Trở về truyện

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Chương 618: Cam Tâm Tình Nguyện

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

619 Chương 618: Cam tâm tình nguyện

Dương Thần căn bản không nghĩ đến chuyện có làm Trinh Tú sợ hay không, lúc đó hắn chỉ thấy đau lòng, không muốn Trinh Tú bị nhiễm phong hàn. Vì thế ngay lúc đó phải vận công để đẩy khí lạnh cho Trinh Tú, hắn cũng không để tâm đến.

Trong nháy mắt đến cả sợi tóc của Trinh Tú cũng khô cong, thậm chí đến quần áo nửa trên người cũng chỉ còn chút hơi ẩm chứ không còn quá nhiều nước nữa.

Nét mặt Trinh Tú vốn dĩ tròn trịa trắng trẻo như con gái Hàn Quốc, đôi mắt đen như bảo thạch chớp chớp, đôi môi nhỏ xinh hấp háy vô cùng xinh đẹp mê đắm lòng người.

Nhưng Dương Thần cũng không có tâm trí nào để thưởng thức vẻ đẹp của tiểu mỹ nữ này, sau khi giải quyết xong mọi việc hắn thẳng thắn hỏi:

- Từ Trinh Tú, em nói cho anh nghe tất cả những chuyện này là như thế nào?

Trinh Tú có phần mơ hồ, dáng vẻ Dương Thần ngày thường có phần không đứng đắn, bỗng nhiên lại nghiêm nghị như vậy cô cũng không kịp phản ứng lại.

Thật lâu sau, Trinh Tú mới khẽ nói:

- Là một nữ sinh trong lớp em đùa…


- Đùa?

Dương Thần giận dữ cười lớn.

- Con nhóc này học nhiều quá nên đầu óc có vấn đề à? Nghĩ anh trai cô bị ngớ ngẩn đấy à?

Trinh Tú cắn môi dưới nói không ra lời, hiển nhiên không muốn Dương Thần hỏi nguyên nhân của chuyện này.

Dương Thần biết rằng nội tình sự việc tuyệt đối không đơn giản, hít sâu một hơi nói:

- Tiêu Diễm Diễm kia là ai?

Trinh Tú bỗng ngẩng đầu, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc:

- Anh…Anh Dương? Sao anh lại biết Tiêu Diễm Diễm…


- Nếu anh muốn điều tra rõ ràng thì em có giấu được không?

Dương Thần nói bất đắc dĩ:

- Cái con nhóc này trước kia không phải như thế, rốt cuộc là bị ai bắt nạt rồi, cho anh thấy Từ Trinh Tú mà anh biết, con bé móc túi ở trên xe bus đầy vẻ giang hồ ghê gớm, con bé ngang ngược bị bắt mà vẫn còn chối.

Em xem bộ dạng của mình bây giờ đi? Bất kể là vì nguyên nhân gì đi nữa em bị người ta lột váy, tạt nước lạnh trói chân trói tay nhốt trong nhà vệ sinh mà em còn nói với anh là những người đó đùa? Anh mới chỉ nghe thấy có những người càng ngày càng to gan, bây giờ mới thấy có người gan càng ngày càng nhỏ đấy. Em còn nói dối anh như vậy rốt cuộc có còn coi anh là anh trai của em nữa không?

Trinh Tú thẹn thùng gục đầu xuống:

- Anh Dương, chuyện em từng làm móc túi đừng nhắc tới nữa, những chuyện ấy đã qua lâu rồi…

Dương Thần cảm thấy vớ vẩn, rõ ràng đây không phải là trọng tâm.


- Không muốn anh nhắc tới cũng được, hãy nói cho anh biết sự thật, nếu không anh sẽ đem chuyện trước kia em làm móc túi ở bến xe, lại qua lại với bọn giang hồ nói cho dì Quách và chị Lâm Nhược Khê của em biết, em cũng biết tính tình bọn họ, em có chịu được không?

Trinh Tú nghe vậy khuôn mặt bỗng trở nên trắng bệch, bĩu môi uất ức:

- Làm gì có ai ức hiếp người khác như anh, anh mới là người bắt nạt em.

- Vậy em có nói hay không?

Dương Thần không còn đủ kiên nhẫn ngắt lời, cô nhóc này muốn làm người ta tức chết đi được.

