Trở về truyện

Con Đường Bá Chủ - Chương 1106 : Thủy Diễm Tông Suy Tính

Con Đường Bá Chủ

1106 Chương 1106 : Thủy Diễm Tông suy tính

Thủy Diễm Tông…

Tất cả Hộ Pháp, Đệ Tử đang lo lắng khẩn trương đứng dưới quảng trường chứng kiến Tông Chủ cùng các trưởng lão an toàn trở về, trên người chỉ có số ít vết thương, lập tức vui mừng hoan hô.

Tinh Không Thú đột ngột từ tinh không tập kích vào Huyền Hoàng Tinh, còn xui xẻo rơi vào phạm vi lân cận của Thủy Diễm Tông, buộc tất cả cường giả đỉnh cao phải xuất động, thật là đáng chết.

Biết Tinh Không Thú cường đại, các hộ pháp và đệ tử vẫn đang nom nớp lo lắng, âm thầm cầu nguyện, hy vọng Tông Chủ và các trưởng lão sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Tại Tu Chân Giới, thế lực thành lập rồi diệt vong thật sự nhiều lắm, không ai dám tự vỗ ngực xưng là thế lực của mình sẽ vĩnh thế trường tồn.

Có thể cách đây một ngày bọn hắn vẫn là đệ tử của Thủy Diễm Tông, Chân Cấp Thế Lực có Chân Tiên tọa trấn cao cao tại thượng, nhưng chỉ cần Tông Chủ và các trưởng lão ngã xuống trước mặt Tinh Không Thú, Thủy Diễm Tông sẽ chính thức trở thành lịch sử.

Thân là thành viên của thế lực lớn, bọn hắn đủ nhận thức và tư duy để hiểu được điều này.

Vì thế khi chứng kiến Tông Chủ Mạnh Lân đám người trở về an toàn, từ trên xuống dưới Thủy Diễm Tông thở phào nhẹ nhõm.


Bất quá ngay lập tức, bọn hắn nhận ra được sự khác thường…

“Nam tử đó là ai?”

Chỉ thấy Tông Chủ và các trưởng lão trở về cùng một nam tử trẻ tuổi, hơn nữa nhìn sắc mặt và cử chỉ, rõ ràng đối với vị nam tử trẻ tuổi kia cực kỳ cung kính.

Thậm chí ngay cả tông chủ Mạnh Lân cũng vô thức đi chậm một nhịp so với vị nam tử trẻ tuổi đó.

Cảnh tượng này lập tức khiến toàn bộ Thủy Diễm Tông chấn kinh, lâm vào sôi trào.

Bất quá tốc độ hành tẩu của đoàn người quá nhanh, chỉ trong nháy mắt Tông Chủ và các trưởng lão đã mang theo nam tử thần bí tiến vào đại điện, khuất sau tầm mắt đám người.

“Lập tức an bài phòng nghỉ số một trong tiền bối!”

Mạnh Lân vừa trở về đã hạ lệnh phân phó.


“Đừng cứ gọi ta là tiền bối, kêu một tiếng Lạc công tử là được!” Lạc Nam thản nhiên nói.

Xét về tuổi tác hắn còn nhỏ hơn Mạnh Lân rất nhiều, mở miệng ngậm miệng gọi Tiền Bối nghe giống như hắn già lắm vậy.

“Cung kính không bằng tuân mệnh, Lạc công tử!” Mạnh Lân cùng một đám trưởng lão mỉm cười khách khí.

Lạc Nam gật đầu, dựa theo an bài của Mạnh Lân tiến vào một gian phòng xa hoa đầy đủ, chờ ngày Trân Phẩm Tụ Hội.

Đương nhiên, vì không để thời gian hoang phí, hắn lấy ra hai viên Lập Ma Quả, tiến hành luyện hóa.

Từ Mạc Gia thu được năm viên Lập Ma Quả, cho Âu Dương Thương Lan tận ba quả, còn hai quả Lạc Nam tự mình sử dụng.

Tiếp tục khai mở Hồng Hoang Ma Văn.




Bên trong Đại Điện của Thủy Diễm Tông.

