Trở về truyện

Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song - Chương 213: Quyển 4 Chương Tự Chui Vào Rọ (2)

Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song

213 Chương 213: Quyển 4 Chương Tự Chui Vào Rọ (2)

“Bệ hạ… bệ hạ… Đông Chích vừa truyền tin tới…”

Tạp Ân vội vã đẩy cửa tẩm điện, rõ ràng là cơ thể mập mạp nhưng lại có thể linh hoạt xuyên qua tầng tầng lớp lớp liêm mạn tơ vàng, chính là, lúc sắp tới gần long sàn đẹp đẽ quý giá kia lại đột nhiên ngừng bặt âm thanh líu lo.

Trên long sàn đẹp đẽ quý giá.

Thanh Việt nằm sấp trên nhuyễn điếm, mái tóc ngân sắc thật dài tùy ý xõa rộng, áo ngủ tơ tằm đã bị kéo tới tận thắt lưng, tấm lưng trần tụi trắng nõn tuyệt đẹp, dưới ánh sáng từ tinh thạch ánh trăng nhu hòa chiếu xuống, tản mát ra sáng bóng mê người như hạt trân châu.

Mà Nam Việt hoàng đế bệ hạ lúc này y phục cũng vô cùng hỗn độn đang nằm phía trên, hai tay giữ chặt cổ tay Thanh Việt, cúi đầu, từng chút từng chút liếm hôn tấm lưng bóng loáng kia.

Lúc rốt cuộc ý thức được mình thấy cái gì, Tạp Ân vừa phản ứng được lập tức chạy như điên ra bên ngoài, nội tâm còn không ngừng kêu rên, cầu nguyện.

‘A~~~ ông trời a~~~ cứu cứu Tạp Ân đáng thương đi, vì cái gì lại để ta nhìn thấy cơ chứ, ta nhất định là bị choáng đầu rồi, vì cái gì phải lỗ mãng chạy vào đây cơ chứ ~~~’

“Đứng lại.”

Hiển nhiên, ông trời cũng không nghe thấy lời cầu nguyện của Tạp Ân, lúc nghe thấy tiếng Hoàng Phủ Ngạo, Tạp Ân đang bỏ chạy lập tức hệt như cọc gỗ bị đóng đinh tại chỗ, đưa lưng về phía Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt, đáng thương hề hề lau nhưng những giọt mồ hôi căn bản không hề tồn tại trên trán.

“Nói đi, chuyện gì.”

Ngay lúc này bị người quấy rầy, tâm tình Hoàng Phủ Ngạo không tốt chút nào, bất quá, Hoàng Phủ Ngạo cũng hiểu rõ, trừ phi có chuyện rất quan trọng nếu không Tạp Ân sẽ không liều lĩnh như thế.

Vì thế, tuy giọng điệu lúc nói chuyện của Hoàng Phủ Ngạo có chút ác liệt nhưng không hề có ý tứ muốn trừng phạt Tạp Ân, xoay người ngồi dựa vào nhuyễn điếm trên đầu giường, lại dùng chăn đơn bọc kín nhi tử bảo bối của mình, ôm bé vào lòng ngực, lại cúi đầu hôn vài cái lên cái miệng nhỏ nhắn non mềm của bé, chờ Tạp Ân báo cáo.

“Dạ… bệ hạ… là như vầy…”

Tạp Ân chậm rãi xoay người, đầu cũng gần như sắp đụng vào bụng mình, ánh mắt cũng chăm chú nhìn vào mũi chân, hít sâu vài hơn, điều chỉnh bản thân thật tốt mới tiếp tục bẩm báo.

“Bệ hạ, vừa thu được báo cáo truyền về từ Đông Chích, đêm qua Đông Chích xảy ra biến cố, Đông Chích Hoàng thái tử—— Đông Mộc Vân, đã nắm giữ đại bộ phận chính quyền Đông Chích cùng nhận được sự duy trì của hơn phân nữa quân đội.

Hiện giờ, Đông Chích Hoàng thái tử dẫn đầu ba mươi vạn đại quân trang vị đầy đủ đã bao vây hoàng thành Đông Chích, đang giằng co với nhóm quân cận vệ hoàng gia luôn nghe theo hoàng mệnh.

