Trở về truyện

Con Đường Bá Chủ - Chương 589 : Mãn Nguyện Tương Tư

Con Đường Bá Chủ

589 Chương 589 : Mãn nguyện tương tư

Đại hôn sắp đến, không khí toàn bộ Tu Chân Giới náo nhiệt chưa từng có, vô số các thế lực từ lớn đến nhỏ, từ giàu đến nghèo đều là vắt hết cả óc, mong muốn tìm một phần quà ý nghĩa nhất dành cho ngày trọng đại của Bá Chủ, người mà bọn họ tôn kính từ tận đáy lòng.

Mà vô số nữ tử Việt Long Tinh càng là trong lòng đau nhói, ngày đêm rơi lệ, bởi vì nam nhân trong mộng của các nàng sắp thành hôn với rất nhiều nữ tử, nhưng trong số đó lại không có các nàng.

Mặc dù toàn thể Tinh Cầu ai cũng biết quan hệ tình cảm giữa Bá Chủ và các nữ thành viên Hậu Cung, thậm chí Song Nguyệt Tiên Tử Diễm Nguyệt Kỳ còn mang theo cốt nhục của hắn…nhưng một khi đã kết hôn, đó lại mang ý nghĩa hoàn toàn khác.

Nếu Bá Chủ vẫn chưa kết hôn, dù hắn có bao nhiêu nữ nhân đi chăng nữa thì tất cả chỉ là quan hệ người yêu, tình cảm trai gái, các nàng nếu có may mắn được Bá Chủ nhìn trúng thì địa vị cũng sẽ sánh ngang các nữ nhân Hậu Cung.

Nhưng một khi Bá Chủ kết hôn rồi, nếu các nàng muốn tìm kế để gần gũi Bá Chủ, sẽ bị cho rằng yêu nữ câu dẫn nam tử đã có gia đình, cho dù Bá Chủ đích thân theo đuổi các nàng, thì địa vị của các nàng vẫn sẽ kém hơn những nữ nhân đã cùng kết hôn với hắn.

Đó là lý do khi Lạc Nam tuyên bố đại hôn, vô số nữ tử Việt Long Tinh trở nên rầu rĩ không vui, bóng lưng vĩ ngạn bất phàm của Bá Chủ như đang cách các nàng ngày một xa hơn.

Mà trong những nữ nhân đau lòng đó, đương nhiên không thể thiếu Hồ Ngọc Nghiên cùng Vương Thiên Ảnh.

Năm năm vừa qua, mặc dù nhờ vào quan hệ với Hồ Khinh Vũ và Vương Y Vận mà hai nữ có không ít cơ hội tiếp xúc với Lạc Nam, nhưng bởi vì bản tính các nàng có đôi chút rụt rè, mà Lạc Nam cũng bận rộn bồi dưỡng tình cảm với những nữ nhân khác nên ít chú ý đến hai nữ.


Hiện tại hắn tuyên bố kết hôn, hai nữ đã ngầm hiểu bên trong những tân nương đó sẽ không có hai nàng.

Chứng kiến nam nhân mình ngầm có tình cảm hạnh phúc bên những nữ nhân của hắn, mà trong đó có sư phụ của các nàng…trong lòng Vương Thiên Ảnh cùng Hồ Ngọc Nghiên phức tạp đến cực điểm, vừa thay bọn họ cảm thấy vui mừng, vừa có chút tủi thân vì khoảng cách giữa hắn và các nàng ngày một xa hơn.

Ngồi trong một đình viện vắng vẻ, hai nữ u sầu tay nhỏ chống cằm, ánh mắt nhìn xa xăm…

Những năm gần đây, vì ở trong cùng một hoàn cảnh…mà cả Hồ Ngọc Nghiên và Vương Thiên Ảnh quan hệ ngày càng thân thiết, như tỷ muội tâm giao vậy…

“Còn bảy ngày nữa…” Hồ Ngọc Nghiên môi đỏ bất chợt hơi hé, bâng quơ nói.

“Ừm…” Vương Thiên Ảnh thở nhẹ một hơi, tâm tình cực kỳ không tốt…

Hai nữ tuổi còn trẻ, lại là nhân vật đứng đầu trên Thiên Kiêu Bảng, địa vị…nhan sắc…thực lực đều có đủ, chính là tình nhân trong mộng của vô số thanh niên nam tử.

