Trở về truyện

Chờ Ngày Nắng Lên - Chương 25

Chờ Ngày Nắng Lên

25 Chương 25

Sau khi kiểm tra thân thể, bác sĩ chốt lại nó bị suy nhược cơ thể, cơ thể nó còn yếu nhưng đã uống đồ có cồn khiến sức đề kháng giảm sút. Thêm cả 3 ngày ăn uống không đủ chất khiến cơ thể mất dần sức. Nó được chuyển sang khoa tâm thần để điều trị vì nó bị stress bởi suy nghĩ quá nhiều dẫn đến tâm lí không ổn định và rơi vào trạng thái bị trầm cảm nhẹ nhưng cũng không quá nguy hiểm. Em nghỉ học để ở viện chăm nó trong 5 ngày nó ở viện, suốt 5 ngày đó, nó và em không nói với nhau câu nào. Có lẽ em giận nó vì nó như vậy, nó thấy sự thất vọng trong mắt em khi em nhìn nó, nhiều lúc nó cũng muốn bắt chuyện với em, nhưng chẳng hiểu sao không thể cất lời được, trong lòng nó thấy khó chịu, bức bối và giận em. Chả hiểu nó sao nữa

Em vẫn chăm sóc đó, chăm nó từng chút nhưng khuôn mặt em không còn nở nụ cười, đôi khi nó thấy em thở dài. Trong 4 đêm ở viện, nó và em vẫn nằm cạnh nhưng quay lưng về nhau, có lần nó thấy em khóc thút thít, nó quay sang ôm em nhưng em gạt ra, nó lại thôi

Hết 5 ngày nằm viện, nó trở về nhà, sức khỏe nó thế này nên mẹ nó xin nghỉ thêm 1 tuần cho nó. Em cũng đã quay trở lại đi học, buổi chiều vẫn vào với nó để dọn phòng và làm vài việc linh tinh, đến gần tối em lại về. Nhỏ truyenc.com đi học cả ngày, tối ở lại trường để học thêm, mẹ nó dạo này bận tối mặt mũi chuẩn bị đồ án nên chỉ hỏi han nó lúc rảnh, chú Quang thì đi làm nhiệm vụ suốt khiến căn nhà của nó bỗng trở nên im ắng và nó là người cô đơn ở trong đó. 1 tuần sau sống trong tình trạng như thế, nó không chịu nổi được nữa, có lẽ khoảng thời gian đó là 1 trong những khoảng thời gian tồi tệ nhất trong cuộc đời nó.

Một chiều trước khi em chuẩn bị về, nó đang ngồi giường nhìn ra cửa sổ, em thì đang dọn lại đống đồ tập cho nó, bất chợt nó mở lời với

-Mai Anh, chúng ta chia tay nhé

Em bất ngờ đánh rơi vài thứ đang cầm trên tay xuống đất, đứng trân trân nhìn nó sững sờ. Đôi mắt của em đã không còn ướt, trong đó ngập tràn nhiều cảm xúc khác nhau, từ sững sờ rồi ngạc nhiên, buồn, thất vọng, và tức giận. Em không khóc, cúi xuống nhặt lại đống đồ đã rơi và đặt vào vị trí, em với lấy cái cặp và chia khóa xe, thái độ của em không khẩn trương như em đang chờ đợi điều gì vậy. Bước chậm ra cửa phòng, em quay lại nhìn nó, đôi mắt em đang chuyển sang màu đỏ hoe

-Ừ …

Em trả lời rồi đóng cửa, để nó ngồi một mình ở đó, căn phòng hắt màu đỏ rực của hoàng hôn. Nó không hiểu tại sao nó lại nói chia tay, câu đầu tiên nó nói với em khi em về lại là câu chia tay. Nhưng lúc đó, trong lòng nó thấy như vậy là tốt nhất, nó không thể chịu được nữa. Nó quá ích kỉ để nói ra câu xin lỗi hay đơn giản chỉ là lại gần ôm em, lúc ấy cái tôi của nó quá lớn, lấn át hết cả lý trí của nó và đẩy tình yêu của nó và em xuống mấp mé bờ vực sâu…


