Trở về truyện

Chuyện Của Loan - Chương 2: Vào Đời

Chuyện Của Loan

2 Chương 2: Vào đời

Cả ngày hôm ấy Dung im lặng, không nói gì, ca nào tới Dung làm cũng rớt tour (thường khách đến hớt tóc, cạo mặt, ráy tai, gội đầu xong lên lầu massage được gọi là qua tour, nếu như khách chỉ hớt tóc, cạo mặt, ráy tai, gội đầu mà không lên lầu thì sẽ bị rớt, người ca sau phải chờ người ca trước lên lầu mới tới lượt mình).

Mọi người trong tiệm vẫn vui vẻ, chỉ có Loan cảm thấy khó chịu, mặc dù Dung rớt tour liên tục nhưng Loan lại được khách yêu cầu hai ba lần (được khách yêu cầu thì tới ca Loan sẽ không được làm khách tiếp theo, phải chờ mọi người có số tour bằng nhau mới xoay lại từ đầu).

Loan bước tới chổ Dung nằm, vuốt vào chân,

- Khi nãy em không cố tình đâu nha, tại ổng cứ kêu em lên làm, em cũng ngại lắm, chị đừng giận em nha.

- Thôi không có gì đâu. Dung hất tay Loan ra khỏi chân mình, bước xuống ghế và đi vào phía trong ghế gội để nằm.

- Thôi kệ nó đi, em quan tâm làm gì. - Sương đứng quay mặt vào gương, vừa nói vừa trang điểm lại khuôn mặt sau khi làm khách xong.

- Ủa, thằng đó cho mày bao nhiêu vậy Sương? - Hồng nằm ghế bên kia hỏi.

- Má, có 450k à, mà trả luôn tiền vé, bú l*n như quỷ, cái mặt cứ cạ vào cạp cạp.


- Ờ, nó là vậy á, toàn 450k với 500k không à, thích bú lồn lắm luôn mày. - Hồng trả lời Sương.

Hôm nay khách đông, đa số ai cũng có tour, chỉ mỗi mình Dung là out, nàng có vẻ bất mãn, cứ cuối giờ chiều là góp, góp nhiều cột lắm nha, nào tiền số đề miền Nam, miền Bắc, nào tiền nhà, tiền học của con, trăm thứ phải lo... (một dạng cho vay nặng lãi, một triệu sẽ trả thành 1.100k góp trong vòng 22 ngày, một ngày trả 50k, nếu mượn nhiều hơn sẽ trả gấp đôi, ngày nào không có thì ngày hôm sau trả bù...)

Loan cảm thấy có lỗi, nếu mình là Dung, mình sẽ phải như thế nào? Mà cũng đâu trách Loan được, vốn dĩ nghề này nó bạc như vôi mà, phận làm hoa cho người ta hái, phận làm gái cho người ta trêu.

Nhìn đồng hồ đã 21:20 nhưng các vị khách vẫn ra vào liên tục, các cô thợ cứ đi lên đi xuống...

- Chị Bích, chị xem như vậy có được không nè, tự nhiên ổng kêu em cởi đồ, nói trả 500 bao vé, em làm xong ổng đưa có 300. Giọng Sương ấm ức.

- Cho em nó thêm tiền đi Anh, mình đàn ông con trai mà, làm vậy sao xem được. Giọng chị chủ vang lên khi thấy thợ của mình bị khách gạt tiền boa.

- Có làm cái mẹ gì mà đòi cho nhiều? Tau cho nhiêu đó là may rồi, còn đòi hỏi con c*t gì mày? Đồ con đ*. Vị khách ngã nghiên, miệng nồng nặc mùi bia trả lời.

- Đ* má mày thằng chó, tiền ít mà mày đi hít l*n thơm hả? Giờ mày có trả tiền không? Dung đang nằm ở ghế bên kia, lao qua, tay đang cầm con dao cắt trái cây trên bàn xông tới.


- Mày ngon mày đâm tau xem, con đ*. Vị khách thách thức Dung, tay chồm lấy chiếc ghế nhựa để thợ ngồi ráy tai cho khách chưa kịp dọn vào dùng phòng thân.

Lúc bấy giờ, Khôi – thợ hớt tóc trong tiệm lao tới ôm Dung lại,

- Mày bỏ chị ra, tối nay tau phải xử thằng này mới được. Dung hét to.

- Chị phải bỏ dao ra rồi nói chuyện.

