12 Quyển 2 - Chương 1: Chuột nước
“Đi khoảng bao lâu?” Nhìn nơi đến trên vé máy bay, cũng không phải là nơi chúng tôi muốn đi lúc này.
“Khoảng hai tiếng.” Thẩm Thiên Huy nói, “Đến rồi thì tiếp tục ngồi thuyền.”
“Sao vậy?” Tôi cứ nghĩ, Âm Phủ không phải là một nơi cố định nào cả.
Thẩm Thiên Huy nhún nhún vai, nhìn về phía Vu Dương đang tựa trên khung cửa.
“Đến rồi hãy nói.” Vu Dương miễn cưỡng nhìn tôi một cái, thong thả đi về phía cửa sổ, ngồi lên bệ cửa.
Kể từ khi thấy dấu vết của đá Nguyệt Sắc trên nhánh cây của cây hòe tinh, anh ta lúc nào cũng có vẻ đang suy nghĩ điều gì, nói cũng ít hơn nhiều, nếu nhất định phải nói, cũng chỉ nói mấy chữ đơn giản, có khi cả ngày cũng chẳng thấy bóng dáng đâu, có khi lại ngồi ngẩn người cả ngày dưới ánh mặt trời hoặc ánh trăng.
Tôi cũng len lén hỏi Thẩm Thiên Huy, đá Nguyệt Sắc kia rốt cuộc là thứ gì, sao Vu Dương lại coi trọng nó đến thế.
“Ngay cả việc anh ta là yêu quái gì tôi còn chẳng biết, đừng nói là chuyện như thế.” Thẩm Thiên Huy trả lời tôi như thế.
Tay phải mặc dù không khó chịu lắm, nhưng càng lúc càng trở nên tái xanh. Thay vì đi tò mò bí mật của người khác, tôi nên lo lắng cho bản thân mình thì hơn. Nghĩ như vậy, tôi cũng dần không để ý nữa. Tôi cảm thấy, bí mật sẽ không là bí mật vĩnh viễn, tất sẽ có một ngày bị người khác biết.
So với Vu Dương, Thẩm Thiên Huy cũng không quá thần bí. Đêm đó, trên đường về nhà, tôi có hỏi rõ quan hệ của anh ta và ông nội.
“Quan hệ hả, cũng được coi là thầy trò.” Anh ta nói thế “Nhưng cũng chẳng có nghi thức bái sư nào cả, chỉ là khi tôi bốn, năm tuổi, ông đã cứu tôi một lần, sau đó, bắt đầu truyền thụ cho tôi một chút pháp thuật Ngũ Hành.”
“Đó là thầy trò chứ sao.” tôi gật đầu khẳng định.
“Nhưng, ông chưa bao giờ can thiệp vào chuyện của tôi.” Anh ta nói “Có muốn học hay không, có học được hay không, học được như thế nào. Ông chưa bao giờ hỏi tới, chỉ đơn giản là dạy tôi thôi.”
“Vậy mà anh cũng học được hết!” Tôi kinh ngạc trước sự thông minh của anh ta.
Anh ta ngại ngùng, liên tục lắc tay: “Không không, tôi chỉ biết mấy pháp thuật đơn giản thôi. Tạo lửa nè, tạo lá chắn nè, ẩn thân nữa…đủ cho tôi không thể chết quá dễ dàng thôi.”
Dừng một chút, anh ta còn nói: “Thật ra thì, tôi cũng giống hai người. Từ nhỏ có thể nhìn thấy thứ đó.”
Tôi không ngờ hóa ra là thế, nhất thời không biết nói gì.
Anh ta nghĩ một lúc, lại nói tiếp: “Từ ngày mà ông cụ cứu tôi, Vu Dương đã luôn theo cạnh ông rồi. Tính đến nay, cũng đã ba mươi năm rồi.”
