Trở về truyện

Đau thương đến chết - Phần 2: Luân hồi - Chương 44 - Tấm Ảnh Ngày Xưa

Đau thương đến chết - Phần 2: Luân hồi

43 Chương 44 - Tấm ảnh ngày xưa

"Những chuyện tôi biết, chỉ có thế". Bà Đỗ Dung nói rất lâu, vẫn có vẻ cảnh giác nhìn Du Thư Lượng.

Bác sỹ Lượng mỉm cười: "Bác đừng ngại gì, bác cứ làm như cháu đang hỏi cung bác vậy hay sao?"

Bà Dung bật cười, nhưng rồi lại căng thẳng ngay: "Dao Dao có biết những tin tức mà các anh nghe ngóng được không?"

"Hiện giờ chưa biết, nhưng có lẽ trước sau gì cũng nên nói với cô ấy... Về sau, bác không biết tin gì về Đậu Hoán Chi à? Bác không tiếp xúc với ông ta, nhưng chắc rằng, ông ta là một người yêu ghét phân minh, chắc rất hiểu ngày đó bác đã có lòng cứu vãn cuộc hôn nhân của họ, ông ta sẽ rất kính trọng bác, sẽ thể hiện ra bằng một hình thức nào đó mới đúng..."

Bà Dung há miệng, lại mím lại, rồi nói: "Không, tuyệt đối không. Hiện nay chú ấy sống chết ra sao tôi không hề biết. Những người quen chs ấy hồi đó, đều cho rằng chú ấy đã chết. Chú ấy rất giỏi mọi bề nhưng về tinh thần thì có lẽ hơi yếu mềm; nếu cứ kiên trì để trở thành một chuyên gia thần kinh như anh thì tốt quá, chú ấy sẽ không đến nỗi tự hủy cả tương lai của mình".

"Cho nên, cũng vì chuyện kia, vì bất bình thay cho ông ta, nên bác mới... ít qua lại với bà em gái Đỗ Nhược. Và cuối cùng không mấy thân mật với Tư Dao?

"Dao Dao rất tốt, nhưng nó quá nặng lòng với cha mẹ, ngày trước ông bố rất chiều nó.. hồi ấy có thể coi đó là một gia đình hạnh phúc. Đến nay đôi lúc nghĩ lại tôi cũng thấy mình hơi quá đáng – ý tôi nói về việc tôi không đến đưa đám tang cha mẹ Tư Dao. Nó rất hận tôi về chuyện này. Nhưng tính tôi là thế thì biết làm sao được? Tôi có tuổi rồi, đâu dễ gì mà thay đổi được?"

Du Thư Lượng ngẫm nghĩ câu chuyện về Đậu Hoán Chi, anh bỗng gai người: nếu người mặc áo mưa chính là nhân vật ban đầu tung ra bức thư điện tử để dụ Tư Dao và các bạn vào hang Thập Tịch, thì liệu ông ta có phải Đậu Hoán Chi không? Có khá nhiều chi tiết phù hợp: người già, mặc áo mưa, nói chuẩn tiếng phổ thông, có oán thù với người nhà cô. Nếu đúng là thế, thì nhân vật mặc áo mưa là người đang trả thù, tước đoạt hạnh phúc của cô. Bà Đỗ Nhược và chồng đã qua đời, thì ông ta nhằm vào cô con gái của họ.

"Cháu muốn hỏi bác câu cuối cùng: bác có nhớ bà Đỗ Nhược kết hôn lần thứ hai là vào tháng nào không?"

Bà Dung ngớ ra, nhưng lập tức cười cười: "Anh khéo nói vòng vo nhỉ? Sao không hỏi thẳng luôn? Hai người lấy nhau sau một năm thì mới sinh Dao Dao. Nó là người họ Mạnh, không thể sai đâu!"

Bà này cũng sắc sảo đấy, Thư Lượng ngẫm nghĩ, rồi đứng lên chào ra về. Anh đưa tấm danh thiếp cho bà Dung, nói bằng một giọng trầm ngâm: "Hiện giờ, tìm được ông Đậu Hoán Chi là cơ hội duy nhất để chữa khỏi cho Tư Dao, vì ông ta đã từng dày công nghiên cứu cách điều trị bệnh truyền nhiễm quái ác này bằng phương thức đông tây y kết hợp. Ai cũng mong Tư Dao sẽ bình phục, cả bác và cháu sẽ cùng nỗ lực; hy vọng ông Hoán Chi vẫn còn sống, để ra tay cứu chữa cho Dao Dao"/

Bà Đỗ Dung lại sững sờ, câu nói này rất đúng với tâm trạng của bà: tại sao mình không sớm nghĩ ra nhỉ? Xem chừng, đôi khi lòng cảm thông lại làm hỏng việc.

