Trở về truyện

Chờ Ngày Nắng Lên - Chương 34

Chờ Ngày Nắng Lên

34 Chương 34

Nó ngã phịch ra giường sau khi làm 2 câu hỏi Sử mà thầy giao cho nó. Mấy cái này cũng dễ thôi nhưng khá dài khiến nó viết nhiều. Tay nó mỏi như khiến nó phải lắc lắc cái tay liên tục

-Đưa em, bảo dừng tí đi mà cứ viết cố - Em lườm nó, xoa nắn tay cho nó

-Thôi làm cho xong còn đi ngủ sớm, hôm nay anh mệt quá rùi

-Có ngủ không hay lại mệt thêm – Em đánh nhẹ vào tay nó

-Ngủ mà, à em mát xa cho anh đi, anh hơi mỏi lưng

-Rồi nằm úp xuống

Nói rồi nó nằm sấp xuống, với điện thoại của nó bật bài nhạc nghe, âm thanh từ mấy bài rap của Lil Shady cùng bàn tay của em đang xoa trên tấm lưng trần của nó khiến nó cảm thấy dễ chịu và thoải mái. Bỗng nó có tin nhắn từ số lạ

“Mày giỏi lắm Nam, mày cứ đợi đấy”


Nó biết ai nhắn, là thằng Hiếu, nó toan nhắn lại chửi thì em cấm máy nó đặt ra xa

-Kệ nó, từ giờ nó sẽ không làm gì được anh nữa đâu

-Tại sao

-Cho nó thêm 3 lá gan nữa thì nó chẳng xuất hiện ở đây nữa đâu, anh cứ nghe em đi

Nó đang không hiểu gì từ câu nói của em, chẳng lẽ em đã làm gì nó rồi à, nó nhớ ra cuộc điện thoại gần 30p của em lúc trưa khi ăn cơm. Khiến em phải ra tận cổng để nói chuyện điện thoại

-Em làm gì nó rồi à?

-Em tha cho nó 1 lần thôi, em chỉ làm vài thứ khiến nó phải sợ thôi

-Em làm gì? – Nó nằm ngửa ra, kéo em nằm sấp lên người nó, nó ôm em


-Anh không cần biết, anh chỉ cần biết là em làm tất cả vì anh, vì tình yêu của chúng mình. Từ giờ trở đi, em sẽ không để bất kì ai làm tổn thương đến anh cũng như tình yêu mà em đã mất bao công sức mới có được này

-Haizz – Nó thở dài

Em chống cằm nhìn nó, bẹo cái mũi của nó rồi cắn nhẹ vào đó, thủ thỉ

-Để mà nói lại thì mọi chuyện của anh gặp phải đều bắt nguồn từ em mà. Để em làm gì đó cho anh, Nam của em phải chịu khổ quá rồi. Cố gắng học hành đỗ đạt, tương lai rộng mở sau này còn che chở, bảo vệ cho em nhé

Nó lấy tay vuốt má em, làn da trắng của em đã đen hơn chút, bọng mắt sưng lên thâm quầng bởi nước mắt và những đêm thức trắng cùng nó. Nhưng nụ cười vẫn tươi như vậy, hàm răng trắng bóc với cái má lúm của em vẫn đẹp rạng ngời như cái lần em và nó đứng dưới hoàng hôn trên bờ biển.

-Mai Anh…

-Dạ..


-Chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nhé

-Em đồng ý…

Một nụ hôn như minh chứng lời hứa ấy… Sau tất cả, trách nhiệm trong nó dường như lớn hơn.

….

