lẳng lặng chờ đợi. Thật ra bổn ý của nàng là trì hoãn thời gian để môn hạ đệ tử tìm được Hoa Tinh, có như thế Bách Hoa Môn mới có một đường sinh cơ. Mắt thấy chúng nhân phía trước bất động, nàng cũng bất động, dù sao thì trì hoãn thời gian là điều hoàn toàn có lợi cho nàng, nàng không muốn phá vỡ tràng diện này. Nàng biết trận chiến vừa rồi chỉ là mới bắt đầu, Bách Hoa Môn vẫn chưa bị tổn thất nhân thủ, nhưng tái chiến kế tiếp thì không thể nói trước tình hình được.

Trong bầu không khí trầm mặc, dẫn đầu Thông Thiên giáo là Tàn Diệp chân nhân chuyển thân đi đến trước mặt Hoa Ngọc Như một trượng, dừng lại nói:

"Hoa Ngọc Như, chuyện hôm nay ngươi cũng đã thấy, thực lực của Bách Hoa Môn muốn ứng phó được hết thảy là chuyện không thể nào xảy ra. Lúc nãy ngươi nói rằng quyết không khuất phục, ta muốn hỏi ngươi rằng đó là ý của ngươi hay là ý của toàn bộ người trong Bách Hoa Môn? Ý nguyện của ngươi có thể đại diện cho ý nguyện mọi người ư? Ngươi đánh không lại thì liều chết, nhưng những người khác thì sao, các nàng đó cũng muốn chết như ngươi ư? Điều này sợ rằng không phải như thế. Cho nên nghe ta một câu, nơi này thuộc phạm vi thế lực Thông Thiên giáo ở Trung Nguyên, nếu như ngươi nguyện ý gia nhập liên minh với bổn giáo, khi đó bổn giáo sẽ vì ngươi ra mặt, ngươi nghĩ thế nào?"

Hoa Ngọc Như lạnh lùng nhìn lão, nói: "Câu hỏi này của ngươi ta không muốn trả lời, bất quá ta sẽ suy nghĩ một chút, chỉ là trước mắt ta không thấy các ngươi có năng lực mạnh mẽ gì để có thể bảo vệ bình an cho Bách Hoa Môn, cho nên trước khi nhìn thấy được thực lực của các ngươi, ta sẽ không trả lời đề nghị của ngươi. Ngày hôm nay, thực lực cường đại ở nơi này không dưới mười nhóm, bằng vào vài câu nói của ngươi, Hoa Ngọc Như cho dù là trẻ con cũng sẽ không dễ dàng bị mắc lừa, ta chỉ căn cứ vào thực tế thôi."

Tàn Diệp chân nhân mỉm cười nói: "Hoa môn chủ tâm tư tinh tế quả không sai, ngươi định trước tiên ly gián bọn ta, chờ cho bọn ta đấu đá lẫn nhau thì ngươi thủ lợi có đúng không? Người ở đây không có ai là ngốc cả, suy nghĩ của ngươi ai cũng có thể nhận ra, cho nên không cần trì hoãn thời gian nữa, ngươi cứ trả lời đề nghị của ta đi, là bạn là địch đều do ngươi lựa chọn, nếu không, Bách Hoa Môn của ngươi chỉ trong chốc lát sẽ biến mất khỏi võ lâm."

"Có đúng thế không? Các hạ khẩu khí cuồng vọng thế, không biết tại sao lúc Hoa Tinh ở đây thì không thấy ngươi cậy mạnh? Bây giờ Hoa Tinh vắng mặt thì ngươi nhân cơ hội sinh sự, chuyện này chẳng phải nói lên một điều các ngươi nhiều người như vậy nhưng chẳng bằng một mình Hoa Tinh sao?" Hoa Ngọc Như lập tức đáp lại, ngữ khí sắc bén đầy châm chọc.

Tàn Diệp chân nhân nghe vậy thu hồi lại nụ cười của mình, thanh âm lạnh lùng vang lên: "Hoa Tinh cố nhiên lợi hại, đáng tiếc là hôm nay ngươi không thể chờ đến khi hắn trở về, bây giờ nếu ngươi không đồng ý thì chớ có trách ta vô tình, động thủ!" Dứt lời, trong đám đông nhảy ra hơn hai mươi cao thủ, đều lựa chọn mục tiêu là các đệ tử Bách Hoa Môn tấn công, riêng Tàn Diệp chân nhân âm thầm ép sát Hoa Ngọc Như, ánh mắt hàm chứa sự lãnh khốc vô tình.