Nó không khóc, bởi nó khóc cũng chẳng thể làm nó vơi bớt đi cái sự khó chịu trong người đã lên tới đỉnh điểm được, nó cũng đã kiềm chế lắm để bản thân nó không đập phá đồ đạc. Nó chỉ ngồi vậy, châm từng điếu thuốc và ngắm hoàng hôn, nó không biết nó đã hút bao nhiêu điếu thuốc, chỉ biết cổ họng nó rát bỏng bởi khói thuốc thì nó mới dừng lại. Ánh nắng tắt hẳn nhường chỗ cho màn đêm, ngâm mình trong làn nước lạnh, nó tự làm khổ bản thân nó như vậy, nhưng nó thích…

Sau ngày hôm đó, nó trở nên ít nói nếu không muốn nói là nó bị câm, nó vẫn đến trường và đi học trở lại, thời gian đó nó chăm học hẳn, nghe giảng nhiều hơn, nó đã tập viết tay trái nhưng không dễ như nó tưởng. Nó đã tự đặt ra phương án để nếu như bàn tay kia của nó phế thì nó vẫn có thể làm mọi việc bằng tay trái, nó chấp nhận. Viết bằng tay trái khá gượng và đau mỏi nhưng nó vẫn cố, cứ ra chơi là nó lại tập, em thì nhìn thấy nó vậy chỉ biết bặm môi nhưng cũng chẳng nói với nó câu nào. Nó thấy em vẫn như bình thường, vẫn cười nói với bạn bè nó, đôi khi chỉ nhìn nó buồn thôi. Nhỏ Linh dạo này cứ ra chơi là xuống chỗ nó ngồi cùng nó, nhỏ hỏi nó nhiều nhưng nó tuyệt nhiên không đáp lại, nhỏ thấy tay nó đau mỏi khi tập viết thì muốn nắn tay cho nó nhưng nó gạt ra. Bọn bạn nó biết nó đi học lại thì lên rủ nó đi chơi, đi uống nước nó cũng bỏ ngoài tai, tuy chỉ thằng Hưng là hiểu nó, không rủ rê nó, thi thoảng lại đứng hành lang hút thuốc cùng nó
-Cố lên, chúng nó thấy lạ nhưng sẽ chẳng ai hiểu thằng bạn tao đang trải qua những chuyện gì ngoài tao. – thằng Hưng vỗ vai nó

Nó nhẹ cười, nụ cười hiếm thấy từ khi nó và em chia tay, thằng bạn nó, hiểu nó và có thể đọc được suy nghĩ của nó qua ánh mắt. Cũng phải thôi, 16 năm chơi cùng nhau mà

Cũng có thêm 1 người nữa có thể nhìn thấu nó, là nhỏ Thư, nhỏ biết nó gặp chuyện buồn nhưng nhỏ không hỏi nhiều, chỉ thi thoảng nhỏ nói vu vơ vài câu trong giờ học khiến nó phải quay sang nhìn nhỏ. Giống như nhỏ đang mang bộ óc của nó vậy

“Cố lên vì tương lai”

“Đừng buồn, nếu không đủ can đảm để nói xin lỗi vì cái tôi quá lớn thì cứ im lặng, còn hiểu, còn yêu nhau thì sẽ về bên nhau thôi”

“Đôi khi nên cho bản thân có những khoảng thời gian như thế này, im lặng để biết bản thân cần gì”
……


Một tiết thể dục, nó và em đã chia tay gần 1 tháng, 1 tháng đó nó tự ép mình sống trong những khuôn khổ mà nó đặt ra. Tiết trời tháng 3 dịu nhẹ trong cái rét nàng bân, nó đang ngồi ghế đá loay hoay với quả bóng nắm thì nhỏ Thư nhảy vào ngồi cạnh nó

-Phù chạy mệt quá – Nhỏ vừa nói vừa lấy tay lau những vệt mồ hôi trên trán



-Tay cậu tiến triển tốt nhỉ

Gần tháng qua nhờ những nỗ lực của nó thì các ngón tay nó đã có thể cử động được, tuy yếu nhưng nó vui lắm, giờ nó có thể cầm nắm một số vật nhẹ rồi.