Trinh Tú cuối cùng cũng chịu thua, thấp giọng kể lại sự tình cho Dương Thần nghe.

Đúng là cô Tiêu Diễm Diễm kia cùng hai bạn học nữa sau khi tan học ép Trinh Tú đến nhà vệ sinh nữ để nói chuyện. Vừa vào đến nhà vệ sinh ba người đó bèn chặn cửa vào trong.

Tiêu Diễm Diễm không hề do dự bắt Trinh Tú cởi váy ra, Trinh Tú không đoái hoài đến bọn họ nhưng lại bị Tiêu Diễm Diễm hung hãn đẩy ngã xuống đất.

Tiếp đó, Tiêu Diễm Diễm và mấy cô gái kia cưỡng ép Trinh Tú cởi váy, sau đó lại chuẩn bị sẵn dây thừng và băng dinh trói Trinh Tú lại.
Cuối cùng, ba cô mỗi người một thùng nước lạnh đều tạt vào người Trinh Tú.

Ba người Tiêu Diễm Diễm vô cùng đắc ý, sau khi làm việc này xong còn lấy đi váy của Trinh Tú, nói là muốn đi kiếm chút gì đó ăn, đợi họ ăn no rồi sẽ quay lại trả váy cho Trinh Tú. Trinh Tú chỉ có thể ở trong nhà vệ sinh đợi đến lúc đó.

Điện thoại của Trinh Tú cũng tắt máy, nửa người dưới hở ra chỉ còn mỗi chiếc quần lót, cũng không dám để người khác nhìn thấy nên không thể kêu cứu, vì thế mới có cảnh tượng Dương Thần nhìn thấy.


Dương Thần sau khi nghe xong im lặng hỏi han:

- Vì sao các cô ấy lại đối xử với em như vậy? Làm chuyện quá đáng như vậy cũng phải có lí do chứ?

Nói đến việc này Trinh Tú cũng không giấu diếm nữa nói:

- Anh Dương, anh có nhớ trước kia em có nói với anh Lưu Minh Hào đi rồi để lại cho em một đống chuyện phiền toái.
Dương Thần gật gật đầu nhíu mày nói:

- Em nói tuy rằng hắn ta đi rồi nhưng vẫn để lại không ít ảnh hưởng, nhưng lúc ấy anh cũng không hỏi gì nhiều.

- Kỳ thật, cũng không phải đều trách Lưu Minh Hào.

Khuôn mặt xinh đẹp của Trinh Tú tràn đầy chua xót.

- Em cũng không biết tại sao, em chỉ đến trường để đi học lại, cố gắng chuẩn bị thi vào một trường đại học tốt nhưng luôn bị bọn con trai tán tỉnh, lại còn nói gì em là hoa khôi của trường, em cũng rất ít khi đi ra khỏi phòng học.

Nhưng những nữ sinh này lại cảm thấy em giống như hồ li tinh vậy, nói em quyến rũ người khác, nhất là Tiêu Diễm Diễm kia, không biết vì sao mà cô ấy rất thích Lưu Minh Hào, muốn làm bạn gái Lưu Minh Hào, nhưng Lưu Minh Hào lại cứ theo đuổi em, dù em không hề đồng ý nhưng luôn bị Tiêu Diễm Diễm cho rằng em cản trở cô ấy.
Em có nói thế nào cũng không có tác dụng, không chỉ có Tiêu Diễm Diễm mà còn những cô bạn khác cũng không thèm để ý đến em. Em cũng chẳng bận tâm, dù sao cũng chỉ là đến nghe giảng. Tuy nhiên em thực sự không hiểu vì sao Tiêu Diễm Diễm lại làm đến mức này.

- Tính đố kị của con người là vô cùng đáng sợ.

Dương Thần xem như cũng hiểu được đầu đuôi sự tình, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp của Trinh Tú cười nói:

- Thật không ngờ con nhóc Từ Trinh Tú trong mắt anh lại là hoa khôi hô phong hoán vũ ở trường học, xem ra sau này phải chú ý bồi dưỡng em thôi, không biết chừng sau này em lại có thể giống chị gái Tuệ Lâm của mình, lại thành ngôi sao, lại giúp công ty kiếm bội tiền.

