182 Chương 182: TRỪU TINH HOÁN HUYẾT
Càng nguy hiểm thì càng cần phải tỉnh táo. Về điểm này thì Phong Dực mười phần rõ ràng. Càng bình tĩnh thì ngay tại thời điểm nguy cấp nhất mới có thể cứu mình một mạng.
Từ tinh quang nơi ánh mắt, Phong Dực có thể cảm thấy rõ ràng là Lam lão đang mừng như điên. Lão quái vật ít nhất cả ngàn năm tuổi này, thực lực vốn đã thông thiên, nhưng nhìn vẻ thất thố hiện tại, cũng đã chứng minh trên người hắn có thứ mà lão cực kỳ thèm muốn, cực kỳ khát khao chiếm lấy. Đây hẳn là điểm cốt yếu để hắn có trông cậy vào. nguồn t r u y ệ n y_y Trong đầu Phong Dực vừa lóe lên suy nghĩ đó, thì đột nhiên trước mắt tối sầm. Toàn thân liền bị cuốn vào một cái thông đạo tối đen như mực, chớp nhoáng đã cùng với Lam lão biến mất tại không trung của Đế đô.
Khi Phong Dực hoàn hồn thì phát hiện ra hắn đã ở một căn phòng kín mít sáng ngời rộng lớn. Chính giữa căn phòng này có một cái đỉnh vàng đang mở nắp, bên trong chứa đầy một chất lỏng màu đen đang sôi sục. Mà Lam lão thì đang trầm mình trong đó chỉ lộ ra mỗi cái đầu, đôi mắt dài và hẹp nhìn chằm chằm vào hắn vô cùng kích động và hưng phấn, khiến cho Phong Dực dựng cả tóc gáy. "Lão quái vật này tốc độ quá kinh khủng, nhanh như vậy mà đã cởi sạch quần áo chui vào trong đỉnh rồi sao?" Phong Dực đang thầm kinh ngạc thì lại phát hiện một Lam lão khác mặc áo bào màu xanh nhạt từ phía sau đi tới, đứng bên cạnh cái đỉnh vàng rồi cũng dùng ánh mắt như Lam lão kia mà nhìn hắn. "Song bào thai sao?" Phong Dực không khỏi kinh hoảng thốt lên. "Ha ha, đấy là phân thân của lão phu, chỉ có được ba thành thực lực so với lão phu mà thôi." Bên trong cái đỉnh vàng, Lam lão cười sảng khoái. "Phân thân!" Phong Dực giật thót trong lòng. Không phải khôi lỗi mà là phân thân, là một tồn tại khác của chính lão cùng với bản thể ư? Công pháp này chỉ có trong truyền thuyết của viễn cổ ma thần, không ngờ hắn lại được tận mắt nhìn thấy nơi đây. "Lam lão! Vì sao ngài lại bắt cóc bổn thiếu gia? Chúng ta không phải xưa nay vô oán vô cừu hay sao?" Phong Dực trong đầu liên tục nghĩ cách đối phó, ngoài miệng thì nói bậy nói bạ một phen. "Hắc hắc! Tiểu tử, ngươi có thể trở thành một nấc thang giúp lão phu một bước lên trời, thì cũng đủ lấy đó làm may mắn và vinh dự rồi!" Lam lão cười to. Sau đó bèn nhắm mắt, còn phân thân kia lại đi đến bên người Phong Dực, nhấc bổng hắn lên như nhấc một con gà, đi tới sát vách rồi ấn nhẹ lên tường. Lập tức bức tường liền mở ra, bên trong lại có một gian phòng kín khác.
Phong Dực tuy thân hình không thể nhúc nhích, nhưng tròng mắt hắn lại xoay tít đảo tròn mà đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Đây có vẻ như là một gian mật thất dùng để cất giấu các loại dược thảo và khoáng thạch. "Lam lão quái, muốn giết bản thiếu gia thì ít nhất ngươi cũng cho ta được chết minh bạch và thống khoái chứ? Nói đi, rốt cuộc lão quái ngươi muốn làm gì ta đây?" Phong Dực la lên. "Hắc hắc! Lão phu trước hết sẽ dùng đại pháp Trừu tinh Hoán huyết đem tinh khí cùng với máu huyết của ngươi hút lấy, tẩm bổ cho lão phu cái đã! Sau đó mới đem cái thân xác không có ý thức không có linh hồn của ngươi mà luyện chế thành một khối Ma Thần khôi lỗi uy lực cự đại. Thằng nhóc ngươi, đã coi như là được hưởng phúc trường sinh bất tử rồi đó, hắc hắc hắc!" Lam lão cười vô cùng mãn ý. Bởi lão không hề tưởng tượng được, ngay tại lúc khẩn yếu quan đầu dốc toàn lực được ăn cả ngã về không lại là lúc thượng thiên đưa tới cho lão một phần đại lễ! Trời già thực là đối với lão không tệ nha.