-Ừ - Nó đáp nhỏ gọn

-Này, nếu còn yêu thì quay trở về với nhau, còn nếu không thì dứt khoát luôn đi, làm khổ nhau vậy thì được ích gì?


Nó quay qua nhìn nhỏ, mắt ánh lên vẻ khó chịu. Nó khó chịu vì nhỏ cứ suốt ngày đọc tâm trạng của nó, nó thì chả muốn ai biết nên khi nhỏ nói vậy thì nó bực
-Kệ tôi

-Coi như ở tớ là thùng rác tâm sự đi, có chuyện gì cứ kể với tớ, cậu như vậy tớ không quen cho lắm, tớ biết cậu đang khó chịu lắm mà

-Thôi

-Cậu có bao giờ để ý đến đôi mắt và bàn tay của Mai thời gian này không? Nhìn nó vui vẻ vậy nhưng ai nhìn kĩ chẳng biết đêm qua nó khóc nhiều như thế nào? Cậu cứ như thế này thì chỉ khổ nó, khổ cậu thôi. Tiếc cho một tình yêu mà chúng tớ từng ngưỡng mộ

Nó không trả lời nhỏ, nó quay qua nhìn em, em vẫn đang cười đùa với đám bạn, bất chợt em quay qua nhìn nó khiến nó quay mặt đi chỗ khác.

-Tớ có thích cậu, điều ấy tớ không phủ nhận, nhưng tớ thích một con người vui vẻ, năng động, một con người dám nghĩ dám làm. Cậu nhìn vào bàn tay cậu xem, nó là cái giá phải trả để cậu giữ được Mai lại một lần. Ấy vậy mà bây giờ cậu lại buông bỏ sao?
-Cậu không hiểu gì đâu?

-Phải, tớ không là cậu nên tớ không hiểu, nhưng tớ đang nói trên phương diện là người khác nhìn vào khách quan, tại sao yêu nhau, giận nhau lại cứ muốn chia tay? Tớ chỉ nói vậy thôi, tớ tin cậu là người biết suy nghĩ. Nếu như đã muốn buông bỏ thì dứt khoát, còn nếu không thì quay trở lại và làm tốt hơn nữa.

Nhỏ Thư bỏ đi, để lại khoảng trống trong nó sau những lời nói của nhỏ

………

Ném cái cặp sách nhoài người ra giường, mẹ nó đi dạy nên trưa nó tự ăn cơm, mà ăn gì thì nó chưa biết. Tự dưng nó nhớ em, nhớ đến những bữa cơm mà em nấu cho nó ăn, nhớ lại những khoảnh khắc mà em bên nó. Nhỏ Thư nói đúng, chắc có lẽ nó nên gặp em và xin lỗi em, nó biết bản thân nó chẳng bao giờ chịu từ bỏ tình yêu này đâu. Chỉ là lúc đó nó giận em nên nó mới nói chia tay với em haizz
Với lấy cái Nokia 6300, đây là điện thoại nó xin của nhỏ truyenc.com, nhỏ truyenc.com được mẹ nó mua cho điện thoại mới, điện thoại của em nó đã trả lại cho em rồi. Nhỏ truyenc.com từ lúc về đây được mẹ nó chiều kinh khủng, trong khi nó chả được gì híc. Nó bấm số thằng Hưng, gọi 2 cuộc nhưng không thấy nghe máy, nó đang bấm bấm tìm số khác thì thằng Hưng gọi lại


-Tao nghe này

-Đang đâu?

-Đang trên anh Tâm, lên đây chơi tí không?

