Trở về truyện

Con Đường Bá Chủ - Chương 83 : Trong Cùng Cấp , Duy Ta Vô Địch

Con Đường Bá Chủ

83 Chương 83 : trong cùng cấp , duy ta vô địch

Nhìn Lạc Nam gương mặt đầy vẻ trêu tức và thách thức, Lâm Khánh chỉ cảm vô hạn phẫn nộ dâng lên trong lòng, trong cuộc đời hắn, chưa bao giờ nhận sỉ nhục lớn như vậy…

Thân phận hắn là ai cơ chứ?

Băng Huyền Đế Quốc, một trong hai thế lực Cửu Cấp hiện diện trên Băng Thiên Đại Lục, có địa vị chí cao vô thượng trong lòng hầu hết tu sĩ…

Tuy nhiên bên trong một con quái vật khổng lồ như đế quốc này, Hoàng Thất họ Băng không phải một phương duy nhất tồn tại, trái lại dưới trướng Hoàng Thất còn vô số thế lực lớn nhỏ khác nhau cấu tạo mà thành…

Trong số đó, nổi bật nhất là Tam Đại Gia Tộc dưới trướng Băng Huyền Đế Quốc bao gồm: Dương gia, Vũ gia và Lâm gia…

Ba gia tộc lớn này, mỗi nhà đều là Bát Cấp Tu Chân Thế Lực, ngoài thành viên Hoàng Thất họ Băng ra, tại Băng Huyền Đế Quốc không bất kỳ thế lực nào dám đắc tội với bọn họ…

Bởi vì tổ tiên của ba gia tộc này chính là ba người theo phò tá vị Hoàng Đế đầu tiên thành lập nên Băng Huyền Đế Quốc, được xem như lập quốc công thần…

Qua nhiều thế hệ, mặc dù ba gia tộc này vẫn minh tranh ám đấu với nhau, tuy nhiên lại trung thành tuyệt đối với Hoàng Thất họ Băng, vì thế luôn được các đời Hoàng Đế xem trọng, giao cho quyền hành cao…


Lâm gia của Lâm Khánh là gia tộc có nhiều thành viên hiện tại đang đảm nhiệm các chức vụ quan trọng của Đế Quốc…

Nhất là thời điểm gần đây, Lâm gia chủ - Lâm Khôn thành công leo lên chiếc ghế Tể Tướng của Đế Quốc, quyền thế vô biên, tại Băng Huyền Đế Quốc lật tay thành mây, trở tay thành mưa…

Mà Lâm Khánh chính là con con traiđộc nhất của Lâm Khôn, địa vị cao quý không nói, thiên phú cũng siêu quần trong hầu hết thế hệ cùng lứa…Tuổi chưa đến 500 đã thành công đột phá Luyện Hư kỳ, trèo lên Hoàng Kim Bảng, tên tuổi vang danh bốn phương tám hướng…

Nhắc đến tên Lâm Khánh, chỉ sợ hầu hết con dân Đế Quốc, thậm chí tu sĩ Băng Thiên Đại Lục đều biết đến danh tiếng người này…

Bộ dạng bất phàm, thân phận cao quý, thiên phú và thực lực tuyệt hảo, không thể không nói Lâm Khánh chính là tình nhân trong mộng của vô số thiếu nữ mới lớn…

Và hầu hết người Băng Huyền Đế Quốc cũng biết được, quý tử nhà họ Lâm luôn thầm thương trộm nhớ Đế Quốc Tam Công Chúa – Băng Lam Tịch…

Tại thời điểm này, tình hình cạnh tranh ngôi vị Thái Tử càng ngày càng thêm kịch liệt, các vị hoàng tử, công chúa ra sức lôi kéo không ít thế lực trong triều về phe cánh của mình…

Và đương nhiên ba gia tộc Lâm, Dương, Vũ trở thành ba củ khoai lang nóng bỏng hấp dẫn nhất trong mắt các vị Hoàng Tử, Công Chúa…


Được trong bất cứ gia tộc nào phò tá, cũng là lợi thế cực đại khi cạnh tranh ngôi Thái Tử…

Một năm trước đây, bằng một thủ đoạn kinh người nào đó, mà Nhị Hoàng Tử của Đế Quốc thành công thuyết phục Lâm gia về phe cánh của mình trước sự ngỡ ngàng của các vị Hoàng Tử, Công Chúa còn lại…

Hai nhà Vũ và Dương vẫn giữ vai trò trung lập, chưa muốn chọn phe cánh nào…

Trước tình hình Lâm gia đầu quân cho Nhị Hoàng Tử, thân là quý tử của Lâm gia, quan hệ giữa Lâm Khánh và Nhị Hoàng Tử ngày càng trở nên tốt đẹp, đạt đến mức độ tâm giao…