Tông Chủ Mạnh Lân cùng đám trưởng lão không kịp điều trị thương thế, vội vàng ngồi lại thương nghị.

“Dựa vào biểu hiện đến xem, Lạc tiền bối…à không, Lạc công tử chắc chắn là người đến từ Tiên Giới!” Đại Trưởng Lão hết sức nghiêm túc, trầm giọng nói ra.

“Không sai! Huyền Hoàng Tinh chúng ta mặc dù cũng có cường giả đỉnh cao, nhưng tuyệt đối không thể lạ mặt như vậy, hơn nữa còn cường đại đến mức miểu sát Tinh Không Thú Chân Yêu Hậu Kỳ!” Một đám trưởng lão vội vàng gật đầu, công nhận lời nói của Đại Trưởng Lão.

“Lạc công tử nếu thật sự xuất thân cao quý như vậy, hắn đến nơi khỉ ho cò gáy như Huyền Hoàng Tinh của chúng ta làm gì?” Ngũ Trưởng Lão hơi thắc mắc hỏi.

“Cao nhân hành sự cần phải hướng ngươi khai báo sao?” Nhị Trưởng Lão cốc lên đầu hắn, trừng mắt hỏi.
Ngũ Trưởng Lão cười khan.

“Bất kể Lạc công tử có phải đến từ Tiên giới hay không thì hắn cũng là cường giả khủng bố!” Mạnh Lân lúc này lên tiếng, giọng điệu tràn đầy khiếp sợ:

“Bổn Tông Chủ thân là Chân Tiên Trung Kỳ, vậy mà không kịp nhìn thấy tốc độ ra quyền của hắn!”

“Cái gì? Ngay cả Tông Chủ cũng không nhìn thấy?” Đám người xôn xao.

“Chính xác!” Mạnh Lân sắc mặt hiện lên vẻ hưng phấn, quét mắt nhìn quanh đám người:


“Dựa vào cách hành sự của Lạc Công Tử, có thể thấy hắn là người có nhân phẩm cao đẹp, ra tay cứu chúng ta vì nhìn thấy chúng ta đoàn kết, sau đó còn chẳng cần hồi báo, tính cách và phẩm chất hoàn toàn đáng tin cậy!”

Đám trưởng lão gật đầu, nói khó nghe một chút, với thực lực hùng mạnh của Lạc Nam thật sự khinh thường hãm hại hay bày mưu tính kế bọn hắn.
Vì lẽ đó cả đám đối với ân cứu mạng của Lạc Nam vô cùng tôn sùng.

“Tông Chủ, đây là cơ hội lớn của Thủy Diễm Tông chúng ta!” Đại Trưởng Lão ánh mắt già nua lóe sáng, nhìn Mạnh Lân nghiêm túc nói.

“Ừm!” Mạnh Lân hiểu ý, mở miệng nói ra:

“Dựa vào biểu hiện của Lạc Công Tử cho thấy hắn vừa mới đến Huyền Hoàng Tinh không lâu đã gặp phải chúng ta đầu tiên!”

“Đây là cơ hội tốt nhất để Thủy Diễm Tông lấy lòng và rút ngắn quan hệ với Lạc Công Tử trước khi những thế lực khác đánh hơi được, cạnh tranh với chúng ta!”

“Tông Chủ anh minh!” Một đám trưởng lão đều là lão già thành tinh, lập tức đưa ra kiến nghị:

“Thân phận của Lạc Công Tử phải được giữ kín tuyệt đối, chỉ để đám lão già chúng ta biết được mà thôi, không được lan truyền ra ngoài, dù là Hộ Pháp hay đệ tử nồng cốt của Thủy Diễm Tông cũng vậy!”
“Tán thành!”

“Hoàn toàn đồng ý!”

Chúng trưởng lão lập tức thông qua.

Hiện tại Lạc Công Tử lần đầu đến Huyền Hoàng Tinh, thân phận và thực lực của hắn chỉ có mấy người bọn họ biết được, sẽ không có ai đứng ra tranh giành lấy lòng Lạc Công Tử với bọn hắn.

Bằng không một khi thân phận cao quý của Lạc Công Tử truyền ra ngoài, sẽ có vô số thế lực lớn nhỏ kéo đến nịnh bợ hắn, Thủy Diễm Tông sẽ mất đi ưu thế trời cho lần này.