Chỉ cần Hồ Ngọc Nghiên hay Vương Thiên Ảnh mở miệng nói một câu, số nam tử theo chân các nàng sẽ xếp hàng một vòng phủ kín Bình An Thành.


Nhưng dù đã có gần tất cả những thứ mà người khác truy cầu, nhưng tâm trạng của hai nàng luôn không được vui.

Tương tư một người…luôn là như vậy.

“Uống!” Vương Thiên Ảnh nâng lên một cốc rượu tràn, hướng Hồ Ngọc Nghiên sảng khoái nói.

Hồ Ngọc Nghiên tám cái đuôi nhẹ nhàng lay động, nâng lên cốc cùng Vương Thiên Ảnh cụng nhau, môi đỏ khai mở, ngửa cổ lên uống một hơi cạn sạch…

Vương Thiên Ảnh cũng không chút chần chờ uống sạch, gò má trắng nõn như tuyết ửng hồng.
Những năm này phấn đấu, địa vị của Vương Thiên Ảnh ở Thiên Sơn Tiên Cảnh ngày một lên cao, thậm chí đã vượt qua phần lớn trưởng lão…vì thế nàng đã có quyền tự quyết định hạnh phúc cá nhân của mình.

Ước định hôn ước với Thiên tài Vương Lân do trưởng bối lập nên trong quá khứ đã bị chính Vương Thiên Ảnh hủy bỏ…nàng thà suốt đời dõi theo bóng lưng vị Bá Chủ kia, cũng không nguyện gả cho người mình không thích.

Mà Vương Lân cũng tự biết thân biết phận, không còn dám xuất hiện trước mặt Vương Thiên Ảnh.


Vương Lân cũng là thiên tài cùng thế hệ với Vương Thiên Ảnh, tính cách có phần kiêu ngạo, năm xưa từng đứng ra liên thủ với Lạc Vũ ngán chân Lạc Nam…bất quá tên này cũng không ngu ngốc, khi nhận ra khoảng cách giữa mình và Lạc Nam quá lớn, hắn đã biết khó mà lui.
Trong cuộc sống, ranh giới sinh tử luôn mỏng manh như thế…nếu tất cả những kẻ từng đối đầu với Lạc Nam ai cũng như Vương Lân, có lẽ sẽ chẳng ai phải chết.

Vì tâm trạng u sầu, Hồ Ngọc Nghiên và Vương Thiên Ảnh uống rượu nhưng không dùng Tiên Lực bài trừ hơi men, đã có chút ngà ngà say, ánh mắt mơ mơ màng màng rồi.

“Hai tiểu cô nương, uống rượu không rủ tỷ tỷ?”

Một âm thanh bất chợt vang lên khiến hai nữ giật bắn người, chút men rượu trong người tự động biến đi đâu mất, cả hai lắp ba lắp bắp nhìn thân ảnh vừa xuất hiện, lúng túng nói:

“Ngọc Thanh tiền bối?”

“Khanh khách, gọi tiền bối nghe già như vậy? cứ gọi tỷ tỷ là được!” Liễu Ngọc Thanh che miệng cười quyến rũ, mái tóc tử lục búi cao để lộ gáy ngọc cao quý, đôi môi đen tuyền trơn bóng yêu mị, ánh mắt câu hồn đoạt phách, thân thể thành thục đoan trang, quả là cực phẩm mỹ nhân.
Mặc dù Hồ Ngọc Nghiên và Vương Thiên Ảnh tự biết bản thân mình xinh đẹp, nhưng khi ngồi cạnh Liễu Ngọc Thanh, bị khí tràng quá lớn của nàng khiến trong lòng sinh ra chút cảm giác tự tin.

So với Liễu Ngọc Thanh, các nàng kém quá nhiều.

Huống hồ các nàng không phải người ngu, Liễu Ngọc Thanh và Lạc Nam có tình cảm đặc biệt ai nấy đều nhìn thấy, thân là tu sĩ không bị thế tục ràng buộc, các nàng cũng không cảm thấy gì…chỉ là trong lòng vẫn luôn có chút rụt rè khi đối diện với Liễu Ngọc Thanh mà thôi.