Tôi sửng sốt, không tin tưởng lắm: “Thế nhưng….trông anh cũng không lớn hơn bọn tôi nhiều lắm.”
Anh ta nhìn tôi một cái, đắc ý cười nói: “Thanh Loan, thật ra tôi lớn hơn cô tưởng nhiều. Ha ha, xem ra, quả thật tôi đã luyện được Thuật trú nhan* rồi.”
(*Thuật trú nhan: thuật giữ cho sắc đẹp trẻ mãi không già)
Cứ như thế, chủ đề câu chuyện liền bị chuyển dời.
Chỉ là, lần nói chuyện này lại khiến tôi lại có thêm một nghi vấn khác — Vu Dương rốt cuộc bao nhiêu tuổi.
Đang suy nghĩ, tôi lại bị mấy tiếng lẩm bẩm làm gián đoạn suy nghĩ —- buổi tối một ngày trước, Huyền Kỳ hưng phấn đến không ngủ được, hơn nữa, ngay cả ban ngày cũng không lúc nào nghỉ ngơi. Lúc này, khi đã yên vị trên máy bay, cậu lại ngủ ngon đến như thế, ngay cả khi bị Thẩm Thiên Huy bóp mũi đùa giỡn, cậu cũng chẳng tỉnh.
Khi máy bay hơi lắc lư hạ cánh, cậu mới mở mắt, nhưng thoạt nhìn cũng không phải là đã tỉnh ngủ hoàn toàn. Mãi cho đến khi hành khách trên máy bay gần xuống hết, cậu mới xoa mắt, duỗi lưng hết cỡ, hỏi tôi có phải đã đến rồi không.
“Phải, đến rồi, đi nhanh thôi.” Tôi ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, nếu cậu không đứng lên, tôi cũng chẳng ra được.
Mà lúc này, nữ tiếp viên hàng không lại nở nụ cười ngọt ngào nhìn chúng tôi, hỏi có gì cần giúp đỡ không.
Huyền Kỳ lúc này mới mờ mịt nhìn xung quanh, rốt cuộc hiểu rõ vấn đề, cậu đỏ mặt lên, nhanh chóng đi ra ngoài.
Chúng tôi bay chuyến bay đêm, đoạn đường từ sân bay ra đến bến tàu vô cùng nhanh chóng. Mười giờ tối thuyền mới chạy, mà lúc chúng tôi mua vé, vẫn chưa đến chín giờ. Huyền Kỳ muốn đi dạo, Thẩm Thiên Huy liền bảo cậu chú ý thời gian, cuối cùng cũng đi luôn. Tôi không có hứng thú với việc này, ngồi trên ghế trong phòng chờ của bến tàu, tôi ngẩn người nhìn tay phải.
Đột nhiên, có một luồng hơi lạnh thấu xương bỗng ập tới, tôi rùng mình, không cần ngẩng đầu, cũng biết tiếp theo là cái gì.
Quả nhiên, một tà váy liền bỗng xuất hiện trước mặt tôi, trên váy không ngừng nhỏ nước, rơi xuống đất thành một vũng nước nhỏ, phát ra mấy âm thanh “tách tách”. Dưới váy lộ ra đôi chân rất đẹp, đầu gối xinh xắn và hai bắp chân dài nhỏ, trêm bắp chân có quấn mấy sợi rong rêu, còn có dính nước bùn, nhưng nhìn xuống nữa, dưới phần mắt cá chân lại không thấy gì nữa.
Gáy tôi lạnh lẽo, nhất định là nó đang nhìn chằm chằm tôi. Tốt nhất là không ngẩng đầu, coi như không nhìn thấy. Tôi tự nói với mình.
Cứ cầm cự như thế một lúc, tôi cảm thấy có thứ gì đó ươn ướt trượt lên cổ mình, sau đó, trước mắt liền xuất hiện một lọn tóc đang nhỏ nước.
“Đừng lên thuyền, dưới nước có quỷ.” Nó kề sát bên tai tôi, nhẹ nhàng nói.