-Dậy đi chồng em, nhanh lên em chuẩn bị quần áo rồi

Nó từ từ mở mắt, chưa đến 7h sáng nhưng mặt trời đã lên cao, những tia nắng chiếu vào mặt làm nó nhăn mặt lại. Em đứng đó, trên bộ áo dài thướt tha trắng muốt, hàng mi cong vút cùng marcara khiến đôi mắt em trở nên to hơn, hôm nay em đeo len, đôi mắt xanh biếc long lanh, đôi môi đỏ chót và lớp phấn hồng hào trên mặt cùng một chút kim tuyến ở đuôi lông mày khiến nó ngỡ ngàng, thơ thẩn tỉnh cả ngủ

-Trời ơi – Nó hét lên

-Anh hét cái gì vậy, anh làm sao thế - Em lo lắng ngồi xuống vỗ lưng cho nó

-Thiên thần xuất hiện – Nó nhìn em, cười hì hì

-Chó này lại trêu em, đồ lẻo mép – Em đỏ mặt cúi xuống nhưng nó biết em vui lắm…

Hôm nay lớp nó kỉ yếu …

Nó chạy vù vào trong wc để vệ sinh cá nhân, cạo bỏ mấy cọng râu lún phún, với lấy chai sữa rửa mặt của em, nó bôi đại lên mặt. Có vẻ hiệu nghiệm phết khi thấy mặt nó trở nên sáng bóng hơn… Nó mở cửa gọi với ra


-Mai Anh, lấy hộ anh lọ sáp tóc trên mặt tủ

-Nè, đi tắm thì quên khăn tắm, quên quần áo, anh chỉ được cái hay sai người khác thôi…

Nó cười hè hè rồi nhận lọ sáp từ tay em, xoa vào tay, nó vuốt ngược tóc lên. Hôm qua nó đang sang quán anh Hùng sẹo và nhờ anh cắt bỏ hết tóc ở 2 bên và đằng sau rồi. Dạng cắt cao chỉ để mái để vuốt lên. Khá đẹp trai và sáng sủa, nó tự nhủ khi lấy máy sấy để tạo nếp trước gương
Nó bước ra, lần này đến lượt em hét lên

-Aaaaaaaaa

-Thôi anh biết anh đẹp rồi – Nó cười khà khà

-Ui chồng em nay nhìn đẹp trai, chững chạc thế, không như cái thằng trẩu nữa rồi – Em bước đến ướm cái áo trắng vào người nó

Đón lấy bộ quần áo của em, nó thay luôn, bộ vest đen của bố Quang nó mặc khá vừa và không rộng.. Nó cũng đã gọi điện xin phép bố rồi. Bố Quang thì đồng ý luôn, chỉ trêu nó thôi

-Bộ đấy tao định để đến khi nào mày cưới tao mới mặc đi đón dâu đấy

-Thì con mặc trước, con mặc có hôm chứ lấy của bố đâu

-Tao cho mày thuê, 500/1 ngày nhé!

-Hay nhỉ, bố suốt ngày vặt tiền con là sao?

-Mẹ mày vặt tiền tao rồi cho mày, tao chỉ đòi lại những gì đã mất thôi

-Thôi thôi thế bố nhá, con mượn một hôm

Từ hồi xảy ra chuyện, nó đã gọi chú Quang là bố rồi, đơn giản là vì tình cảm mà bố dành cho nó, nhìn khuôn mặt gầy gò mệt mỏi của ông chạy vạy lo cho nó khiến nó cảm động và day dứt. Nhưng thứ tình cảm mà bố mang lại, từ trước đến giờ nó chưa bao giờ nhận được….
Em đóng lại cái cúc áo cho nó, định quàng cái cà vạt lên thì nó từ chối. Nó kêu nóng và khi nào chụp thì đeo sau. Em cũng ậm ừ cất cái cà vạt đi cho nó… cầm cái áo vest đứng trước cái gương đứng của em, nó chỉnh lại một chút, em từ đâu đứng vào cạnh nó, lấy tay nó vòng qua eo em, dơ cái điện thoại lại, em ấn chụp…

-Hihi demo trước chồng nhỉ

-Em chưa đi giày cao gót nên nhìn cứ thấp thấp kiểu gì ý

-Xì, tí em đi có mà cao hơn anh nhá – Em lè lưỡi trêu nó, nó kéo em sát vào, hôn nhẹ lên môi em

-Chưa bao giờ anh được thử mùi son được đánh đậm trên đôi môi em như thế này, để anh xem có ngọt ngào như em không?