Bất quá, tin tức nói, hoàng thành Đông Chích bị vây kín như thùng sắc, Đông Chích hoàng chỉ sớm hay muộn sẽ…”

Tạp Ân vừa bẩm báo vừa thật cẩn thận nhích tới, trình tín hàm lên cho Hoàng Phủ Ngạo, sau đó lại nhanh chóng lùi về mảnh đất hắn tự cho là an toàn.

“Bệ hạ, nếu không còn phân phó gì khác, tiểu nhân xin phép lui xuống trước…”

Thấy lực chú ý của Hoàng Phủ Ngạo đều tập trung vào tín hàm trong tay, Tạp Ân liền nhân cơ hội này rời đi, bộ dáng vội vội vàng vàng kia hệt như sợ Hoàng Phủ Ngạo đột nhiên nhớ tới màn liều lĩnh khi nãy của hắn, quyết định hảo hảo trừng phạt hắn một phen vậy.

“Phụ hoàng, Đông Mộc Vân nhanh như vậy đã chiếm được phần lớn chính quyền Đông Chích sao?”

“Ân, so với phụ hoàng phỏng đoán còn sớm hơn vài ngày, xem ra phụ hoàng phải đánh giá hắn cao hơn một chút, dù sao làm Đông Chích Hoàng thái tử suốt mười chín năm, quả thực không phải người bình bình gì.

Ba mươi vạn đại quân vây quanh hoàng thành, mà trong hoàng thành chỉ có không tới hai vạn quân cận vệ hoàng gia, hơn nữa đại bộ phận quan viên, tướng lãnh đã ủng hộ hắn, Đông Mộc Vân nắm giữ toàn bộ chính quyền Đông Chích chỉ là chuyện trong tầm tay.”

“Phụ hoàng, Đông Mộc Vân sao lại có thể trong một khoảng thời gian ngắn như vậy đã khống chế được đại bộ phận quan viên cùng chính quyền Đông Chích?”

Thanh Việt vùi vào lòng ngực phụ hoàng, ngẩng gương mặt nhỏ nhắn hỏi.

“Việt nhi cũng cảm thấy tốc độ của hắn quá nhanh sao? Đúng nha, phụ hoàng của hắn, Đông Chích hoàng đế bệ hạ—— Đông Ly Trần, cũng không phải người dễ đối phó như vậy.

Chính là, hiện giờ sự thực đã bày ra trước mắt, quả thật là Đông Mộc Vân thắng.

Theo phụ hoàng thấy, này chỉ có thể chứng minh chúng ta, còn có bọn Đông Ly Trần đã quá xem nhẹ nhi tử này của hắn, chuyện này không thể tiến ngày trong ngày một ngày hai, hẳn trước đó Đông Mộc Vân đã bắt đầu âm thầm nghĩ kế cùng chuẩn bị.

Hơn nữa, Đông Ly Trần đột nhiên đề cập tới việc tấn công Nam Việt chúng ta, nhóm quần thần đã cực lực phản đối nhưng lại không có hiệu quả, chuyện này đã làm các đại thần bất mãn.

Mà Hoàng thái tử điện hạ của bọn họ—— Đông Mộc Vân lại vào lúc này vô cùng đau lòng nói với các vị đại thần này phụ hoàng hắn đã bị tên tùy tùng thời thời khắc khắc mang theo bên người che mắt, mê hoặc tâm trí, tùy tùng kia không chỉ là cô nhi của hoàng thất Nam Việt mà còn là một tên ma vu sư, Việt nhi, ngươi nói xem, nhóm đại thần này sẽ khiếp sợ cỡ nào.

Mà trong mắt đại đa số mọi người, ma vu sư đều đại diện cho tà ác, tàn bạo, khủng bố, huống chi Hoàng Phủ Tĩnh Nghi còn không chỉ là ma vu sư, hắn còn là cô nhi của hoàng thất Nam Việt, vô luận thế nào, ta tin rằng các đại thần này cũng không dễ dàng khoan nhượng.

Kì thật, Hoàng Phủ Tĩnh Nghi tóc đen mắt đen hẳn đã sớm bị người hoài nghi, chỉ là vì có Đông Ly Trần chống đỡ nên không ai dám dị nghị mà thôi.