Hoa Ngọc Như sắc mặt ngưng trọng, một mặt đề phòng địch nhân phía trước, một mặt lớn tiếng nói: "Thời khắc quan trọng đã đến, mọi người trấn định tinh thần, bất kể thắng bại thế nào, Bách Hoa Môn cũng không phải là hạng người ham sống sợ chết, mọi người ra sức đánh một trận đi." Nói xong trường kiếm vung lên, nhất thức "Mẫu Đơn Thịnh Phóng" huyễn hóa thành hàng trăm bóng kiếm, tấn công vùng ngực Tàn Diệp chân nhân.

Tàn Diệp hừ lạnh một tiếng, rít lên:

"Ngoan cố chống cự bất quá chỉ tăng thêm vài phần lạc thú mà thôi, bây giờ các ngươi sẽ hiểu được Bách Hoa Môn các ngươi có thể sinh tồn đến bây giờ, kỳ thật đều là do Thông Thiên giáo của ta chưa từng làm khó đến các ngươi mà thôi." Trường tụ huy phất, tạo thành một trận gió mạnh mẽ cuốn lấy trường kiếm Hoa Ngọc Như, đánh tan đợt tấn công của nàng, thân ảnh tiến đến, tay phải chộp vào vai nàng, muốn chế phục nàng. Hoa Ngọc Như thân hình hơi nghiêng, trường kiếm biến chiêu, thi triển Bách Hoa kiếm pháp đã thành danh, cả người như tiên tử nhảy múa, tư thế cực kỳ ưu nhã.

Lại nói đến những người khác trong Bách Hoa Môn, lúc này mỗi người đều đã phải một địch hai đối thủ, tình thế thập phần bất lợi, chỉ một lát đã có không ít môn hạ đệ tử Bách Hoa Môn thụ thương ngã xuống đất, mất đi năng lực chiến đấu. Năm cao thủ là Chung Văn Quyên, Kiều Phương Ngâm, Dư Hoa, Xảo Thủ Vân Nương, Dương Anh đều bị đè nén, áp lực ngày một gia tăng, cơ hồ hứng chịu toàn bộ đòn công kích của địch nhân, hoàn toàn bị hãm vào khốn cảnh.

Bốn phía, Phi Ưng môn, Thiên Nhất Giáo, Tam Tuyệt môn thấy Thông Thiên giáo đã phát động tiến công, cũng không lập tức ra tay, bọn chúng đều đang chờ các cao thủ Bách Hoa Môn tiêu hao công lực, cao thủ Thông Thiên giáo cũng đã mệt mỏi, khi đó mới xuất ra lôi đình nhất kích, cướp lấy Hoa Ngọc Như. Về phần Võ Đang, Thanh Thành, Hằng Sơn, Không Động tứ phái thì chỉ đứng im quan chiến, không ai vọng động, hiển nhiên bọn họ đều không muốn nhúng tay vào chuyện này, chỉ giữ thái độ tọa quan xem náo nhiệt mà thôi.

Trong đám đông, Huyết Nga Lão Quái, Tiêu Tiên Đỗ Vũ, Hoa Mai cư sĩ, Mộc Tây Tạp bốn người cũng đều bình tĩnh quan sát cuộc chiến, trên mặt mang theo những nụ cười có ý vị khác nhau. Riêng nam tử đeo mặt nạ trong đám đông giờ phút này đều nhìn đăm đăm Hoa Ngọc Như, ánh mắt lóe ra thần quang sáng như ngọc, tựa hồ bị vẻ xinh đẹp của nàng hấp dẫn, thư sinh áo bạc bên kia lại ngược lại, hắn cũng nhìn Hoa Ngọc Như nhưng trong ánh mắt lại lóe ra vẻ âm trầm, biểu lộ tính cách cực kỳ tàn khốc của hắn.

Trong khi giao chiến, Hoa Ngọc Như càng ngày càng có cảm giác thực lực của mình và đối phương cách biệt quá nhiều, cho dù kéo dài thêm một chút nữa thì sớm muộn cũng xảy ra chuyện, bèn suy tư, tìm phương pháp thoát thân, bản thân nàng làm sao để thoát khỏi công kích của Tàn Diệp, Bách Hoa Môn phải làm thế nào mới có thể ứng phó được chuyện trước mắt?" Nghiêng người hồi kiếm ngăn chặn một kích của Tàn Diệp, Hoa Ngọc Như cảm thấy thân thể chấn động, không tự chủ được thối lui về sau ba bước, trên mặt lộ ra vẻ kinh hoàng.