-Xấu xa – Em đánh nhẹ vào ngực nó rồi vòng tay ôm chặt nó, một cảm giác bình yên cho một ngày đầu kỉ niệm



Lên đến trường, lớp nó đã tập trung để chụp ảnh, thấy bảo Linh hôm nay tự bỏ tiền ra thuê cho cả lớp nó 5 thợ chụp để lớp nó chụp thỏa thích… Hoa rồi vài đồ vật linh tinh cũng được bên nhà thợ chuẩn bị cho hết. Theo lịch trình thì chúng nó sẽ chụp ảnh nhanh ở trường đến khoảng 10h sáng sẽ lên xe di chuyển vào núi Trầm để chụp tiếp. Sau đó nghỉ ngơi ăn uống và 2h chiều sẽ về làng văn hóa 54 dân tộc tiếp tục chụp hình… 6h tối sẽ có mặt tại một nhà hàng để liên hoan cùng các thầy cô giáo dạy lớp nó. 1 ngày bận rộn đây, nó tự nhủ
Đang thẩn thơ ngắm lũ con gái lớp nó, hôm nay đứa nào trang điểm vào cũng xinh hết, vì đã kết thúc năm học nên một loạt đứa con gái nhuộm tóc vàng khè, đỏ rực cả lên, uốn xoăn này nọ trông rất sành điệu. Bỗng em nhét vào tay nó 2 cái túi đồ của em, quàng cả vào cổ nó cái túi xách toàn đồ trang điểm của em… Nó méo xệch, đang định ra chụp cùng mấy đứa bạn thì chớ

-Chết mẹ mày đi, ai bảo yêu sớm làm chi cho khổ - Thằng Quân, thằng Ơn ngồi ở ghế đá cười nó sằng sặc

-Các cậu chưa yêu thì làm sao biết yêu nó thú vị như nào? Tự nói tự vả vào mặt nhục không? – Nó quay lại cười khuẩy đốp lại 2 thằng

-Á à, cuối cấp rồi, không phải sợ nó nữa, anh em đâu lên đập cho nó 1 trận – Thằng Hoàng hò lên, 4 5 thằng nhảy xổ vào nó khiến nó phải chạy đi

-Thôi thôi, tao thua, không đùa nữa rơi hết đồ bây giờ – Nó vừa chạy vừa cười vừa kêu lên oai oái
Lũ con gái chúng nó thì cười ha hả trước bộ dạng của nó khiến em phải chạy ra, vừa lườm nó vừa đỡ bớt đồ trên người nó

-Nghịch lắm cơ, thôi đưa đây em để vào kia, xong ra chụp ảnh cùng mọi người đi – Em vừa lườm nó vừa cầm đồ ra đặt trên cái ghế đá gần tượng đài Lenin

Nó được giải phóng, chạy vù ra chỗ mấy thằng bạn để chụp ảnh. Mấy thằng bạn nó mọi hôm bẩn bẩn bựa bựa mà hôm này thằng nào thằng ấy như chú rể vậy… Nó đứng vào tạo dáng chụp ảnh cùng luôn, chúng nó chụp nhiều lắm, toàn mấy kiểu ảnh giả dạng ngầu ngầu…

Hơi nóng nực, nó đang ngồi ghế đá tu chai nước thì Linh tiến đến đứng trước mặt nó

-Anh đẹp trai, ra chụp ảnh cùng em được không?

-Ok, cậu gọi thợ đi, ra đằng kia chụp cho đẹp

-Không cần ngồi ghế đá chụp luôn… - Nói rồi Linh vẫy tay, 1 anh thợ ảnh tiến đến, đầu đội mũ lưỡi chai ngược, đeo cái balo đằng sau và cái máy ảnh đằng trước. Đúng chất dân chụp ảnh
-Em định chụp như thế nào?

