35 Chương 35 - Blog chỉ dành cho cậu đọc
Không bao giờ Tư Dao có thể quên cái bóng ấy, chiếc áo mưa màu xám, giữa trời nắng, sứ giả của thần chết, nguồn gốc của mọi bất hạnh. Ông ta có mặt ở hiện trường nơi Viên Thuyên chết, không thể là sự ngẫu nhiên.
"Nhưng, hồi đầu ông ta khuyên các vị hãy xuống núi kia à? Ông ta không thể là hung thủ. Làm gì có kẻ cuồng sát nào lại cố ý để cho người khác nhận mặt?" Tử Phóng lại lắc đầu.
Tư Dao đứng lên nhìn ra bầu trời âm u ngoài cửa sổ: "Chỉ là đoán vậy thôi, chứ cũng rất khó nói chắc. Huống chi, gần đây tôi đã nếm mùi khiếp sợ của cái trò mèo vờn chuột...Anh biết không, lời ông ta nói ngày đó lại càng kích thích tính tò mò của tôi".
Lâm Nhuận im lặng đã lâu, bây giờ mới nói: "Hay vẫn chỉ là ngẫu nhiên mà thôi? Thời tiết đầu thu ở miền Hoa Đông thường không ổn định, dễ bất chợt có mưa; một vị nào đó tính hay lo xa đang đứng xem cũng nên? Vả lại, cũng không nhìn rõ mặt người này..."
Tư Dao chợt nhớ ra một chuyện, bèn hỏi Tử Phóng: "Những tấm ảnh hôm nọ anh có được về vụ lật xe ở Đại Lý đâu rồi ?"
Tử Phóng sực tỉnh, vội xuống nhà để lấy. Chỉ thoáng chốc anh đã chạy lên ngay, mồm liến thoắng: "Kỳ lạ,kỳ lạ quá!"
Tư Dao giật ngay lấy tấm ảnh, kêu lên "quả nhiên là thế!" Cô chỉ tay vào một tấm ảnh : "Anh Lâm Nhuận nhìn này, ở đâu cũng có ông ta!"
Lâm Nhuận cúi nhìn thật kỹ, quả nhiên thấy ở một góc hiện trường có một người mặc áo mưa mày xám đứng lẫn trong đám người xem. Có điều, kích cỡ người trong ảnh quá nhỏ, chỉ có thể cảm nhận hình như người này và người trong đoạn phim là một.
"Đúng là kỳ quái!" Lâm Nhuận không thể không công nhận.
"Hôm mà Kiều Kiều chết, ông ta đã nói ra lời nguyền ấy trước; ở hiện trường Viên Thuyên gặp nạn có mặt ông ta, ở hiện trường Tiểu Mạn gặp nạn cũng có mặt ông ta,thì không thể nói đều là ngẫu nhiên.Tôi cho rằng Viên Thuyên và Tiểu Mạn đều nhìn thấy ông ta,vì thế mới trở nên không bình thường. Ông ta xuất hiện khiến Viên Thuyên cảm thấy sự chết chóc, bèn nháy đèn cảnh báo để diễn tả "đau thương đến chết", hi vọng rằng tôi có thể xem được đoạn phim này,và biết rằng trước khi chết cô ta đã nhìn thấy những gì.Viên Thuyên thật có bản lĩnh, trong tình huống đó mà vẫn suy tính được, tôi thì phải xem đi xem lại mãi mới nhận ra đoạn băng ấy. Chắc chắn Tiểu Mạn ngồi trên xe đã nhìn thấy người mặc áo mưa màu xám và muốn người lái xe cho dừng lại để xác định, nếu đúng là người ấy thì sẽ hỏi ông ta xem sự quái dị của hang Thập Tịch là ở điểm nào. Nếu chúng ta có thể tìm được ông ta thì sẽ nắm được chìa khoá để giải mã tất cả các sự kiện cũng nên".
Tử Phóng cười nhạt: "Này tiểu thư ạ, bóng ông ta có trên ảnh trên phim thật, nhưng ông ta không cho chúng ta xem chứng minh thư, đi tìm ông ta còn khó hơn cả mò kim đáy biển! Các vị vẫn còn sáu người đang khỏe mạnh chứ gì? Chờ đến lúc tìm thấy ông ta thì...." Chính anh cũng cảm thấy mình càng nói càng như dở hơi, Lâm Nhuận thì bước tới bịt luôn mồm anh ta.
Đã gần nửa đêm, Tử Phóng và Lâm Nhuận trở về phòng mình. Phòng của Tư Dao trở lại yên tĩnh. Sau một ngày bận rộn công việc, về nhà lại suy nghĩ căng thẳng nát óc, thế mà Tư Dao vẫn tỉnh như sáo.