“Là tên khốn nào khiến hai tiểu mỹ nhân ở đây buồn bã uống rượu? mau nói! Tỷ tỷ giúp các ngươi làm thịt hắn!” Liễu Ngọc Thanh tự rót cho mình một ly, đôi môi đen tuyền nhấp một ngụm, sát khí đằng đằng nói.

“Cái này…” Vương Thiên Ảnh cùng Hồ Ngọc Nghiên liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương một tia thẹn thùng.
Liễu Ngọc Thanh ánh mắt đảo một vòng, hé môi cười, thái độ nghiêm túc nói:


“Tên ngốc Tiểu Nam, rõ ràng trong lòng muốn gần chết lại giả vờ chính nhân quân tử, hai người các ngươi không cần ở đây uống rượu giải sầu, chuyện này để ta làm chủ!”

“Ngọc Thanh tỷ đừng!” Hai nữ toàn thân chấn động vội vàng khuyên nhũ, các nàng sợ Liễu Ngọc Thanh sẽ đem chuyện lần này nói toẹt với Lạc Nam, khi đó các nàng làm sao dám nhìn mặt hắn?

“Chuyện này không liên quan đến Bá Chủ, Ngọc Thanh tỷ đừng làm phiền hắn!” Hồ Ngọc Nghiên cắn lấy cánh môi nhẹ nói.

“Đúng vậy!” Vương Thiên Ảnh gật mạnh đầu phụ họa.

Liễu Ngọc Thanh thấy bộ dạng khẩn trương của hai nàng, nhất thời bật cười lắc đầu nói:

“Hai cái cô nương ngốc, Việt Long Tinh này chính là của Tiểu Nam…chỉ cần động một chút ý niệm, ngay cả bộ dạng lúc các ngươi đang tắm cũng bị hắn thấy sạch, đừng tưởng chút tình cảm của các ngươi qua mặt được hắn!”
“Làm sao có thể?” Hai thiếu nữ sắc mặt đỏ ửng, lúc này mới nhớ đến Lạc Nam đã thu Việt Long Tinh làm thế giới của hắn, quả thật chỉ cần hắn muốn…toàn bộ mọi chuyện tại thế giới này không thoát khỏi mắt của hắn.

Chỉ là…hắn thật sự sẽ để tâm chú ý đến hai nàng sao?

“Hai ngươi nha…nói các ngươi quá non là còn xem trọng các ngươi!” Liễu Ngọc Thanh lắc đầu nói:

“Tiểu Nam là người có tình có nghĩa, chuyện này toàn bộ Tinh Cầu đều biết đúng không?”

Hai nữ gật đầu, đây là một trong những điểm các nàng thích ở hắn.

“Vậy thì đúng rồi, Ngọc Nghiên ngươi từng ở U Nguyên Đại Lục mở miệng nói tốt cho hắn trước vô số Yêu Thú vây quanh, chuyện này hắn luôn ghi tạc vào tận đáy lòng, huống hồ ngươi cũng từng ở Linh Giới Châu một thời gian…làm sao Tiểu Nam có thể không để ý đến ngươi?” Liễu Ngọc Thanh hỏi thẳng.
Hồ Ngọc Nghiên nghe vậy nhịp tim đập lên thình thịch, gò má đỏ ửng cúi đầu xuống đất…lời nói của Liễu Ngọc Thanh cực kỳ có lý, khiến nàng như tắm gió xuân.

Vương Thiên Ảnh có chút hâm mộ nhìn Hồ Ngọc Nghiên.

“Không cần hâm mộ!” Liễu Ngọc Thanh nhìn Vương Thiên Ảnh trêu nói:

“Tiểu Nam hiện tại thực lực cấp bậc gì? ngươi nhiều lần nhìn trộm hắn bằng ánh mắt đầy tình ý kia trốn khỏi cảm ứng của hắn sao?”

“Cái này…” Vương Thiên Ảnh cứng họng, quả thật những lần có cơ hội ở gần Lạc Nam, nàng đều lén lút xem trộm hắn…hiện tại nghĩ lại, tất cả hành vi của nàng đều bị đối phương phát hiện, nhất thời xấu hổ trào dâng, sắc mặt đỏ ửng như gấc.

