112 Chương 112: Quyển 3 Chương Không Gian Lĩnh Vực
“Có thể bắt đầu chưa?”
Thanh Việt quay đầu nhìn trọng tài trong trạng thái kinh hoảng đang đứng bên ngoài kết giới phòng hộ, có chút mất kiên nhẫn hỏi.
“A? Ác, nếu song phương đã chuẩn bị tốt, như vậy trận tỷ thí có thể bắt đầu rồi.”
Trọng tài hồi phục lại tinh thần ho khan hai tiếng, vội vàng thông báo.
Âm thanh vừa dứt, cục diện giằng co lập tức xảy ra biến hóa.
Quái vật được Hoàng Phủ Tĩnh Nghi gọi là ‘Huyết Long’ cùng Tiểu Miêu trong hình thái Thánh Quang Bạch Hổ Vương chân chính, hệt như nước với lửa, lớn tiếng gào về phía đối phương, đồng thời nhanh chóng nhào tới.
Trong tay Hoàng Phủ Tĩnh Nghi là một vật thể nhân đầu cốt đang tỏa ánh sáng đen thùi, nó là một chiếc đầu lâu vặn vẹo, hốc mắt trống rỗng sâu hoắm, phần xương cằm trống rỗng há to hệt như bất cứ lúc nào cũng có thể phát ra tiếng kêu rên thảm thiết, hệt như con người chìm đắm trong thống khổ cùng tuyệt vọng khi đối mặt với tử vong.
Đây là công cụ phụ trợ do Hoàng Phủ Tĩnh Nghi, một Ma vu sư tự luyện thành, vu khí có thể tăng cường khả năng khống chế vu thuật.
Theo sự điều khiển của Hoàng Phủ Tĩnh Nghi, nhân đầu cốt bắt đầu xoay tròn giữa không trung, tốc độ ngày càng nhanh.
Ngay sau đó, xung quanh đầu lâu xuất hiện làn sương mù đỏ nhạt, sương mù ngày càng dày, thẳng tới khi một tiếng kêu chói tai, thê lương từ đầu lâu phát ra, màn sương đã đậm như máu tươi nhanh chóng tản về phía Thanh Việt.
Trong mắt người bình thường nó bất quá chỉ là một làn sương mù cổ quái mà thôi, nhưng trong mắt Thanh Việt, nó bao hàm vô cùng oán niệm từ những người bị chết oan ức vì tra tấn đến chết.
Người thường chỉ cần dính một chút đã bị ăn mòn da thịt, cảm nhận được cảm giác đau đớn vì da thịt mục rữa!
Nếu bị nhiễm nhiều sẽ bị oán niệm quấy nhiễu, tận mắt nhìn thấy bản thân bị vô số oan hồn cắn xé, cắn nuốt, thẳng tới khi khô huyết, róc thịt, chỉ còn một đống xương trắng mới thôi.
Thanh Việt biết màn sương này rất âm ngoan, đương nhiên sẽ không xem thường, từ không gian giới chỉ lấy pháp trượng tinh quý được tạo thành từ tử tinh thạch mà Hoàng Phủ Ngạo đưa mình.
Theo ý niệm Thanh Việt, đỉnh tử tinh pháp trượng xuất hiện một viên tinh hạch pháp thuật màu trắng, lập tức quang nguyên tố cường đại lấy uy long của cự long làm trung tâm bắt đầu khuếch tán. [cự long ở đây ý chỉ viên tinh hạch]
Một vòng ánh sáng bạch sắc bao quanh Thanh Việt, cao quý thánh khiết hệt như một vị thần.
“Ma tinh hạch cự long hệ quang a~~~~”
“Pháp trượng tạo thành từ tử tinh thạch thuần khiết nhất!!!”
“Thật không hổ là Tiểu điện hạ được sủng ái nhất Nam Việt đế quốc, trân phẩm quý giá hiếm hoi như vậy chỉ sợ ngay cả Đại Ma Đạo Sư cũng không có!”
“Đừng nói không có, bọn họ đại khái cũng là lần đầu tiên nhìn thấy đi~~~”
Đại đa số lực chú ý đều bị pháp trượng trong tay Thanh Việt hấp dẫn, chỉ có một số ít cảm nhận được không gian ở giữa chân bị chấn động.
Đối với sự thay đổi của không gian trên sân đấu, người cảm thụ sâu sắc nhất đương nhiên là Hoàng Phủ Tĩnh Nghi đang giằng co với Thanh Việt.
Có thể cảm nhận rõ rệt, nguyên tố quang vốn hiếm hoi lúc này lại tràn đầy một cách kì tích, làm người ta có cảm giác mình đang chắm chìm trong thế giới của nguyên tố quang.
