175 Chương 175: Quyển 4 Chương Mê Hương Huyễn Cảnh
Trong phòng ngủ ở tầng cao nhất lâu thuyền.
“Phụ hoàng, mau, thời gian hẳn không sai biệt lắm, chúng ta mau đi xuống.”
“Việt nhi, chúng ta…”
Không đợi Hoàng Phủ Ngạo nói hết lời, Thanh Việt đã vội vàng kéo Hoàng Phủ Ngạo, sau đó trực tiếp sử dụng ma pháp không gian thuấn di, hai người xuất hiện trên hành lang gấp khúc ở tầng năm lâu thuyền.
Mới đầu, Hoàng Phủ Ngạo còn lo lắng Thanh Việt mang y trực tiếp xuất hiện trong phòng ai đó, đến lúc đó, y thật sự không biết nên bào chữa thế nào.
Bất quá may mắn, sự thực chứng minh, lo lắng của y hiển nhiên quá dư thừa.
Ma pháp không gian thuấn di đã nắm rõ như lòng bàn tay của Thanh Việt đã không còn lợi hại bình thường, ngay cả một chút sai lầm nhỏ nhất cũng không có.
“Việt nhi, kế tiếp, ngươi xác định mình có thể tìm được đường?”
Hoàng Phủ Ngạo nhìn xung quanh một chút, quả nhiên giống như Tạp Ân miêu tả, cơ bản là giống nhau như đúc, hơn nữa hành lang còn quanh co khúc khuỷu, người lần đầu đi tới nơi này nếu không có người dẫn đường thật sự rất dễ đi lạc, Hoàng Phủ Ngạo có chút không xác định hỏi Thanh Việt.
“Ân.”
Đối mặt với chất vấn của phụ hoàng, Thanh Việt tràn đầy tự tin gật đầu, lập tức lấy bản vẽ thủ công vô cùng đơn sơ trong không gian giới chỉ ra.
“Đây là bản vẽ Việt nhi bảo Tạp Ân làm—— là kết cấu tầng năm lâu thuyền, tuy, bản vẽ hơi khó xem một chút, bất quá Việt nhi vẫn hiểu được.”
Vì tới nơi này, Thanh Việt đã chuẩn bị khá đầy đủ.
“Ha hả ~~~ xem ra, tiểu Việt nhi của phụ hoàng vì tới nơi này đã tiêu phí không ít tâm tư a? Vật nhỏ thông minh.”
Hoàng Phủ Ngạo nâng gương mặt nhỏ nhắn của Thanh Việt, nhẹ nhàng in xuống một nụ hôn, lời này không biết là đang khích lệ hay trêu chọc bé.
“Vậy Việt nhi dẫn đường cho phụ hoàng đi.”
“Ân.”
Thanh Việt lên tiếng, rất nhanh xem xong bản vẽ, sau đó lôi kéo phụ hoàng chậm rãi cùng cẩn thận tìm kiếm ở tầng năm lâu thuyền.
Cả tầng năm lâu thuyền có vẻ phi thường im lặng, cho dù không ngủ mọi người cũng ở trong phòng mình, sau khi xảy ra chuyện tiểu thư quý tộc Tắc Á Tháp mất tích, không ai nguyện ý ra ngoài lúc nửa đêm.
Chân dẫm lên tấm thảm dày mềm mại ở hành lang gấp khúc tầng năm, không hề phát ra tiếng vang, ánh sáng sáng trưng chiếu cả hàng lang, làm người ta lúc đi lại có ảo giác mình đang bước vào một không gian xa lạ.
Vòng vo hơn phân nửa hành lang gấp khúc, ước chừng khoảng một khắc, Thanh Việt kéo Hoàng Phủ Ngạo đi tới một cánh cửa phòng.
“Phụ hoàng, hẳn chính là nơi này.”
Thanh Việt làm hệt như kẻ trộm, khẽ dán tai mình lên cửa, nghe ngóng động tĩnh bên trong, các cánh cửa này thực tế được thiết kế cách âm, từ bên ngoài không thể nghe thấy động tĩnh bên trong, vì thế Thanh Việt thành thành thật thật chạy lại bên cạnh Hoàng Phủ Ngạo.
“Phụ hoàng, chúng ta mau vào trong đi.”
Thanh Việt hiển nhiên cảm giác được hành động của mình khi nãy có chút mất mặt, vội vàng phân tán lực chú ý của phụ hoàng.
“Ân, hảo.”
Hoàng Phủ Ngạo rõ ràng biết ý đồ của Thanh Việt nhưng làm bộ như cái gì cũng không biết, đáp lời bé.
Ma pháp không gian thuấn di lại thi triển, giây tiếp theo, Thanh Việt cùng Hoàng Phủ Ngạo đã xuyên qua cửa phòng, xuất hiện bên trong.
Vừa tiến vào trong phòng, mùi thơm như có như không cổ quái kia lập tức xộc vào chóp mũi Thanh Việt cùng Hoàng Phủ Ngạo.
Mùi thơm thanh u, tinh thuần, linh động nhưng lại xuyên thấu mọn thứ, nhẹ nhàng quanh quẩn đến tận xương, lúc gần lúc xa, xinh đẹp lại mị hoặc.