Thời khắc này, khi nàng lui về phía sau, đột nhiên phát hiện ra không ít cao thủ thấy nàng lui về sau thì đều biến sắc, thân thể chực chờ phóng ra. Trong giây lát, nàng chợt nhớ đến chuyện gì, thân thể dựng thẳng lên, huy kiếm đón tiếp thế công của Tàn Diệp, dùng cương đối cương, liên tiếp ba kiếm mới có thể tạm thời ngăn cản được bước tiến của Tàn Diệp, song khóe miệng nàng đã hiện ra một tia máu nhỏ. Cảnh tượng này khiến cho những người bên ngoài bắt đầu hiểu rằng thời gian đã không còn nhiều nữa.

Đột nhiên, thân thể Hoa Ngọc Như run lên, ngã thẳng xuống, tình huống phát sinh bất ngờ khiến cho đệ tử Bách Hoa Môn đồng thanh hét lên sợ hãi. Tàn Diệp chân nhân cũng cảm thấy cổ quái, rõ ràng chưởng lực của lão không có xuất toàn lực, làm sao mà nàng lại bất ngờ ngã xuống? Trong lúc suy tư, Tàn Diệp vẫn tiến lên định bắt lấy Hoa Ngọc Như, chấm dứt trận chiến này, bất đồ từ trên đỉnh đầu của lão truyền đến một lực lượng mạnh mẽ, cực kỳ đáng sợ, khiến cho lòng lão kinh hãi vô cùng, trong lúc cấp bách, hữu thủ vận lực, tung thẳng lên chống đỡ. Chỉ thấy song chưởng va chạm nhau phát ra tiếng nổ mạnh mẽ, khí lưu cuồn cuộn tỏa ra tràn ngập tứ phương.

Trong đám bụi mù mịt, một thân ảnh bắn lên cao, một thân ảnh khác lại lảo đảo bắn ra xa, không trung xuất hiện một đóa huyết hoa. Đợi khi Tàn Diệp ổn định lại thân thể thì mới phát hiện ra kẻ đánh lén mình là một người Thiên Nhất Giáo, trong khi Hoa Ngọc Như đang bị cao thủ của Phi Ưng môn, Thiên Nhất môn, Tam Tuyệt môn tranh đoạt, tuy nhiên nhất thời vẫn chưa có ai có thể đắc thủ. Tàn Diệp nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể gia tốc vọt về phía Hoa Ngọc Như, quyết không để mục tiêu của mình bị kẻ khác cướp đi.

Hỗn chiến đã bắt đầu, bởi vì nhân thủ của tứ đại bang phái rất đông, cho nên lúc này phía trước Bách Hoa Môn đã trở thành hỗn loạn, đệ tử Bách Hoa Môn cho dù phải đối mặt với đối thủ đông vô cùng nhưng ngược lại áp lực đã được giảm bớt rất nhiều, chuyện này thực là ngoài dự liệu của mọi người. Chỉ thấy đao quang kiếm ảnh bay múa ngang trời, quyền phong chưởng kình chấn nát mặt đất. Mọi người bên ngoài chỉ thấy đất cát tung bay, thân ảnh lố nhố, hoa cả mắt. Bởi vậy, bọn họ đều dồn ánh mắt, tập trung lên người Hoa Ngọc Như. Truyện được tại TruyệnFULL

Lạc Hà Đạo Cô xem cuộc chiến, khóe miệng khẽ nhếch lên nở một nụ cười, thấp giọng lẩm bẩm: "Hoa Ngọc Như quả nhiên không đơn giản, lợi dụng sắc đẹp của mình khiến cho tứ đại bang phái chém giết lẫn nhau, từ đó thu lợi, thật thông minh! Như thế cũng xứng đáng với dung mạo của nàng, chỉ là không biết Bách Hoa Môn của nàng có tránh được tai kiếp này hay không."