-Đón tao cái, đi xuống nhà Mai với tao

Nó chẳng thể đi xe được nên nhờ thằng Hưng đưa xuống là cách tốt nhất. 5p sau thì thằng Hưng xuống đón nó. Trên đường đi thằng Hưng cứ luyên thuyên mãi, nó kể nó mới tán được con bé nào lớp 10 xinh lắm. Nó thì cũng chả quan tâm cho lắm với cái thằng tháng yêu 10 con này, thằng Hưng đi chậm an toàn vì sợ nó, nó thì sốt ruột
-Đi đi nhanh lên, không phải sợ, tao không sợ mày sợ gì

Như được giải phóng, thằng Hưng vít ga lao vù vù đi, nó bảo thằng Hưng đi đường chính vào, đừng đi qua đập vì đường xóc, tay nó không bám được, đến lối rẽ vào trong khu nhà em, nó thấy em đang ngồi trên 1 con SH, người lai là một thằng nào đó nó không rõ mặt, nhưng nhìn thì có vẻ hơn tuổi nó. Nó thấy em cười đùa khá vui vẻ. Nó đập vai thằng Hưng

-Đi chậm lại

-Sao thế

-Tao nói đi chậm lại, nhìn đi

Thằng Hưng nheo mắt nhìn, một lúc sau thì cũng hiểu, nó giảm ga và đi chậm lại để giữ khoảng cách 10m với xe của em. Nó thấy em vẫn cười đùa vui vẻ, thi thoảng bám vào eo thằng đó khi xe đi qua chỗ xóc. Nó vẫn bình tĩnh, nó nghĩ đây là bạn em thôi

Gần đến nhà em, nó bảo thằng Hưng đỗ lại ở 1 cái cây trứng cá cách nhà em khoảng 30m, hơi xa nhưng vẫn đủ để nó quan sát. Thằng đó dựng xe, cởi mũ bảo hiểm cho em, em vẫn tươi cười. Bỗng nó chết lặng, thằng đó ghé sát xuống thơm vào má em sau đó leo lên xe, em đứng đó không phản ứng, nụ cười em chợt tắt, nhưng tay vẫn vẫy vẫy chào tạm biệt. Thằng Hưng thấy vậy thì rít lên
-Mẹ thằng chó này – Thằng Hưng tính nhảy xuống xe

-Ngồi im

-Nhưng mày nhìn kìa

-Tao nói ngồi im

Thằng Hưng thấy nó thế thì hơi ngạc nhiên, ngạc nhiên trước sự bình thản của nó, nó đứng đó theo dõi đến khi em đóng cổng đi vào nhà. Thằng SH vụt xe qua mặt nó, nó để thằng này rất đẹp trai và trắng, đeo kính trông rất sành điệu và công tử.

-Đm để tao đuổi theo giã cho nó một trận

-Tao đã nói là ngồi im

-Mày chịu được à, nó đang cướp người yêu của mày đó?

-Đi về thôi – Nó vỗ nhẹ vai thằng Hưng, ngoắc tay tỏ ý ra về

Suốt quãng đường về, nó không nói câu nào để mặc thằng Hưng hết chửi nó rồi lại chửi thằng SH kia. Nó không mạnh mẽ trong tình yêu, nó thấy cảnh đó, tim nó tan nát ra hàng nghìn mảnh nhưng nó vẫn bình tĩnh. Nếu không bình tĩnh thì nó có thể làm gì? Chạy đến và đấm vào mặt thằng đó, sau đó hỏi em và bắt em giải thích. Nó đâu có quyền gì, chính nó là người nói chia tay em cơ mà…
-Tại sao mày không chạy đến và bắt Mai phải giải thích?



-Mày cứ im lặng như vậy chứng tỏ mày đang bất lực, ngày xưa mày mạnh mẽ lắm mà, mày đừng đánh vỡ đầu thằng Hiệp xù vì nó dám cướp đồ chơi của mày mà, sao bây giờ có thằng khác đế cướp đi tình yêu của mày mà mày vẫn thản nhiên như vậy?