“Nhớ kỹ, tận lực đáp ứng mọi nhu cầu của Lạc Công Tử khi hắn cần!” Mạnh Lân trịnh trọng dặn dò:

“Dù hắn muốn làm tông chủ Thủy Diễm Tông để giải trí cũng phải nói với ta cho hắn!”

“Hiểu!” Đám trưởng lão đồng loạt gật đầu.

“Giải tán đi!” Mạnh Lân ánh mắt lấp lóe: “Ta cần gặp phụ thân một chuyến, xin ý kiến của hắn về chuyện Lạc Công Tử!”


Chúng trưởng lão vừa rời khỏi Đại Điện, quả nhiên có một đống Hộ Pháp, đệ tử cao cấp trong Thủy Diễm Tông nhao nhao bu lại hỏi thăm:

“Các vị trưởng lão, nam nhân thần bí lần này theo tông chủ và các ngươi trở về là ai thế?”

“Hừ, đây không phải chuyện các ngươi nên biết!” Đại Trưởng Lão lập tức hừ lạnh, răn dạy nói:

“Các ngươi chỉ cần biết hắn là khách quý cấp cao nhất của Thủy Diễm Tông chúng ta, bất kỳ ai cũng không được đến gần hắn khi chưa được cho phép, hiểu chưa?”

“Nếu làm trái, trục xuất tông môn, thậm chí phế bỏ tu vi sau đó giết chết!” Những trưởng lão khác cũng nghiêm mặt căn dặn.

Nói xong không đợi đám người phản ứng, đám trưởng lão nhanh chóng bay đi.

Đại Trưởng Lão cũng đang định rời đi, lại bị một thân ảnh mỹ miều ngăn ở trước mặt.
Chỉ thấy đây là một vị mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, trầm ngư lạc nhạn, thân thể trang nhã yểu điệu, khoác lấy cung trang màu trắng cao quý vô cùng.

Mắt sáng như sao, tóc dài như thác, môi đỏ như lửa, da trắng như tuyết, ngũ quan như họa, khí chất ôn nhu đoan trang…

Chứng kiến mỹ nhân này, Đại Trưởng Lão sắc mặt trở nên dịu lại, mỉm cười ôn hòa: “Tiểu thư!”

Không sai, mỹ nhân này chính là Mạnh Thanh Thanh, con gái Tông Chủ Mạnh Lân, hòn ngọc quý Thủy Diễm Tông, một trong những thiên tài hàng đầu Huyền Hoàng Tinh.

Tuổi còn trẻ đã là Độ Kiếp Sơ Kỳ tu sĩ, cực kỳ bất phàm.

“Đại trưởng lão, hình như Thủy Diễm Tông chúng ta có khách?” Mạnh Thanh Thanh đưa mắt nhìn đại điện đang đóng chặt, giọng điệu nhu hòa như nước.

“Ừm, là khách quý!” Đại Trưởng Lão gật mạnh đầu khẳng định.
Mạnh Thanh Thanh ánh mắt gợn sóng, có chút tò mò: “Không biết là thân phận gì?”

Đại Trưởng Lão vội vàng lắc đầu: “Thứ lỗi cho lão phu, Tông Chủ chưa cho phép lão phu không dám nói!”

Nói xong vội vàng xé không bay đi, trốn mất dạng.

Mạnh Thanh Thanh âm thầm nghi hoặc.

Bản thân nàng từ bé đến lớn chưa từng thấy phụ thân và các trưởng lão xem trọng một người khách nhân nào đến mức như vậy.

“Có gì lợi hại…chắc cũng là con ông cháu cha nào đó thôi mà!” Sau lưng Mạnh Thanh Thanh chợt có tiếng cười nhạt.

Mạnh Thanh Thanh quay mặt lại, chứng kiến một thanh niên anh tuấn, mày kiếm mắt sáng, toàn thân ẩn chứa khí thế kiêu ngạo như không xem vạn vật xung quanh vào trong mắt.