Tựa như tuyết sơn u liên, là linh vật thiên địa, tinh thuần, cao nhã, đã gặp sẽ không thể quên, nhưng rồi lại trộn lẫn với cây anh túc xinh đẹp, mê hoặc đầy ma mị, làm người ta bất tri bất giác sa vào nó, muốn ngừng mà không được.
Ở cửa vào phòng ngủ có hai hộ vệ đang đứng gác đêm.
Chính là cơ thể bọn họ lúc nãy cứng còng duy trì tư thế đứng thẳng, ánh mắt trống rỗng, nửa khép nửa mở, nếu không phải bọn họ vẫn còn hô hấp thì rất có thể bị xem là một con rối khổng lồ.
“Hừ, khó trách bọn hắn cái gì cũng không biết, thật vô dụng, phụ hoàng, có vẻ bọn họ bất tri bất giác đã mất đi ý thức của mình.”
Thanh Việt tiến tới tinh tế quan sát hai người.
“Phụ hoàng, bên trong có thể là một loại huyễn yêu, kì quái, Hoàng Phủ Vu Mạc sao lại trêu chọc thứ này?”
“Huyễn yêu?”
Nghĩ lại thì Vân Trạch đại lục này có con người có trí tuệ, sức mạnh cường đại hoặc là ma thú, ma vật thể trạng cường hãn, nhưng chưa từng nghe nói tới yêu vật, vì thế tất cả mọi người đều không hiểu danh từ ‘huyễn yêu’ mà Thanh Việt nói tới có hàm nghĩa là gì.
“Ân, ‘huyễn yêu’ là một loại yêu vật có thể làm người ta sinh ra ảo giác.
Trong đó, lợi hại nhất hình như là một loại được gọi là ‘dục vọng chi yêu’, nó có thể gợi lên tình cảm mạnh liệt nhất được cất dấu trong đáy lòng hoặc dục vọng luôn khao khát nhưng không thể không đè nén lại.
Mà dục vọng bị chúng nó lôi kéo sau khi mất đi lí trí trói buộc, bình thường đều là tội ác âm u, dơ bẩn, thậm chí huyết tinh, tàn bạo, dục vọng chi yêu thông qua đó để hấp dẫn người ta chìm vào ảo ảnh, từ đó bị chúng nó khống chế, thường là vậy…”
Nói được một nửa, Thanh Việt đột nhiên nghĩ tới gì đó, ngạc nhiên kêu một tiếng.
“Di? Ở Vân Trạch đại lục hóa ra cũng tồn tại thứ này sao? Hừ mấy lão nhân kia cư nhiên không nói cho mình biết.”
“Suỵt!”
Hoàng Phủ Ngạo kéo Thanh Việt vào lòng, che cái miệng nhỏ nhắn của bé lại, ý bảo bé đừng lên tiếng, ngưng thần lắng nghe.
Quả nhiên, sâu bên trong, hẳn là vị trí phòng ngủ chính, không ngừng truyền tới tiếng vang nhỏ vụn không rõ.
Hai người chậm rãi đi tới gần nơi phát ra âm thanh, đi một lát vẫn không thấy phòng ngủ, Thanh Việt cùng Hoàng Phủ ngạo liền ăn ý dừng lại.
Nguyên nhân rất đơn giản, phòng này không tính là lớn, vì thế trong tình huống bình thường từ phòng ngoài vào phòng trong, cơ bản không thể tốn nhiều thời gian như vậy.
Này chỉ có thể nói âm thanh cùng con đường dưới chân bọn họ chỉ là ảo giác mà thôi.
Nếu không phải lúc Thanh Việt tiến vào đã đoán ra trong phòng này có thể tồn tại huyễn yêu linh tinh, hai người sớm có phòng bị, nếu không khác biệt rất nhỏ như vậy thực dễ dàng bị xem nhẹ.
“Phụ hoàng, xem ra chúng ta đã bị nó phát hiện, thần không biết quỷ không hay làm chúng ta bị ảo giác, bản lĩnh của nó không nhỏ a.”
Thanh Việt vừa dứt lời, bốn phiến gỗ đào màu vàng nhạt, mặt trên điểm ký hiệu chu sa đỏ thẫm lấy Thanh Việt cùng Hoàng Phủ Ngạo làm trung tâm, phóng ra bốn hướng khác nhau, lập tức giống như đá rơi vào mặt nước, cảnh vật trong phòng bắt đầu dợn sóng thật nhẹ, sau đó khôi phục nguyên trạng.
Thanh Việt cùng Hoàng Phủ Ngạo lúc này mới thấy rõ, con đường bọn họ đi lúc nãy cư nhiên thông tới lan can trong phòng, mà bọn họ đã tiến tới rất gần vị trí lan can.
Mà mùi thơm kia lúc này giống như bị kinh hách, cứ như có ý thức tránh né, cứ như một đợt thủy triều rất nhanh liền biến mất không thấy tăm hơi.
“Nguy rồi, nó muốn chạy, phụ hoàng, bản lĩnh ẩn núp của huyễn yêu rất lợi hại, nếu nó không chủ động xuất hiện thì rất khó tìm được, lần này để nó chạy thoát thì không biết phải đến lúc nào mới bắt được, chúng ta phải nhanh một chút!”
Thanh Việt kéo tay phụ hoàng, tìm được hướng phòng ngủ chính thì nhanh chóng xông vào.
…
Hoàn Chương 175.