Có lẽ chỉ ít lâu nữa mình sẽ hình thành thói quen uống cà phê buổi tối cũng nên.
Cô vẫn đang nghiền ngẫm; tối nay tuy có được phát hiện quan trọng nhưng dường như lại càng thấy khó phân tích, càng thấy rối bời. Cô vốn tự cho rằng mình là con người nhạy cảm đồng thời có khả năng phân tích khá tốt, nhưng lúc này cô cảm thấy mình như gà mắc tóc.
Khi phân tích vấn đề, điều tối kỵ là lan man không có trình tự, phát hiện quan trọng ngày hôm nay là kết quả của việc đi sâu điều tra về nguyên nhân cái chết của Viên Thuyên; lúc này mình lại thấy rối bời không biết đâu mà lần, bởi vì phát hiện này đã nảy sinh những ảnh hưởng càng rộng hơn, phương hướng điều tra cũng nhiều hơn. Người mặc áo mưa bí hiểm kia không chỉ xuất hiện trên đường cao tốc nơi Viên Thuyên lâm nạn, mà còn xuất hiện ở bên dốc núi đã cướp đi sinh mạng của Kiều Kiều- dường như chỉ ra rằng trọng tâm điều tra tiếp theo phải là ông ta. Nhưng mình đã không chỉ một lần đi Tân Thường Cốc rồi trắng tay trở về, liệu có đáng lại dốc sức đi tìm tung tích ông ta không?
Mặt khác, điều phát hiện tối nay cho thấy Viên Thuyên hành động rất chỉn chu, dù trong lúc nguy khốn nhất cũng vẫn gắng nghĩ ra cách truyền đạt lại thông tin. Hoặc nói cách khác, mỗi bước đi của Viên Thuyên đều không hề tùy tiện, đối với mỗi sự việc đều không hề ngẫu hứng làm theo cảm tính. Đúng thế, đó mới thật sự là Viên Thuyên mà mình rất hiểu.
Vậy thì tấm ảnh mà Viên Thuyên trước khi chết đã gửi kèm hộp quà tặng mình, chắc chắn cũng có ngụ ý tựa như những tín hiệu đèn cảnh báo này, chứ không chỉ thể hiện sự nuối tiếc về chuyến đi Tân Thường Cốc, hoặc tỏ ý không hài lòng với mình.
Vậy Viên Thuyên định nói điều gì?
Tư Dao thầm mạt sát mình quá dở, đã rất cảm tính xốc nổi mà huỷ bỏ tấm ảnh.May sao mấy hôm nay ít có giấy lộn, nên sọt giấy vụn vẫn còn đây. Cô vội bới tìm tấm ảnh đã bị cắt thành bốn mảnh.
Cô dùng keo trong suốt dán chúng lại rất tỉ mỉ, rồi nhìn thật kỹ phong cảnh non xanh nước biếc tuyệt đẹp ấy nhưng vẫn không tìm ra một điều bí mật gì ẩn chứa trong đó. Đương nhiên là không có một chữ số nào tượng trưng cho mật mã. Cô lật mặt sau tấm ảnh, chỉ thấy mấy chữ in "giấy ảnh Giai Năng", không có một điểm gì khác lạ.
Gần như có thể khẳng định đây chỉ là một tấm ảnh bình thường.Chỉ là cầm lên cô có cảm giác hơi nặng một chút vì đã được ép plastic.
Mỗi một chi tiết việc làm của Viên Thuyên đều có dụng ý. Tấm ảnh này nhất định phải chứa một thông tin gì đó.
Hay là ý nghĩa của việc ép plastic kèm theo thông tin?
Nhưng phía dưới lớp plastic chỉ là ảnh và lưng tấm ảnh,chẳng có gì khác lạ.
Tư Dao bóc màng keo trong suốt vừa dán, thì có thể sờ vào vết cắt tấm ảnh.
Cô chợt nảy ra một ý , bèn cầm tấm ảnh của Tử Phóng, chụp vụ lật xe ở Đại Lý để so sánh tỉ mỉ. Cô nhận thấy tấm ảnh chụp phong cảnh được ép plastic dày hơn đáng kể. Cô đưa nó sát ngọn đèn để nhìn thật kỹ. Quả nhiên tấm ảnh đó gồm hai lớp giấy ảnh chồng lên nhau, có thể nhìn thấy khe giữa hai lớp giấy có vết hồ dán. Cô cố nén hồi hộp, dùng mũi dao dọc giấy thận trọng tách dần hai lớp giấy ảnh.