Liễu Ngọc Thanh thấy vậy cười tiếp tục nói: “Nếu là chính nhân quân tử, có lẽ hắn sẽ vì bản thân có nữ nhân rồi mà không đếm xỉa đến ngươi…nhưng Tiểu Nam là kẻ đào hoa bại hoại, hắn sẽ không ngốc đến mức bỏ lỡ một mỹ nhân dành nhiều tình cảm cho mình như Thiên Ảnh!”
“Vậy tại sao hắn không thèm biểu hiện chút nào để ý đến chúng ta?” Hồ Ngọc Nghiên với Vương Thiên Ảnh rốt cuộc không nhịn được, trực tiếp hỏi thẳng.

Nếu Lạc Nam đã thấu hiểu tình cảm tương tư của các nàng, vì sao hắn không hề biểu lộ?

“Tiểu Nam đối với tình cảm của hai ngươi rõ như lòng bàn tay!” Liễu Ngọc Thanh ánh mắt u buồn lắc đầu, có chút cảm thán thở dài:

“Đáng tiếc…hắn vì lo lắng cho an nguy của các ngươi, nên chưa từng hướng các ngươi tỏ tình hay thổ lộ! cũng không nguyện ý tiếp nhận các ngươi ở thời điểm này!”

Hai nữ bị lời nói của Liễu Ngọc Thanh làm cho chấn động, một cảm lo lắng đầy khó hiểu dâng lên trong lòng, Vương Thiên Ảnh có chút u oán thắc mắc:

“Hắn đã là Bá Chủ một hành tinh, thực lực thông thiên…còn gì phải lo lắng?”
Hồ Ngọc Nghiên cũng nhìn qua Liễu Ngọc Thanh, chờ câu trả lời của nàng, vừa lo lắng vừa hồi hộp.

“Bá Chủ một cái tiểu hành tinh thì có lợi ít gì chứ? các ngươi cũng thấy đám Tiên giới kia mỗi lần hàng lâm xuống đây đều xem chúng ta như sâu bọ à?” Liễu Ngọc Thanh chế giễu cười cười, dù là Vạn Độc Tinh trước đây từng giúp nàng đúc nên Diệt Sinh Độc Thể cũng to hơn hành tinh này, nên tầm mắt của nàng chưa bao giờ bị Việt Long Tinh che đậy.

“Chẳng lẽ…chàng không để ý đến chúng ta là có liên quan đến Tiên giới?” Hồ Ngọc Nghiên như đoán được điều gì, bừng tĩnh hỏi.

“Còn gì khác sao?” Liễu Ngọc Thanh gật đầu, thở dài nói: “Sớm muộn gì Lạc Nam và chúng ta cũng phải Phi Thăng Tiên Giới…hung hiểm trong đó thật sự khó lường, là phúc hay họa không ai đoán được, sinh tử cũng mơ hồ cực kỳ!”
“Nếu hắn bài tỏ tình cảm với các ngươi, ích kỷ để các ngươi trở thành nữ nhân của hắn…vậy nếu ngày hắn và chúng ta phi thăng, nếu gặp phải nguy hiểm tồn vong, chẳng phải liên lụy đến hai người hay sao?

“Trong lòng hắn nặng nề hơn ai hết…bởi vì tương lai phía trước còn quá mù mịt, nên trong lúc này hắn không muốn tiếp thụ thêm bất kỳ nữ nhân nào khác!”

Liễu Ngọc Thanh luyên thuyên nói một hồi, ánh mắt của Hồ Ngọc Nghiên và Vương Thiên Ảnh đã đỏ hoe long lanh giọt lệ.

Các nàng quả thật ngây thơ, cho rằng Lạc Nam lợi hại như vậy đã là thiên hạ vô địch, nào đâu biết rằng…tu vi càng cao, tiếp xúc với càng nhiều…càng cảm thấy bản thân mình nhỏ bé và bất lực.

