Trở về truyện

Cực Phẩm Vú Em (Nãi Ba) - Chương 126: Lại Thấy “nụ Hồng” Xinh Đẹp.

Cực Phẩm Vú Em (Nãi Ba)

126 Chương 126: Lại thấy “nụ hồng” xinh đẹp.

- Cảm ơn ngài đã cứu tôi, tiên sinh Cao Lôi Hoa.

Bích Lệ Ti ‘được’ Tra Lý khiêng khẽ nói với Cao Lôi Hoa.

- Cứu ngươi?

Cao Lôi Hoa cười đắc ý:

- Ngươi muốn hiểu thế nào thì tùy. Dù sao là ta cũng bắt cóc ngươi, bất kể là ngươi nghĩ thế nào, nhưng trong một tháng này ngươi phải nhớ kỹ thân phận của ngươi. Đó là ngươi giống như một con tin sinh sống trong nhà của ta và nhớ không được tiếp xúc với người của Quang Minh thần điện trong cả tháng này, nếu không đừng trách ta không khách khí!

Bích Lệ Ti trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên khẽ hỏi:

- Tiên sinh Cao Lôi Hoa, chuyện ngài vừa mới nói Quang Minh thần điện bắt cóc con gái của ngài, có phải là thật không? Có phải là cô bé bán Tinh linh tộc kia không?

- Không phải là Nguyệt Nhị, mà là một đứa bé khác của ta.

Cao Lôi Hoa đáp:

- Lúc ấy nó ở cùng với Đại trưởng lão, chính là vong linh pháp sư mà ngươi đã từng gặp đó. Chẳng qua đám rác rưởi Quang Minh thần điện bắt cóc con gái của ta không thành công, đều bị ta xử sạch rồi.

- Hả!

Bích Lệ Ti kinh hãi che miệng mình. Nếu như không nhầm, chính mình là người đã báo cho Quang Minh thần điện về vong linh pháp sư đó. Chỉ có điều không biết vì sao Quang Minh thần điện lại muốn bắt một cô bé, nhưng nói tóm lại, mấy chuyện này đều là do mình gây ra. Trong lúc lấn bấn, Bích Lệ Ti cũng không dám nói thêm cái gì cả.

- Được rồi, chúng ta tới rồi!

Sau một hồi phi hành, Cao Lôi Hoa và Tra Lý cuối cùng cùng hạ xuống đại viện nhà Tĩnh Tâm.

- Đã rạng sáng rồi đó.

Vừa đẩy cửa ra, Cao Lôi Hoa liền nhìn lên đồng hồ ma pháp.

- Ừm, vậy mà cũng chậm quá! Đêm qua ‘đi’ với anh thật là một sự lựa chọn sai lầm đó Cao Lôi Hoa huynh đệ.

Tra Lý ngáp một cái:

- Chưa tính tới việc chả có tí cảm giác ‘thỏa mãn’ nào, mà lại còn khiến ta buồn ngủ muốn chết.

- Hic!

Cao Lôi Hoa cười khổ rồi ra hiệu Tra Lý thả Bích Lệ Ti xuống.

- Tới rồi sao?

Sau khi được đặt xuống, Bích Lệ Ti dụi dụi mắt hỏi. Không ngờ vừa rồi nàng lại thiếp đi trên lưng Tra Lý.

- Ừ, tới rồi. Nơi này là nhà của ta.

Cao Lôi Hoa nhún vai:

- Để ta dẫn ngươi vào phòng nào, dù sao trong nhà còn rất nhiều phòng trống, không lo thiếu chỗ ở đâu.

- Ừm, được rồi, mọi việc đều theo sự sắp xếp của tiên sinh Cao Lôi Hoa.

Bích Lệ Ti gật đầu lí nhí đáp.

