47 Quyển 5 - Chương 1: Trai đẹp như hoa
Huyền Kỳ và tôi tất nhiên là đồng ý không ngừng, không dám chậm trễ.
Thật ra thì, không cần chúng tôi truyền đi thì chuyện này cũng đã sớm lan khắp phố lớn ngõ nhỏ, trên diễn dàn còn có bài viết đăng lên với tựa đề “Câu chuyện thần bí nổi tiếng”, lượt xem cao vô cùng, lúc nào cũng đứng hàng đầu trong mục tìm kiếm, chưa hề hạ nhiệt.
Tôi vào lớp từ sớm, vì sao ư, tất nhiên là vì không muốn người khác chú ý, thế nhưng, mỗi người vào lớp đều sẽ nhìn về phía chỗ tôi ngồi một cái, khi nhìn thấy tôi đều sẽ lập tức quay sang bàn luận.
“Chúng ta nổi tiếng rồi.” Huyền Kỳ khẽ nói.
“Đúng vậy, là quái nhân nổi tiếng đó.” Tôi cảm thấy đây chẳng phải chuyện gì tốt lành.
“Đợi lát nữa chúng ta thử đi một vòng trong sân trường coi có bị ai nhìn không.” Cậu lại đưa ra mấy lời đề nghị nhàm chán.
Tôi lườm cậu: “Muốn đi thì tự đi, chị không rảnh.”
Bởi vì giọng nói của mọi người đều nói thật khẽ, người cũng cúi gằm xuống khiến lớp học trở nên trật tự chưa từng thấy, mọi người đều ngồi ở chỗ mình, không ai nói chuyện lớn tiếng, cũng không ai chơi trò chơi nữa, nếu có người không biết mà nhìn vào, chắc sẽ tưởng lớp này hẳn là rất ham học.
“Chờ xem, hết tiết này không chừng lại có người đến nhìn chúng ta.” Huyền Kỳ nhìn mấy bạn học đang nhắn tin với tốc độ cực nhanh nói.
Lúc này thì giảng viên bước vào, vừa thấy chúng tôi, cũng hơi sửng sốt, trong lòng tôi hơi phiền não, đứng dậy đi ra khỏi lớp. Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của mọi người đều như dính trên người tôi, Huyền Kỳ ở đằng sau gọi mấy tiếng, tôi cũng lười để ý, chỉ cảm thấy thật buồn bực, mãi cho đến khi ra khỏi dãy phòng học, có ánh sáng mặt trời chiếu vào người, tôi mới thở phào.
Thời gian còn sớm, trong sân trường cũng không có nhiều người, tôi chọn một con đường nhỏ ít người mà đi, không cần biết sẽ dẫn đến đâu, tôi chỉ muốn đi tản bộ một mình cho khuây khỏa nỗi bực dọc trong lòng.
Thời tiết đã vào cuối thu, trên mặt đất trải một tầng lá khô vàng, vừa giẫm lên đã nghe mấy tiếng rạo rạo giòn vang. Hương hoa quế thoang thoảng đâu đây, lâu lâu còn có một làn gió thu thổi qua, nhiệt độ cũng trở nên mát mẻ dần.
Đột nhiên có một cơn gió thổi qua, xuyên theo cổ áo thổi vào người tôi. Tôi không hề phòng bị nên lạnh đến nổi cả da gà. Khi tôi đang cúi đầu kéo cổ áo, trong tầm mắt xuất hiện một đôi chân đang đi từ đằng xa đến.
Đó là một đôi chân của con trai, dưới chân còn mang một đôi giày vải màu đen ít thấy, viền màu trắng nhưng đã do chà rửa nhiều mà đã dần ngả sang xám. Tuy vậy, đôi giày trông vẫn rất sạch sẽ, phía trên là ống quần vải dệt màu đen.
Là người gần đây đi tập thể dục buổi sáng chăng, tôi nghĩ.
Tôi cúi đầu thấp một chút, sau đó nghiêng đầu định đi nhanh hơn.
“Cô ơi.” Lúc đi ngang qua người đó, tôi bỗng nhiên bị gọi lại, giọng nói của người nọ thật mát mẻ và nhu hòa.
Tôi dừng lại một chút, sau đó coi như không nghe thấy, tiếp tụcđi.
“Xin chờ một chút.” Anh ta nói.
Tôi vẫn không để ý đến, đồng thời bước càng nhanh hơn, đi được mấy bước liền quẹo vào một ngã rẽ, đi mãi cho đến lúc không còn nghe thấy âm thanh gì ở phía sau, quay đầu lại nhìn, thấy không ai đi theo, tôi mới dần bước chậm lại.
Tôi một mình tản bộ vô cùng hăng hái, cũng đã không còn sớm, không biết người đó muốn gọi tôi làm gì, cũng không có hứng thú muốn biết. Tôi suy nghĩ một chút rồi quyết định trở lại phòng học. Dù sao tôi không có thiên phú trong mấy chuyện học hành, mà cũng không muốn phải thi lại vì phiền toái lắm.