“Dương sư đệ đừng có nói bậy, đó là khách quý của phụ thân tỷ và các trưởng lão, không được bất kính!” Mạnh Thanh Thanh sắc mặt nhu hòa, bất quá vẫn lên tiếng trách cứ nói.
Người thanh niên này chính là Dương Diệp, một trong số những đệ tử thiên tài bậc nhất Thủy Diễm Tông.

Chẳng những tu vi đạt đến Độ Kiếp, còn tinh thông Luyện Đan, là một vị Bát Cấp Luyện Đan Sư hàng thật giá thật,

Dương Diệp xuất thân từ một gia tộc cấp thấp, nhưng không cam lòng khuất phục trước số phận, một đường nỗ lực thông qua khảo hạch gia nhập Thủy Diễm Tông, bộc lộ tài năng, trở thành đệ tử nồng cốt được cả tông xem trọng.

Mà cách đây ba năm, Dương Diệp từng vô tình cứu mạng Mạnh Thanh Thanh một lần dưới nanh vuốt Yêu Thú, từ đó công khai tuyên bố sẽ theo đuổi nàng, để nàng gả cho hắn.

Mạnh Thanh Thanh là tiểu thư cành vàng lá ngọc của Thủy Diễm Tông, Dương Diệp là thiếu niên nhà nghèo nỗ lực phấn đấu để sánh vai cùng tiểu thư, chuyện tình như trong cổ tích.
Bên trong tông môn, không ít thiếu niên thiếu nữ sư đệ sư muội ngưỡng mộ, mong cho hai người thành đôi.

Nhưng mà trước sự theo đuổi của Dương Diệp, Mạnh Thanh Thanh vẫn chưa đáp ứng.

Mặc dù Dương Diệp thật sự cứu nàng một lần, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ vì vậy mà lập tức yêu hắn.

Đối với Dương Diệp, Mạnh Thanh Thanh chỉ có hảo cảm và biết ơn mà thôi, tình cảm vẫn còn cực kỳ mơ hồ chưa thể xác định.

Hai người thậm chí ngay cả nắm tay cũng chưa có…

Nghe thấy Mạnh Thanh Thanh trách cứ mình, Dương Diệp nhún vai: “Ta đã gặp qua, hắn chỉ là một nam tử trẻ tuổi mà thôi, nếu không phải con ông cháu cha thì sao lại đượm xem trọng như vậy?”

“Trẻ tuổi sao?” Mạnh Thanh Thanh âm thầm suy nghĩ.

Nàng cảm thấy tại Huyền Hoàng Tinh này, người trẻ tuổi có thể để tông chủ và các trưởng lão tôn sùng như vậy hình như không có…


Tại một mật thất phía sau chân núi Thủy Diễm Tông.

Đứng bên ngoài cửa đá, Mạnh Lân khom lưng kính cẩn: “Phụ thân, hài nhi có chuyện cầu kiến!”

Mật thất vẫn đóng chặt, hồi lâu sau…bên trong có thanh âm già nua truyền ra:

“Không phải đại sự quyết định tồn vong của Thủy Diễm Tông thì chớ quấy rầy lão phu tĩnh tọa!”

Tông chủ đời trước của Thủy Diễm Tông, phụ thân của Mạnh Lân, tu vi Chân Tiên Hậu Kỳ, đã lánh đời nhiều năm để tìm đường đột phá cảnh giới tiếp theo nhưng mãi cũng không được.

Hắn chỉ tiếp kiến những chuyện liên quan đến vận mệnh Thủy Diễm Tông mà thôi.

Mạnh Lân nghe phụ thân mở miệng, vội vàng giải thích:

“Hài nhi có chuyện quan trọng bẩm báo, liên quan đến tương lai của Tông ta, thậm chí nếu như thành công làm tốt, có thể giúp phụ thân tiến thêm tu vi!”
ẦM ẦM!

Hắn vừa dứt tiếng, cửa đá mãnh liệt mở ra, lực lượng cường đại đem Mạnh Lân thu vào.

Bên trong tầm mắt, Mạnh Lân nhìn thấy phụ thân già nua của mình – Mạnh Sùng.