Mang theo vẻ mặt khó chịu, Tra Lý cáo biệt Cao Lôi Hoa bước về phòng ngủ mà vừa đi vừa ngáp. Cao Lôi Hoa thì dẫn Bích Lệ Ti sang phòng khác.

- Đây là phòng của tiên sinh Cao Lôi Hoa sao? Thật xinh xắn.

Bích Lệ Ti ngắm nhìn gian phòng tinh tế thốt lên.

- Ừm.

Cao Lôi Hoa khẽ đáp.

- Tiểu thư Tĩnh Tâm, phu nhân của ngài không ở đây sao tiên sinh Cao Lôi Hoa? Tôi tới đây ở mà không cần nói với nàng một tiếng sao?

Bích Lệ Ti nhỏ nhẹ hỏi.

- Hề hề! Yên tâm đi, loại chuyện này ngày mai nói lại cho Tĩnh Tâm là được! Lúc này cô ấy còn đang ngủ.

Cao Lôi Hoa cười tươi rói, một tiếng ‘tiểu thư Tĩnh Tâm phu nhân của ngài’ vừa rồi của tiểu nha đầu khiến cho Cao Lôi Hoa rất vui vẻ.

- Ủa? Tĩnh Tâm?

Vừa mới nhắc tới Tĩnh Tâm, Cao Lôi Hoa lập tức bắt gặp dáng người thon thả đang đứng cạnh cửa phòng mình.

Mái tóc dài màu xanh nước biển, vóc người thon dài cùng với đôi mắt xanh ngọc bích, dĩ nhiên là Tĩnh Tâm.

- Tĩnh Tâm, sao giờ này nàng đã dậy rồi?

Cao Lôi Hoa bước tới bên cạnh Tĩnh Tâm dịu dàng nói.

Tĩnh Tâm không có trả lời Cao Lôi Hoa, mà nàng nhìn chằm chằm thánh nữ Bích Lệ Ti sau lưng Cao Lôi Hoa.

- À, nàng ấy…

Cao Lôi Hoa gãi gãi đầu:

- Vừa rồi ta đi tới Quang Minh thần điện, nên đã bắt cóc nàng ta về đây! Ha ha.

- Xin chào tiểu thư Tĩnh Tâm.

Bích Lệ Ti xấu hổ chào hỏi Tĩnh Tâm. Dù sao nửa đêm tới nhà người ta thì thật là mắc cỡ. Tuy rằng là mình bị “bắt cóc” tới đây.

Tĩnh Tâm nghi hoặc nhìn Cao Lôi Hoa.

- Việc này cũng không thể nói rõ trong chốc lát được, tí nữa ta sẽ giải thích cho nàng. Hắc hắc!

Cao Lôi Hoa thì thầm với Tĩnh Tâm:

- Trước hết hãy tìm cho cô ấy một cái phòng ở đã. Chuyện của cô ấy lát nữa sẽ nói với nàng.

Tĩnh Tâm gật gật đầu, rồi vẫy vẫy tay về phía Bích Lệ Ti. Dưới sự sắp xếp của Tĩnh Tâm, Bích Lệ Ti được đưa vào một cái phòng bên phải ở tầng hai, một phòng trống khá thoải mái.

Tĩnh Tâm dẫn Bích Lệ Ti vào phòng, bật đèn lên.

Đồ đạc trong phòng rất đầy đủ, có giường có chăn gối. Cùng với một chút đồ lặt vặt khác cũng đủ cả.

- Vừa lòng không cô bé?

Cao Lôi Hoa hỏi.

- Ok.

Bích Lệ Ti cũng không đi xem cả căn phòng, nàng dụi dụi mắt trả lời. Nhìn dáng vẻ buồn ngủ của Bích Lệ Ti, Cao Lôi Hoa liền vỗ vỗ đầu của cô bé nói:

- Tiểu nha đầu, tối nay ngươi ở trong này nhé. Đây sẽ là phòng của ngươi trong suốt một tháng đó. Giờ cũng không còn sớm nữa, đi ngủ một chút đi. Ngủ ngon, sáng sớm mai ta sẽ gọi ngươi dậy.

