Trở về truyện

Cuồng Long Chưởng - Chương 7: [Hậu Cuồng Long Chưởng]

Cuồng Long Chưởng

7 Chương 7: [Hậu Cuồng Long Chưởng]

Bạch Thái Tiên Hồ hiểu ý chàng thắc mắc liền nháy mắt ra hiệu. Rồi nhân lúc mọi người không chú ý nàng liền truyền âm nhập mật nói:

- Thiếp không muốn chàng lộ hình tích nên đánh liều đổi lại tên họ cho chàng. Còn tên họ thiếp cũng đã đổi lại để không lộ ra sơ hở. Riêng việc quan hệ giữa chúng ta thì cũng giấu đi vì biết đâu có kẻ phát giác ra thiếp thì chàng cũng sẽ bị nhận ra.

Hai người đang truyền tin cho nhau thì Mạn Sương Sương đột nhiên rú lên một tiếng nhào đến bên tử thi Hắc công tử và mấy kẻ thuộc hạ khóc ròng.

Mọi người thấy nàng như vậy đều không khỏi thương tâm.

Bạch Thái Tiên Hồ ôm lấy vai Mạn Sương Sương an ủi:

- Muội tử chớ nên khóc lóc nữa. Dù sao họ cũng chết rồi. Việc chúng ta cần làm là phải chôn cất cho họ được tử tế.

Mạn Sương Sương nghe vậy liền cố gắng trấn tĩnh tinh thần. Mọi người cùng nhau hỗ trợ đào một hố huyệt táng chung cho cả bọn người.

Việc xong, chị em Cao Thiên Nhạn liền rủ mọi người đến một tiểu trấn nhỏ ở gần đó. Lúc này ai nấy đều có chút quen biết. Không ai còn ngượng ngùng nữa.


Mạn Sương Sương dù sao cũng là Bang chủ một bang. Nàng lúc này đã bình tĩnh trở lại nên hết lời cảm ơn Bạch Thái Tiên Hồ. Hai chị em Cao Thiên Nhạn cũng được thể nói thêm vào khiến Bạch Thái Tiên Hồ vô cùng bối rối trước những lời cảm tạ của họ.

Phần La Linh ngồi cạnh thì chỉ mỉm cười. Chàng nghe những lời của ba cô gái đối với Bạch Thái Tiên Hồ thì thở dài trong lòng. Làm sao các vị cô nương kia biết được Bạch Thái Tiên Hồ đâu có lòng tốt đến mức như vậy.

Bạch Thái Tiên Hồ thấy La Linh có vẻ cười nhạo mình thì đỏ mặt lên. Thực tế nàng rất hay ghen nên vừa qua đã viện hết lý lẽ ngăn cản La Linh nhảy xuống cứu những người kia. Gìơ đây bị các cô nương nọ tâng bốc quá đỗi nên không ngăn được xấu hổ liền quay sang hỏi Mạn Sương Sương:

- Xin hỏi sắp tới Mạn bang chủ định đi đâu?

Mạn Sương Sương đang vui nghe vậy liền cúi đầu thở dài:

- Muội cũng không biết sao nữa? Bây giờ bổn bang người tan, kẻ mất thì biết làm sao!

Cao Thiên Tú an ủi:

- Tỷ tỷ đừng buồn. Muội nghĩ tỷ tỷ sẽ sớm tìm ra cách thôi.


Cao Thiên Nhạn nói:

- Hiện nay giang hồ náo loạn. Các bang phái liên tiếp mọc lên. Cuộc chiến phong ba chẳng mấy nữa sẽ thành. Sư môn muội cũng đang gặp cảnh khó khăn có khác gì tỷ đâu.

Mạn Sương Sương nghe vậy động tâm hỏi:

- Sư môn Nhạn muội gặp phải chuyện gì?

Cao Thiên Nhạn buồn rầu:

- Chuyện nói ra thì dài. Có điều nếu chúng muội không mau mang được Bảo mệnh đan về thì sư phụ nguy mất.

Mọi người nghe vậy đều giật mình. Phải nói trong võ lâm sư tôn bị trọng thương là một chuyện hết sự bí mật và nguy cấp. Điều này ảnh hưởng rất lớn đến uy danh cũng như tánh mạng nếu một khi kẻ thù biết tìm đến nơi.


