Trở về truyện

Cực Phẩm Vú Em (Nãi Ba) - Chương 276: Chương 263 Nói Thêm Câu Nữa Ông Giết Chết Ngươi.

Cực Phẩm Vú Em (Nãi Ba)

276 Chương 276: Chương 263 Nói thêm câu nữa ông giết chết ngươi.

Hắn hét lên một tiếng rồi bay ra ngoài.

- Con trai!

Người phụ nữ trung niên hét toáng lên rồi vươn tay đỡ lấy “anh họ của Tĩnh Tâm” đang bay ngược ra phía sau.

Nhìn thấy cảnh này người thanh niên còn lại cũng mỉm cười. Hắn nhìn Cao Lôi Hoa thì đầu tiên hiện lên ánh mắt kinh ngạc rồi sau đó lập tức chuyển thành tán thưởng.

Vị thanh niên này so với tên “anh họ” kia còn đẹp trai hơn. Đặc biệt là đồng tử màu xanh lam của hắn. Nếu chỉ so sánh về ánh mắt thì hắn không kém gì Tĩnh Tâm. Hắn nhìn Cao Lôi Hoa mỉm cười, dường như tán thưởng hành động của Cao Lôi Hoa.

- Ngươi là ai, sao lại can thiệp vào chuyện gia đình của chúng ta.

Người đàn bà nhìn thấy con trai mình bị người đàn ông tóc bạc kia đánh một chưởng, sau khi vất vả túm lại được liền hét to.

- Con của ta.

Người phụ nữ đó đặt tay trên ngực của anh họ của Tĩnh Tâm, một trận hào quang màu xanh lóe lên. Đó là thủy hệ ma pháp trị liệu bậc cao rất hữu hiệu – ánh sáng trị liệu.

Sau khi sử dụng xong ma pháp, con trai nàng cũng tốt hơn nhiều. Nàng nhẹ nhàng thở ra rồi bất mãn nói với Tĩnh Tâm:

- Tĩnh Tâm, cháu đối xử với bác của cháu thế sao?

Ánh mắt của Tĩnh Tâm chợt lóe lên, dường như nàng đã nhớ người phụ nữ này là ai.

- Tĩnh Tâm, người đó là bác của nàng sao?

Cao Lôi Hoa khẽ nói với Tĩnh Tâm.

Tĩnh Tâm nhìn người phụ nữ đó rồi gật đầu. Tuy rằng người đó là bác của nàng, nhưng về cơ bản cũng không có tình cảm gì đặc biệt.

Nếu Tĩnh Tâm nhớ không nhớ nhầm thì đây là bác cả của nàng – Nguyệt Nại Nhã. Cái tên thanh nhã này được đặt trên người mụ thì thật là quá lãng phí. Mụ nổi tiếng cả hoàng tộc hải tộc về độ ngu ngốc của mình. Mụ từng gây rất nhiều phiền toái cho phụ hoàng. Hiện tại có vẻ nàng vẫn không biết dùng đầu óc như trước.

- Thấy chưa, tên đầu bạc kia. Ta là bác của Tĩnh Tâm, ngươi còn không xin lỗi ta.

Người đàn bà kia dường như không biết Cao Lôi Hoa là người như thế nào. Mụ vẫn kiêu ngạo nói với Cao Lôi Hoa.

- Nếu là bác của Tĩnh Tâm, thì vào trong đi.

Cao Lôi Hoa chuyển hướng vào phòng, không hề có ý xin lỗi người đàn bà kia. Buồn cười, muốn hắn xin lỗi sao. Nếu không phải nàng là bác của Tĩnh Tâm hắn đã để mấy tên huyết kỵ sĩ làm thịt rồi.

- Tĩnh Tâm, đây là người đàn ông mà cháu lựa chọn sao? Không có lễ phép chút nào, để hắn tiến vào trong hoàng tộc là mất mặt bộ mặt của hoàng gia chúng ta. Loại người này không vào hoàng tộc của chúng ta được. Tĩnh Tâm, cháu phải suy nghĩ thật cẩn thận, người đàn ông như vậy sẽ chỉ làm hoàng tộc chúng ta mất thể diện thôi.

Sau khi vào nhà, Nguyệt Nại Nhã liền lải nhải bên tai Tĩnh Tâm.