-Em muốn chụp 1 kiểu để có thể để trong khung. Bức ảnh có nắng, có hoa và có bạn này – Linh vừa nói vừa đẩy đẩy cái tay nó

-Ok, 2 em ngồi lên ghế đá đi rồi để anh tạo dáng

Nói rồi nó và nhỏ Linh ngồi xuống ghế, anh thợ ngắm đi ngắm lại rồi tiến đến đưa cho nó 1 cành hoa phương đang nở khá đẹp. Anh sắp xếp nó ngồi chéo, tay cành hoa phương, tay kia thì chỉ vào hoa và quay đầu hơi ngược lại nhìn về phía Linh. Còn Linh sẽ ngồi cạnh nó, cằm của nhỏ sẽ tựa vào vai của nó, tay nhỏ cũng sẽ cầm hoa. Khi anh thợ hô cười, là nó cũng cười, nhỏ Linh cũng cười. Tự dưng một tia nắng chiếu xuyên qua tán lá cây chiếu vào nụ cười ấy, khiến nó ngỡ ngàng. Nhỏ lúc này thật đẹp…

-Cảm ơn anh, có lẽ bức ảnh đó là bức ảnh đẹp nhất trong đời em… - Nhỏ cười với nó
-Người yêu Linh đâu, sao hôm nay không đến chụp cùng? – Nó hỏi nhỏ, hơi hớ lời khi thấy nhỏ tắt nụ cười

-Anh không bao giờ hiểu em cả…

Nói rồi nhỏ đứng dậy và đi về phía đám bạn, lúc nhỏ chạy đi, nó thấy 1 giọt nước mắt đọng lại trên khóe mắt của nhỏ, như đang ở lưng chừng sắp rơi xuống…

Ngắm nhìn cành phượng, một màu đỏ của học trò, nó ngẩng lên nhìn theo nhỏ Linh. “Xin lỗi, nhưng mối tình học trò trong tớ và cả sau này, chỉ đọng lại một cái tên, đó là Nguyễn Ngọc Mai Anh mà thôi”…

-Chàng trai hoàng hôn, anh đang nghĩ cái gì vậy – Em ào đến ôm cổ nó

-Ai dạy em nói cái câu này đấy?

-Chị bảo thế, chị bảo anh là chàng trai hoàng hôn… - Em cười tít mắt với nó

Nó cười buồn, cúi nhẹ đầu xuống, tay nó ngắt 1 cành hoa phượng sữa…

-Đi thôi, ra chụp ảnh với em nào chồng… - Em đứng dậy và kéo nó ra sân bóng, vừa đi em vừa gọi một anh thợ khác. Nó để ý tay kia của em đã cầm cái cà vạt từ bao giờ… Ra đến sân bóng, em đứng ngẩng lên trời, ngắm nghía một lúc rồi dặn nó đứng đó, em chạy vù vào trong và mang ra 1 bông hoa hướng dương khá to… Em nhìn nó cười khì khì
-Em quên mất cái này, may mà hôm nay Ngọc Anh nó ở nhà nên mang lên cho em

-Hoa hướng dương?

-Đúng vậy, nó sẽ rất đặc biệt trong một bức hình anh và em chụp hôm nay.

Em lấy cà vạt ra thắt cho nó, nó cũng chẳng hỏi em nhiều, chỉ cần em thích và vui thôi. Bảo nó làm gì thì nó làm đó. Vừa thắt, em vừa quay ra sang hiệu cho anh thợ chụp. Anh chụp bỗng dơ tay lên và nói với em

-Rồi…

Em tức thì kéo mạnh cái cà vạt về phía em, nó bất ngờ lao theo chiều kéo của em. Môi chạm môi, mắt em nhắm nghiền, mắt nó vẫn mở to vì bất ngờ. Được một lúc thì em bỏ nó ra, cười tươi