Trừu tinh Hoán huyết Đại pháp! Phong Dực toát mồ hôi lạnh toàn thân, hắn đã biết chủ ý của Lam lão định làm gì rồi.
Lam lão lướt nhanh như quỉ mị trên mật thất, vẽ ra một cái trận đồ ma pháp kì lạ. Sau đó, lão tiếp tục đem hơn mười loại đá năng lượng khảm vào bên ngoài ma pháp trận, rồi vung tay lên. Trước mặt lão bỗng nhiên xuất hiện một cái hộp ngọc tỏa ra những ánh sáng màu xanh nhàn nhạt yếu ớt. Vẻ mặt lão cũng trịnh trọng hẳn lên. "Tiểu tử kia, phải biết là ngươi có bao nhiêu may mắn rồi chứ!? Khối nội đan của Thanh Vân thú này chính là một tuyệt thế bảo vật đó nghe! Lão phu rơi vào hoàn cảnh như thế cũng là vì thứ này, vốn nó còn có nhiều tác dụng hơn nữa, nhưng hiện tại chỉ đành lãng phí thôi." Lam lão thở dài tiếc nuối. Nói xong, lão liền mở nắp hộp ngọc ra, bên trong, một viên tinh thạch bằng nắm tay tỏa ra dị hương nồng đậm, trôi lơ lửng trong không khí.
Nội đan của Thanh Vân thú? Phong Dực nghe mà trong lòng khiếp sợ. Trong quyển sách ma pháp trận Mặc Tâm Tông mà Mặc Nhất Tâm lưu lại cho hắn có nói qua, Thanh Vân là Thần thú tung hoành cửu thiên. Viên nội đan này không chỉ là loại tinh hạch có năng lượng khổng lồ tối tinh thuần trên thế gian, mà còn là linh đan diệu dược khiến cho con nguời có thể thoát thai hoán cốt, và là trung tâm năng lượng thạch để khởi động Viễn cổ Thần trận bên trong ma pháp trận phổ Mặc Tâm Tông.
Lam lão nói xong khẽ búng ngón tay, viên tinh hạch kia liền được khảm vào trận nhãn của ma pháp trận. Cả tòa ma pháp trận tức khắc bùng lên những luồng hào quang chói lọi và rực rỡ "Hắc hắc! Lão phu trước tiên sẽ dùng thiên thứ chín trong Luyện Hồn đại pháp đem Tinh, Khí, Thần của ngươi tăng lên một cấp độ, rồi sau đó mới thi triển Trừu tinh Hoán huyết đại pháp. Khi đó cũng chính là lúc ta thoát khỏi trói buộc khốn kiếp kia mà dục hỏa trùng sinh! Ha ha! À! Có điều phải đem thân thể ngươi luyện thành Ma Thần khôi lỗi đã. Hà, còn phải tốn một chút thời gian đem lực lượng của tên tiểu tử yếu ớt này cải tạo một phen mới được! Ngươi cứ yên tâm, lão phu chờ đợi ngàn năm, cũng không vội trong lúc nhất thời này đâu." Lam lão nói cho Phong Dực nghe mà tựa hồ đang tự lẩm bẩm cho riêng mình vậy.
Phong Dực trong lòng cười khổ không thôi, hắn cũng không nghĩ tới kiếp nay số mạng hắn lại đen tối như vậy. Tinh khí huyết dịch thì bị người ta cướp đoạt, đã thế thân thể lại còn bị luyện thành một con rối vô hồn vô ý thức. Nhưng mà đến bây giờ, hắn vẫn không có bất cứ phản kháng gì, bởi hiện tại ngay cả một ngón tay, hắn cũng không tài nào nhúc nhích được. Thậm chí toàn bộ ý thức hải cũng bị một loại năng lượng kỳ lạ phong ấn trói buộc.
Lam lão khoát tay, toàn bộ thân thể Phong Dực liền lừ đừ bay tới ma pháp trận kia, ngay trên khối nội đan Thanh Vân thú ở trung ương trận nhãn. "Cửu trọng cửu thiên Luyện Hồn trận, khai!" Lam lão hét lớn một tiếng, từ song chưởng vài điểm sáng xanh nhạt bắn nhanh về phía ma pháp trận, lúc chạm vào vầng hào quang của ma pháp trận liền tăng vọt ba thước, tạo thành một mối liên lạc ma pháp đầy phức tạp nối tiếp với nhau. "A" Phong Dực bỗng cảm giác được linh hồn ý thức của mình bị một cỗ lực lượng khổng lồ mạnh mẽ hút ra. Rất nhiều loại năng lượng kỳ lạ không kiêng nể xót thương gì dũng mãnh thô bạo tiến sâu đánh mạnh vào bên trong linh hồn, loại thống khổ này quả thực làm cho hắn đau đớn tê dại đến tột cùng.