Mạn Sương Sương nhìn hai vị cô nương thầm nghĩ. Chuyện của họ không phải là tầm thường. Nếu như mình nhân cơ hội này kết được một mối thâm tình thì cơ hội về sau sẽ rất có lợi cho bổn môn.

Nghĩ đến đây. Nàng liền tỏ ý định cùng đi hộ tống hai chị em Cao Thiên Nhạn về núi. Điều này thật là ngoài sức tưởng tượng của hai vị cô nương. Họ hết sức vui mừng liền đạ tạ liên hồi.

Bạch Thái Tiên Hồ và La Linh tuy không cùng đi với ba thiếu nữ. Nhưng do thuận đường nên 5 người cùng nhau khởi hành.

Ngày đi, đêm nghĩ. Thoát chốc lại một ngày qua đi. Mọi người rủ nhau vào trú trong một khách điếm ở ven đường.

La Linh và Bạch Thái Tiên Hồ sau mấy ngày rong ruổi mà không tìm thấy chút tin tức gì của Bạch Ngọc Tiên Nữ thì hết sức thất vọng. Hai người lại phải giả cách xưng hô khách sáo trước mặt bọn Mạn Sương Sương nên hết sức chán chường.

La Linh chịu không nổi bực bội liền lẻn vào ph*ng Bạch Thái Tiên Hồ tâm sự.

Lúc này Bạch Thái Tiên Hồ đã nằm vào giường. Nàng thấy La Linh xuất hiện đột ngột thì ngồi bật dậy nói nhỏ:

- Tướng công liều thật! Sao lại vào đây?

La Linh thấy người ngọc mặc y phục mỏng. Toàn thân toả ra mùi hương nồng nàn thì *** c*c bước lại ôm Bạch Thái Tiên Hồ vào lòng.

Bạch Thái Tiên Hồ cũng cảm nhận được sự thiếu thốn trong lòng. Nàng nhớ lại từ khi chung đ.ng với tướng công trong căn nhà tre nơi sườn núi đến nay đã gần chục ngày rồi.

Xuân tình nữ nhân phát động. Hai tay Bạch Thái Tiên Hồ vươn ra ôm chặt lấy cổ tình quân thỏ thẻ:

- Chàng... chàng có yêu thiếp không?


La Linh ôm chặt lấy mỹ nhân dìu nàng nằm xuống giường. Y phục hai người từng chút từng chút đều được cởi ra. Chỉ một thoáng sau, trong ph*ng chỉ còn lại những âm thanh rên rỉ của mỹ nhân.

Bạch Thái Tiên Hồ hai tay níu chặt lấy tình quân trong khi hạ thể co giật liên hồi theo từng nhịp giao hoan.

Mỗi lúc quân tử kiếm của La Linh cắm phập vào khe đào nguyên thì miệng của mỹ nhân lại bật lên một tiếng rên khoái lạc.

Âm thanh của hoan lạc liên tục nổi lên. Hạ thể hai người liên tục đập vào nhau làm cho cái giường rung động từng hồi như trong cơn bão.

Đột ngột Bạch Thái Tiên Hồ rít lên cao vút. Hạ thể nàng áp sát vào người La Linh trong khi l. nàng run rẩy co giật từng hồi.

Con c*c bị cái l. nọ dồn ép đến không sao chịu đựng được nữa. Một dòng tinh dịch từ trong thân c*c phóng ào ạt ra đầy ngập lỗ l..

Tiếng rú của hai người như cùng lúc phá tan màn đêm yên tĩnh.

Thân hình La Linh đổ sập xuống nằm đè lên người ngọc. Hạ thể hai người vẫn còn co giật từng hồi với những luồng khoái cảm trào dâng, tái tê thân thể.

Bạch Thái Tiên Hồ sau phút hoan lạc liền nhẹ nhàng đẩy La Linh ra.

Hai người đối mặt nhìn nhau trong hạnh phúc. La Linh đưa tay ôm lấy người ngọc vào lòng khẽ hỏi:

- Nàng có sướng không?

Khuôn mặt Bạch Thái Tiên Hồ đỏ bừng, úp vào ngực La Linh. Nàng không nói tiếng nào nhưng toàn thân run rẩy.