-Nghịch quá đấy, không ngại à, chúng nó nhìn kìa – Nó hỏi nhỏ em

-Đây người ta nói là hi sinh vi nghệ thuật mà… - Em đỏ mặt

-Ôi bức ảnh đẹp quá Mai ơi, chưa chỉnh sửa mà đã đẹp thế này rồi cơ á. – Tiếng con Hằng, con Hòa thốt lên khi ngó vào cái máy ảnh của anh thợ sau khi chụp xong. Sau này khi rửa ảnh rồi, em đóng trong cái khung ảnh cho nó xem. Công nhận rất đẹp, bức ảnh có mặt trời ở chính giữa đôi môi của 2 đứa, là hình ảnh nó ngạc nhiên mở to mắt còn em thì nhắm mắt đón nhận nụ hôn đó, dưới tay là một bông hoa hướng dương đang hướng về ánh nắng mặt trời…
Sau đó em định chạy ra xem thì nó kéo tay em lại ôm lấy em. Em bất ngờ mở to mắt nhìn nó, nó nói nhỏ

-Nếu muốn hôn thì bảo anh, sao phải vồ vập và bất ngờ thế

Nói rồi nó ôm lấy em, đặt lên môi em một nụ hôn. Em không phản ứng, chỉ nhắm nghiền mắt chịu trận. Mấy đứa con gái lớp nó thì ồ lên, bọn thằng Quân chạy ra nhìn thấy cảnh đó thì tức tối chửi bới. Anh thợ ảnh nháy liên tục

Nó buông em ra, cười cười, em thì mặt đỏ lựng lại

-Xấu xa, làm người ta ngại quá đi mất – Em cúi mặt nói lí nhí

-Ai bảo em bày ra trước còn gì

-Hoàng, Ơn đâu, chúng mày ôm lấy tao đi nhanh lên – giọng thằng Quân

Thằng Hoàng, Ơn dù không hiểu gì cũng ôm lấy thằng Quân, thằng Quân thấy vậy thì nhào về phía nó, miệng hét lên

-Hôm nay tao sẽ giết 2 đứa chúng mày, đôi mèo mả gà đồng này, đừng cản tao, bỏ tao ra,…
Cả lũ cười ầm lên. Nó quay ra bên phải, chợt nó thấy nhỏ Thư đứng đó, mắt của nhỏ đỏ hoe, nhỏ đang khóc nhưng miệng của nhỏ lại nở một nụ cười nhẹ. Thấy nó quay ra, nhỏ cho tay lên gạt nước mắt rồi quay đi chỗ khác như tránh mặt nó…

Phải rồi, buổi kỉ yếu hôm đó nó không chụp với nhỏ Thư một bức hình nào. Nhưng nó lại có 1 tấm ảnh đặc biệt với nhỏ…

Cả ngày hôm đó chúng nó chỉ có chụp ảnh, chụp hết kiểu này kiểu nọ, đứa nào đứa ấy cũng đùa nghịch và tươi hết cỡ. Nó và em chụp khá nhiều, hầu như toàn ảnh chụp ảnh tình cảm là chính, em nói em sẽ làm 1 cái album riêng… Chụp xong ở làng văn hóa, lớp nó đã khá oải, lên xe trở về là hơn 5h chiều. Nhỏ Linh lấy cái míc trên xe, thông báo cho cả lớp

-Lớp ta sẽ ăn liên hoan ở khách sạn Pacific Palace nhé mọi người. Hôm nay vui hết mình nhé các bạn, 3 hôm nữa là thi rồi …
Cả lớp nó hò reo ầm ĩ, mỗi em là không hò được, vì em đang say xe và đang ôm lấy nó…

Vậy là đời học sinh của nó sắp kết thúc, bao nhiêu kỉ niệm, buồn vui, hồn nhiên ngây thơ của lứa tuổi này sắp đi đến hồi kết. Nhìn qua cửa kính xe, hoàng hôn lại xuất hiện, nó đến như báo hiệu của sự kết thúc đẹp đẽ. Sau này, tất cả những người đang ngồi trên xe đây, mỗi người sẽ có 1 cuộc sống riêng, tự vẽ lên cho mình tương lai. Nhưng nó chắc chắn một điều rằng, tất cả sẽ không quên quãng thời gian này, quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời mỗi người

… Một sự kết thúc ngọt ngào, một buổi tối liên hoan chia tay, và một điều đặc biệt đến từ cô gái tên Vũ Nguyễn Anh Thư… Càng khiến ngày cuối cùng trong đời học sinh của nó trở nên đáng nhớ…

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.