Trở về truyện

Con Đường Tu Tiên - Chương 13: Lạc Ra Côn Đảo

Con Đường Tu Tiên

13 Chương 13: Lạc ra Côn đảo

Trên một hòn đảo, một nhóm khoảng 3000 người đang tập trung quỳ dưới một tế đàn. Tế đàn này được xây dựng trên một phiến đá to lớn cao hơn 100 trượng. Ở phía dưới là cái bàn tế lễ, khói nhan nghi ngút, cùng ba cái đầu trâu, heo, bò.

Một lão già dáng người lọm khọm, tay lão cầm cái gậy gỗ chạm khắc cái đầu lâu ghê rợn. Hai bên lão là hai thiếu nữ tầm 17_18 tuổi. Dáng người mảnh khảnh, làn da ngâm ngâm. Hai cô gái này đang dìu ông lão đi đến bàn tế lễ.

Hầu như ở đây họ mặc loại trang phục đồng dạng. Áo quần được may bằng da thú, quần thì chỉ ngang đầu gối. Áo thì chỉ che đi phần ngực và trên đầu là cái mão với 3 cái lá xanh nhô cao.

Thoáng sau ông lão đứng trước bàn tế lễ, hai cô gái hai bên liền quỳ xuống. Ông lão bắt đầu cầm một nhúm gạo để trên bàn, miệng thì lầm thầm vài câu khó hiểu. Sau đó tung nhúm gạo vào trong một đống lửa to lớn. Ngọn lửa bất chợt bừng lên, những người quỳ ở dưới bắt đầu khấn vái. Sau đó họ dập đầu lạy liên tục đồng đều một lượt.

Tiếp theo ông lão lại lầm thầm khấn vái, rồi tung một nhúm gạo vào trong đống lửa. Sự việc diễn đi diễn lại như vậy vài lần nữa. Thì chốc lát sau có 2 đoàn người khiên hai cái kiệu to lớn đi ra. Trên cái kiệu là một cô gái thân hình loã lồ, làn da trắng mịn. Cùng một gã trai bên kiệu khác làn da ngâm đen. Cả hai dường như rất vui vẻ, trên mặt họ không hề tỏ ra chút gì lo sợ cả.

Chốc lát sau, 2 cái kiệu được đễ trên đống củi to lớn. Cô gái và chàng trai giờ đây có vẻ như gương mặt họ lộ ra chút gì đó vinh dự lẫn sợ hãi. Còn lão già thì cầm một que củi cháy phừng phừng rồi được hai cô gái dìu đến đống củi đặt dưới 2 cái kiệu kia.

Lão già miệng lầm thầm khấn vái gì đó, rồi đưa que củi chạm vào 2 đống củi đặt kiệu kia. Ánh lửa bắt đầu cháy phừng phừng lên, trên 2 cái kiệu là 2 gương mặt đầy nỗi tuyệt vọng, sợ hãi và lo lắng.

Nhưng đám người phía dưới thì liên tục khấn vái, rồi dập đầu lạy lia lịa. Trên gương mặt của họ tỏ ra vẻ vui mừng, rạng rỡ. Như vừa được làm chuyện gì đó rất là vinh hạnh, trọng đại.

Ánh lửa cháy càng lúc càng hung bạo, chỉ dường như chốc lát nữa nó sẽ cháy lên 2 cái kiệu kia. Hơi nóng bức mạnh đến nỗi, 2 người trên đó dường như đang hoảng hốt, né tránh.

Nhưng lúc này đây, trên bầu trời mây đen chợt kết lại. Từng cụm mây kéo đến ùn ùn, trên đỉnh của tế đàn. Tiếng sấm ì đùng vang lên dữ dội, cuồng phong cũng kéo đến ào ào.

Ánh mắt của đám người phía dưới bỗng nhiên kinh ngạc. Họ hoảng hốt khi nhìn thấy hiện tượng dị thường này. Những ánh mắt ngơ ngác nhìn nhau, những tiếng xì xào vang lên khắp nơi dưới tế đàn.

Nhưng lão già vẫn điềm tĩnh, thản nhiên như không có chuyện gì. Lão đưa cây gậy lên trời cao, miệng lầm thầm những chú ngữ khó nghe, rồi “ hô hô” vang lên.

Không phụ lòng lão, chốc lát sau một một tia sét màu vàng dáng thẳng xuống đầu lão. Lão già trong nháy mắt đã biến thành một bộ xương khô đang nhe miệng cười.

Phía dưới tế đàn bỗng nhiên náo loạn, người người bỏ chạy tán loạn khắp nơi. Tiếng la hét vang lên khắp nơi, tiếng khóc thé của lũ trẻ càng thêm phần kinh động.