-Im và lái xe đi

-Thằng ngu…

Thằng Hưng hét lớn trong giận dữ, tăng ga chạy vụt đi với tốc độ khủng khiếp. Thằng bạn nó, đang ức chế thay cho nó

…………

Nó ngủ một mạch đến chiều tối, nó đã quá mệt mỏi rồi. truyenc.com vào gọi nó dậy ăn cơm, nhỏ hơi ngạc nhiên khi thấy nó thiếu sức sống

-Anh xuống ăn cơm đi, mẹ đang đợi

-Ừ…

Nhỏ đi ra khỏi phòng thì nó nó gọi với theo

-Ngọc Anh

-Dạ

-Mai mày giúp anh việc này, lát nữa anh sang phòng anh bảo

-Vâng mà anh tươi tỉnh lên đi, mấy nay em nhiều chuyện muốn có người tâm sự mà chả dám nói với anh. Ở ngoài anh mệt mỏi thế nào thì về nhà nên vui vẻ lên, đừng để những người trong gia đình mệt mỏi theo anh
Nhỏ nói rồi đóng cửa phòng lại. Cơm xong, nó trở về phòng, tháo cái vòng tay em tặng cho nó, nó ngắm nhìn lại một lần nữa, cái bảng khắc tên nó và em vẫn còn đó, trái tim vẫn còn đó nhưng tình yêu thì không còn nữa. Nghẹn ngào, đau đớn, từng giọt nước mắt của nó rơi, nó ôm nắm chặt cái vòng tay đó, lồng ngực nó nhói lên cảm giác như trái tim của nó đang bị ai đó bóp nghẹn vậy. Cất vòng tay vào một chiếc hộp cùng mảnh giấy nó ghi “ Trả lại em tất cả, bao gồm cả tình yêu đầu đời của anh”, nó gõ cửa phòng Ngọc Anh

-Mày cầm cái hộp này, chiều mai đi học về thì rẽ qua nhà Mai, ở địa chỉ … và đưa cho Mai giúp anh nhé

-Hihi anh chị làm lành rồi ạ, mà sao anh không tự đưa quà đi – Nhỏ cười tươi đón lấy hộp quà, lúi húi định mơ ra xem

-Đừng có mở ra, cất đi – Nó gắt lên
-Vâng, có gì mà ghê gớm

Nói rồi nhỏ đóng cửa phòng, nó xuống nhà và ra ngoài đi lang thang, lúc này nó muốn đến một nơi nào đó để có thể yên tĩnh vài ngày. Những ngày qua kể từ lúc xảy ra biến cố, nó trở thành người sống nội tâm hơn trước, không còn làm chủ được cảm xúc mỗi khi nó ở 1 mình nữa. Những gì nó thấy trưa nay, nó thấy trước cửa nhà em như ngàn mũi dao cắm vào trong tim nó. Ngồi gục xuống 1 chiếc ghế đá bên hồ của ĐHLN, nó khóc không thành tiếng. Bỗng nó có điện thoại, là Linh gọi

-Alo

-Anh ơi cô nhắc mai kiểm tra 1 tiết hóa đó, anh nhớ ôn cho kĩ nhé

-Ừ cảm ơn – giọng nó nghẹn lại trả lời nhỏ

-Anh sao vậy, anh đang khóc à, anh có chuyện gì vậy?

-Không có gì đâu – Nó cúp máy, nó sợ nhỏ hỏi nó nhiều, nó không kìm nén được mà bộc phát ra hết

New messeger … Tít … tít
“Anh ơi, dạo gần đây em biết anh buồn, có gì nói với em được không? Anh đang ở đâu?”

“Hồ ĐHLN” – Nó nhắn lại cho nhỏ, tự dưng nhắc đến nhỏ, nó lại muốn đến 1 nơi

Nó lau nước mắt, tự ổn định lại tâm trạng của mình, nó không muốn nhỏ thấy nó trong bộ dạng này. Ngồi chờ hơn 20p thì nhỏ đến, trên tay cầm theo cái áo khoác

-Sao anh lại ngồi đây, ăn mặc phong phanh thế này, cũng may em biết nên mang theo áo cho anh – Nói rồi nhỏ đưa cho nó cái áo