Lúc tôi bước vào phòng học, như dự đoán, mọi người lại im lặng như tờ, ngay cả giảng viên cũng ngừng giảng nhìn tôi, tôi lại trở thành têu điểm của cả lớp, mãi đến khi tôi ngồi xuống, ném sách lên bàn nghe “bộp” một tiếng, mấy người họ mới như chợt tỉnh táo lại.
Giảng viên hơi lúng túng, húng hắng ho cả buổi trời mới nhớ ra ban nãy đang nói đến đoạn nào.
Mấy phút sau, sau lưng đột nhiên bị người dùng bút chọt khẽ một cái.
“Da mặt của Quý Lâm thật sự bị lột ra ư?” Cô gái ngồi ở đằng sau mặt hơi đỏ lên, khẽ hỏi.
Nhfin dáng vẻ của cô ấy, có lẽ thật sự không kìm nén được sự hiếu kỳ, dùng hết lòng can đảm mới dám hỏi tôi, lúc nói chuyện còn không dám nhìn tôi.
“Không phải, chỉ bị dị ứng thôi.” Tôi cố gắng khiến cho thái độ của mình không quá cứng ngắc/
Thế nhưng cố gắng của tôi dĩ nhiên là đã uổng phí, cô gái kia nghe tôi nói thế, mặt đỏ như sắp chảy máu, đầu cúi thấp nhưu hận không thể giấu mặt xuống bàn, ngay cả sắc mặt của cô gái ngồi cạnh cũng hơi khó nhìn.
“Thật xin lỗi, xin lỗi, tại mình nghe nói…” Cô ấy lẩm bẩm xin lỗi, mấy chữ sau càng lúc càng nhỏ như muỗi kêu.
Tôi quay đầu lại, liền nhìn thấy Huyền Kỳ đang ở cạnh che miệng cười trộm.
“Có gì mà cười chứ!” Tôi bất mãn trừng mắt nhìn cậu.
Bị xen ngang như thế khiến tôi cũng chẳng còn tâm trí nghe giảng, cũng không thể ra khỏi lớp nữa nên đành bắt chước Huyền Kỳ gục đầu ngủ gục.
Nhưng mà, thứ nhất, việc nằm úp sấp ngủ rất không thoải mái, thứ hai, trong lòng tôi đang ngổn ngang, vốn là không thể bình tĩnh được, tôi cứ như đang đứng đống lửa đang ngồi đống than, nằm úp sấp cũng không ổn mà ngồi thẳng dậy cũng không tốt.
Vất vả chịu đựng đến lúc hết giờ học, Huyền Kỳ mỏi nhừ cả lưng, cười hì hì nói: “Hay là cúp học về nhà đi.”
Vừa định đáp lại, không biết sao mà cả lớp lại trở nên yên tĩnh.
Lại nữa à! Tôi nghĩ, nhìn xung quanh, lại thấy ở cửa có một người đang đứng.
Đó là một người con trai, nhìn vóc dáng chừng hai mươi tuổi, cũng không lớn hơn chúng tôi lắm, vóc người cao to, tóc ngắn dầy đen nhánh, mặc trên người một bộ quần áo màu đen, làn da cứ như trong suốt, mà gương mặt kia lại còn hết sức ưu tú, quả thật là đạt tiêu chuẩn của một vị “đẹp như hoa”, chỉ là, màu mắt hơi kì quái, dường như là màu lam nhạt.
Khi tôi đang thầm đánh giá anh ta thì mấy cô gái trong lớp cũng như tỉnh táo lại, rối rít nhìn, hai mắt sáng lên như bóng đèn, ồn ào suy đoán lai lịch của anh đẹp trai kia.
“Cậu tìm ai?” một lát sau có người hỏi.
“À…” Trai đẹp suy nghĩ một lúc rồi nói “Xin hỏi, có Thanh Loan ở đây không?”
Lập tức, mọi người lại trở nên im lặng, thậm chí tôi còn nghe được có tiếng hít sâu.
“Thanh Loan?” một người có vẻ không dám tin muốn xác nhận lại.
Trai đẹp gật gật đầu, lại cứ như sợ người khác không nhận ra, liền khoa tay múa chân: “Cao cỡ vầy nè, tóc đen dài…”
“Ở đó kìa.” Người nọ xen ngang lời anh ta, quay đầu chỉ về phía tôi.
“Tìm quái nhân kia chi vậy….” tôi loáng thoáng nghe thấy có người nói thầm.
Trai đẹp nhìn theo ngón tay người kia nhìn qua, sau đó từ từ bước đến.
“Quen không?” Huyền Kỳ hỏi.
Tôi lắc đầu, cũng chẳng hiểu ra sao.
Lúc này trai đẹp đã đi đến trước mặt tôi: “Xin chào cô Thanh Loan. Sao ban nãy lại chạy vậy? Tôi còn tưởng là tôi nhận lầm người rồi.”