Nhưng bất ngờ một tía sáng chói loà trên bầu trời xanh thẳm. Chiếu thẳng xuống tế đàn rồi tắt lịm. Hiện ra trên đó là một gả trai thân hình loã lồ, dương vật giật giật. Cùng một cái túi đan bằng quần áo rách to đùng. Có vẻ như hắn đang miên man ngủ say sưa...

Một ngày sau

A ngố từ từ mở mắt ra, phía dưới hắn là những kẻ ăn mặc kỳ lạ. Bọn họ đang quỳ lạy ở phía dưới, chỉ có một lão già đang lom khom bắt mạch cho hắn. Vừa thấy a ngố tỉnh dậy, họ liền hô hào những âm thanh kỳ lạ gì đó, một loại ngôn ngữ xa lạ với a ngố.

A ngố trố mắt nhìn bọn họ, có vẻ họ đang vô cùng cung kính với gã. Còn cố nói ra gì đó, nhưng gã không hiểu chút gì. A ngố trầm ngâm hồi lâu rồi buông lời:

“ Có ai hiểu ta nói gì không? Làm ơn cho ta biết ta đang ở nơi nào?”

Nhưng cả đám người chỉ ngơ ngác nhìn hắn, không một câu trả lời nào vang lên. Chốc lát sau, một lão già tầm 60 tuổi nói lầm thầm gì với một thiếu nữ trẻ tuổi. Sau đó thiếu nữ đi ra khỏi túp lều, bỏ lại sự ngơ ngác của A ngố.

Thoáng chốc sau, một gã đàn ông tầm 50 tuổi bước vào lều cùng với cô gái trẻ khi nãy rời khỏi lều. Gã vừa vào liền vội vàng thi lễ với a ngố, rồi mở lời:

“Thưa tiên nhân, tiểu nhân là người phiên dịch. Xin ngài phân phó cho chúng hạ nhân ạ!”

A ngố liền trố mắt, tỏ ra vẻ kinh ngạc hồi lâu, rồi đáp lời:

“ Các ngươi có lầm không? Ta chỉ là người thường thôi, làm gì có chuyện tiên nhân gì?”

Gã đàn ông lộ ra vẻ mặt kinh ngạc rồi cũng buông lời:

“Thưa ngài, rõ ràng chúng hạ nhân thấy ngài từ trên trời cao hạ xuống ạ. Không lẽ việc này một phàm nhân làm được sao?”

Lời này của gã đàn ông, làm cho a ngố phải chau mài suy nghĩ hồi lâu. Sau đó thốt ra vài câu hoảng hốt:

“ Ồ, ta bị giáng xuống trần gian nên quên mất...Ngươi tên gì, cho ta biết nơi này là đâu được không?”

Gã đàn ông trung niên liền vội vàng đáp lời:

“Thưa tiên nhân, tiểu nhân là Lưu Quý. Còn đây là đảo Côn, nằm trong quần đảo Cam Sa. Thuộc địa phận Đông Hãi ạ.”

Gương mặt A ngố liền hiện ra vẻ ngạc nhiên, rồi mới hỏi tiếp:

“ Mấy người này là ai? Sao lại quỳ lạy dưới kia?”

Lưu Quý liền nhanh nhảu trả lời:

“Thưa tiên nhân, họ là người bộ lạc Sam Ra. Đây là tộc trưởng Hô Lý Đồ, còn đây toàn bộ là người trong bộ lạc. Họ khi gặp tiên nhân đều phải quỳ thi lễ.”

A ngố liền vội vàng đáp lời:

“ Trước ta còn có người khác đến đây à?”

Lưu Quý trên gương mặt hiện ra vẻ tươi tắn, liền trả lời:

“ Thưa tiên nhân, trước tiên nhân còn có một lão tiên nhân khác đến đây. Nhưng giờ đây ông ta đã tạ thế rồi ạ.”

Nghe đến đây, miệng a ngố liền khẽ “ Ồ” lên một tiếng, tỏ ra vẻ mặt đầy ngạc nhiên.

Trong lúc đó lão già được kêu là tộc trưởng Hô Lý Đồ vội vàng nói với Lưu Quý gì đó. Sau đó Lưu Quý liền vội vàng thuật lại:

“Thưa tiên nhân, tộc trưởng xin ngài ở lại ban phước lành cho bộ lạc chúng tiểu nhân. Bộ lạc chúng tiểu nhân sẽ vô cùng cung kính ngài.”