Màn sương mù đỏ như máu vốn đang tản về phía Thanh Việt, tựa như bị thứ gì đó giữ chặt, đột nhiên giảm bớt tốc độ.
Mà Hoàng Phủ Tĩnh Nghi đang thi thuật cũng cảm nhận được cơ thể mình dường như bị cái gì đó đè áp, ngay cả nâng tay, nhấc chân cũng cảm thấy cố sức!
Còn Tiểu Miêu vốn bị Huyết long áp chế cũng bắt đầu phát uy, trong không gian tràn ngập nguyên tố quang, một đám thánh quang cầu bay bạt mạn về phía Huyết Long.
Thánh quang cầu đụng phải cơ thể huyết nhục mơ hồ của Huyết Long, hệt như lửa gặp củi khô, bùng lên mãnh liệt, sau đó lưu lại một vệt cháy đen ghê người, đau đớn tới mức Huyết Long kêu la thảm thiết không ngừng.
Đối với tình cảnh này, đại đa số mọi người đều cho rằng đó là nhờ tinh hạch cự long hệ quang trên pháp trượng của Thanh Việt, dù sao trong mắt người thường, sức mạnh của tinh hạch cự long rất cường đại, huống chi, nguyên tố trời sinh đã có tác dụng khắc chế vật hắc ám.
Nhưng mà đối với những người cảm nhận được không gian chấn động khi nãy mà nói, tình huống này có thể chứng minh, Tiểu điện hạ của Nam Việt đế quốc, trừ bỏ thiên phú về pháp thuật hệ quang, thế nhưng còn một thiên phú tuyệt đỉnh đủ làm mọi người ghen tỵ tới phát cuồng—— không gian lĩnh vực!
Mọi người tới bây giờ mới hiểu được, vì sao trong tình huống nguyên tố quang thiếu hụt, phải đối mặt với một Ma vu sư mạnh mẽ vẫn trấn định như vậy.
Có không gian lĩnh vực, chỉ cần bên trong đặt một tinh hạch hệ quang cường đại làm nguồn sinh lực (tỷ như, Thanh Việt vừa nãy xuất ra ma tinh hạch cự long hệ quang) như vậy, không gian lĩnh vực sẽ theo ý chủ nhân, không cần tốn nhiều sức lực đã có thể phóng đại nguyên tố quang lên vài lần.
“Không gian lĩnh vực!”
Hoàng Phủ Tĩnh Nghi có chút khiếp sợ nhìn Thanh Việt, ánh mắt cũng trở nên dè dặt hơn.
Lúc này hắn đã không còn sự tự tin lúc ban đầu, đối mặt với đứa nhỏ này, hắn phải có một sự hiểu biết chắc chắn.
Đứa nhỏ trước mắt hệt như một làn sương mù, ngươi càng muốn biết thì kết quả lại càng thất bại, nó còn rất nhiều thứ làm người ta say mê vẫn chưa lộ ra.
Không gian lĩnh vực Thanh Việt nắm hiện tại khoảng một trăm mét, nói cách khác, chỉ cần ra ngoài phạm vi này sẽ không chịu ảnh hưởng bởi không gian này nữa.
Đương nhiên, nếu lực khống chế của Thanh Việt lớn hơn một chút, cùng sức mạnh trở lại nhiều thêm một chút thì đừng nói trăm mét, cho dù chỉ là phạm vi mười thước, tiến vào không gian của bé mà muốn ra ngoài tuyệt đối không được mấy người.
Chính là hiện tại Thanh Việt vẫn chưa làm được như vậy.
Hoàng Phủ Tĩnh Nghi bị dồn vào thế hạ phong, lúc nhận ra không gian lĩnh vực của Thanh Việt đương nhiên sẽ nghĩ ra điểm này.
Không gian lĩnh vực tuy lợi hại nhưng sẽ có giới hạn.
Cho dù Thanh Việt có thiên phú về mặt này cao cỡ nào thì bé cũng chỉ mới 13, vì thế phạm vi của lĩnh vực không thể quá lớn.
Suy nghĩ cẩn thận, Hoàng Phủ Tĩnh Nghi lập tức triệu hồi màn sương đỏ tươi màu máu kia về hộ thân, mang theo Huyết Long nhanh chóng rời khỏi không gian lĩnh vực của Thanh Việt.
Cứ vậy, Hoàng Phủ Tĩnh Nghi cùng Thanh Việt cách nhau hơn trăm mét, một lần nữa bắt đầu giằng co.
……….
Hoàn Chương 112.