Ban nãy? À, tôi nhớ ra, giọng nói này không phải là giọng của người gọi tôi ban nãy sao?
Tôi há hốc mồm, cứng lưỡi.
“Từng gặp rồi à?” Huyền Kỳ lại hỏi.
Tôi cũng không biết nên gật đầu hay lắc đầu nữa.
“Tôi đến là muốn nhờ cô giúp tôi tìm Vu Dương.” Trai đẹp lập tức nói thẳng.
Tôi sửng sốt, nhìn Huyền Kỳ một cái.
“Đi nào, chúng ta ra ngoài rồi nói.” Huyền Kỳ kéo anh ta đi ra khỏi lớp học.
“Cậu là ai? Cậu có thể tìm được anh ta à?” Trai đẹp dường như lúc này mới phát hiện ra sự tồn tại của Huyền Kỳ.
“À, có thể hay không hả…cứ đi đã, đi ra ngoài nói, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống nói cho tỉ mỉ.” Huyền Kỳ nói qua loa, vội vã kéo anh ta ra khỏi dãy phòng học, chọn một nơi khá yên tĩnh trong sân trường.
Sau khi nhìn xung quanh phát hiện không có ai ở gần đó, mới hỏi: “Anh tìm Vu Dương nào?”
“Cô Thanh Loan biết tôi nói đến Vu Dương nào.” Trai đẹp chỉ chỉ tôi.
“Thanh Loan biết Vu Dương, nhưng không phải là một người bình thường.” Huyền Kỳ nói.
Trai đẹp ngẩn ra: “Người? Vu Dương đâu phải người. Hai người biết có người nào khác tên Vu Dương hả? Lẽ nào tôi tìm nhầm chỗ rồi?”
Huyền Kỳ bật cười: “Chúng tôi biết Vu Dương không phải người, chỉ là anh tìm anh ta làm gì?”
Trai đẹp hơi nhăn mày: “Tôi chỉ muốn đến tìm anh ta thôi, chuyện còn lại, hai người không cần biết nhiều.”
“Chúng tôi cũng không tìm được anh ấy.” Tôi lập tức từ chối.
Nhớ lại xem, mấy kẻ Vu Dương biết, hoặc biết Vu Dương, đều không phải thứ gì tốt lành.
“Tôi có việc gấp mà.” Trai đẹp khẽ bối rối “Xin hãy giúp tôi với.”
“Thật mà.” Tôi xòe xòe tay, tỏ vẻ mình cũng đành chịu: “Chỉ là, anh tên gì? Nếu như gặp anh ấy, tôi sẽ chuyển lời giúp.”
Anh ta nhìn tôi một chút rồi đưa tay: “Có thể mượn tay của cô một lúc được không? Tôi muốn để lại tin nhắn.”
“Cứ mượn của tôi nè.” Huyền Kỳ cướp lời.
Trai đẹp khẽ mỉm cười: “Tôi không nhận ra cậu, không biết cậu có chuyển đến được hay không, thôi cứ dùng tay của cô Thanh Loan đi.”
Thấy tôi không nói, anh ta thành khẩn nói: “Xin cô hãy yên tâm, tôi nhất định không làm hại cô.”
Tôi do dự, không biết có nên đưa tay không, anh ta cũng không giục tôi, bình tĩnh chờ tôi quyết định. Tôi do dự một lúc lâu, thấy dáng vẻ anh ta cũng không giống như muốn hại tôi, cuối cùng, tôi đưa tay ra.
“Cám ơn cô.” Anh ta vươn mấy ngón tay dài nhỏ ra, viết viết lên tay tôi: “Tôi tên là Vũ, theo ngôn ngữ của hai người hình như là được viết thế này. Vu Dương biết tôi, nói cho anh ta biết, tôi đến tìm anh ta, muốn anh ta trả lại đồ đã mượn.”
Cuối cùng, lại gõ gõ vài cái trong tay tôi: “Nhìn thấy anh ta, cô cứ việc mở tay ra, anh ta hẳn có thể thấy thư của tôi, tôi cảm kích vô cùng.
Nói rồi, anh ta hơi khom ngừoi với chúng tôi, xoay người đi, chỉ đi mấy bước mà bóng dáng đã biến mất trong không khí.
“Anh ta…anh ta…” Huyền Kỳ chỉ về phía trai đẹp kia vừa biến mất:”Cũng không phải người à?”
“Em thấy mắt anh ta màu gì?” Tôi hỏi.
“Đen.” Huyền Kỳ nói “Còn chị?”
“Xanh lam nhạt.” Quả nhiên không ngoài dự đoán, thứ mà mắt tôi nhìn thấy quả nhiên là khác”Hơn nữa da trắng như thế, vốn chẳng giống người.”
Huyền Kỳ há to mồm “A” một tiếng: “Em nhìn thấy anh ta rất bình thường, da cũng giống như màu da của chúng ta, tuyệt đối không khác biệt gì mấy so với hai chúng ta. Thanh Loan à, cho em mắt của chị đi.”