Lúc nói mụ còn nhìn về phía Cao Lôi Hoa đầy toan tính. Nàng còn ngu ngốc nghĩ rằng mình đã hãm hại Cao Lôi Hoa thành công nên cảm thấy rất vui vẻ.

Nhưng lại không biết, Tĩnh Tâm đang nhíu mày. Đối với Tĩnh Tâm, nói xấu Cao Lôi Hoa cũng chính là nói xấu nàng.

Thử hỏi, một người nói xấu mình thì làm sao có thể vui vẻ chứ?

Nguyệt Nại Nhã vẫn không biết rằng lời nói của mình đã gây phản cảm với Tĩnh Tâm. Mụ thoải mái dắt hai người thanh niên kia vào phòng rồi tìm một chiếc ghế ngồi xuống.

Nhìn chiếc ghế nàng ngồi xuống, cả Tĩnh Tâm và Cao Lôi Hoa đều không hài lòng.

Mụ ngồi chỗ của chủ nhân ngôi nhà. Thân là khách mà mụ lại chiếm ngay chỗ của chủ nhà. Đây là một việc rất vô lễ.

Cao Lôi Hoa sinh sống ở Trung Quốc, nơi đó rất trọng các lễ nghi.

Hành động của Nguyệt Nại Nhã, khiến hắn lại càng cảm thấy chán ghét.

- Tiểu nha đầu kia, còn không mang chén trà lại đây. Thật là, ngay cả một chút lễ phép cũng không có. Khách đến nhà mà không biết mang trà lên.

Sau khi Nguyệt Nại Nhã ngồi xuống, mụ không khách khí ra lệnh với Nguyệt Nhị đang đứng cạnh Cao Lôi Hoa.

- Tôi, châm trà?

Nguyệt Nhị chỉ mình rồi ủy khuất nhìn Tĩnh Tâm.

Tĩnh Tâm bất đắc dĩ gật đầu, ra hiệu cho Nguyệt Nhị lùi ra sau pha trà.

Nguyệt Nhị bất đắc dĩ bĩu môi rồi chuẩn bị lui vào phòng.

- Sao, còn không đi đi.

Nguyệt Nại Nhã nhìn bộ dáng của Nguyệt Nhị liền nói với giọng quái dị:

- Kêu ngươi đi lấy một chén trà, mà đã không vui thế. Quả nhiên không có giáo dục. Thật không biết bình thường ai dạy bảo ngươi, một chút lễ phép cũng không có.

Nguyệt Nhị tức giận dậm mạnh chân, càng nhanh chân tiến vào trong nhà bếp.

Không có giáo dục, con gái mình không được giáo dưỡng?

Cao Lôi Hoa bực mình, ở trước mặt hắn mà dám nói bậy. Dám nói con gái của mình không giáo dục.

Tay phải của Cao Lôi Hoa run lên. Lúc này hắn thật sự muốn tát mụ đàn bà này một phát. Nhưng người đàn bà này lại là bác của Tĩnh Tâm, nên Cao Lôi Hoa đành cố gắng nhịn xuống.

- Đứng lại, Nguyệt Nhị. Về đây, không cần phải pha trà nữa.

Cao Lôi Hoa ngẩng đầu lên nói.

- Ủa?

Nguyệt Nhị nghi hoặc nhìn Cao Lôi Hoa.

- Trà, ở quê của tôi chỉ dùng cho khách nhân tôn quý.

Cao Lôi Hoa lạnh lùng nói:

- Mà những người không có giáo dục lại không có tư cách uống.

- Ý của cậu là tôi không phải khách nhân, tôi không có tư cách uống?

Nguyệt Nại Nhã tức thì hét lớn.

- Hừ!

Cao Lôi Hoa nhìn chằm chằm vào người bác này rồi nói:

- Từ khi bà tiến vào thì có điều gì giống là khách. Từ khi bà bước vào có hành vi nào của bà gọi là tôn quý? Cử chỉ của bà từ đầu tới cuối đều là không có giáo dục.

- Lớn mật, ngươi nói bậy!

Nguyệt Nại Nhã hét lên một tiếng:

- Ta là người của hoàng tộc. Thân phận của ta không tôn quý sao?

- Hoàng tộc?

Cao Lôi Hoa cười lớn:

- Hoàng tộc thì sao? Trong mắt lão tử, bà chẳng là cái gì cả!