Tôi không ngờ nó có thể nói, hoảng hốt, theo bản năng ngẩng đầu.
Đó là gương mặt một cô gái đã thối rữa, một số nơi trên mặt đã lộ ra phần xương trắng hếu, nhưng mái tóc dài kia vẫn mang một màu đen nhánh. Có lẽ nó cũng biết dáng vẻ của mình rất đáng sợ, thấy tôi ngẩng đầu, liền cuống quýt lấy tay che mặt, sau đó, từ từ biến mất.
“Chuyện gì vậy?” Thẩm Thiên Huy vừa trở lại bên cạnh hỏi.
“Không có gì.” tôi lắc đầu.
Bất kể nó nói thật hay giả, một chuyến này, tôi cũng không thể không đi.
Lúc tôi thả lỏng cổ, vừa lúc nhìn thấy Vu Dương đang nhìn tôi, mang theo vẻ mặt như đang nói “đừng tưởng tôi không biết.”
Lúc bắt đầu soát vé, Huyền Kỳ liền thở hồng hộc từ ngoài chạy vào, khẽ nói nơi này có nhiều vong linh bị chết chìm lắm. Tôi cười cười, cũng không định nói cho cậu biết chuyện vừa rồi.
Lên thuyền mới biết Thẩm Thiên Huy đã mua được chỗ tốt nhất. Cả gian phòng chỉ có bốn người chúng tôi. Điều này khiến tôi không khỏi thắc mắc về nghề nghiệp của anh ta. Anh ta giống như quản gia, rất giỏi nấu ăn, nhưng mỗi lần cần chi tiền cũng không hề do dự, thoạt nhìn, anh ta cũng không phải là người thiếu tiền.
Vu Dương như mọi lần không biết đi đâu, hai người kia thì đang xem tivi, trên tivi đang chiếu một bộ phim võ hiệp nhàm chán. Tôi miễn cưỡng xem một lát, cảm thấy mí mắt càng lúc càng nặng, dần mơ mơ màng màng, dưới ánh trăng mờ, tôi nghe Huyền Kỳ nói gì đó, tôi “ừm” một tiếng coi như trả lời, sau đó liền chìm vào mộng đẹp.
Trong mơ, tôi cảm thấy bên hông có thứ đang đâm vào, lúc đầu tôi cũng chẳng để ý, nhưng lực đâm càng lúc càng mạnh, tôi giật mình, chợt tỉnh lại, có trộm à? Trong phòng rất yên tĩnh, bên tai chỉ nghe được mấy tiếng sóng vỗ, tôi sờ sờ trên người, cũng không phát hiện mình bị mất thứ gì, chỉ là khi sờ đến phần giường bên hông mình, phát hiện nơi đó bị thấm ướt.
Đồng hồ trên điện thoại di động cho thấy lúc này là rạng sáng. Tôi hơi khát nước, đứng lên muốn đi uống nước, nhưng đưa tay lên tường mò mẫm mãi lại không thấy công tắc, tôi liền dùng ánh sáng từ màn hình điện thoại di động, chiếu vào mọi nơi trong phòng. Khi ánh sáng yếu ớt rọi qua một góc nhỏ trong phòng, tôi đột nhiên thấy có thứ gì đó bỗng nhúc nhích.
Tôi khẩn trương, do dự cả buổi, mới quyết định nhìn cho kĩ. Tôi cầm chặt chủy thủ, cẩn thận đi đến.
Khoang thuyền cũng không lớn, đi chừng mấy bước là đến, cái góc kia ở giữa bàn và giường, nếu như muốn nhìn rõ, tôi phải cúi người xuống, sau đó đưa đầu vào xem. Lúc tôi vừa ngồi xuống, bóng đen kia liền xông đến, tôi lui một bước né tránh, ngồi bệt lên đất.