Một mùi hương toả ra từ trên thân thể Bạch Thái Tiên Hồ len vào mũi La Linh làm chàng cảm thấy ngây ngất. Bàn tay chàng từ từ vuốt ve làn da lưng mịn màng của mỹ nhân rồi dần dần tuột xuống. Hai mông mỹ nhân vun đầy, mềm mại dưới bàn tay chàng. La Linh đã thấy động tình trở lại nên lật ngửa mỹ nhân ra nằm đè lên mình nàng. Hai người đối nhãn nhìn nhau. Trong màn đêm đen kịt. La Linh không sao biết được tâm tình của nàng nọ như thế nào. Chàng cúi đầu xuống dùng môi hôn khắp mặt nàng.

Bạch Thái Tiên Hồ nghe toàn thân tê tái. Một cảm giác êm đềm ngây ngất lại đến với nàng. Đôi môi La Linh đã áp sát vào miệng nàng với một nụ hôn nồng cháy. Lưỡi của hai người nhanh chóng cuốn chặt vào nhau như chẳng bao giờ rời.

Hạ thể Bạch Thái Tiên Hồ đã bắt đầu có cảm giác. Một khúc thịt dư thừa nóng ấm áp lên vùng bụng thon mềm của nàng.

Bạch Thái Tiên Hồ biết tướng công đã động tình. Nàng tò mò đưa tay xuống tóm lấy con c*c của La Linh mà sụt nhè nhẹ.

La Linh vừa nuốt nước miếng chảy ra trong miệng mỹ nhân vừa thở hỗn hển nói:

- Nàng mau cho nó vào đi!

Bạch Thái Tiên Hồ cũng đã cảm thấy *** l. rồi. Nàng kéo đầu khất con c*c vào sát lỗ l. rồi dùng hai chân quặp lấy hạ thể La Linh kéo xuống.

Dường như cùng lúc. La Linh đẩy con c*c mạnh vào l.. Cả hai người như cùng lúc rú lên khe khẽ.

La Linh cảm giác thấy như con c*c của chàng đang ở trong một vùng ấm nóng ôm chặt lấy từng thớ c*c. Quả là cái l. mỹ nhân chỉ mới bị phá trinh vài lần nên mới sít làm sao. Con c*c của chàng nong đầy lỗ l. mỹ nhân khiến cả hai người đều sướng tê mê không thể chịu được.

Con c*c của La Linh lại tiếp tục ra vào sâu trong l. Bạch Thái Tiên Hồ. Mỗi lúc con c*c đâm ngập lỗ l. thì lại tạo ra những âm thanh cực kỳ gợi dục. Đó là những tiếng óc ách của nước l. bị dồn nén.

Hai người *** nhau hồi lâu rồi đồng loạt ra khí. Bạch Thái Tiên Hồ thoả mãn nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

La Linh cũng định chợp mắt thì chợt nghe thấy có tiếng động khẽ ở bên kia ph*ng.

Lẽ thông thường những căn ph*ng thượng hạng không thể dễ dàng để lọt âm thanh ra ngoài như vậy. Nhưng vì La Linh nội công quá cao nên âm thanh nọ dù là rất nhỏ cũng vẫn lọt vào tai chàng.

La Linh kinh ngạc nhớ lại căn ph*ng bên là nơi trú ngụ của Mạn Sương Sương. Như vậy, âm thanh kia tỏ ra có vấn đề rồi.

Nghĩ vậy. Thân hình chàng vội vàng bật dậy khỏi giường. Chàng vội quơ lấy y phục mặc vào rồi phi thân ra phía ngoài tiến sát căn ph*ng nọ.

Chàng chú ý lắng nghe thì thấy rõ ràng có tiếng rên rỉ rất lạ. Hình như Mạn Sương Sương đang gặp phải chuyện gì.

La Linh định đưa tay gõ cửa nhưng lại sợ bên trong có mai phục nên vội vàng trổ cửa sổ nhảy vào.

Chàng tiến sát đến chỗ có tiếng rên rỉ thì phát giác ra toàn thân Mạn Sương Sương đang loã lồ nằm vật ra giường.

La Linh kinh hãi tưởng rằng nàng nọ bị gian nhân hãm hại. Chàng vội chú mục nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy động tĩnh gì. La Linh hết sức kinh ngạc không hiểu ra sao.

Lúc này, Mạn Sương Sương đã nhổm người ngồi dậy. Nàng phát giác ra một bóng đen đang đứng ở gần đó liền nhào lại.