Sau đó a ngố suy nghĩ hồi lâu, rồi buông lời:

“ Ừm, có vẻ phải làm phiền các người thời gian nữa thôi. Nói với tộc trưởng, ta muốn nghĩ ngơi chốc lát.”

Lưu Quý liền thuật lại cho vị tộc trưởng kia. Sau đó một hồi thì vị tộc trưởng kia nói gì với đám tộc nhân. Hồi sau bọn họ cũng chịu lui ra ngoài túp liều cỏ. Nhưng không quên lạy a ngố một lạy.

Sau khi mọi người đi hết, Lưu Quý mới cất lời:

“ Thưa tiên nhân, tộc trưởng chuyển lời. Chỉ cần tiên nhân chịu ở lại, nhân chúng bộ lạc luôn cung kính ngài ạ. Ngoài ra tộc trưởng còn lệnh cho tiểu nhân ở lại hầu hạ ngài ạ!”

A ngố sau đó hỏi han Lưu Quý về sự tình ở nơi đây. Thì biết được, Sam Ra là một bộ lạc hơn vạn người. Nhưng chỉ là một tiểu bộ lạc trên quần đảo Cam Sa này. Trong đó bộ lạc Hơ Rô, là bộ lạc lớn nhất, với 10 vạn tộc nhân. Đứng đầu toàn bộ các bộ lạc ở đây, là một vị thánh nữ tên là Ki Mô Chi. Ở đây đều có một vị tiên nhân ngự trị trong mỗi một bộ lạc.

Nghe đến đây a ngố rõ cười khổ, nhưng lỡ leo lưng cọp hắn biết làm sao đây.

Về phần Lưu Quý thì là một kẻ vô tình học được ngôn ngữ của vị tiên nhân trước. Vị đó cũng đặt tên cho hắn là Lưu Quý.

Thời gian cứ dần trôi đi, bằng vào sự thông minh và ham học hỏi của a ngố. Hắn cũng dần học được ngôn ngữ nơi này. Trong thời gian một năm đầu, hắn tập làm quen với cách sống ở đây. Rồi giúp đỡ họ trong mọi công việc ở đây.

Bằng bộ óc xuyên việt, hắn liên tục chế tạo ra những thứ lạ lẫm. Nào là cung, nỏ, xe bò, thuyền buồm...Tuy tất cả chỉ là những thứ tầm thường, nhưng nó giúp người ở đây vô cùng tiện lợi. Làm cho bộ lạc này phất lên nhanh chóng, vô cùng hưng thịnh.

Gã còn lập luôn một thương đội cho riêng mình, ngày đêm mua bán, trao đổi với người ở các bộ lạc khác. Nhờ đó mà người ở đây ngày càng tôn sùng hắn hơn nữa. Ngày ngày đều đem những món ngon vật lạ đến “ tế lễ” cho hắn. Mỗi đêm đều mang đến một đồng nữ ( gái còn trinh) cho hắn phục dục. Nhưng hắn hoàn toàn từ chối, nhưng chỉ khéo léo, chứ không dám ra mặt.

Sau đó hắn viện lý do là không tiện ở trong bộ lạc, nên chuyển lên một ngọn núi nhỏ trong đảo lập động phủ. Ngày ngày chỉ cho Lưu Quý đem cơm lên cho hắn. Cốt chỉ là muốn an tâm tỉnh toạ.

Không phải vì hắn gay lọ gì, hắn cũng thèm nhỏ dãi. Nhưng khổ nổi, nó lại vô cùng liên quan đến việc tu tiên sau này. Nên tạm thời hắn phải ăn chay, niệm Phật.

Đồng hành cùng đó, là phần lớn thời gian hắn cũng tìm các loại dược liệu bào chế đan dược để phục vụ cho quá trình tu luyện. Cũng như chế tạo các vị thuốc trị bệnh trong bộ lạc.

Cứ như thế mà 1 năm lại trôi qua, tính từ lúc hắn đặt chân lên đảo này. Giờ hắn cũng trở thành một chàng trai 17, dáng vóc phi phàm. Gương mặt anh tú, đậm chất một thiếu niên lãng tử.

Còn về phần tu vi, hắn cũng đã hoàn toàn đả thông bát kỳ kinh mạch. Chuẩn bị tiến vào trúc cơ kỳ, đặt một chân vào con đường tu tiên chân chính. Nhưng có việc hắn rất đau đầu...

Đó chính là Tẩy tủy đan, một loại đan dược đả thông kỳ mạch. Cường cơ, hoạt cốt, tẩy rửa nhục thể để bước vào thời kỳ tu tiên chân chính, đi mây, về gió...

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.