Trong bóng tối, tôi cũng không thấy rõ đó là cái gì, chỉ thấy hai luồng ánh sáng màu lục mờ mờ, tôi muốn đưa tay bắt lấy, nhưng nó lại không cho tôi có cơ hội đó, lập tức nhào về phía trước. Ngay lập tức, tôi cảm thấy tay mình hơi ẩm dính, như chạm phải thứ gì đó nhớp nhúa, điện thoại di động cũng bị văng đến dưới gầm giường, một lúc sau thì ánh sáng trên điện thoại tắt.
“Thẩm Thiên Huy? Huyền Kỳ?” Thật kì quái, mới nãy rõ ràng tôi thấy bọn họ ngủ trên giường mà, sao giờ một chút tiếng động cũng không có.
Bóng đen kia lại nhảy lên lần nữa, lần này, hình như nó hướng về phía tay phải của tôi.
Đúng lúc lắm, tôi nghĩ, cầm chủy thủ vung lên.
Vậy mà nó cũng không hề định tránh né, cũng không hề sợ hãi, tốc độ không giảm, cắn chặt lấy chủy thủ, tôi có vung vẩy thế nào nó cũng không nhả ra.
Sau một lúc hoảng hốt, tôi mới nhìn rõ, đây chỉ là một con chuột lớn, lớn như một con mèo trưởng thành vậy. Lông mao ướt nhẹp dính sát trên người, nó trợn đôi mắt to như hạt đậu nành, dữ dằn nhìn tôi.
Cả người tôi liền nổi da gà, cũng bởi vì tay phải không thật linh hoạt, một lúc ngây người kia, lại đủ cho nó tha thanh chủy thủ đi. Tôi bối rối, lòng như lửa đốt nhào về phía trước, lại không bắt được nó, ngược lại còn bị va vào cằm, suýt nữa tự cắn đứt lưỡi mình.
Con chuột lớn kia nhìn tôi một cái, ngậm chủy thủ, nhảy hai ba cái, biến mất trong bóng tối.
Tôi hoàn toàn choáng váng, ngồi dưới đất, không biết làm sao.
“Xảy ra chuyện gì?” Không biết qua bao lâu, bỗng có người ngồi xổm xuống cạnh tôi, hỏi.
Quay đầu lại, tôi liền thấy đôi mắt vàng óng ánh của Vu Dương, lại sợ đến hết hồn.
“Cô còn muốn hoảng sợ đến chừng nào?” Anh ta cau mày nói “Chuyện gì vậy?”
“Chủy thủ…con chuột…” tôi vẫn chưa tỉnh táo lại, lời nói không được mạch lạc lắm.
Lúc này, mấy người còn lại cũng tỉnh dậy. Thẩm Thiên Huy mở đèn, đỡ tôi lại giường, cũng hỏi có chuyện gì.
Tôi cố nhịn không cho nước mắt rơi xuống, vấp váp kể lại chuyện vừa nãy.
“Chuột nước.” Không đợi tôi kể hết, Vu Dương đã biết là cái gì rồi.
“Nhưng đây là ở trên thuyền mà…” Huyền Kỳ không tin lắm.
“Bình thường nó cũng chẳng đến được nơi này.” Thẩm Thiên Huy nói “Chỉ là, nếu nó không phải chỉ là một con chuột nước bình thường….thì khó nói”
Vu Dương đi đến cửa khoang thuyền, nhìn bên ngoài một chút “Có lẽ bị thứ gì đó thao túng, nhằm vào thanh chủy thủ.”
Đầu óc tôi hỗn loạn, không thể suy nghĩ bất cứ chuyện gì, chỉ muốn biết nên làm thế nào để tìm chủy thủ về, không chỉ vì nó có thể bảo hộ tôi, quan trọng hơn, đây là vật ông nội để lại.
Lẽ nào, quỷ mà ma nữ kia đã nói trước khi lên thuyền, là chỉ thứ này sao?