"Không có chút tiến triển nào". Ba người đang nói qua điện thoại, giọng Tử Phóng xem ra có phần chán nản. "Chúng ta đều đã tra cứu chương trình tìm kiếm Bách Độ, chương trình Google và các mục các kho dữ liệu liên quan đến y học, nhưng không tìm thấy Đậu Hoán Chi"

Thư Lượng nói: "Nhưng dù ông ta còn sống, thì em cũng đã chuyển nghề rồi". Anh thuật lại câu chuyện do bà Đỗ Dung kể rồi nói: "Tôi đã phân tích tỷ mỷ, nhận ra mấy điều thế này: một là, ông Đậu Hoán Chi vốn là người Thôn quái dị, nhưng tư tưởng và hành động đều khác với dân thôn đó, hoàn toàn phù hợp với đặc điểm của ông già mặc áo mưa. Tôi còn nhớ Tư Dao kể cô ấy đã gặp một thanh niên ở Thôn quái dị, nói là ông già đó có quan hệ sâu xa với thôn ấy nhưng lại rất khác với những người dân bình thường. Đậu Hoán Chi chính là nhân vật như thế. Hai là ông ta có cá tính rất rõ rệt, có tình yêu mãnh liệt. Ba là, một con người như thế rất dễ có oán hận sâu sắc, dễ trở nên cực đoan. Bốn là, chắc ông ta rất hận Đỗ Nhược, cho rằng nếu bà ấy không làm cho ông ta bị phân tâm, chưa biết chừng ông đã đủ thời gian nghiên cứu ra thuốc đặc trị "đau thương đến chết". Tóm lại, rất đáng ngờ Đậu Hoán Chi chính là ông già mặc áo mưa.

Chương Vân Côn nói: "Ý anh là sau cú sốc kia, ông ta suy sụp tinh thần, rồi sau nhiều năm bèn quay lại trả thù! Nếu thế thì tại sao không sớm ra tay nhằm ngay vào đối tượng mà ông ta căm ghét - tức là cha mẹ của Tư Dao, mà phải chờ sau khi họ chết mới nhằm vào Tư Dao?"

Thư Lượng nói: "Tôi không rõ, tôi chỉ đoán thế thôi. Nếu đúng là ông ta, thì ông ta phải biết cha mẹ Tư Dao sẽ đau đớn nhất, dù chết cũng không yên tâm – là cô con gái yêu quý của họ gặp bất hạnh. Tôi cho rằng ông ta đã theo dõi Tư Dao, nắm vững các tình hình cụ thể, sau đó gửi thư điện tử cho cô ấy và các bạn, dụ họ đi vào hang quan tài treo.

"Trong hang đó, ông ta đã bố trí virus và côn trùng hút máu, du khách đã vào đó đều không thể thoát. Loại virus đó rất đặc biệt, có thời gian ngủ yên tương đối dài, và còn tùy vào thể lực của từng người nữa. Khi nó phát tác, thì cơ tim bị tổn thương rất nhanh, cuối cùng sẽ đột tử vì chứng rối loạn nhịp tim".

"Vậy tiếp theo đây chúng ta nên làm gì?" Tử Phóng có phần hoang mang.

"Vì hiện giờ chưa có được nhiều đầu mối, nên rất khó tra cứu về người ấy; nhưng tôi cảm giác chẳng bao lâu nữa sẽ có thêm tin tức về ông ta... Tôi ngờ rằng ông Hoán Chi và bà Đỗ Dung - chị gái của bà mẹ Tư Dao - vẫn còn chút liên hệ, bởi vì ngày trước bà Dung tỏ ra rất thông cảm với ông Chi, cho rằng cô em gái mình đã làm những chuyện đáng hổ thẹn và ích kỷ. Bởi vậy Hoán Chi sẽ không hại bà Dung, trái lại, sẽ kính trọng bà.Chắc hai anh còn nhớ cái vụ hút chết khi bọn Đắc Quảng chiếm khu nhà, bà Dung nói mình nhận được một cú điện thoại nặc danh... Người lạ nào có thể biết số điện của bà Dung? Tất nhiên là người mặc áo mưa – ông Đậu Hoán Chi! Rất có thể ông ta đã bỏ nhiều thời gian để quan sát từng hành động của Tư Dao, nên mới nhiều lần kịp thời ra tay cứu cô thoát hiểm"

"Nhưng vấn đề là nếu ông ta rắp tâm giết hại Tư Dao thì những lần Đắc Quảng sắp hại được Tư Dao, tại sao ông ta còn bí mật ra tay cứu cô?" Vân Côn hỏi.