Ôi,Viên Thuyên lại làm cái trò gì thế này?
Cuối cùng đã tách được hai lớp giấy ảnh ra. Tấm giấy nằm dưới không có ảnh, chỉ thấy một hàng chữ ở chính giữa. Tuy thao tác "giải phẫu bóc tách" vừa rồi có làm xước về mặt, bởi chúng vốn được dán hồ, nhưng Tư Dao vẫn đọc được các chữ này:
"Blog Một Tỷ O O như hình vẽ"
Ý là gì vậy? Hay là Viên Thuyên đã để lại manh mối quan trọng trên Blog Một Tỷ?
Cô nhìn kỹ, thấy ở góc tờ giấy ảnh có một dấu bưu điện rất mờ, dưới con dấu có một hình vẽ nhỏ tựa như một kiểu logo, trông na ná như chữ "trung", nom quen quen nhưng Tư Dao không nhớ ra nó là cái gì.
Cô lập tức lên mạng tra "Blog Một Tỷ",rất dễ tìm thấy trang web về Blog . ,chủ nhân có đăng ký, nhưng liệu " O O" và "xem hình vẽ" có phải là số tài khoản và mật khẩu không?
Cô thử nhấp xem, thì xuất hiện lờ báo lỗi: "Tài khoản mà bạn tìm, không có!" Đúng thế, O O không thể là số tài khoản. Ôi, mình ngố thật, "O O" chẳng phải là nick name Viên Viên Khuyên Khuyên của Viên Thuyên là gì?
Tư Dao gõ gõ đầu theo thói quen, rồi nhập ký tự Viên Viên Khuyên Khuyên vào mục tài khoản , mật mã thì phiên âm chữ latin "như hình vẽ" = "ru tu" vẫn sai. Câu trả lời là "mật khẩu của bạn không đúng!" Tuy nhiên, mình đã đoán đúng, đây là số mật khẩu.
Tất nhiên cô biết mật khẩu không thể đơn giản là mấy chữ "như hình vẽ". Mật khẩu chắc chắn có liên quan đến tấm ảnh, hoặc là chính cái logo. Cô lại phiên âm ba chữ "tân Thường Cốc là "xinshanggu" xem sao.Vẫn sai.
Dùng thẳng ba chữ Tân Thường Cốc làm mật khẩu thì quá trực tiếp.Vậy thì có thể là gì? Dù là gì thì vẫn phải liên quan đến Tân Thường Cốc.
Thoạt nhìn vào tấm ảnh Tân Thường Cốc này, mình sẽ nghĩ ngay đến điều gì nhỉ?
Đau thương đến chết
Cô nhập ngay các chữ phiên âm"shangxinzhisi" (đau thương đến chết). Vẫn sai!
Đau thương đến chết, đau thương đến chết...cô lẩm bẩm. Rồi lại nhìn con dấu bưu điện, suy nghĩ xem mật khẩu có thể là gì. Ánh mắt cô chợt dừng lại ở các con số theo kiểu mã số điện báo mà lúc trước xem đoạn phim kia cô đã ghi lại.
Nhập lần này đã thành công!
Tư Dao đã hiểu tại sao Viên Thuyên lại có thể nhớ được các mã số điện báo thể hiện bốn chữ Đau thương đến chết, bởi vì nó chính là mật khẩu Viên Thuyên dùng để đăng ký blog! Còn con dấu bưu điện và logo chữ "trung" sẽ thể hiện điều gì?
Mã số điện báo.
Cô bỗng nhớ ra, logo chữ "trung" là biểu trưng của "Truyền thông Trung Quốc". Cái lợi của điện báo là ở chỗ có thể đồng thời thao tác ở hệ thống bưu điện và hệ thống truyền thông. Con dấu và logo truyền thông ngầm thể hiện mối liên hệ giữa Blog đăng ký và điện báo. Chi tiết này khiến người ta phải nghĩ nát óc mới lần ra được.
Cô tặc lưỡi tiến vào blog thuần túy cá nhân được bảo vệ bằng mật khẩu. Nội dung của blog từ từ trải ra. Đập vào mắt cô trước tiên là bốn chữ to đậm đỏ thắm như máu.
Đau thương đến chết!
Tư Dao cảm thấy một làn khí lạnh tràn vào tận tim.Thế mới biết ấn tượng thị giác về chữ viết cũng có sức mạnh thật ghê gớm!
Đêm khuya đang yên tĩnh bỗng vang lên tiếng gõ cửa dồn dập. Tim Tư Dao đập mạnh.
"Dao Dao,tôi Lâm Nhuận đây mà!"