Nói cách khác khó nghe một tí, Lâm Khánh đã trở thành chó săn chính hiệu cho Nhị Hoàng Tử…

Biết Lâm Khánh yêu thích Băng Lam Tịch từ lâu, Nhị Hoàng Tử ra sức động viên, toàn lực ủng hộ đối phương thu được mỹ nữ…

Ý đồ của Nhị Hoàng Tử dù là người mù cũng nhìn ra được, đó là muốn thông qua mối quan hệ với Lâm Khánh, từ đó lôi kéo Tam Công Chúa – Băng Lam Tịch về phe cánh của hắn…
Mặc dù Tam Công Chúa là tỷ muội cùng cha cùng mẹ với Tứ Hoàng Tử - Băng Dũng…


Tuy nhiên Nhị Hoàng Tử cũng có cơ hội không nhỏ…

Dù sao thì Nhị Hoàng Tử bản thân chính là Hoàng Huynh của Tam Công Chúa Băng Lam Tịch…

Băng Lam Tịch mặc dù tuổi tác vượt quá 500 nên không được vào Hoàng Kim Bảng, nhưng thực lực của nàng tuyệt đối vượt qua Lâm Khánh một chút…

Nếu Lâm Khánh thành công thu được giai nhân, như vậy Nhị Hoàng Tử vừa có thêm một trợ lực lớn, lại vừa gián tiếp loại Tứ Hoàng Tử Băng Dũng ra khỏi các đối thủ cạnh tranh ngôi vị Thái Tử…

Không hổ danh là Băng Huyền Đế Quốc Nhị Hoàng Tử, tính toàn hết sức cao siêu và hoàn mỹ…

Chỉ tiếc hắn dù có trăm tính ngàn tính, cũng quên mất một điều quan trọng…

Chính là Băng Lam Tịch chán ghét Lâm Khánh, ngay cả cơ hội gặp mặt cũng không cho, thì làm sao Lâm Khánh có khả năng thu được mỹ nhân?
Lâm Khánh bản thân cũng vô cùng bất đắc dĩ, hắn nhiều lần tìm cách cầu kiến Băng Lam Tịch, thông qua đủ mối quan hệ, ngay cả một ngón chân của nàng cũng không được gặp…

Vậy mà hiện tại, nữ nhân hắn ngày nhớ đêm mong lại đang nằm trong lòng một tên vô danh tiểu tốt, bị đối phương hôn môi nhưng không có phản ứng gì, hắn sao có thể không tức giận?

“Buông ra!” Băng Lam Tịch lấy lại tinh thần, đẩy Lạc Nam ra liếc xéo hắn…

“Môi nàng thật mềm, thơm và ngọt!” Lạc Nam cười hì hì khen ngợi…

“Có lần sau nữa ta không tha cho ngươi!” Băng Lam Tịch hung hăng cảnh cáo…


Lạc Nam nhún vai không ý kiến, có thể hôn lần một thì những lần sau đừng mơ thoát khỏi hắn…

Lâm Khánh nhìn hai người liếc mắt đưa tình, cưỡng ép phẫn nộ vô tận trong ngực, hắn nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ:
“Băng Lam Tịch, đừng quên thân phận của ngươi, kẻ này chỉ là vô danh tiểu tốt mà thôi, các ngươi sẽ không có kết cục tốt!”

Băng Lam Tịch nghe vậy cau mày quát lạnh: “Chuyện của ta ngươi không đủ tuổi quản, không hiểu tiếng người sao? mau cút!”

“Hừ, muốn ta cút? Ngươi cũng chưa đủ tư cách, hôm nay ta muốn lấy mạng kẻ này, ngươi ngăn không được!” Lâm Khánh sát khí hừng hực lan tỏa, căm hận nhìn Lạc Nam nói…

Băng Lam Tịch sắc mặt hơi đổi, quả thật nàng và Lâm Khánh đều là Luyện Hư Kỳ, thực lực chênh lệch không quá lớn, nếu đối phương liều lĩnh ra tay với Lạc Nam, nàng rất khó ngăn cản…

Dù sao Lâm Khánh không phải Cố Vấn Thiên, thủ đoạn và thực lực đều không cùng một đẳng cấp…

Lạc Nam nghe vậy cũng đùng đùng giận dữ, con mắt bạc trắng lấp lóe, người này đã muốn giết hắn vậy hắn cũng chẳng khách khí làm gì, vô độc bất trượng phu, tiên hạ thủ vi cường…
Lạc Nam định lấy ra một kích toàn lực của Tần Mộng Ảnh chọi chết thằng này, thì âm thanh máy móc bất chợt vang lên:

“Keng, Phát động chi nhánh nhiệm vụ [Lần Đầu Hạ Hoàng Kim], phần thưởng: Một lần ngẫu nhiên triệu hoán Bí Thuật, thất bại: trừ mười vạn điểm danh vọng”

Lạc Nam cau mày, muốn hắn đánh bại Luyện Hư Kỳ? nhiệm vụ này có khó quá không?

