35 Chương 36 - Giương cờ trắng
Một túi nước đá chà qua mặt,Tư Dao đã tỉnh lại.Cô đang nằm ngửa, đã bắt đầu có cảm nhận. Cô lại trở về ngôi nhà, đang ở ngay phòng của mình.
"Tốt rồi,nữ diễn viên chính đã tỉnh. Hiện nay tính mạng của mọi người đều nằm trong tay cô".Dương Tín Chí bình thản nói.
"Bố và anh Chí ạ, tính mạng con người là trên hết, Tư Dao bị bệnh tim, mọi người nên đưa cô ấy đi viện".Lâm Nhuận dường như nài nỉ.
"Vớ vẩn! Ai cần con phải nhắc ? Nhưng phải chờ nó nói xong đã". Vẻ mặt Chung Thục Minh cũng đượm vẻ ái ngại.
Tư Dao định nhổm dậy, Tín Chí biết giờ đây cô gái này đã như chim trong lồng, nên đưa mắt ra hiệu cho bọn thuộc hạ năng nổ khỏi cần lo ngại gì.
Cảnh tượng mà cô rất sợ phải nhìn thấy đã ở ngay trước mắt: Lịch Thu và Tử Phóng đã bị trói đánh đai hai tay ngoặt ra đằng sau thít lên cổ.
"Hôm nay các người đã nhìn thấy cái chuyện rất không nên nhìn, chắc các người hiểu ý tôi chứ?" Tín Chí nói với Tử Phóng và Lịch Thu." Đương nhiên bọn tôi rất tự tin, nếu để cho các người được sống thì mọi người rất có thể đều được bình an, nhưng cái điều 'có thể' này lại nằm trong tay cô Tư Dao của các người".
Hắn chợt xoay người: "Cô Dao hãy nói cho bọn tôi biết mọi chuyện, nhất là bí mật về Lý Bá Thuỵ mà Viên Thuyên để lại cho cô. Cô nói ra rồi,thì mọi ân oán ở đây sẽ xí xóa ,cô cũng khỏi phải bị ám ảnh nặng nề gì nữa. Đời người con gái trẻ hãy còn dài,cô phải mang gánh nặng ấy thực là rất không công bằng!"
"Tôi không biết bí mật gì hết,nếu biết,thì sao tôi laị không kể với Lâm Nhuận, hoặc báo cho công an?"
"Nguyên nhân thì có nhiều, ví dụ Lý Bá Thụy thì tham lam, Viên Thuyên thì rón rén cẩn thận... Cô hãy nói đi,thực ra bọn tôi thừa biết cô đã tìm ra sự thật".
Lúc này bà già hàng xóm bước vào nói nhỏ: "Các vị nên mau mau lên,gần đây không chỉ có các vị,mà hình như còn có ai đó vẫn lén theo dõi ngôi nhà này, tôi chỉ sợ sẽ rách việc mất thôi!"
Tư Dao hằn học nhìn bà ta: "Mụ đã..."
Lâm Nhuận cười nhạt : "Cả nhà chúng ta thật là... Bà ấy là cô của anh. Bố anh đã mua ngôi nhà hàng xóm, để tiện canh chừng em, không ngờ cũng có lúc được việc. Khi em vừa gõ cửa bên đó,thì cô anh đã gọi điện cho bố anh ngay",
Bọn người Đắc Quảng –cha của Chung Lâm Nhuận- hành động đều luôn dày công tính toán.Tư Dao đã hiểu, tại sao bọn sát thủ của Đắc Quảng biết rõ mình ngủ ở phòng của Lâm Nhuận, thì ra là nhờ bà cô của Lâm Nhuận chỉ điểm. Sau khi Thường Uyển về ở với cô,bà ta đã từng hỏi thăm, cô nói là Thường Uyển ngủ trên gác,cô ngủ dưới nhà.
Tín Chí gắt gỏng: "Này,cậu Lâm Nhuận chớ ăn cây táo rào cây sung nhé!"
"Ai là táo,ai là sung?Bố có lú lẩn không thế?" Lâm Nhuận nhìn cha.
"Hỏi câu này khá đấy, con hãy trả lời trước zem?" Ông Chung Thục Minh không hề né tránh ánh mẳt của Lâm Nhuận.
"Nếu là làm điều ác, là giết người ,tham ô,phạm pháp,thì con không thể chấp nhận! Nếu 'cây sung' là Dao Dao-người con yêu mến,một cô gái vô tội, cứng cỏi-thì dứt khoát con sẽ rào!" Câu nói của Lâm Nhuận khiến Tư Dao rưng rưng nước mắt.
Mắt ông Chung Thục Minh cũng ươn ướt.
Ta đã không biết cách dạy con?
Hay là con đường này ta đã đi quá xa,chính ta cũng mất phương hướng rồi?
"Con đã làm cho bố và mẹ rất thất vọng".
"Bố đừng ngoặc mẹ con vào chuyện này. Mẹ con chỉ là bù nhìn,bà ấy không biết mọi chuyện bố và anh Tín Chí làm".
"Câm đi!" Ông Thục Minh vung tay, mép Lâm Nhuận đã rỉ máu.