Dung buông cây dao ra, Sương vội chụp lấy đưa chị Bích cất đi, cùng lúc đó vị khách đi ra cửa bỏ về, Dung lao tới, đạp thẳng vào lưng khách,

- Đ* má mày, ngon bước ra đường chơi tay đôi với tau nè. Dung thách thức.

- Mày mà là con trai là tau giết mày nãy giờ rồi nha con đ*. Vừa nói hắn ta vừa móc trong ví ra 200k, ném vào cửa.


Đời là vậy đấy, nhìn những vị khách sang trọng bước vào tiệm, nhưng không phải thằng đàn ông nào cũng mặc quần bước ra....

- Con quỷ, từ từ nói chứ mày cầm dao tau muốn rớt tim ra ngoài đó nha. Chị Bích vừa nói vừa thở.

- Bả làm em hết hồn, lỡ đâm thằng l*n đó một cái thì sao trời? chắc tui đi thăm nuôi bà luôn quá bà Dung. Sương vừa nói vừa cười.

- Mày có vậy không Khôi? Đ* má, ra đường ăn chơi thì đừng bao giờ quỵt tiền gái nha mày? Dung nhìn Khôi vừa cười vừa nói.

- Nó bede mà chơi gái cái gì mày? Chị Bích trả lời thay Khôi. Tối nay đi ăn đi, tau mời mấy con quỷ.

Hễ cứ một lần bị khách xù tiền boa (tip) là cả hội được một dịp ăn uống hát hò và nhảy múa cho quên cái nghiệp cầm cu.

Trở về phòng sau cuộc vui cùng mọi người, Loan tắm rửa và lên giường nằm, đưa mắt nhìn lên trần nhà, con thạch sùng vẫn vô tư tắc lưỡi và bò đi, tiếng quạt máy vẫn kêu re re, thì zalo hiện tin nhắn từ người lạ,

- Đang làm gì vậy em, đi uống nước với Anh nha.

- Ai đấy? Loan vừa nhắn tin trả lời, vừa nhấp vào xem ảnh đại diện, thì hóa ra là Long.

- Anh Long đây, không xem ảnh của Anh hay sao mà hỏi?

- Em mới xem, khuya rồi em không đi đâu.

- Không đi thì Anh sang nhà ngồi nói chuyện nha.


- Em ngủ rồi, Anh đừng sang.

- Ngủ rồi thì Anh gọi cửa.

- Khò khò. Loan soạn tin nhắn và gửi đi.

Loan tắt wifi và đi ngủ. Chả thèm quan tâm Long có nhắn thêm điều gì không?

- Loan ơi, mở cửa cho Anh nào.

- Ai đấy. Loan đang ngái ngủ, mắt đang nhắm lại nhưng miệng vẫn trả lời.

- Anh Long đây, Anh đã bảo là sẽ sang nói chuyện với em mà.

- Sao Anh lại biết phòng em? Loan đứng dậy, bật đèn và bước ra mở cửa.

- Hằng chỉ Anh đấy. Mắt Long không rời khỏi Loan, cặp ngực cứ nhấp nhô bên trong chiếc đầm ngủ mong tanh thế kia thì làm sao Long không nhìn cho được.

Loan vội đi vào, mặc thêm chiếc áo khoát bên ngoài. Giờ này Anh còn tới đây làm gì? Chị Dung biết được sẽ giận em đấy, đi về đi.

- Anh với Dung có là gì đâu nào.

- Nhưng Anh là khách quen của Chị Dung, em không thể làm như thế được.

- Tại sao không? Anh thích ai thì Anh đến với người đó thôi.

- Vậy sao này Anh cũng sẽ đến với người khác, bỏ rơi em như chị Dung sao?

- Em thì không? Cho Anh ngủ nhờ đêm nay nhé.

- Anh ngủ hay thức?

- Anh ngủ.

- Uhm, vậy Anh ở đây ngủ đi, Em sang phòng khác ngủ ké, tưởng Anh thức thì em ở lại nói chuyện.

- Vậy thì Anh sẽ thức cả đêm với em.

- Quân tử nhất ngôn nhé, nhớ cài chốt đấy. Nói xong Loan bước ra ngoài, khép cửa lại để sang phòng cô bé hàng xóm xin ngủ nhờ.

Long ấm ức, tức tối, chả biết làm thế nào, vội móc điện thoại ra gọi cho Loan, nhạc trong phòng vang lên, thì ra Loan để điện thoại trên đầu nằm, không mang theo rồi. Thế là tối nay, Long thật sự ngủ trên chiếc giường của một người con gái xa lạ, Long sẽ tận hưởng mùi hương hoa, mùi da thịt còn thoang thoảng trong chăn ra gối nệm.

....

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.