Vội vàng mở ra nhiệm vụ chú thích:

“Lần Đầu Hạ Hoàng Kim: Đánh bại Lâm Khánh trong cùng cảnh giới!”

Xem xong chú thích, Lạc Nam gật đầu bừng tĩnh, trong cùng cảnh giới hắn chưa ngắn thằng nào, điều khó khăn ở đây là làm sao để Lâm Khánh chịu áp chế tu vi để đánh với hắn đây?

Băng Lam Tịch nhìn Lâm Khánh muốn ra tay, nàng cũng không nhẫn nhịn nữa, sát khí toàn thân bùng phát thanh lãnh nói:

“Lâm Khánh, chỉ cần ngươi động đến một sợi tóc của hắn, ta Băng Lam Tịch cùng ngươi không đội trời chung, dù trả bất cứ cái giá nào cũng khiến ngươi chôn cùng!”
Lạc Nam âm thầm cảm động, xú bà nương này xem ra cũng có tình nghĩa, hắn nắm bàn tay mềm của nàng cười nói:

“Nàng tên Băng Lam Tịch sao? tên rất hay, sau này ta sẽ gọi Tịch Nhi!”

Băng Lam Tịch toàn thân rung lên một cái, Tịch Nhi là cái tên chỉ có mẫu thân nàng từng gọi, mang theo vô hạn tình thương…

Bất quá không muốn cho người này sắc mặt tốt, nàng hừ một tiếng: “Còn không mau rời đi, ta sẽ cầm chân Lâm Khánh!”

Lâm Khánh chứng kiến tình cảnh này, trái tim như muốn vỡ vụn, hắn nhìn Lạc Nam oán độc nói:

“Kẻ này xứng để nàng làm vậy sao? Một phế vật Nguyên Anh Kỳ mà thôi!”

“Xứng hay không tự ta quyết định!” Băng Lam Tịch kiên định nói, trong lòng thầm xem thường Lâm Khánh, theo suy nghĩ của nàng nếu cho Lạc Nam thêm mười năm, giết Lâm Khánh như giết chó…

Lạc Nam cũng cười lạnh một tiếng nói:
“Tên kia, ngươi luôn mồm nói ta không xứng với nàng? Xem thường Nguyên Anh Kỳ? Ngươi vừa sinh ra đã là Luyện Hư Kỳ sao? lớn hơn ta vài trăm tuổi còn không biết xấu hổ, cậy già lên mặt à?”

“Ngươi…” Lâm Khánh á khẩu không phản bác được, hắn cũng nhìn ra thiếu niên trước mắt chưa đến hai mươi tuổi, tu vi Nguyên Anh đã rất đáng gờm rồi…

Bất quá Lâm Khánh đương nhiên sẽ không công nhận Lạc Nam, hắn khinh thường hừ một tiếng nói:

“Tại thời điểm ta là Nguyên Anh Kỳ, giết ngươi cũng là chuyện trở bàn tay mà thôi!”

Lạc Nam trong lòng mừng thầm, cá đã mắc câu, hắn khích tướng hỏi: “Có dám đánh cược một lần?”

“Cược gì? Ngươi có thứ gì đáng giá để ta đánh cược?” Lâm Khánh khinh thường hỏi…

Băng Lam Tịch cũng nghiêng đầu nhìn qua Lạc Nam, không biết tên này lại đánh chủ ý xấu xa gì…
“Ngươi áp chế tu vi xuống Nguyên Anh Kỳ cùng ta chiến đấu, nếu ta thắng, từ nay về sau ngươi cút khỏi mắt Tịch Nhi cho ta!” Lạc Nam ngạo nghễ nói…

Băng Lam Tịch nghe hắn gọi mình Tịch Nhi, lại nghe điều kiện của hắn, trái tim nhỏ đập mạnh lên vài cái, răng ngọc cắn nhẹ lên môi đỏ…

“Hahaha”

Lâm Khánh điên cuồng cười ha hả, như nghe chuyện buồn cười nhất thế gian vậy, bờ vai rung rung vì cười, mở miệng nói:

“Đánh bại ta? Ngươi biết ta là ai sao? ngươi đủ tư cách hạ ta trong cùng cấp?”