Cách đó không xa, thiếu niên áo bạc nghe vậy, nhìn Lạc Hà đạo cô, mở miệng nói: "Ồ, nàng cũng hiểu được điều này, tuy nhiên cũng chỉ có thể trì hoãn được một chút thời gian mà thôi, cho dù thế nào thì Hoa Ngọc Như cũng không thể thoát khỏi bàn tay của đông đảo cao thủ ở đây. Càng giãy giụa, càng kiên nghị thì kết quả càng thê thảm mà thôi."

Lạc Hà đạo cô nghe vậy, cổ quái nhìn y, ánh mắt lộ ra một tia cảnh giác hỏi: "Ngươi là người phương nào, võ công dường như không kém, tại sao chưa từng nghe qua tên ngươi?

Thư sinh lạnh nhạt cười nói: "Ta đến từ Tây Bắc, ngươi gọi ta là Cửu Toàn thư sinh là được.

"Cửu Toàn thư sinh ư? Cái tên thật kỳ lạ, tại sao không là thập toàn thư sinh?" Lạc Hà nhìn hắn hỏi.

Nhìn thoáng qua cuộc chiến trong sân, Cửu Toàn thư sinh nói: "Thế gian này không hề có người thập toàn, ta cửu toàn đã là tốt lắm rồi. Được rồi, theo dõi cuộc chiến đi, màn đặc sắc nhất đã sắp diễn ra." Dứt lời không nói nữa, chỉ chuyên tâm nhìn ra trường đấu.

Nhìn bốn vị cao thủ phía trước, Hoa Ngọc Như biết tạm thời mình vẫn còn an toàn, nhưng tình huống này sẽ cầm cự được bao lâu? Nhưng nếu không chờ đợi thì nàng biết làm gì hơn?" Nghĩ vậy, nàng không khỏi nhớ đến Hoa Tinh, lúc này nàng mới hiểu được nếu ình cơ hội lựa chọn thì nàng vẫn sẽ chọn Hoa Tinh chứ không chọn bốn kẻ trước mắt. Bởi vì bốn người chủ yếu là muốn nàng và thực lực của Bách Hoa Môn, một khi nương tựa vào họ thì nàng hoàn toàn không có tự do, khi đó hối cũng không kịp. Hoa Tinh thì lại khác, hắn mặc dù có chút háo sắc nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa có nữ nhân nào oán trách hắn, điều đó cho thấy hắn đoạt được thân thể của các nàng nhưng cũng cho các nàng rất nhiều quyền lợi khác, song hắn cũng là con người biết thương hương tiếc ngọc, đối với nữ nhân thì đây mới là điểm trọng yếu nhất.

Cười khổ một tiếng, Hoa Ngọc Như thu hồi suy nghĩ của mình, lúc này nàng nghĩ đến hắn thì có tác dụng gì, không biết đệ tử Bách Hoa Môn có tìm được hắn hay không? Nếu tìm được thì còn có hy vọng, nếu như đi được nửa đường đã bị người khác giết chết thì hết thảy mọi chuyện khó có thể tưởng tượng được là nó sẽ diễn ra thê thảm đến mức nào?" Xốc lại tinh thần, Hoa Ngọc Như nhìn địch nhân, bất kể thế nào đi nữa, cho dù chết không thể để người ta xem thường được.

Chiến đấu lại tiếp tục, ngay lúc này đột nhiên trong đám đông vang lên một thanh âm, nhưng không thể xác định cụ thể thanh âm đó ở đâu: "Đường đường tứ đại bang phái nhưng lại thật là ngu ngốc, các ngươi dùng loại đả pháp này có đúng là hy vọng đánh nhau cho đến khi Hoa Tinh quay lại? Nếu vậy thì nên ngừng lại mới đúng, chờ hắn về rồi đánh luôn một thể mới đúng đạo lý."

Lời vừa nói ra, đám đông đều dáo dác tìm nơi thanh âm đó phát ra, đáng tiếc là kẻ đó thi triển truyền âm thuật, căn bản không thể tìm được vị trí cụ thể. Cao thủ tứ đại bang phái đang giao chiến nghe thế đều biến sắc, cái tên Hoa Tinh cũng giống như tên Diêm vương lão gia vậy, vừa nghe được đã thấy sợ hãi. Ánh mắt đảo qua ba kẻ kia, Tàn Diệp trầm giọng nói: "Thời gian không còn nhiều nữa, bất kể quá khứ chúng ta va chạm thế nào, nhưng giờ phút này ta hy vọng các ngươi tốt nhất dừng tay, chờ ta bắt Hoa Ngọc Như đã, sau đó chúng ta sẽ tranh đoạt sau. Nếu không, khi Hoa Tinh quay về, ai trong chúng ta cũng không thể trốn được."

