Trở về truyện

Chuyện Tình Với Anh Rể - Chương 1: Anh Rể

Chuyện Tình Với Anh Rể

1 Chương 1: Anh rể

Thẩm Tư Ngư ngồi xổm trên đất ngắm kiến.

Mùa hè ở Nam Thành rất nóng, mặt đất giống như giá nướng của quán nướng ven đường. Hơi nóng bốc lên chui vào lỗ chân lông qua làn váy, nóng tới độ trên làn da mỏng manh đã lấm tấm mồ hôi.

Bầu không khí trở nên khô nóng, dính nhớp.

Khiến thời gian chờ đợi càng có vẻ dài đằng đẵng.

Bạn cùng phòng ký túc xá cầm ô đứng dưới tán cây, ăn kem mà Thẩm Tư Ngư mua cho rồi hỏi tại sao hôm nay cô ấy cứ khăng khăng đòi về nhà. Kỳ nghỉ hè mới bắt đầu, sao không ở trường chơi thêm mấy ngày nữa.

Thẩm Tư Ngư cầm que kem trên đất lên, khẽ phủi rớt vụn bánh mì trên lưng chú kiến, tùy ý nói: “Tớ đã nói với chị gái hôm nay tới đó rồi.”

Người kia... cũng nói hôm nay sẽ đến đón cô.

“Thế cậu cứ nói với chị ấy rằng tối nay có hoạt động là được mà.” Vẻ mặt Hứa Hâm chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Chủ tịch hội học sinh cũng tới đấy! Hơn nữa, nghe nói ít nhất có một nửa số người trong mười hotboy của trường chúng ta cũng tham gia. Cậu không biết chứ, hôm nay tụi con gái của câu lạc bộ văn học đã chạy đi mua váy mới như điên kìa...”


Bạn cùng phòng lải nhải, nhưng Thẩm Tư Ngư nghe mà hơi mất tập trung. Thật ra cô đang hồi hộp, chẳng qua chỉ giả vờ bình tĩnh mà thôi.

Trước khi ra cửa, vừa nghĩ tới sắp được gặp anh là tim cô lại bắt đầu nhộn nhạo. Tối qua, cô đã quyết định phải mặc quần dài áo dài, lại đột ngột đổi thành chiếc váy trắng nhỏ trên người.

Có lúc, cô rất ghét hành vi thiếu nữ mộng mơ này của mình, nhưng lại không kiểm soát được mọi cảm xúc, ý chí cùng thần kinh não bộ ngập tràn phấn khích.

Tối qua trước khi đi ngủ, cô còn không kìm được mà xem tin nhắn Wechat tận mười mấy lần.

Anh nói: [Ngày mai anh đến đón em.]

Rõ ràng cô biết chẳng qua anh chỉ tới hộ chị một chuyến, nhưng vẫn vì câu này mà trằn trọc, vui đến mức không ngủ được.

Chú kiến không tìm thấy vụn bánh mì bị mất của mình, lại quay đầu đi cõng miếng mới. Thẩm Tư Ngư động đậy ngón tay, hất văng vụn bánh mì kia.

Hứa Hâm nghẹn lời, ngồi xổm xuống: “Thẩm Tư Ngư, cậu ấu trĩ thế cơ chứ?”


Thẩm Tư Ngư cụp mắt nói: “Nó không biết từ bỏ.”

Cũng giống cô vậy.

“Cậu vứt bánh mì của người ta rồi, còn bắt người ta từ bỏ à?” Hứa Hâm nhón miếng bánh mì trên đất ném đến trước mặt chú kiến, rồi giật lấy que kem trong tay Thẩm Tư Ngư, gẩy chú kiến định đưa nó về tổ. Kết quả nửa đường, chú kiến bị rơi xuống, vụn bánh mì cũng mất luôn.

Hứa Hâm: “... Tớ có tính là nhiệt tình quá hóa dở không?”

Thẩm Tư Ngư đứng lên, thấy chú kiến xoay vòng vòng rồi nói: “Không ai giúp được nó cả, đây chính là số phận của nó.”