Tử Phóng nói luôn: "Vấn đề này chúng ta cũng đã phân tích từ lâu: vì ông ta muốn hưởng thụ cái khoái cảm tự tay giết hại Tư Dao!"

"Đó cũng là một khả năng. Còn một khả năng nữa: có lẽ chính ông ta cũng tự mâu thuẫn, hiểu rõ mình làm thế là sai, nhưng vẫn không đổi ý, vẫn quyết làm bằng được; đồng thời, từ trong tiềm thức ông ta cũng mong tất cả sẽ được hóa giải. Tôi cho rằng điều này sẽ giải thích: tại sao khi các du khách sắp tìm ra hang quan tài, thì người mặc áo mưa lại khuyên họ hãy quay về; kể cả khi soạn bức thư điện tử, ghi chú rõ các điểm thắng cảnh trên bản đồ nhưng lại cố ý ghi nhầm vị trí của hang quan tài. Thực ra cũng là vì ông ta thực chất vẫn không muốn mọi người sẽ tìm thấy cái hang đó". Du Thư Lượng vừa nói vừa thầm cảm khái: chẳng rõ có đúng là các hành vi của Đậu Hoán Chi hay không, nhưng nếu năm xưa ông ta được bác sỹ tâm lý trợ giúp đến nơi, thì có lẽ cuộc đời ông ấy đã sáng sủa hơn rất nhiều.

Cuộc điện thoại ba bên kết thúc, Tử Phóng lại lên mạng. Anh ngồi nghệt ra trước màn hình. Mình có thể lục tìm thế nào nữa đây? Hai con mọt Ts và Điền Xuyên còn bó tay nữa là! Cũng đã tra cứu tư liệu về núi Vũ Di, các đồng nghiệp báo giới ở đó cũng đã tận tâm, còn lại chỉ là mình đích thân đến đó.

"Anh Tử Phóng sướng thật đấy!" Một đồng nghiệp bước lại khẽ nói.

"Chú mày lại còn trêu tức đại ca này hả? Chỉ vớ vẩn!" Tử Phóng lừ mắt, nhưng anh nhận ra ngay ông bạn có ý nói gì. Lịch Thu mặc chiếc áo gió màu đen, được cô thư ký chỉ dẫn, đang bước đến gần bàn làm việc của anh, khiến bao người phải trầm trồ nhớn nhác.

"Ôi, cơn gió nào...album ảnh à?" Tử Phóng nhìn thấy mấy quyển album trên tay Lịch Thu.

"Chẳng phải anh đang cần nó à?" Cô đẩy chúng đến trước mặt Tử Phóng. "Hãy tạ ơn bà mẹ tôi đi! Mẹ tôi đã gửi chuyển phát nhanh đến đây".

"Vâng, cảm ơn, cảm ơn". Tử Phóng vội lật giở, để tìm ảnh chụp chung của ông Lý Bá Thụy và Viên Thuyên. "Cô thông cảm nhé vì đây là nút thắt cuối cùng liên quan đến tập đoàn Đắc Quảng – cũng tức là, tại sao Viên Thuyên lại biết những bí mật kia?"

"Bí mật của Đắc Quảng thực chất là gì? Ông nhà báo tầm cỡ có tin tức gì mới không, sao lâu nay không tổ chức cuộc họp?"

"Gần đây anh quá bận về Dạ hội mùa Xuân, em xem, anh không về nhà được nữa... Đúng là quên béng, cả nhà chúng ta đi vắng, chỉ còn em "phòng không, một mình một bóng"..."

Lịch Thu cảm thấy những ánh mắt chĩ về mình càng nhiều hơn, cô phát cáu: "Này, ông Tử Phóng..."