Tín Chí biết bây giờ hắn phải điều hoà tình thế,nên sẵng giọng: "Tôi cho cô Tư Dao một phút suy nghĩ,sau một phút nếu cô không nói ra chỗ Lý Bá Thụy cất giấu bí mật,thì nhà báo Tử Phóng sẽ được chờ đồng nghiệp đăng cáo phó cho. Sau một phút nữa, nếu cô vẫn im lặng thì cô Lịch Thu sẽ được lên thiên đường hội ngộ với em gái và ba phút sau cô sẽ phải "Đau thương đến chết", để thực hiện nổt lời nguyền!"
Tư Dao lắc đầu. Tín Chí giơ tay chăm chú nhìn đồng hồ.
Mình còn có thể làm gì nữa?
Sau khi chúng đã biết về bức tường kép, thì ai có thể tin lời hứa "sẽ được bình an vô sự" của chúng? Lời chó sói hứa với cừu, đều là khúc dạo đầu của bữa ăn tối mà thôi.
Nhưng nếu không nói, thì lời hăm dọa của chúng đâu phải trò đùa?
Một phút trôi đi còn nhanh hơn cả một giây.
Khi Tín Chí nói "hết giờ" thì Tư Dao mở miệng: "Nếu tôi nói ra các người phải giữ lời hứa".
"Đúng là cô có biết thật!" Tất cả đều ngạc nhiên nhìn Tư Dao.
"Khoan đã!" Lâm Nhuận bỗng cắt ngang. "Tôi hỏi lại : nếu Tư Dao nói ra thì các người có thực hiện lời hứa không?"
Tín Chí nói: "Khỏi cần băn khoăn những thứ "nếu" làm gì. Đắc Quảng xưa này luôn nhớ giữ chữ tín để giành thắng lợi. Trước khi chú Nhuận về Giang Kinh,chúng ta đã giao hẹn phải tìm cách lấy bằng được 'bí mật', đồng thời bọn tôi sẽ tha cho Tư Dao. Điều này đương nhiên làm được. Chỉ cần cô ta khai ra,thì chúng tôi sẽ dừng lại,không làm to chuyện nữa!"
Tư Dao thở dài tuyệt vọng, nói nhỏ: "Nó ở trong cái áo lông của tôi...các người rạch cái mền ra là thấy ngay".
Ở vạt áo bên trái có một đường chỉ khâu tay.Rạch nó ra,bên trong có một mảnh giấy gấp vuông vức.
"Lẽ nào đây là..." Chung Thục Minh đứng dậy.
"Đúng,chú ạ! Đây là sơ đồ cấu trúc ngôi nhà!" Dù đang lúc rất hưng phấn thì giọng nói của Tín Chí cũng không mảy may xúc động.
Chung Thục Minh thật sự thở phào nhẹ nhõm. Không hiểu tại sao ông ta luôn tin rằng Lý Bá Thụy nhất định cất giấu bí mật trong ngôi nhà này. Ông ta rất hiểu Lý Bá Thụy: một kiến trúc sư tài ba,không chỉ giỏi thiết kế bên ngoài bên trong,thậm chí kể cả trang trí nội thất của một công trình,mà còn rất giỏi chế tác các thiết bị cơ học tinh vi nữa.Chính vì có tài cao,nên ông Thụy không tin bất cứ ai,và cũng không nhẹ dạ đặt chân vào một nơi nào đó. Ông Thụy tham lam một cách 'cẩn thận'. Vì sở hữu một số của cải đáng kể,nên ông Thụy luôn sống trong nỗi sợ hãi - sợ mất của.
Thực ra chính ta cũng chẳng hay ho gì, có điều,ta không thu mình trong 'hang động' của bí mật một cách tiêu cực,ta luôn tích cực xuất kích,phải nắm trong tay số phận của mình.
"Đây là bức tường kép,chú ạ! Cháu đọc các bản vẽ kiến trúc khá thạo. Vị kiến trúc sư cao tay như Lý Bá Thụy không thể để chừa lại một khoảng không gian vô ích...có lẽ xung quanh là vật liệu cách âm,không thể nhầm được...À,trong này còn gợi ý cách mở nó,có lẽ phải xuống dưới tầng hầm". Mắt Tín Chí loé lên một nét kỳ dị.
Tử Phóng, Lịch Thu và Tư Dao đều hiểu ,tất cả mọi điều đều không thể cứu vãn được nữa.
Nơi ẩn nấp, lối đi bí mật ..mà ông Lý Bá Thụy dày công thiết kế sắp bị lộ hoàn toàn.
Khi chúng thật sự đoạt được bí mật rồi, liệu có ai trong số họ sống sót không?
Điều đáng buồn của loài người là có thể đoán trước kết cục của mình.
"Được, vậy thì khẩn trương lên, chúng ta xuống tham quan!" Chung Thục Minh vừa nói vừa bước ra khỏi căn phòng.
"Xin lỗi, vì tôi không còn lựa chọn nào khác". Tư Dao khe khẽ sám hối.
Mọi người đều hiểu chẳng mấy chốc bọn người kia sẽ bới tung bức tường kép,rồi lại quay lên đây.