Trở về truyện

Dị Thế Ma Hoàng - Chương 95: SAO TRỜI BỊ ĐỨNG

Dị Thế Ma Hoàng

95 Chương 95: SAO TRỜI BỊ ĐỨNG

Nếu như nơi này thật sự là Tử Vong Tuyệt Địa, vậy vị cao nhân ấy thật có khả năng thông thiên có thể các tạo ra một tiểu thế giới phương viên năm mươi dặm? Không phải năm trăm mét, mà là năm mươi dặm, Phong Dực rất hoài nghi, cho dù là cửu cấp Thiên Thần hoặc Thiên Ma mười tám cánh cũng không thể có năng lýợng giống nhlượng giống như vậy a. (1 dặm = 500mét, 50 dặm =25000m = 25km) "Vậy mộ Viễn Cổ Long tộc Đồ Lan tại sao lại không có ở chỗ này?" Lúc này, Tạp Nhĩ ngữ xuất kinh nhân nói. "Nếu nơi này quả thực là Tử Vong Tuyệt Địa, thì ta cảm giác được khả năng không phải rất lớn, năm mươi dặm địa giới này được một cao nhân ngăn cách ra, cho dù là mộ Viễn Cổ Long tộc ở chỗ này đi nữa thì cũng không đại biểu rằng không bị người ta nhanh chân giành trước." Phong Dực nhún nhún vai, cau mày suy tư trong chốc lát, rồi lại nói tiếp: "Cấm chế cách ly này không giống bụng của con cóc trong huyệt động dung nham, có thể đi ra ngoài, nhưng không trở vào được, bằng không cường độ của cấm chế cũng không yếu như thế, cương thi bên ngoài rốt cuộc vì cái gì mà không vào được?" "Tiểu phong tử, ngươi nói rất có lý, ta thấy không bằng chúng ta trước tiên đi chung quanh nơi này xem thử, đợi buổi tối lúc lấy lại tinh thần rồi, ta tính toán thử xem vị trí của chúng ta bây giờ là ở phương vị nào." Phi Nhi nói.

Bóng đêm rất đẹp, tinh thần như mũi khoan, gió mát thổi nhè nhẹ, xung quanh là tiếng côn trùng kêu ríu rít, làm cho ban đêm tĩnh mật càng náo nhiệt thêm không ít.

Phi Nhi kinh ngạc nhìn bầu trời đem, vẻ mặt quái dị, giống như là bị thạch hóa vậy, nghĩ mãi không ra, tại sao lại có thể như vậy chứ? "Nha đầu, rốt cuộc bị làm sao vậy? Ngươi nói chuyện đi chứ, cho dù ngươi cho chúng ta biết bây giờ mình đang ở chân trời góc biển, ta cũng sẽ không kinh ngạc quá đâu." Phong Dực vỗ bả vai Phi Nhi cau mày hỏi, mặc dù Phi Nhi chưa nói, nhưng mà hắn phỏng chừng tình huống cũng không quá tốt.

Phi Nhi lấy lại tinh thần, hé ra khuôn mặt xinh xắn nói: "Là chân trời góc biển được thì tốt, mấu chốt là ta cũng không biết chúng ta bây giờ là đang ở địa phương nào. "Không biết thì không biết, việc chi phải giống như chết chồng vậy, thoải mái như ta không phải tốt sao." Phong Dực cười nói. "Đừng có ba hoa, ý tứ của ta ngươi còn không biết sao, ý ta nói là sao trên bầu trời đã bị đứng rồi, cho dù ngươi có nhìn nó một trăm năm đi nữa thì cũng giống hệt như vậy." Phi Nhi nói. (Định cách: Đứng hình, hình ảnh ngừng lại.) "Bị đứng? Tức là sao? Ngôi sao đương nhiên là cố định, chỉ là chúng ta đang ở tinh cầu thôi ngược lại mà thôi." Phong Dực hoàn toàn thất vọng. "Ngươi đang nói chuyện quái gì vậy, ý ta là sao trên trời hôm nay căn bản không phải là ngôi sao chính thức, cho nên ta làm sao mà tính ra được chúng ta đang nằm ở phương vị nào hả." Phi Nhi hét lớn. "Không có khả năng." Phong Dực cùng Tạp Nhĩ đồng thời nói. "Tin không tùy các ngươi, tỷ đi ngủ, đừng có ầm ĩ." Phi Nhi thở hổn hển đi vào lều vãi của mình.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.