Mỗi lần những luồng năng lượng kia chấn cho linh hồn ý thức của hắn tan tành thành từng mảnh nhỏ là mỗi lần nội đan Thanh Vân thú bên dưới tràn ra một cỗ năng lượng nhẹ êm như gió, đem linh hồn ý thức tổn hại thê thảm của hắn chữa trị lại hoàn toàn. "Tiểu tử, ngươi cứ chậm rãi hưởng thụ đi, hắc hắc. Một tuần sau, chắc chắn Tinh, Khí, Thần của ngươi đã có thể tăng lên một cấp độ mới rồi đó, hắc hắc hắc. Một cấp độ mà thế giới này vĩnh viễn cũng không có khả năng cảm nhận được đâu." Lam lão lại cười lớn rồi xoay người rời khỏi mật thất.
Trong lúc Phong Dực chịu đựng đủ sự hành hạ kinh hoàng ở mật thất dưới đáy hồ thì đế quốc Kim Ưng cũng loạn cả lên. Đầu tiên, ba thương hội lớn nhất của Đế quốc đột nhiên đồng thời tuyên bố là do tài chính khó có thể duy trì nên bọn họ đành phái giải tán. Toàn bộ đế quốc chấn động khôn lường, lòng dân hoang mang, vật giá nhất thời tăng cao, kinh tế toàn bộ Đế quốc suy thoái. Cùng lúc đó, tại Đế đô Kim Ưng lại liên tục xảy ra các cuộc bạo loạn, bởi vì hàng loạt các trung tâm buôn bán đóng cửa làm cho vô số người thất nghiệp. Người dân không có công ăn việc làm bắt đầu kéo đến các cơ quan hành chính của Đế đô hò hét la ó rồi dẫn đến xung đột đổ máu. Đế đô Kim Ưng lâm vào đại loạn.
Trong doanh trại quân đoàn Phích Lịch, Dương Vân Vũ và An Kỳ Nhi sắc mặt nghiêm túc ngồi đối diện nhau. "Thiếu gia đã bị một lão già thần bí bắt đi mất, chúng ta nên làm thế nào bây giờ?" Dương Vân Vũ hỏi. "Yên tâm đi, thiếu gia sẽ không có việc gì đâu. Cứ nhìn Đế đô mà xem, đúng như người dự đoán, đã loạn cả lên, cho nên chúng ta cứ kiên trì làm theo kế hoạch mà thiếu gia đã định ra là được." An Kỳ Nhi tự an ủi.
Dương Vân Vũ gật đầu, mở ra bản đồ ma pháp, mà ra một loạt mệnh lệnh.
Thời gian như bóng câu bên cửa, một tuần đã rất nhanh trôi qua, Đế đô ngày càng hỗn loạn. Doanh trại của binh lính thủ thành thì bị những kẻ bí ẩn tập kích, khiến toàn quân bị diệt, mà cấm vệ quân Hoàng thành lại chỉ biết ru rú núp sau bức tường thành dày cộm.
Ưng Dương vô cùng buồn bực, Đế đô và những thành thị xung quanh trị an rối loạn. Quân đội đóng ngoài thành dù đã nhận được lệnh của lão nhưng không biết vì sao lại ì ạch không chịu dẫn quân vào thành trấn áp, làm cho tình thế bây giờ đã không thể nào khống chế được.
"Con mẹ nó! Lão tử lần này chết thật rồi!" Đúng lúc một tia hồi niệm cuối cùng chìm vào bóng tối, thì cũng là lúc Phong Dực buông ra một câu thô tục như vậy.
Đúng lúc đó dị biến xảy ra, Lam lão sắp sửa hoàn toàn biến thành huyết nhân thì đột nhiên chấn động kịch liệt, trong miệng lão phát ra những tiếng kêu thê lương thảm thiết: "Không có khả năng… Không có khả năng..." Còn Phong Dực chỉ cảm thấy tia ý thức cuối cùng sắp bị chôn vùi đó chợt nhanh chóng thức tỉnh. Toàn bộ lực lượng linh hồn cùng ý niệm đều như ngược thời gian mà quay về bên trong cơ thể hắn và huyết dịch tuần hoàn sắp hình thành bên trong cơ thể trong suốt của Lam lão cũng dần mờ nhạt hẳn đi.