Hừ lạnh một tiếng, Trường Giang Nhất Bá cười gằn nói: "Tại sao phải để ngươi bắt, ta không thể tự mình bắt hay sao? Ngươi cho rằng bọn ta sợ Hoa Tinh chắc, ngươi cho rằng ngươi nói thế nào thì ta phải nghe thế đó ư?" Dứt lời, cao thủ Phi Ưng môn và Tam Tuyệt môn cũng đều gật đầu, tỏ vẻ không đồng ý với ý kiến của Tàn Diệp chân nhân.

Tàn Diệp thấy đối phương không nghe, trong lòng giận lắm, không nói nữa, vỗ ra một chưởng mang theo chín thành công lực thẳng vào Trường Giang Nhất Bá. Nhất Bá thấy thế quát lớn:

"Ta sợ ngươi chắc, xem chưởng." Một chưởng tung ra ngạnh kích, hai người đồng thời lui về sau, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên không ai chiếm được thượng phong. Hai kẻ kia cũng toàn lực đánh nhau, hiển nhiên muốn sớm phân được thắng bại, bắt giữ Hoa Ngọc Như, chấm dứt chuyện hôm nay.

Hoa Ngọc Như dần lui về sau một trượng, đưa mắt quan sát tình huống thuộc hạ, phát hiện ra trừ Chung Văn Quyên, Kiều Phượng Ngâm, Dư Hoa, Xảo Thủ Vân Nương, Dương Anh thì các môn hạ còn lại đều đã thụ thương ngã xuống đất, vô lực giãy giụa. doc truyen tai . Hoa Ngọc Như lộ ra vẻ sầu thảm trong ánh mắt, nhìn về phương xa lẩm bẩm: "Sư phụ, nếu người biết cơ nghiệp của người hôm nay đã bị mất đi trong tay đệ tử thì người có trách đệ tử hay không? Đệ tử có đúng là quá ngu ngốc hay không? Người nói cho con biết đi sư phụ."

Một tiếng nổ vang lên khiến Hoa Ngọc Như thức tỉnh, định thần nhìn ra giữa sân đã thấy bốn vị cao thủ đều ngã ra đất, không dậy nổi, thở hồng hộc như trâu, hiển nhiên đều đã lưỡng bại câu thương. Lúc này, thanh âm lại vang lên: "Tứ đại bang phái thật là thông minh quá, người khác chỉ nói một câu mà các ngươi đã bò hết ra đất, ha ha, thật là biết nghe lời." Dứt lời, một bóng đen đáp xuống cách Hoa Ngọc Như một trượng, nhìn kỹ thì ra là một cái thủ cấp.

"Lão điên xấu xí này hồ ngôn loạn ngữ chọc giận Hoa môn chủ, lại đuổi theo muốn giết ta, cho nên ta đã thành toàn cho hắn, bây giờ hắn đã im mồm, nơi này đã được yên tĩnh, phải hoan hô mới đúng, phải không mọi người? Sao không ai vỗ tay hết vậy?" Khẩu khí khôi hài nhất thời khiến cho không ít người mỉm cười.

Nhìn mọi người cười cợt, những người còn lại của Phong Nhân viện lập tức hét lớn, ba đạo nhân ảnh bắn thẳng ra giữa sân, tấn công Hoa Ngọc Như: "Tiểu tử, ngươi chọc giận lão tử mà không dám ra mặt, ta sẽ giết nàng để xem ngươi có xuất hiện không?" Hoa Ngọc Như thấy ba người tấn công mình, sắc mặt biến đổi, trường kiếm huy động, lui nhanh về sau ba trượng, tránh được công kích đầu tiên của đối phương.

"Giết nàng ta? Tốt lắm, nơi này có rất nhiều người đang muốn chiếm lấy nàng, ngươi cho rằng bọn họ sẽ để ngươi giết nàng hay sao? Đệ nhất Bách hoa là người mà mỗi nam nhân đều mơ tưởng, họ sẽ để cho các ngươi giết nàng ư? Quên đi, khoác lác nó vừa vừa thôi."