Hứa Hâm sửng sốt: “... Thẩm Tư Ngư cậu không sao chứ? Sao tớ thấy cậu chỉ thiếu điều cắm cành liễu vào bình sứ trắng là có thể thành Bồ Tát rồi thế?”

Thẩm Tư Ngư im lặng, cầm khăn giấy lau mồ hôi trên trán. Lúc cô đi vứt rác, chiếc xe màu đen quen thuộc dừng lại ngay trước mặt.


Cô siết chặt ngón tay, nhìn vào đôi mắt ấm áp bên dưới gọng kính qua lớp kính chắn gió. Anh mở cửa xuống xe, chiếc áo sơ mi trắng tỏa ra ánh sáng dịu êm dưới ánh mặt trời.

“Sao lại đi ra trước thế?” Khi anh đến gần, trên người anh mang theo mùi hương thanh mát của kem cạo râu cùng hương thơm của tuyết tùng thoang thoảng.

Dù đi đến đâu, người đàn ông trưởng thành đều sẽ thu hút ánh mắt của mọi người, huống chi kiểu người nổi bật như Hạ Thạch Thanh. Khoảnh khắc vóc dáng cao 1m86 vừa mới bước xuống xe, lập tức đã thu hút ánh mắt của già nửa đám nữ sinh ở cổng trường.

Thẩm Tư Ngư xoay người về phía sau, né tránh nhìn thẳng vào mắt anh, cô đưa tay kéo vali của mình: “Bọn em cũng vừa tới.”
Hứa Hâm liếc nhìn cây kem đã ăn chỉ còn thừa lại một miếng trong tay, vội ném vào thùng rác, phụ họa theo: “Đúng, đúng, đúng, bọn em vừa tới.”

Hạ Thạch Thanh khẽ mỉm cười lịch sự với Hứa Hâm: “Chào em.”

Làn da anh rất trắng, hàng mi dưới gọng kính rất dài, con ngươi thiên về màu trà, giọng nói trong trẻo dễ nghe. Khóe môi chỉ hơi nhếch lên một chút nhưng cũng đủ để hớp hồn người ta.

Hứa Hâm vừa nhìn thấy trai đẹp là bắt đầu bật chế độ hoa si, cười rất giả tạo và ngoan ngoãn: “Chào anh, chào anh!”

Thẩm Tư Ngư kéo vali nói cảm ơn và tạm biệt với Hứa Hâm. Tuy cô biết rõ cô ấy đưa cô ra đây có đến 80% là vì muốn ngắm xem trai đẹp trong truyền thuyết trông ra sao. Trước đây, một người bạn cùng phòng trong ký túc bị đau bụng, lúc Thẩm Tư Ngư đi cùng đến bệnh viện, tình cờ gặp Hạ Thạch Thanh. Bạn cùng phòng ngạc nhiên vì dung mạo như thiên tiên của anh. Dẫu cho đau đến mức khóc chảy cả nước mũi vì viêm ruột thừa, nhưng vẫn liều sống liều chết nói với cô một câu: “Mẹ kiếp, anh rể của cậu đẹp trai thật đấy!”
Hạ Thạch Thanh đưa tay nhận lấy vali trong tay của Thẩm Tư Ngư: “Để anh.”

Ngón tay không thể tránh khỏi chạm phải, Thẩm Tư Ngư ngẩng đầu nhìn anh.

Vừa khéo Hạ Thạch Thanh cũng đang nhìn cô chăm chú, trái tim cô nhảy loạn, cô lùi về phía sau, khẽ nói: “Không phải em...”

Cố ý.


Người đàn ông đưa tay ra, cô cũng không chắc anh đã chạm vào mình chưa, chỉ cảm thấy đầu ngón tay khẽ cọ qua trán.

Một mảnh vụn giấy trắng bay xuống.

Anh đỡ mắt kính, hơi khó hiểu hỏi: “Gì cơ?”

Thẩm Tư Ngư cụp mắt: “Không có gì ạ.”

Anh coi cô như em gái.

Nhưng từ trước đến nay, cô không hề coi anh là anh rể.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.