Hai má lúm đồng tiền của Trinh Tú đỏ lên:

- Anh Dương lại nói linh tinh rồi, đừng có nói những chuyện vô vị như vậy, muộn như thế này còn chưa về, mau về nhanh thôi đừng để dì Quách phải lo lắng.
Dương Thần thoáng nhìn xuống dưới nửa cười cợt:

- Chẳng lẽ em muốn mặc độc chiếc quần lót này đi ra khỏi trường cùng anh sao?

Trinh Tú lúc này mới bỗng tỉnh ngộ, bản thân mình vẫn còn đang để trần một nửa, bỗng nhiên đỏ mặt, hai tay ngượng ngùng che vùng tam giác, đôi môi hồng mấp máy không biết phải làm sao.

Nghĩ tới thời gian lâu như vậy để hai chân trần nói chuyện với Dương Thần, Trinh Tú liền có cảm giác tim mình đang nhảy loạn xạ.

- Vậy… vậy em phải làm sao?

Trinh Tú nhỏ bé yếu ớt hỏi, không còn cái dáng vẻ điêu ngoa thường thấy.

Dương Thần bĩu môi:

- Cô nàng Tiêu Diễm Diễm kia chẳng phải nói ăn no sẽ trả lại váy cho em sao? Các cô ấy chắc chắn còn muốn nhìn thấy bộ dạng đáng thương của em thế nên chúng ta sẽ đợi họ quay lại.

Trinh Tú sửng sốt lắc đầu:
- Anh Dương, cho qua đi, đừng có làm lớn sự việc này.

- Cho qua đi à?

Dương Thần cười nhạo:

- Từ Trinh Tú, cảnh cáo em, anh đưa em đến trường học là để em học chuẩn bị thi đại học, chứ không phải để em phải chịu bắt nạt như vậy, không phải ở đây để chịu uất ức như vậy, anh thà ban đầu để em lưu lạc ngoài đường còn hơn.

Hốc mắt Trinh Tú hơi hoe đỏ, miệng lắp bắp điều gì đó nhưng lại không nói ra.

Đúng lúc này, Dương Thần nhận ra có ba tiếng bước chân nhẹ nhàng tới gần, khẽ làm động tác giữ yên lặng rồi kéo Trinh Tú đứng lên nói:

- Các cô ấy đã trở lại, chúng ta hãy hoan nghênh họ tử tế một chút.

Nói xong, Dương Thần lấy ra chiếc xô nhựa màu đỏ trong góc phòng, bắt đầu hứng đầy nước…

Đợi cho Tiêu Diễm Diễm với mái đầu vàng hoe cùng hai cô nàng đến cửa nhà vệ sinh mới phát hiện ra những đồ vật chặn ở cửa đã không còn.
Ngay lúc đó, Tiêu Diễm Diễm chửi lớn:

- Tên súc sinh kia không phải là đã thả cho con hồ li Trinh Tú đi rồi đấy chứ.

- Chắc là không đâu, Trinh Tú đi ra như vậy lại chẳng sợ người khác cười cho sao?

- Cũng phải, đi, vào trong xem thế nào.

Tiêu Diễm Diễm miệng nhai kẹo cao su, dẫn hai cô nàng đi vào trong nhà vệ sinh.

Bỗng nhiên chỉ nghe tiếng “rào”, một xô nước đầy hung hãn tạt về phía ba cô.

Ba người Tiêu Diễm Diễm chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, mơ hồ mở mắt ra mới thấy một người đàn ông lạ sắc mặt nghiêm nghị đứng trước mặt, trong tay cầm một chiếc thùng đỏ. Hiển nhiên tất cả những chuyện này là do hắn gây ra.

- Mẹ kiếp! Tên thối tha kia ngươi muốn chết hả?

Tiêu Diễm Diễm nhổ toẹt bã kẹo cao su khỏi miệng, trừng mắt nhìn Dương Thần:

- Ngươi là ai, sao lại tạt nước bọn ta? Ngươi có biết ta là ai không?
Dương Thần ngáp một cái, hướng về phía Trinh Tú đang ngồi một bên vẫy vẫy tay, nói:

- Cô nhóc, lên đi, đánh cho bọn họ một trận.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.