Hiện giờ, Hoàng thái tử của bọn họ đã đứng ra, hơn nữa còn nói cho bọn họ biết Hoàng Phủ Tĩnh Nghi cư nhiên là một tên ma vu sư, hoàng đế bệ hạ của bọn họ đã bị mê hoặc hoàn toàn, chỉ vì ân oán riêng tư của Hoàng Phủ Tĩnh Nghi, không hề để ý tới lợi ích của Đông Chích mà muốn tấn công Nam Việt, sau khi bị Thái tử điện hạ của bọn họ cực lực ngăn cản, thậm chí đã không tiếc hạ chỉ để Hoàng thái tử điện hạ của bọn họ tiến tới Nam Việt làm sứ giả để tạo cơ hội cho Hoàng Phủ Tĩnh Nghi một được đuổi giết.

Tưởng tượng như vậy, nhóm đại thần Đông Chích hẳn sẽ cảm thấy bất an đi.

Hoàng đế bệ hạ của bọn họ đã bị mê hoặc tới mức ngay cả nhi tử thân sinh của mình sau khi ngăn cản hắn xuất binh tấn công Nam Việt cũng không luyến tiếc mà truy sát, huống chi là nhóm đại thần bọn họ?

Lại tưởng tưởng thêm một chút tới những biến hóa của hoàng đế bệ hạ của bọn họ những năm gần đây, đại khái sẽ không có ai không tin Đông Mộc Vân đi.

Các đại thần Đông Chích sao lại chấp nhận một ma vu sư khống chế triều đình, mà lại càng không thể chấp nhận là ma vu sư này lại còn đang chảy huyết mạch hoàng thất Nam Việt.

Vì thế, lúc biết được tin tức này, Đông Mộc Vân dẫn đầu ba mươi vạn đại quân của ngoại công mình một đường chạy tới hoàng thành Đông Chích, nhóm quân binh canh giữ ven đường đều nhắm mắt mở mắt, ăn ý không hề hướng lên trên bẩm báo cùng ngăn cản.

Mà sau khi đại quân vây quanh hoàng thành thì lại có rất nhiều đại thần đứng bên phía Đông Mộc Vân như vậy, để Đông Mộc Vân nhanh chóng nắm giữ đại bộ phận chính quyền Đông Chích.

Phụ hoàng nghĩ chỉ có phỏng đoán này có thể giải thích toàn bộ, Đông Mộc Vân dẫn đầu ba mươi vạn đại quân vì sao lại nhanh chóng xuất quỷ nhập thần đột nhiên xuất hiện ở hoàng thành Đông Chích như vậy, lại còn mạnh mẽ như sấm rền gió cuốn mà nắm giữ đại bộ phận chính quyền Đông Chích.”

Hoàng Phủ Ngạo một bên suy tư về mật báo trong tay, một bên kiên nhẫn giải thích cho Thanh Việt.

“Phụ hoàng, như vậy xem ra Đông Ly Trần đã tự chui đầu vào rọ, dẫn lửa thiêu thân đi, là hắn muốn lợi dụng Hoàng Phủ Tĩnh Nghi, chính là không ngờ hiện giờ hắn cũng bị Hoàng Phủ Tĩnh Nghi liên lụy.

Phụ hoàng, người nói xem Đông Ly Trần có thật giống như Đông Mộc Vân nói với bọn quan viên, bị Hoàng Phủ Tĩnh Nghi mê hoặc, khống chế không?

Việt nhi vẫn cảm thấy Đông Ly Trần không phải người dễ đối phó như vậy.”

Thanh Việt lại tiếp tục nói ra băn khoăn của mình.

“Vật nhỏ, ngươi nghĩ cái gì phụ hoàng biết mà.”

Hoàng Phủ Ngạo cười cười vỗ vỗ gương mặt nhỏ nhắn của Thanh Việt, lập tức nói.

“Ân, phụ hoàng cũng nghĩ vậy, với tính tình của Đông Ly Trần, hắn hẳn là… Bất quá, chúng ta hẳn rất nhanh sẽ biết, đợi đến khi Đông Mộc Vân hoàn toàn đánh chiếm được hoàn thành…”

Hoàn Chương 213.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.