Ba người nghe vậy lại càng tức giận, chỉ thấy lão đại rống to: "Tiểu tử thúi, ngươi chớ vội cuồng ngôn dọa ta, huynh đệ của ta đã chết, ta sẽ giết các nàng, để xem các ngươi thấy thế nào. Lão nhị, lão tam mau động thủ, không lưu tình, giết cho ta." Hai người bên cạnh cũng hét lớn, điên cuồng tấn công Hoa Ngọc Như.

Mắt thấy hai người đã đến gần, Hoa Ngọc Như đối với kẻ âm thầm lên tiếng từ nãy đến giờ vừa tức vừa hận, nàng không rõ hắn muốn giúp nàng hay muốn hại nàng nữa. Bất quá nguy hiểm ở trước mắt, Hoa Ngọc Như đành phái xuất ra toàn lực, chuẩn bị liều mạng đánh một trận, song ngay lúc này thì nàng phát giác ra trước người lóe lên hai thân ảnh, một tiểu hài tử và một lão già lùn, ngăn cản người của Phong Nhân viện.

Một tiếng nổ rung trời vang lên, song phương đều lui về sau, chỉ nghe lão đại quát lớn:

"Lão bất tử, tại sao ngươi lại ngăn cản bọn ta, không lẽ ngươi muốn đối nghịch với ta?

Lão già lùn khoát tay cười nói: "Đừng hiểu lầm, ta không có ý tứ đó, ta đến chỉ là để nhắc nhở ngươi không nên bị tên tiểu tử kia kích động mà rơi vào bẫy hắn, hắn đơn giản là muốn cuốn Phong Nhân viện các ngươi vào cuộc chiến, khi đó các ngươi phải đối mặt với đông đảo cao thủ ở đây, khi đó các ngươi có cơ hội sống sót hay không? Báo thù không cần vội, chờ khi các ngươi điều tra rõ ràng lai lịch của hắn thì khi đó có phải tốt hơn không?"

Lão đại nghe vậy thì sắc mặt tốt hơn một chút, nhìn bốn phía, trầm giọng nói: "Ý của ngươi ta hiểu được, nhưng chuyện này ta không thể bỏ qua, bây giờ ngươi tránh ra đã, chờ ta bắt được nha đầu kia, khiến hắn xuất đầu lộ diện mới được, nếu không, ta sẽ giết nha đầu kia." Nói xong vung tay lên, ý bảo lão nhị, lão tam xông lên bắt người.

Lão già lùn thấy thế thở dài một tiếng nói rằng: "Nếu ngươi đã quyết thì tùy ngươi, hy vọng vận khí của ngươi tốt, không phải gặp kẻ đó, nếu không ngươi sẽ hối hận. Tiểu tử, chúng ta đi." Nói xong nắm tay tiểu hài tử, lắc mình trở về đám đông.

Hắn vừa đi thì trong đám đông lại phóng ra hai người, nhìn kỹ thì dung mạo hai người này đều xa lạ, cả hai đều là nam tử hơn ba mươi, mặc trang phục một xanh một đỏ, đứng im như tượng. Lão nhị trong Tứ Bất Toàn thấy thế quát lớn:

"Lại đến tiểu tử các ngươi ư, mau báo danh."

Hồng y nam tử bình thản nói:

"Thanh Diệp Hồng Hoa, Bạch Lộc Nhất Gia!"

Lời vừa nói ra khiến cho vô số thanh âm cả kinh vang lên:

"Bạch Lộc thư viện." Hiển nhiên hai người này đến từ Bạch Lộc thư viện thần bí, nhưng không như Phượng Hoàng thư viện và Võ Lâm thư viện, đây là lần đầu tiên Bạch Lộc thư viện phái cao thủ gia nhập võ lâm, không biết lần này họ ra mặt là vì cái gì?

Lão nhị và lão tam quay đầu lại nhìn lão đại, chờ lão ra lệnh, không dám khinh thường vọng động. Dù sao thì Bạch Lộc thư viện không phải là dễ ứng phó, phải cẩn thận một chút. Lão đại cau mày nhìn hai người hồi lâu, sau đó chuyển ánh mắt đi bốn phía, trong lòng thầm tính toán xem trong đó còn có bao nhiêu cao thủ mà mình không biết.

Giữa sân nhất thời không một tiếng động, tất cả đều im lặng, tất cả mọi người đều đang theo dõi kết quả, nhưng không ai biết có một người đang từ từ tiến đến, người đó chính là ngọn nguồn của tất cả mọi chuyện.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.