Hắn khoanh chân ngồi trên nắp quan tài gỗ, toàn thân cởi trần, khí chất cằn cõi, vấn đề tuổi thọ đang chậm rãi buông xuống, chết dần chết mòn…

“Nói đi! Có chuyện gì?” Ánh mắt đục ngầu mở ra, Mạnh Sùng nghiêm túc nhìn lấy nhi tử.

Hắn biết Mạnh Lân biết cân nhắc giữa nặng và nhẹ, nếu không gặp chuyện hệ trọng tuyệt đối sẽ không liên hệ chính mình.

Mạnh Lân hít một hơi, lựa lời cẩn thận, sau đó đem tất tần tật những gì từ khi nhận biết Lạc Nam kể ra.

Mạnh Sùng vừa nghe, sắc mặt vừa biến ảo chập chờn liên tục.

Một quyền miểu Sát Tinh Không Thú đạt đến Chân Yêu Hậu Kỳ, nhân vật như vậy chẳng phải cũng có thể miểu sát cả Mạnh Sùng hắn sao?
Tại Huyền Hoàng Tinh từ bao giờ xuất hiện cường giả họ Lạc?

Nếu thực sự Lạc Nam đến từ thế giới bên ngoài, chắc chắn sẽ có biện pháp hỗ trợ Mạnh Sùng hắn đột phá cảnh giới tiếp theo, bước vào tầng thứ tối đỉnh…

Nhịp tim gia tốc, Mạnh Sùng trầm tư chỉ vài giây, lập tức quyết đoán nói: “Tận lực thỏa mãn nhu cầu của Lạc Công Tử, đừng để hắn chê trách chúng ta không chu đáo!”

“Hài nhi đã an bài thỏa đáng!” Mạnh Lân vui vẻ nói.

Mạnh Sùng hài lòng vuốt râu, chợt cất tiếng hỏi: “Nghe ngươi nói Lạc Công Tử còn rất trẻ!”

“Nhìn từ bề ngoài là thế!” Mạnh Lân lắc đầu cười khổ:

“Nhưng cũng chẳng ai dám khẳng định hắn có dùng pháp bảo thay đổi mặt thật và tuổi tác hay không…”

“Bất kể là trường hợp nào thì cũng chứng minh được một điểm!” Mạnh Sùng ánh mắt già nua lóe lên, bên trong là sự quyết đoán:
“Lạc công tử này tâm hồn vẫn còn ở mức phong độ của một nam nhân!”

“Phụ thân nói phải!” Mạnh Lân tán thành, từ việc Lạc Nam yêu cầu gọi hắn là công tử mà không phải tiền bối có thể thấy được chút ít.

Nghe thấy vậy, mắt của Mạnh Sùng đã sáng nay càng thêm sáng, nghiêm nghị hạ lệnh:

“Để Thanh Thanh tiếp cận và cố gắng hầu hạ Lạc Công Tử cho tốt, nếu may mắn được hắn lọt mắt xanh, số phận và vận mệnh của Thủy Diễm Tông sẽ thay đổi toàn diện!”

“Để Thanh Thanh tiếp cận Lạc công tử?” Hô hấp của Mạnh Lân cũng trở nên dồn dập.

Quả nhiên là gừng càng già càng cay…

Mỹ nhân kế hay như vậy vì sao mình không nghĩ ra?

Thanh Thanh là đệ nhất mỹ nhân Thủy Diễm Tông, nếu nàng được Lạc Công Tử nhìn trúng, đây chắc chắn là phúc phần to lớn của nàng, còn giúp toàn bộ Thủy Diễm Tông thơm lây, bám vào bắp đùi của Lạc công tử.
Bình thường Mạnh Lân sẽ không xen vào chuyện tình cảm của nữ nhi, thậm chí là hà khắc đối với nàng, nhưng còn phải xem đối tượng là ai nha.

Nếu là Lạc công tử, hắn không ngại tác động và thúc đẩy…



Ai ủng hộ e thì đây ạ:

Số TK: 1809205083252

NGUYEN PHUOC HAU

Ngân hàng Agribank ạ. (Chi nhánh: Cờ Đỏ - Cần Thơ II)

Momo: 0942973261

Viettelpay: 9704229212704295

Chân thành cảm ơn!

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.