Trở về truyện

Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song - Chương 125: Quyển 3 Chương Hành Trình Lên Tuyết Sơn [2]

Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song

125 Chương 125: Quyển 3 Chương Hành Trình Lên Tuyết Sơn [2]

Hành cung Tuyết Sơn của vương quốc Tạp đã được thành lập trên ngọn núi này hơn 6 năm, đối với ngọn Tuyết Sơn này, một hành cung xa hoa rộng mấy ngàn mẫu bất quá chỉ như muối bỏ biển, còn có rất nhiều điểm lí tưởng chưa ai chạm tới.

Hành cung Tuyết Sơn là nơi vui chơi giải trí trong lúc nhàn hạ dành riêng cho quốc vương Tạp Cách Tra, các thành viên vương thất trọng yếu và các đại quý tộc.

Bởi vì vị trí địa lí đặc thù của Tuyết Sơn và quốc vương Tạp Cách Tra tu sửa lại theo yêu thích của mình, nơi này trừ bỏ có tuyết rơi quanh năm, còn có tràng săn Tuyết Sơn, ôn tuyền có màu sắc kì lạ, cảnh sắc trong suốt duy mĩ bên dòng sông băng, ngoài những thứ quý hiếm đó ra, còn có sòng bạc, ca múa, đánh đàn, mỹ thực, xiếc ảo thuật… Tất cả những loại hình giải trí mà người ta có thể nghĩ tới, cơ hồ đều có thể tìm được ở đây, còn tuyệt đối làm bạn hài lòng.

Nói đến cũng kì lạ, xa hoa, mới mẻ, kích thích, hưởng thụ, vui chơi, thật sự rất ít nơi có được tất cả như thế này.

Hơn nữa quốc vương Tạp Cách Tra lần này tổ chức một yến hội suốt 7 ngày ở đây để cùng quốc gia, quân thần các nước khác vui chơi giải trí, lại tiêu phí thêm một khoảng không nhỏ trang trí lại tất cả, mỹ cơ, sủng thị lại tăng thêm hàng trăm người…

Hành cung như vậy quả thực có ma lực hút người ta chìm đắm, không biết lần này lại có bao nhiêu người vui chơi đến quên cả trời đất.

Lộ trình từ hoàng cung Tạp Cách Tra tới hành cung Tuyết Sơn cũng không xa, yến hội lại tổ chức vào buổi tối nên thời gian cũng rất dư dả, mọi người cũng không vội vàng, tốp 5 tốp 3 cưỡi ngựa một người ngắm cảnh trò chuyện chậm rãi đi tới.

(Bởi vì hành cung Tuyết Sơn nằm trên sườn núi của ngọn Tuyết Sơn hùng vĩ, địa thế không thấp, tuy Tạp Cách Tra có tu sửa đường đi từ chân núi lên, nhưng đường lên rất nghiêng còn đóng một tầng tuyết thật dày, không có cách nào đi xe ngựa, vì thế cho dù là nhóm công chúa, vương phi thân phận cao quý lại ôn nhu yếu đuối cũng chỉ có thể lựa chọn kị mã thay vì đi bộ.)

Thanh Việt vì không thể bị cảm lạnh nên không thể phóng ngựa rong ruổi như những người khác, bé bị Hoàng Phủ Ngạo ôm chặt trong lòng ngực, bên ngoài còn quấn một tầng da cừu ấm áp tròn vo, chỉ lộ ra nửa cái đầu cùng đôi mắt lưu quang lóng lánh, giống hệt một quả cầu lông.

Hai phụ tử duy trì khoảng cách 10 thước với mọi người, mỉm cười trò chuyện gì đó.

Ma Nha bị nhốt trong không gian giới chỉ cũng được thả ra ngoài, vốn bé cũng định thả Tiểu Miêu, nhưng nó lại là ma thú cao cấp nhất, vừa ra ngoài thì đám tuấn mã đã run rẩy quỳ rạp xuống nền tuyết, không dám động đậy, vì thế chỉ đành ủy khuất Tiểu Miêu.

Có lẽ vì đây là lần đầu tiên Ma Nha nhìn thấy Tuyết Sơn, cảm giác đặc biệt mới mẽ nên hậu quả nghiêm trọng là nó ngoạn rất hăng say, dọa mọi người kinh hoảng một phen.

Tỷ như, Ma Nha sẽ đào một cái hố trên tuyết chui vào đó.

Sau đó không nhúc nhích đợi một người xui xẻo nào đó vừa vặn cưỡi ngựa ngang qua, tiếp đó nó vươn móng vuốt túm lấy chân mã, làm tuấn mã hoảng sợ hí vang, nổi điên mà nhảy lung tung.