-Đưa tớ đi ra đây

-Đi đâu ạ

-Nơi chúng ta xem pháo hoa

Nó không để ý đến vẻ ngạc nhiên của nhỏ, tiến đến chiếc xe của nhỏ. Nhỏ chở nó đi, cái rét tháng 3 ngọt lịm, cả quãng đường chẳng ai nói với ai câu nào. Đi ngang qua một quán tạp hóa, nó kêu nhỏ dừng xe, nhỏ không hiểu nhưng vẫn làm theo ý nó. Nó chạy vào mua chục lon bia, vài túi bò khô thêm cả bao thuốc. Xách ra, nhỏ nhìn nó như sinh vật lạ, nó mới đáp
-Yên tâm, tớ uống thôi, không bắt cậu uống cùng đâu, tự dưng tớ muốn uống bia thôi

Dựng xe, may mắn vẫn còn 1 cái chòi quân sự chưa có đôi nào ngồi, nó và nhỏ Linh leo lên đó. Bật một lon bia, nó thấy nhỏ cũng bật theo nó, miệng mỉm cười

-Em không để người em yêu phải 1 mình bao giờ, uống đi anh

Nhỏ cạch với nó, tự nhiên nó thấy lúc này nó và nhỏ gần gũi với nhau như vậy, từng hớp bia mát lạnh khiến nó rùng mình và tỉnh táo hơn.

-Anh ơi, em có chuyện muốn nói, em hi vọng anh không được suy nghĩ quá

-Cậu nói đi

-Trưa nay em thấy…

-Mai đi cùng người khác, 1 thằng đi SH trắng? – Nó đưa lon bia lên tu ừng ực

-Dạ vậy là anh biết rồi

-Biết thì để làm gì đâu?

-Sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này hả anh?

-Tớ và Mai chia tay gần tháng rồi, cô ấy có người mới, đó cũng là điều dễ hiểu thôi, đâu có gì đâu mà mọi người cứ hay hỏi vậy?
-Anh ổn chứ?

-Có thì không phải có mà không thì không phải không …

Từng lon bia được bật ra cùng khói thuốc cứ thế tan ra trong màn đêm tĩnh mịch. Cảnh vật ấy, không gian ấy, thực sự phù hợp cho một người thất tình như nó. Bất chợt trời đổ mưa, cơn mưa rào như trút nước, giống như cơn mưa lần sinh nhật nó ở nhà em… Nó nghẹn đắng, nó khóc, bàn tay đau của nó như có thêm sức, bóp nát lon bia rồi liên tục đập xuống sàn nhà, vỏ lon bia rách ra, cứa vào tay nó chảy máu. Nhỏ Linh thấy vậy hoảng hốt cầm lấy tay rồi ôm lấy nó

-Anh ơi, đừng khóc, đừng như vậy nữa… em xin anh.. hức..hức – Nhỏ khóc theo nó

Nó ngồi đó khóc, bên cạnh là người con gái yêu nó, cũng đang khóc vì nó. Cơn mưa vẫn trắng xóa trước mặt, từng cơn gió khiến nước mưa tạt vào trong làm cả nó và nhỏ ướt hết. Nó vòng tay qua ôm lấy nhỏ Linh đang run lên vì lạnh. Cơn mưa ấy, dường như muốn cuốn trôi đi tất cả…
Sáng hôm sau, nó không đi học, nó muốn đi đâu đó vài ngày nên nó gọi thằng Hưng. Sau khi nhận được lời để nghị của nó thì thằng Hưng cũng đồng ý. Nó và thằng Hưng sẽ đi rong ruổi vài ngày để tâm trạng nó có thể ổn hơn. Hưng gợi ý là lên Tam Đảo vì ở đó nó có mấy anh em quen biết nhưng nó không thích. Sau cùng nó quyết định, 2 thằng sẽ đi Hạ Long, đến nơi mà có ánh hoàng hôn trên biển, nơi mà em và nó từng đón hoàng hôn…

Nhắn cho mẹ nó một cái tin để mẹ nó yên tâm rằng nó không bị mất tích. Nó dừng lại ở số điện thoại của em và quyết định nhắn cho em 1 dòng tin nhắn. Vỏn vẻn chỉ 4 chữ “Chúc em hạnh phúc” rồi tắt nguồn…

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.