“Không cần nói nhảm, có dám cược hay không?” Lạc Nam mí mắt hơi cụp xuống, vẫn ung dung hỏi lại…

“Nếu ngươi muốn chết, ta không ngại tiễn ngươi một đoạn, bất quá nếu ta thắng thì sao? ngươi có thứ gì đáng giá cho ta hứng thú?” Lâm Khánh ngạo nghễ hỏi…

“Mạng của ta! Ta dùng mạng để cược ngươi cút khỏi mắt Tịch Nhi” Lạc Nam gật đầu chắc nịch…
Băng Lam Tịch trái tim như bị hòa tan, bàn tay nhỏ siết chặt tay hắn…

Lạc Nam trong lòng thỏa mãn mỉm cười, đây chính là hiệu quả hắn muốn, thật ra hắn có vô số bảo bối có thể đem ra đánh cược, nhưng đây rõ ràng là cơ hội tốt để lấy lòng người đẹp, sao có thể bỏ qua?

Lâm Khánh lúc này ngưng cười, nhìn chằm chằm Lạc Nam nghiêm túc nói:

“Chỉ riêng phần dũng khí này ta xem như phục ngươi, bất quá con kiến có dũng khí vẫn sẽ chết rất thảm trước mặt con voi mà thôi!”

“Rốt cuộc có đánh không? Mau áp chế tu vi!” Lạc Nam xua tay…

“Hừ, như ngươi mong muốn” Lâm Khánh hừ lạnh một tiếng, điều chỉnh tu vi trở về mức độ Nguyên Anh Viên Mãn…

“Nàng qua một bên cổ vũ cho ta!” Lạc Nam nhìn Băng Lam Tịch cười nói…

“Cẩn thận một chút, Lâm gia là Bát Cấp gia tộc!” Băng Lam Tịch cắn môi, thân hình như tiên nữ bay lượn ra một bên…
Lúc này, Lạc Nam và Lâm Khánh rốt cuộc đứng đối diện với nhau…

Ánh mắt Lâm Khánh là vô vàn vẻ trêu tức và thương hại, thầm nghĩ ai cho tên này lá gan, dám khiêu chiến thiên tài Hoàng Kim Bảng?

Trái với đối thủ, ánh mắt Lạc Nam chỉ có vẻ ung dung bình thản, như mọi chuyện đều nằm trong khống chế của hắn vậy…

Nhìn ánh mắt Lạc Nam như vậy, Lâm Khánh càng thêm tức giận, Linh Lực toàn thân bắt đầu vận chuyển, vô số Lôi Đình chi lực lấp lóe xung quanh cơ thể hắn…

“Là Lôi thuộc tính sao? Trách không được có thể leo lên Hoàng Kim Bảng!” Lạc Nam lẩm bẩm nói…

“Sợ?” Lâm Khánh cười nhạt…

“Ngươi nói quá nhiều, mau phóng ngựa tới!” Lạc Nam nhàn nhạt nói, vẩy vẩy tay…

“Chết đến nơi còn không biết! Lôi Báo Trảo!”

Theo âm thanh hét lớn, móng tay Lâm Khánh được vô số Lôi Đình gia trì, nhanh chóng dài ra, lôi điện mãnh liệt lấp lóe sẳn sàng nghiền nát đối thủ bất kỳ lúc nào…
“Lôi Ảnh Bộ!”

XOẸT

Như bầu trời hạ xuống thiên lôi, ánh sáng lóe mắt, thân ảnh Lâm Khánh đã đột ngột biến mất, lấy tốc độ ánh sáng lao về phía Lạc Nam, móng vuốt dữ tợn tìm đến mặt hắn…

“Nhìn Xuyên Yếu Điểm”

Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn sáng lên, sơ hở trong công kích của Lâm Khánh xuất hiện trong tầm kiểm soát, Lạc Nam nhếch miệng lẩm bẩm:

“Đại Hồng Cước!”