Cao Lôi Hoa chỉ vào Nguyệt Nhị nói:

- Con bé là ai? Chính là con gái của lão tử! Bà có quyền gì mà chỉ chỏ vào mặt con bé.

Trong mắt Cao Lôi Hoa tràn đầy phẫn nộ! Không ai có thể nói xấu con gái của mình cho dù người đó có là thần.

Nguyệt Nại Nhã bị Cao Lôi Hoa trừng mắt, mặt mũi nàng tái đi, ngồi phịch xuống ghế không dám ho he gì.

Trên thế giới này có những kẻ rác rưởi khi thiện sợ ác. Ngươi đưa cho bọn hắn cành ô-liu hòa bình, bọn họ họ lại tưởng rằng mình sợ họ nên muốn trèo lên đầu mình.

Tĩnh Tâm đứng bên cạnh vội vàng giữ chặt lấy tay Cao Lôi Hoa kéo hắn ngồi xuống rồi nhẹ nhàng vỗ lưng hắn khiến hắn hạ hỏa.

- Hừ.

Cao Lôi Hoa hừ lạnh một tiếng. Bác của Tĩnh Tâm cũng không có hỏi thăm xem Cao Lôi Hoa là ai. Khuyết điểm lớn nhất của Cao Lôi Hoa chính là bao che cho người thân, từ khi nào lại đến lượt người khác vung tay múa chân trước mặt hắn.

Đối với người kính mình, Cao Lôi Hoa cũng kính lại. Nhưng loại đối xử như thế này đừng mong hắn tỏ ra thái độ gì.

- Hi hi hi. Ba của con tốt nhất.

Nguyệt Nhị nhìn hành động của Cao Lôi Hoa, lập tức mỉm cười, sau đó ôm lấy cổ Cao Lôi Hoa rồi nhìn Nguyệt Nại Nhã đang nhíu mày.

- Đương nhiên.

Cao Lôi Hoa cười lạnh một tiếng.

- Con của Cao Lôi Hoa là những người đội trời đạp đất, ai dám bắt nạt con của ta.

- Ngươi , ngươi!

Nguyệt Nại Nhã chỉ chỉ Cao Lôi Hoa.

Nhìn Cao Lôi Hoa phản đối, Nguyệt Nại Nhã vẫn chưa bỏ ý định, nàng nhìn Tĩnh Tâm nói:

- Tĩnh Tâm, sao cháu không bình luận gì cả. Chẳng lẽ vì một đứa con gái nuôi mà cháu lại đối xử với bác ruột như thế sao?

Nghe được lời nàng nói, Tĩnh Tâm nhíu mày cũng không nói lời nào.

- Giỏi, Tĩnh Tâm. Không ngờ cháu lại vì cái loại tiện chủng không biết cha mẹ là ai mà đối xử với bác như vậy.

Nhìn Tĩnh Tâm không nói lời nào, Nguyệt Nại Nhã còn tưởng rằng Tĩnh Tâm bị lời nói của nàng dao động. Nên định “bơm” thêm.

- Con rơi?

Nguyệt Nhị đang ôm Cao Lôi Hoa liền sững người lại. Nàng hoang mang, từ lúc lớn lên, nàng cũng đã biết Tĩnh Tâm không phải mẹ đẻ của mình, nhưng nàng không muốn thừa nhận. Cha mẹ luôn là nỗi đau buồn trong tâm linh của nàng.

Chát!

Trong đại sảnh bỗng vang lên một tiếng giòn tan.

Mọi người đều ngơ ngác quay về nơi phát ra tiếng động.

Tại chiếc ghế của chủ nhà, Cao Lôi Hoa xuất hiện với một tư thế đã tát xong.

Mà trước mặt hắn chính là Nguyệt Nại Nhã đang ngơ ngác ôm má nhìn tên đàn ông tóc bạc này.

- Nếu mụ còn nói thêm câu nào xúc phạm đến người nhà của ta. Ông cho mụ chết ngay tại đây.

Ánh mắt Cao Lôi Hoa xuất hiện sát ý. Một cỗ lực lượng hắc ám trào lên. Từ sau khi dung hợp ma cách, tính cách của Cao Lôi Hoa lại càng nóng nảy:

- Xỉ nhục người nhà ta, chết!

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.