La Linh trong lúc bối rối không biết xử trí ra sao liền bị mỹ nhân ôm chặt.

Lúc này chàng mới phát hiện ra người nàng nóng hừng hực và hết sức mịn màng.

Mạn Sương Sương bây giờ gần như mê cuồng ôm chặt lấy người La Linh không chịu rời.

Hai vú cương cứng của nàng áp chặt lên người đối phương trong khi hai tay nàng ôm chặt lưng chàng.

La Linh không thể nào gỡ tay nàng ra được đành lên tiếng:

- Mạn cô nương! Cô mau buông tại hạ ra!

Nhưng cho dù chàng có nói gì thì hai tay Mạn Sương Sương cũng không hề suy chuyển. Không những vậy, đầu nàng còn áp sát vào chàng như chẳng hề rời.

La Linh chợt nghĩ ra một cách. Chàng vội điểm lấy huyệt ngủ của nàng rồi bế nàng đặt lên giường.

Sau khi đắp lại chăn che kín thân hình người ngọc. La Linh nhảy vội qua cửa sổ.

Chẳng ngờ chàng vừa ra ngoài đã thấy bóng Bạch Thái Tiên Hồ đứng ở đó rồi.

La Linh thất sắc chưa biết nói sao, không ngờ lại thấy Bạch Thái Tiên Hồ ra hiệu cho chàng vào ph*ng nàng.

Bạch Thái Tiên Hồ đóng vội cửa ph*ng rồi quay lại hỏi:

- Tướng công đã thấy chuyện gì trong đó?

La Linh sợ Bạch Thái Tiên Hồ hiểu lầm nên không dám giấu kể hết ra mọi chuyện.

Bạch Thái Tiên Hồ lặng thinh nghe chuyện không nói lời nào.

Thật ra, ngay khi La Linh phát giác ra tiếng động lạ rồi mặc y phục rời khỏi ph*ng thì Bạch Thái Tiên Hồ đã tỉnh ngủ.

Nàng đợi La Linh đi khỏi liền mặc vội y phục bám theo.

Khi La Linh vào trong ph*ng rồi bị Mạn Sương Sương ôm chặt nàng đều nhìn thấy cả.

Có điều nàng không muốn sinh chuyện nên đã đợi chàng bên ngoài.

Nói về con người của Bạch Thái Tiên Hồ thì chỉ có mỗi tính xấu là rất hay ghen. Cách đây 20 năm, khi La Linh còn sống, Bạch Thái Tiên Hồ đã có ý hạ gục hai đối thủ Tiêu Sơn thần nữ và Miêu Thiên Hồng ra khỏi tình trường.

Nhưng do hoàn cảnh éo le. La Linh được Miêu Thiên Hồng cứu sống, rồi chàng lại chung đ.ng với Tiên Sơn Thần Nữ trước cả nàng khiến cho Bạch Thái Tiên Hồ có muốn ghen tuông cũng không được nữa.

Hiện nay, sau 20 năm, tâm tình Bạch Thái Tiên Hồ cũng đã đỡ ghen hơn xưa nhưng bản tính này vẫn chưa mất hẳn. Nếu trước kia, nàng thấy La Linh ôm trong tay người con gái khác thì nàng đã lồng lộn lên rồi. Nhưng bây giờ Bạch Thái Tiên Hồ đã chín chắn hơn nên nàng chợt phát hiện ra nguyên nhân của chuyện kỳ lạ.

La Linh thấy Bạch Thái Tiên Hồ im lặng mãi không nói gì liền nôn nóng hỏi:

- Nàng đang nghĩ gì vậy?

Bạch Thái Tiên Hồ như đã nghĩ ra điều gì liền hỏi:

- Tướng công có nhớ chuyện của Hồng diện dâm thần năm xưa không?

La Linh lắc đầu. Đến tận bây giờ ký ức chàng vẫn chưa hồi phục thì làm sao mà nhớ ra được.