Huyền Thủy cuồn cuộn gia trì vào chân, Địa Chiến Ngoa tỏa sáng, Tam Chuyển Trung Kỳ thể tu vận chuyển…

Thân hình Lạc Nam phóng lên cao, cước pháp nhắm ngay Lâm Khánh đang dùng Lôi Trảo đạp tới…

ẦM

Sau cú va chạm trời giáng…

Một thân ảnh bay mạnh ra ngoài…

Chính là Lâm Khánh…

Trước ánh mắt khó tin của Băng Lam Tịch, đường đường Hoàng Kim Bảng Thiên Tài Lâm Khánh, trong trạng thái sử dụng Địa Cấp Hạ Phẩm Lôi Báo Trảo bị một cước đạp trúng lồng ngực bay ra ngoài…
Đôi trảo trên tay hắn lại bị Lạc Nam quỷ dị né tránh như đoán được quỷ tích của nó vậy…

Trong lần cận chiến đầu tiên, Lâm Khánh bại triệt để…

Lạc Nam thong thả rơi xuống mặt đất, nhìn thân ảnh chật vật từ đống bụi đất xuất hiện, lắc đầu nói:

“Hoàng Kim Bảng? trong cùng đẳng cấp cũng chỉ như vậy!”

Lâm Khánh sắc mặt dữ tợn đứng dậy, trong lòng phẫn nộ như muốn hủy thiên diệt địa, hắn oán độc nhìn Lạc Nam gằn từng chữ:

“Chó ngáp phải ruồi lại dám đắc ý? Ta cho ngươi biết thế nào là nội tình của Bát Cấp thế lực!”

“Liệt Lôi Chỉ”

Theo âm thanh quát lớn từ miệng Lâm Khánh phát ra, năm ngón tay hắn cuồn cuộn linh lực, hướng Lạc Nam liên tục bắn tới từng tia sét với tốc độ kinh người…

Vũ Kỹ này đẳng cấp vượt qua Linh Đạn rất nhiều…
“Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ!” Lạc Nam quan sát kẻ hở của các tia Lôi Chỉ, thân ảnh như quỷ mị né tránh một cách kỳ ảo…

Phần phật…

Ống tay áo tung bay, Lâm Khánh chân đạp Lôi Ảnh Bộ, hai tay liên tục bắn ra các tia sét về phía Lạc Nam..

Ở phía đối diện, Lạc Nam thong dong né tránh, đi đi lại lại trong vô số tia lôi đình, tiêu sái đến cực điểm…

“Hừ, con chuột chỉ biết né tránh?” Lâm Khánh cười lạnh một tiếng…

Lạc Nam lắc đầu, quyết định không dây dưa nữa, bàn tay hướng Lâm Khánh nắm chặt…

Theo động tác của hắn, vô số Thổ Hệ nguyên tố từ dưới mặt đất bay lên, cấp tốc đem thân thể Lâm Khánh vây lại…

“Đất Mẹ Đưa Tang – Quan Tài Cát”

“Cái quỷ gì?” Lâm Khánh bị quan tài bao vây, hắn gầm lên một tiếng:

“Lôi Quân Hoành Thiên”

Từ cơ thể hắn, Lôi Đình bộc phá theo đủ mọi hướng mà ra, đem đất cát xung quanh toàn bộ chấn vỡ vụn, đây chính là một môn Địa Cấp Thượng Phẩm vũ kỹ…
“Lăng Mộ Cát – Sâm Lâm Vạn Trượng”

Lạc Nam bình thản ung dung kết ấn, thi triển cùng lúc hai loại vũ kỹ Địa Cấp…

Bên trong đan điền, Linh Thổ Đỉnh và Thiên Mộc Đỉnh vù vù rung động…

Một tòa cự đại lăng mộ bằng cát cùng một mảnh rừng rậm cấp tốc hình thành, như thái sơn áp đỉnh đem Lâm Khánh vây lại…

“Ba loại Linh Căn? Làm sao có thể?”

Lâm Khánh như gặp quỷ hét ầm lên, người này liên tục sử dụng các loại vũ kỹ thuộc tính khác nhau, hắn sao có thể không kinh ngạc?

Quan tài cát lúc đầu chỉ đóng vai trò đánh lạc hướng mà thôi…

Không cho hắn cơ hội phản ứng, mặc kệ lôi đình xung quanh kháng cự trong tuyệt vọng, Sâm Lâm bên trong, Lăng Mộ bên ngoài, hình thành hai lớp bảo bọc kiên cố đem Lâm Khánh hoàn toàn nhốt lại…

Lạc Nam nhìn tình cảnh này, hướng Băng Lam Tịch mỉm cười truyền âm:
“Trong cùng cấp duy ta vô địch!”

Nói xong, nhìn Lăng Mộ cùng Sâm Lâm sừng sững giữa thiên địa, hắn nhẹ nhàng phun ra một chữ:

“BẠO!”

....

AE muốn ủng hộ tác thì đây ạ:

Số TK: 1809205083252

NGUYEN PHUOC HAU

Ngân hàng Agribank ạ.

Viettelpay: 9704229212704295

Chân thành cảm ơn...

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.