Cao Lôi Hoa phất phất tay với Bích Lệ Ti.

- Ừm, chúc ngủ ngon, tiên sinh Cao Lôi Hoa, tiểu thư Tĩnh Tâm.

Bích Lệ Ti cũng vẫy tay chào. Sau đó nhìn bóng dáng Cao Lôi Hoa và Tĩnh Tâm rời đi.

“Giường ở đây còn tốt hơn nhiều so với ở Quang Minh thần điện lạnh lẽo kia”

Tay Bích Lệ Ti lướt qua tấm chăn ấm áp trên giường, từ tối tới giờ chưa được ngủ tí nào nên sau khi nằm lên giường nàng nhanh chóng thiếp đi….

Bên Quang Minh thần điện, Giáo hoàng mặt mày nhăn nhó đứng trước một hàng thi thể, gần như trong cùng một lúc, các nữ tu sĩ đều lần lượt phát hiện ra thi thể của năm trưởng lão.

Năm trưởng lão đều chết trên giường bọn họ! Nguyên nhân cái chết rất đơn giản, đầu bị vặn gãy chết.

Rốt cuộc là ai đã làm ra chuyện như vậy! Hơn nữa, có ai lại có năng lực trốn qua lực lượng canh gác của Quang Minh thần điện và giết chết mấy vị trưởng lão này? Năm người này đều là cột trụ của Quang Minh thần điện, cái chết của bọn họ là một đả kích nặng nề đối với Quang Minh thần điện!

- Người đâu, hãy tra rõ ràng cho ta là ai làm!

Sự phẫn nộ trong giọng nói của Giáo hoàng là điều mà ai cũng nhận thấy! Ở ngay trong nhà mình mà bị giết mất mấy trưởng lão trọng yếu nhất, điều này chắc chắn là một cái tát mạnh vào mặt Quang Minh thần điện!

- Còn nữa, không ai được phép để lộ chuyện này ra ngoài. Nếu không, hừ!

Ý tứ của Giáo hoàng không cần nói cũng biết, loại chuyện này mà một khi để lộ ra thì đúng là một tai họa cho Quang Minh thần điện.

- Ba.

Lúc này, giọng nói của Bố Lỗ Tư vang lên. Tiếp theo, Giáo hoàng sững sờ khi nhìn rõ hình dáng của Bố Lỗ Tư ! Từ bộ dạng của hắn là có thể nhìn ra được hắn vừa bị người khác bầm dập một trận, ở trong Quang Minh thần điện này còn có ai dám động vào con trai của mình hả?!

- Bố Lỗ Tư, con làm sao thế?

Hàng lông mày của Giáo hoàng càng cau chặt hơn, hắn kéo con mình sang một bên rồi dùng thuật trị liệu.

Bố Lỗ Tư ngẩng đầu lên, rồi thì thầm mấy câu bên tai Giáo hoàng.

Nghe xong, mặt Giáo hoàng lập tức trắng bệch, ngay cả đứng cũng không vững, ngồi bệt ngay trên mặt đất.

- Không ngờ…không ngờ là hắn! Hắn thực sự có trình độ này ư?!

Vẻ mặt Giáo hoàng đầy đau khổ, trong chớp mắt, dường như lão đã già đi mười tuổi, miệng thì thào tự nói:

- Là do chúng ta quá tham lam, là do chúng ta bị dục vọng che mờ mắt. Con gái của hắn đã như vậy, thì sao hắn lại chỉ là thánh cấp được cơ chứ!

Ngô Thiên đứng cạnh Giáo hoàng thầm cười lạnh lùng, sau đó lén vẫy vẫy tay về phía sau, ra hiệu thủ hạ của mình đi chuẩn bị một chút. Ngày mai là thời gian mình chờ đợi của mình….

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.