Trở về truyện

Con Đường Tu Tiên - Chương 26: Gặp Gỡ Cố Nhân 3

Con Đường Tu Tiên

26 Chương 26: Gặp gỡ cố nhân 3

Mụ quán chủ thấy vậy liền trố mắt kinh ngạc hồi lâu, rồi mới mở lời:

“Được, khá lắm, đây là khế ước bán thân. Người này ngươi có thể dẫn đi rồi. Cút hết cho ta.”

Nói xong mụ đưa cho A Ngố một tờ giấy được lấy từ trong túi vải. A Ngố liền cẩn thận xem xét, rồi xé tan tành mảnh giấy. Sau đó một mực dẫn Linh Nhi đi ra khỏi quán.

Trần Văn thấy vậy liền liếc mắt tỏ vẻ khinh thường mụ, rồi hùng hổ nói:

“Mụ già, hôm nay coi như mụ lời to rồi đấy. Hừ.”

Nói xong Trần Văn hung hăng đá vào cái ghế, rồi bước đi theo sau đám người Lý Cung.

Cả đám bước đi được chừng một khoản dài, thì A Ngố chợt quay đầu lại nhìn vào Lý Cung. Rồi nhẹ nhàng nói:

“Cung hộ pháp, đệ tử muốn xin hộ pháp cho đệ tử vài ngày để xử lý chút việc riêng, mong hộ pháp thành toàn.”

Linh Nhi nghe vậy liền sững người, vội vàng hấp tấp nói:

“ Chẳng lẽ đệ muốn đi đến đó?”

A Ngố khẽ cười nhạt, rồi đáp lời:

“Đệ tự có sự sắp xếp của mình, xin tỷ tỷ yên tâm.”

Trần Văn cũng một phen kinh ngạc, liền tra hỏi:

“ Sư đệ không lẽ muốn đến nơi hung hiểm nào? Tuy rằng là việc riêng tư của đệ, nhưng nếu đệ muốn, huynh sẽ sẵn sàng giúp đỡ.”

A Ngố liền mỉm cười, gật đầu rồi đáp lời:

“ Đa tạ sư huynh, nhưng việc này đệ muốn tự mình ra tay.”

Lý Cung nghe vậy khẽ thở dài, rồi nói:

“Ngươi cứ việc đi, ta cho ngươi 10 ngày thời gian. Sau mười ngày, ngươi phải quay lại Sài Thành tụ hợp ở quán trọ.”

A Ngố đưa tay cung kính, rồi đáp lời:

“Đa tạ Cung Hộ Pháp, đệ tử sẽ về đúng hẹn, còn về phần tỷ tỷ, đệ tử muốn nhờ mấy vị chăm sóc mấy ngày. Khi nào về, đệ tử sẽ báo đáp ân tình.”

Lý Cung trầm ngâm hồi lâu, rồi trả lời:

“Được, ngươi cứ đi đi.”

Sau đó A Ngố liền chào mọi người một tiếng, rồi liền ngự kiếm bay đi.

Khác hẳn với những gì A Ngố dự đoán, nhà của nàng nằm sâu trong rừng trúc. Ngôi nhà vô cùng đơn sơ giản dị, được làm bằng tre trúc kết thành. Bên cạnh ngôi nhà là một cái hồ nước rộng lớn. Nhưng tuyệt nhiên cảnh sắc nơi này cực kỳ hiu quạnh.

Bước vào trong căn nhà, là một nữ nhân xinh đẹp lộng lẫy đang ngồi may áo. Nàng đang thêu đôi long phụng lên một chiếc cẩm bào. Nhìn kỹ nàng có dáng vẻ cao sang, quyền quý. Tóc đen dài, má anh đào, lông mài như ngọn núi mùa xuân, mắt long lanh uyển chuyển. Khiến cho ai nhìn thấy cũng phải động lòng người.

Vừa bước vào, nàng ta liền lên tiếng:

“Muội muội, hôm nay sao lại dẫn vị cao nhân nào đến đây?”

Người con gái đi cùng A Ngố liền nói:

“ Tỷ tỷ cứu muội, muội bị người này khống chế, giờ không giao tiền cho hắn, hắn sẽ giết muội.”

Nghe đến đây, gương mặt nàng ta liền tỏ ra kinh hãi, rồi từ từ quan sát A Ngố hồi lâu mới mở lời:

“Tiểu nữ là Đỗ Ngọc Nhi, không biết tôn tính đại danh của công tử là gì đây?”

A Ngố liền lạnh lùng đáp lời:

“ Ngọc Nhi cô nương, thứ cho ta thất kính, ta không thể nói rõ tên được.”

Ngọc Nhi nghe vậy liền chẳng tỏ ra ngạc nhiên, chỉ nhẹ nhàng nói:

“ Nếu công tử có phần khó xử, vậy Ngọc Nhi cũng không dám làm khó người. Chỉ xin công tử có thể thủ hạ lưu tình, mà tha cho nhị muội một con đường sống. Từ ngày Đỗ gia bị người ta sát hại, tiểu nữ chỉ còn lại một mình nhị muội mà nương tựa lẫn nhau, sống lay lắt qua ngày.”

A Ngố nghe vậy, liền một hồi trầm tư, rồi mới thở dài đáp lời:

“Ta cũng chỉ là kẻ qua đường, vì chút sự cố phải làm khó hai vị tiểu thư đây. Nhưng ta cũng thấy thương cảm cho sự tình của hai vị, không biết có thể kể rõ ràng cho ta nghe được không?”

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.