Bạch Thái Tiên Hồ như hỏi để mà hỏi. Nàng không đợi La Linh có ý kiến liền chậm rãi kể:

- Hơn 20 năm trước, có một huyết án chấn động võ lâm xảy ra ở Giang Lăng. Con gái của Kính thiên lão lão tên gọi Kính Ngọc Hà đã mang tội thông dâm với cả 3 sư huynh đệ đồng môn. Chuyện vỡ lở ra. Kính Thiên lão lão biết được nổi giận lôi đình ra tay giết một lúc cả 4 người trong đó có cả người con gái thân yêu của lão. Sau đó, Kính Thiên lão lão đã đến Võ lâm môn yêu cầu chàng với địa vị võ lâm minh chủ phát Kỳ hiệu truy tìm tông tích Hồng Diện dâm thần trên khắp giang hồ. Hoá ra nguyên uỷ tội danh của Kính Ngọc Hà tiểu thơ là bởi từ lão quái vật Hồng diện dâm thần mà ra. Nghe nói trước ngày tiểu thơ bị giết vì tội thông dâm thì 3 tháng trước nàng đã trúng phải độc thủ của lão dâm thần.

La Linh kinh ngạc:

- Chẳng lẽ độc thủ của lão tặc có liên quan đến chuyện ngày nay?

Bạch Thái Tiên Hồ gật đầu nói:

- Tướng công nghĩ không sai. Theo ý thiếp thì Mạn Sương Sương và Cao Thiên Nhạn đã trúng phải độc thủ của lão quái vật kia rồi.

- Nhưng cụ thể là như thế nào? Ta vẫn cảm thấy chưa hiểu rõ?

- Thật đó cũng là một điều bí ẩn. Nhưng may mà thiếp nhớ khi xưa Kính Thiên lão lão đã nói về chuyện này: Phàm nữ nhân nào bị trúng độc thủ của lão dâm tặc thì vào mỗi đêm dục tính của họ trào lên mãnh liệt. Lúc bấy giờ chỉ cần nam nhân có mặt trong ph*ng đều có thể hưởng được ân sủng của mỹ nhân một cách dễ dàng.

La Linh nghe đến đoạn này liền hiểu ra hành động quái dị của Mạn Sương Sương. Chàng lạnh mình vì may mà chàng không chung đ.ng với Mạn Sương Sương. Nếu chàng ân ái với nàng ta thì làm sao dám nhìn mặt Bạch Thái Tiên Hồ và các nàng kia nữa.

Bạch Thái Tiên Hồ nhìn qua thần thái của La Linh thì chợt hiểu ra cười hỏi:

- Tướng công chắc hẳn đã thưởng thức ân tình mỹ nhân rồi phải không?

La Linh đỏ mặt nói:

- Ta đâu dám! Chỉ có điều khi đó ta cảm thấy hơi mơ mơ hồ hồ thôi.

Bạch Thái Tiên Hồ nhíu mày:

- Tướng công có hiểu tình cảnh những nữ nhân bị trúng độc thủ của lão dâm tặc không?

La Linh rất thông minh liền đoán ra đằng sau câu chuyện vừa rồi vẫn còn có một điều gì khủng khiếp hơn nữa.

Quả nhiên, ngay sau đó Bạch Thái Tiên Hồ kể tiếp:

- Những nữ nhân trúng phải độc thủ thì dâm dược sẽ đi vào kỳ kinh bát mạch rồi tụ lại. Mỗi khi đêm xuống, chất dâm dược lại chuyển hướng về phía âm môn, làm cho hạ thể của họ cực kỳ nhạy cảm. Chỉ khi nào được nam nhân hoà hợp, ái ân cuồng loạn thì cơ thể họ mới được giải toả. Nhưng chuyện này sẽ theo nữ nhân suốt mấy năm dài. Đến khi nào nàng ta giải hết dâm dược thì đã trở thành một dâm nữ trong mắt thiên hạ rồi.

La Linh nghe vậy thì không khỏi nghĩ đến tình cảnh của hai vị cô nương xinh đẹp kia. Họ thật sự đã mang một cái gông vô hình vào bản thân rồi.

Bạch Thái Tiên Hồ kể xong liền nhìn La Linh hỏi:

- Tướng công nghĩ chúng ta có nên nói cho họ chuyện này?

La Linh nghĩ một lúc rồi kiên quyết nói:

- Chúng ta không thể không nói cho họ. Dù sao, để cho họ biết được chuyện này còn hơn để họ cứ mơ mơ hồ hồ rồi làm ra những điều xằng bậy.

Bạch Thái Tiên Hồ khẽ gật đầu:

- Tướng công nghĩ cũng phải. Thôi thì ngày mai thiếp sẽ bảo cho họ biết.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.