Lạc Nam trong lòng nặng nề, hắn muốn đại hôn với toàn thể nữ nhân của mình cũng bởi vì muốn cho các nàng một danh phận chân chính, để khi cả đám có không may gặp phải bước đường cùng khi phi thăng Tiên giới…thì trong lòng cũng không lưu lại bất kỳ tiếc nuối nào.
“Chết…có gì đáng sợ chứ?” Hồ Ngọc Nghiên ánh mắt quyết tâm, nghiêm nghị nói:

“Ta thà làm quỷ của chàng…cũng không muốn sống một mình cô đơn lẻ bóng!”

Nàng luyện hóa Yêu Đan của Bát Vĩ Yêu Hồ, chỉ cần hấp thụ toàn bộ lực lượng bên trong nó, muốn phi thăng không phải là chuyện khó.

“Ta cũng không sợ…chỉ cần chàng tiếp nhận ta, dù phía trước có là địa ngục không lối thoát, ta cũng sẳn sàng bước vào!” Vương Thiên Ảnh ánh mắt ngập tràn kiên định.

Chứng kiến biểu hiện của hai nữ, Liễu Ngọc Thanh che miệng cười khanh khách, dường như cực kỳ hài lòng, nhìn về một khoảng không nói:

“Tên ngốc…nghe rõ rồi chứ?”

Trong ánh mắt ngỡ ngàng muốn độn thổ của hai nữ, thân ảnh Lạc Nam từ bên trong không gian bước ra, ánh mắt ôn nhu nhìn các nàng.

Hồ Ngọc Nghiên và Vương Thiên Ảnh…các nàng đều là nữ nhân ưu tú cùng thế hệ với hắn.
Tại U Nguyên năm xưa, khi Lang Tộc, Biên Bức Tộc, Hầu Tộc…các loại yêu thú nhắm vào hắn, muốn diệt sát đi một thiên tài vừa chóm nở của Băng Thiên Đại Lục, thì Hồ Ngọc Nghiên lại đứng ở hướng ngược lại, chế giễu đám yêu tộc và nói đỡ cho hắn.

Lạc Nam chưa từng quên…

Năm năm trước…tại Thiên Sơn Tiên Cảnh, thiếu nữ Vương Thiên Ảnh mang theo ánh mắt thống khổ rơm rớm lệ nhìn nam nhân trong lòng vui vẻ bên cạnh Cảnh Chủ Vương Y Vận….cảnh tượng thê mỹ ấy vẫn còn trong tâm trí Lạc Nam.

Như Liễu Ngọc Thanh đã nói, hắn là chủ nhân của Việt Long Tinh, mỗi một động tĩnh ở thiên địa này đều không thoát khỏi cảm ứng của hắn…những lần Vương Thiên Ảnh u sầu vì tương tư, hắn nào không biết?

Chẳng qua…ngoài nguyên nhân qua lời nói của Liễu Ngọc Thanh, Điểm Danh Vọng còn không hơn 10 Tỷ…Lạc Nam tự cảm thấy không có đủ khả năng để bồi dưỡng nữ nhân bên cạnh trong giai đoạn này, nên vẫn còn phân vân lưỡng lự, không muốn Hồ Ngọc Nghiên với Vương Thiên Ảnh mạo hiểm đi cùng với hắn.
Nhưng hiện tại…hai nữ đã tự nguyện chết cùng với hắn, thân là một nam nhân, chẳng lẽ hèn nhát đến mức không dám đáp lại tình cảm của các nàng hay sao?

Lạc Nam hít sâu một hơi, tiến đến kéo lấy hai bàn tay mềm mại đang hơi run rẩy…nhìn vào hai dung nhan xinh đẹp tuyệt trần trước mặt, ôn nhu nói:

“Ngọc Nghiên…Thiên Ảnh, các nàng có nguyện ý gả cho ta?”

Không có lễ vật…không có khung cảnh lãng mạn, có chăng chỉ là tình cảm chân thành…

Nhưng chỉ bấy nhiêu đó…cũng đủ khiến thế giới xung quanh Ngọc Nghiên và Thiên Ảnh hóa thành màu hồng.

Lấy hết can đảm nhìn vào mắt hắn, hai nữ nhoẻn miệng cười ngọt ngào, như trăm hoa đua nở, không chút do dự đồng thanh mở miệng:

“Thiếp nguyện ý!”

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.