Người cưỡi trên ngựa đương nhiên cũng không may mắn thoát một kiếp, bình thường sẽ trực tiếp ngã bịch xuống, chật vật lăn vài vòng trên tuyết, sau đó lại còn nghe thấy một trận cười rợn da gà.

May mắn trên đất phủ một tầng tuyết đọng thực dầy, bị ngã xuống từ trên ngựa cũng không bị thương, đa số chỉ bị dọa hoảng mà thôi.

Thanh Việt rụt người trong lòng Hoàng Phủ Ngạo, tò mò quan sát khung cảnh trước mắt.

Hóa ra tuyết nơi này cũng không trắng xóa một mảnh như Thanh Việt tưởng.

Tuyết sơn ở nơi này hai bên con đường có cây xanh um tùm tươi tốt, bất quá hiện giờ đang bị tuyết trắng bao trùm, nên không nhìn rõ được.

Tới bên ngoài sườn núi, rừng cây cao lớn dần dần ít đi, thay thế vào đó là những mảnh thực vật nhỏ thấp, lên thêm một chút chỉ còn mặt tuyết trắng xóa.

“Việt nhi cảm thấy kì quái đúng không, Tuyết Sơn rét lạnh thế này mà đám cây cối vẫn sinh trưởng tốt như vậy?”

Thấy Thanh Việt liên tục gật đầu, Hoàng Phủ Ngạo mỉm cười giải thích.

“Đây chính là điểm đặc biệt của Tuyết Sơn Tạp Cách Tra, ngọn núi này có rất nhiều hồ ôn tuyền thông với các mạch nước chảy bên dưới không ngừng tẩm bổ thảm thực vật ở đây, làm chúng nó không chỉ không lạnh chết, còn sinh trưởng tươi tốt hơn các nơi khác.”

“Ôn tuyền ở đây cũng rất đặc biệt, có rất nhiều màu sắc bất đồng, vàng nhạt, màu hồng, xanh lá, tím nhạt, lam, đỏ… nghe nói những ôn tuyền màu sắc khác nhau có công hiệu khác nhau cho cơ thể.”

“Bây giờ là mùa xuân, tuyết đọng trên sườn núi đã tan đi rất nhiều, rất nhanh có thể nhìn thấy toàn cảnh của khu rừng bên dưới, đám động vật ngủ đông cũng ra ngoài kiếm ăn, là thời điểm tốt nhất để săn bắn.”

Dọc theo đường đi, chỉ cần thứ làm Thanh Việt hứng thú, Hoàng Phủ Ngạo đều tỷ mỉ giải thích cho bé.

Đoàn người đi theo phía sau, hơn phân nửa ánh mắt tập trung lên người Hoàng Phủ Ngạo và Thanh Việt cưỡi hỏa hồng tuấn mã cách đó không xa, bầu không khí thân mật, thân thiết tới mức không thể tách rời này quả thực rất khó xuất hiện trên người hoàng tộc.

Kinh ngạc, hâm mộ, ngờ vực vô căn cứ, ghen tị, tính kế, bất đắc dĩ….

Mọi người mang theo thần sắc khác nhau nhưng ánh mắt lại cùng hướng về một chỗ, người khác nhìn vào nghĩ bọn họ có tất cả, nhưng sự thật lại có bao nhiêu.

Hoàng Phủ Minh Khê có chút bất đắc dĩ nhìn đệ muội kị mã bên cạnh, thấy bọn họ mang vẻ mặt phức tạp nhìn hình ảnh ấm áp cách đó không xa, thầm thở dài trong lòng.

Hành cung Tuyết Sơn đối với Tạp Cách Tra vương quốc có thể nói là rất rộng rãi, rất nhiều đình viện không có người ở mà hoang phê.

Nhưng hiện tại dùng để tiếp đón tân khách từ các quốc gia thì cho dù tất cả đình viện được sửa sang lại vẫn còn đông nghịt.

Vì thế nhóm quân vương cũng không thể như ở hoàng cung Tạp Cách Tra, một mình ở một tòa cung điện, mà tất cả thành viên hoàng thất của một quốc gia được an bài ở cùng một đình viện với quốc vương của mình.

Còn nhóm quan viên đi theo được an bài ở một đình viện khác gần đó.

Nhóm Hoàng Phủ Vu Mạc, Hoàng Phủ Trác Diệu đương nhiên rất cao hứng lại khẩn trương vì an bài này, bởi vì từ khi sinh ra tới giờ, bọn họ chưa bao giờ gần gũi với phụ hoàng như vậy.

Đây đại khái chính là nỗi bi ai của người sinh ra trong hoàng tộc.

Hoàn Chương 125.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.