"Thôi được, thôi được. Tại tôi nói năng bỗ bã..." Anh hạ thấp giọng. "Sở công an giữ bí mật khiếp quá. Vụ việc liên quan đến phạm vi rộng hơn chúng ta tưởng tượng. Theo tin tôi được biết đến giờ, thì chiếc chìa khóa mà Tư Dao tìm thấy đúng là chìa khóa mở két bảo hiểm đặt trong Ngân hàng Thụy Sỹ, công an đã bố trí người đi lấy. Bên trong chứa rất nhiều tài liệu liên quan đến chứng cứ phạm tội của tập đoàn Đắc Quảng. Nghe nói có cả băng hình, băng ghi âm, có cả sổ sách tài vụ... có thể đó là những tài liệu bị thiếu, đặt trong "mật thất". Có khả năng một số quan tham cũng dính vào vụ này, vì thế họ cần điều tra sâu hơn, trước mắt cần bảo mật đã. Tôi tin rằng chỉ ít lâu nữa họ sẽ cho điều tra lại vụ việc của cô em gái cô và gia đình bà chị cô. Đến lúc đó, trong nội bộ Đắc Quảng chắc sẽ có vị "tuấn kiệt thức thời" (1) đứng ra khai báo sự thật".

Tử Phóng vừa nói vừa giở các tấm ảnh, giở nhanh như máy. Lịch Thu thấy chối quá: "Này, từ từ thôi được không? Kẻo hỏng hết bây giờ!"

"Bệnh nghề nghiệp mà! Có biết một phóng viên siêu hạng như tôi mỗi ngày phải đọc bao nhiêu thứ không? Nếu cứ tỉ mẩn gọt giũa thì còn làm nổi việc gì nữa?" Anh giở vèo vèo, xong cả ba tập album, nghĩ ngợi giây lát rồi nói: "Trường của cô đã nghỉ hè chưa? nếu rỗi rãi thì cô đi với tôi vào thăm Dao Dao. Tôi đã gặp Viên Thuyên hai lần, nhưng bây giờ chỉ nhớ thấp thoáng, e nhận không ra, nhưng Dao Dao thì phải nhận ra".

Lâm Nhuận vừa ra về, khuôn mặt Tư Dao vẫn còn đọng lại nụ cười ngọt ngào. Thấy Tử Phóng và Lịch Thu bước vào, cô tươi cười đứng dậy: "Ôi quý hóa quá, đang giờ đi làm mà anh chị lại đến thăm tôi".

Lịch Thu nói: "Trường bọn tôi bắt đầu nghỉ hè từ hôm nay, từ giờ tôi có thể thường xuyên vào thăm cô được rồi".

Tư Dao than thở: "Ở trong này buồn ơi là buồn, cảm thấy mình đã rất khỏe rồi nhưng bác sỹ Tạ Tốn cứ không cho ra viện. Anh và chị như người nhà, hãy xin giúp tôi với?"

Tử Phóng biết, trong một thời gian ngắn Tư Dao chưa thể ra viện, nhất là khi chưa tìm thấy ông Đậu Hoán Chi. Anh nói: "Em nên nhớ, anh là người nhà trực hệ, còn Lịch Thu nhiều nhất cũng chỉ là chi nhánh mà thôi. Hôm nay bọn tôi có việc phân công em đây: em hãy xem mấy tập ảnh này, có ảnh Viên Thuyên không? Nếu có, tức là sẽ có ngay đáp án - chắc chắn ông Lý Bá Thụy khi còn sống đã cho Viên Thuyên biết bí mật"

Tư Dao ngồi xuống giở xem từng tấm ảnh, khác hẳn với cách xem của Tử Phóng. Lịch Thu lặng lẽ nhìn cô. một cô gái đáng mến, và mạnh mẽ nhường này, sự sống lại sắp xa rời cô, thì thật bất công. Giống như em gái mình... Mắt cô rơm rớm...Cũng may, cô đang đeo kính râm.

"Đúng rồi". Tư Dao kêu lên.

Tử Phóng đắc ý nói: "Tôi đã bảo mà, Viên Thuyên nhất định quen ông Lý Bá Thụy"

"Không phải Viên Thuyên, mà là ông ta – ông ta quen ông Thụy"

Lịch Thu và Tử Phóng nhìn vào, thấy một tấm ảnh hơi lạ: hai người đàn ông ngồi trên chiếc ghế dài như kiểu ghế ở công viên, một người là Lý Bá Thụy, còn ngườ kia có khuôn mặt đầy các vết nhăn ngang dọc với bộ râu nhuốm bạc.

Tuy mới chỉ nhìn thấy một phần khuôn mặt, còn phần nhiều chỉ nhìn thấy bóng ông ta thấp thoáng, nhưng Tư Dao vẫn nhận ra: người ngồi bên cạnh Lý Bá Thụy chính là ông già mặc áo mưa.

Chú thích:

(1) Nói theo ý của câu châm ngôn "Người thức thời, ấy là bậc tuấn kiệt."

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.