Trở về truyện

Đàn Anh Cũng Tới Cắt Bao Quy Đầu Ư? - Chương 8: Môi Lưỡi Triền Miên, Lôi Kéo Cắn Xé Nhau Dựa Theo Bản Năng.

Đàn Anh Cũng Tới Cắt Bao Quy Đầu Ư?

8 Chương 8: Môi lưỡi triền miên, lôi kéo cắn xé nhau dựa theo bản năng.

“Này, Hứa Lê, em sống ở chỗ nào?” Lục Từ đứng thẳng người, sau đó đỡ cô dậy, đặt cô ở vị trí cách mình hai mươi cm.”

Phản ứng của Hứa Lê có hơi chậm chạp, cô chớp mắt mấy cái. “Không đúng nha, tại sao Lục Từ cứ lúc ẩn lúc hiện trước mắt tôi vậy?”

Mấy người bạn cùng phòng đi theo phía sau Lục Từ cười ồ lên, “Tôi nói này Lục Từ, đây là Hứa Lê, người bị đồn có quan hệ tình cảm với cậu sao? Cậu nhất quyết phải tìm cô ấy cắt bao quy đầu giúp mình thật đấy à?”

“Không phải cậu nói cậu không liên quan đến người ta hay sao?”

“Em ấy là sinh viên khoa chính quy nên chắc sống trong ký túc xá mới, nơi đó không cùng hướng với khu ký túc cũ của chúng ta đâu, cậu định làm thế nào đây?”

“Tốt xấu gì em ấy cũng là đàn em của cậu, một nữ sinh xinh đẹp như vậy về nhà buổi tối có một mình thì không an toàn đâu nha.”

“Cậu đang nghĩ gì vậy?”

Lục Từ quay đầu lại nói, “Mấy lời nên nói các cậu đã nói hết rồi, tôi có thể nói cái gì nữa đây?”


Nhìn Hứa Lê như vậy, Lục Từ cũng cảm thấy không yên tâm một chút nào. “Các cậu về trước đi, tôi đưa cô ấy trở về trường học.”

Không để ý đến mấy khuôn mặt như gặp ma quỷ của bạn cùng phòng, Lục Từ kéo Hứa Lê đi trước, anh đi bắt tãi trước, sau đó còn xoay người nhỏ giọng nói một câu. “Quỷ phiền toái.”

Nhưng bộ não của con quỷ phiền toái này lại tự động bị chặn lại, cô chỉ lo rầm rì để thể hiện lòng trung thành của mình, nhắc đi nhắc lại lời đồn đó không phải do là cô truyền ra ngoài.

“Đàn anh ~ anh phải tin em, em không phải là người nói ra chuyện đó đâu!”

“Cắt bao quy đầu hay yêu đương cái gì gì đó! Mấy chuyện đó đều không liên quan đến em!”

Lục Từ che cái miệng đang lải nhải của cô lại, hai người vẫn còn đang đứng trên đường cái có rất nhiều người qua lại, tại sao cái gì cũng nói cho người bên ngoài biết vậy?!

Cũng may, Hứa Lê không uống quá nhiều rượu, cô cũng không có mùi gì trên người, nên Lục Từ mới có thể lại gần cô mà không mang theo bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.

“Tôi hỏi em một lần nữa, nhà của em ở đâu?” Bây giờ mà trở về trường học, anh cũng không thể tìm được phòng ký túc xá của cô, nên anh quyết định đưa cô trở về nhà, biết đâu nhà của cô còn ở gần đây hơn.


“Khắp thế giới!”

Lục Từ tức giận đến bật cười.

“Anh mau thả em ra! Em tự đi bộ được!” Hứa Lê đẩy Lục Từ ra, sau đó xoay người đi về phía trước, nhìn vẫn ổn, nhưng cô không đi theo một đường thẳng được.

Lục Từ bất lực hoàn toàn, anh bước đến nắm chặt lấy cổ tay của cô, sau đó tiếp tục đi về phía trước. “Em mau tỉnh rượu đi…”

Sau khi nhìn thấy Lục Từ, Hứa Lê lại càng không tỉnh táo được, cứ đi được hai bước cô lại quay đầu lại nhìn, sau đó cười hì hì hì trông như một đứa ngốc.

Lục Từ: …..

Một lúc sau, nhân lúc Lục Từ không phòng bị, Hứa Lê lại kiễng chân, hôn một cái lên đôi môi của anh.


Đôi môi mềm mại ấm áp mang theo mùi rượu thơm ngọt dán vào môi của Lục Từ, vì không khống chế được trọng tâm của cơ thể mà cô không thể lùi lại được nữa. Hàm răng vô tình đập vào viền môi của anh, khiến Lục Từ đau đớn đến mức rên rỉ thành tiếng.

Hứa Lê lại không có cảm giác như vậy, đầu lưỡi của cô cuốn lấy cánh môi dưới của Lục Từ mà mút liếm, cánh tay ôm chặt lấy cổ của anh không buông, thật sự rất lớn mật.
Trong khoảnh khắc đó, Lục Từ quên mất việc phải đẩy cô ra.

Hứa Lê một tấc lại muốn tiến thêm một thước, cô ấn đầu Lục Từ xuống, gặm cắn đôi môi của anh giống như một con thú nhỏ. Cuối cùng cô cũng thoả mãn, lùi về phía sau vài bước, sau đó liếm nhẹ lên hai cánh môi đỏ mọng, ngây thơ nói. “Lục Từ, ăn ngon quá đi~”

“Bùm” một tiếng, đầu óc của Lục Từ nổ tung, trong mắt anh chỉ còn khuôn mặt thanh tú và đôi môi mềm ướt của cô gái nhỏ, anh không thể khống chế được những tế bào đang ngo ngoe rục rịch trong cơ thể của mình.

Giây tiếp theo, Lục Từ kéo Hứa Lê quẹo vào một công viên ở bên cạnh, nơi này không bật đèn nơi hơi tối tăm. Anh vòng tay ôm chặt lấy eo của cô, sau đó một tay đỡ lấy gáy của cô, nhẹ giọng nói. “Nếu em thích, thì ăn nhiều hơn nữa đi.”
Sau đó, một nụ hôn triền miên rơi xuống cánh môi của cô.

Hai người, một nam một nữ không có kinh nghiệm gì, đang bắt đầu một cuộc rượt đuổi đầy ái muội trong một công viên nhỏ tối tăm, môi và răng triền miên với nhau, lôi kéo cắn xé dựa theo bản năng của mình, liên tục công thành đoạt đất trong khoang miệng của đối phương, tiếng nước nhóp nhép vang lên bên tai nghe rất rõ ràng, nước miếng hoà vào nhau, tuy hai mà một.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.