Khiến Phong Dực mừng như điên là lúc hắn phát hiện ngoại trừ linh hồn và ý niệm của hắn, còn có một cỗ tinh thần lực lớn đến mức hắn không cách nào hình dung, đã trùng nhập vào bên trong ý thức hải của hắn. Phong Dực căn bản không thể thừa nhận một cổ tinh thần lực khổng lồ như vậy. Ngay khi hắn nghĩ đến ý thức hải của mình sắp nổ tung thì một cỗ năng lượng quen thuộc đột nhiên đem cỗ tinh thần lực đó hấp thu hoàn toàn rồi quay về ẩn nấp ở địa phương nào đó trong ý thức hải.
Lúc này, trong một mật thất khác, Lam lão đang ngâm mình bên trong dược thủy sôi sục đột nhiên mở bừng mắt, phun ra một ngụm máu đen, vẻ mặt tràn đầy khó tin. "Lão Vu bà chết tiệt khốn kiếp, sắp chết rồi còn tính kế lão phu sao..." Lam lão bi phẫn hét lớn một tiếng, cánh tay khô như nhánh cây từ bên trong dược thủy nâng lên, vài đạo lam quang hướng về thạch bích kết thành một kết giới màu lam óng ánh.
Mà ngay tại lúc kết giới hình thành, Phong Dực bắt đầu hung hăng công kích vách tường mật thất, đánh một hồi lâu vẫn không có kết quả, hắn mới hậm hực dừng lại. "Mặc Nhất Tâm, thiếu gia ta lại thiếu ngươi một mạng, mặc dù bà chỉ vì chính mình." Phong Dực nhỏ giọng nói, đến bây giờ, hắn mới cảm thấy mưu tính sâu xa của Mặc Nhất Tâm có bao nhiêu khủng bố. Thì ra bà ta đã có thể tính đến chuyện Lam lão nhất định sẽ nhìn trúng khí lực và huyết mạch của mình, mà bên trong đệ nhị trọng cấm chế cố ý lưu lại một cái Trấn hồn, Nhiếp phách Tinh thần ma pháp trận. Ngay tại lúc Lam lão định thôn phệ linh hồn và ý niệm của mình thì cũng là lúc Tinh thần ma pháp trận này đồng thời khởi động, cắn trả cho Lam lão một kích trí mệnh. Khiến không chỉ Trừu tinh Hoán huyết đại pháp thất bại, mà còn làm cho ba thành tinh thần lực của phân thân vừa tiến vào liền bị tinh thần ma pháp trận ngăn chặn nuốt mất, bằng không ý thức hải của Phong Dực đã sớm nổ tung.
Căn cứ lời nói Mặc Nhất Tâm lưu lại trong đệ nhị cấm chế lúc bị phá, Lam lão hiện tại bị thương rất nặng, căn bản không có năng lực chống cự, Phong Dực nếu có thể nhân cơ hội đó mà giết chết lão là tốt nhất. Chứ để hai ngày sau với thực lực của lão thì sẽ có khả năng khôi phục lại như cũ, sẽ dễ dàng giết chết Phong Dực. Còn nếu như Lam lão không chết, Phong Dực chỉ có thể trong hai ngày bỏ chạy càng xa càng tốt… Hắn nghĩ vậy bèn theo thông đạo chui ra ngoài.
Tại một hồ nước phẳng lặng cách Đế đô không xa đột nhiên nghe bùm một tiếng nước bắn tung tóe, một thân ảnh mờ trắng từ bên dưới phóng vụt lên trời. "Lão Ưng Dương chết tiệt, hai ngày là quả đủ làm thịt lão rồi. Xem thiếu gia ta hành hạ lão như thế nào." Phong Dực phiêu phù trên không trung, nhìn Đế đô nguy nga ở xa xa cười lạnh nói.
Lúc này, ở Đế đô đã trải qua mười ba ngày náo động, cuối cùng gia tộc Khổng Tước đã phái một cánh quân tiến vào chiếm giữ Đế đô, bình ổn dân loạn. Có điều, lúc này đế đô Kim Ưng phồn hoa sung túc đã không còn như xưa, nơi nơi đều là tường sập ngói bể, trên đường người qua lại cũng vô cùng thưa thớt ít ỏi, không còn tí nào là hình ảnh kinh đô của một quốc gia.
Ưng Dương vẻ mặt âm độc đứng ở trên ngọn tháp cao nhất hoàng cung, nhìn khắp Đế đô hỗn loạn hoang tàn, nghiến răng: "Truyền lệnh của trẫm tới Cách Lôi Đặc, điều đại quân bao vây doanh trại quân đoàn Phích Lịch, kẻ nào phản kháng lập tức giết chết không tha."